Tiểu Kiều Thê - Vân Gian

chương 7: nguyên nhân của cơn hưng phấn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhà họ Tề giàu có phú quý từ đời tổ tiên là do lúc đó nắm giữ được một quặng mỏ tư nhân. Sau này có lệnh cấm khai thác khoáng sản thì nhà họ Tề chuyển sang những ngành nghề khác ngay lập tức, đầu tiên là xây dựng nhà máy riêng và bắt đầu kinh doanh bán lẻ các mặt hàng tại cửa hàng bách hoá. Gia nghiệp truyền mãi đến đời của Tề Phong Bắc thì hắn bắt đầu mở rộng kinh doanh và tấn công vào thị trường trang trí nội thất. Hắn làm việc không biết mệt mỏi trong hơn mười năm trời, cuối cùng cũng đã thành công đứng vững một phương.

Chuyện ly hôn lần đó của hắn làm điên đảo trên mạng một khoảng thời gian, người qua đường ban đầu là hùa nhau xem trò vui, sau đó biết được sự thật thì toàn bộ đều chuyển hướng thành thương cảm, làm cho cổ phiếu của công ty gia tăng không ít, đồng thời cũng làm công ty nổi tiếng hơn nhiều lần.

Mặc dù hôn nhân không hạnh phúc, bị lừa gạt đến tận mười mấy năm nhưng trái lại sự nghiệp của hắn lại thăng tiến hơn rất nhiều. Đơn đặt hàng mới ồ ạt tới không ngừng, các mặt hàng cũng đã được đặt luôn tới năm thứ hai. Mặc dù đơn hàng tăng lên nhiều nhưng vậy mà Tề Phong Bắc lại không bận rộn lắm, hắn chỉ cần ký một số văn kiện, xem một ít báo cáo, cũng không có công việc mới nào đưa ra nên đột nhiên hắn lại có thời gian rảnh rỗi.

Sau khi nhấp một ngụm cafe, mùi vị quen thuộc làm cho hắn bỗng nhớ tới cốc cafe mà Bùi Nam pha cho mình, cũng không biết đã bỏ bao nhiêu viên đường mà ngọt phát sợ, làm cho hắn chỉ nhấp một ngụm xong cũng không dám uống thêm ngụm thứ hai. Vừa nghĩ đến Bùi Nam, Tề Phong Bắc đã cảm thấy đau đầu.

Không phải vì những chuyện trong quá khứ, mà là do cái loại phản ứng vào đêm hôm qua và vào sáng sớm của ngày hôm nay.

Tại sao cơ thể của hắn lại xuất hiện ham muốn đột ngột như vậy nhỉ?

Không phải là Tề Phong Bắc nghi ngờ công năng của mình mà thật ra là từ trước đến nay so với chuyện tình cảm đôi lứa thì hắn để tâm tới sự nghiệp nhiều hơn. Đối với hắn mà nói, đã là một người đàn ông thì nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không thể vì một chút yêu đương cỏn con mà làm trì hoãn việc phát triển sự nghiệp được.

Đó cũng là lý do tại sao sau cú sốc hôn nhân lớn đến vậy nhưng hắn vẫn có thể vực dậy nhanh chóng.

Cuộc ly hôn một năm trước của hắn được bàn tán rất nhiều, nào là "Người vợ ngoại tình" hay "Đau đớn thay con trai nuôi mười sáu năm trời lại không phải là con ruột của mình". Chỉ cần một trong hai chuyện này thôi thì cũng đã đủ để khơi gợi lên sự đồng tình nhưng hắn lại dính đủ luôn cả hai nên càng khiến người ngoài nghiêng về phía của hắn hơn. Nhưng chuyện mà hắn làm ra sau đó lại làm cho một nhóm người cảm thấy hắn quá sức tàn nhẫn.

Hơn 20 năm trước, nước A vẫn còn ở trong thời kỳ chiến tranh, tuy rằng sau đó chiến tranh đã kết thúc nhưng dưới sự hỗn loạn của xã hội thời bấy giờ thì không thể tránh khỏi việc xuất hiện một nhóm người nghèo khổ. Chính phủ không có nhiều tiền để cứu trợ, kinh tế không phát triển tất nhiên sẽ sản sinh ra nhiều kẻ xấu, vì không muốn để ảnh hưởng tới dân thường và tầng lớp giàu có nên phía chính phủ đã quyết định đưa bọn họ đến tập trung tại một khu vực và nơi đó được gọi là khu ổ chuột.

Người nghèo ở khu ổ chuột chỉ có thể sống trong một căn nhà đơn sơ, có một nhóm người không có năng lực làm việc, còn một nhóm người khác thuộc loại người lười biếng gian trá, còn nhóm người còn lại chính là những người bị "đưa" vào đây.

Người bị "đưa" vào đây thường là người dân bình thường hoặc con cái của những gia đình giàu có nào đó, chỉ bởi vì đắc tội tầng lớp quyền quý nên toàn bộ tài sản của họ đã bị tịch thu bằng nhiều cách khác nhau. Những người không có tài sản, không còn cách nào khác để sinh tồn thì cuối cùng chỉ có thể sống ở khu ổ chuột mà thôi.

Lúc đó Tề Phong Bắc đã lợi dụng quyền thế của mình để tống cả nhà Bùi Băng, Bùi Nam và tên tài xế đó "đưa" vào khu ổ chuột, để cho bọn họ phải giãy dụa sinh tồn trong môi trường dơ bẩn và đen tối đó, coi như là để phát tiết tất cả tức giận và hận thù trong lòng của hắn.

Hành vi này của hắn đã bị một số người chỉ trích nhưng bù lại vẫn có nhiều người tỏ ra hả hê vì chuyện này.

—— Thứ đàn bà ngoại tình đáng phải chịu kết cục này, đúng chứ?

—— Ai dám nói ngài Tề đưa luôn đứa con hoang của cô ta đến khu ổ chuột để chịu tội chung là làm chuyện độc ác thì mấy người nói xem, nếu mấy người mà phát hiện ra đứa con trai mà mấy người nuôi mười mấy năm không phải là con ruột thì chắc mấy người còn ác độc hơn nữa kìa.

—— Nghe nói khu ổ chuột rất loạn, rất rất hỗn loạn, thường xuyên xảy ra chuyện cướp bóc, hãm hiếp, một phu nhân đẹp đẽ tới nơi đó thì sẽ xảy ra chuyện gì nhỉ?...

Hắn cũng đã từng do dự, nhất là khi nghĩ đến những khoảnh khắc mà hắn đã trải qua cùng con trai khi còn nhỏ, nghĩ đến niềm vui và sự ấm áp mà đứa bé mang đến cho hắn khiến Tề Phong Bắc cũng có chút không nỡ. Nhưng mỗi lần do dự thì hình ảnh người vợ của hắn đang ăn nằm cùng tên đàn ông khác lại hiện lên trong đầu làm hắn càng đau khổ và tức giận không nguôi.

Vậy nên cuối cùng hắn vẫn hạ xuống quyết định tàn nhẫn.

Nhưng lại không hề ngờ tới việc cô ta không chịu đựng được mà tự sát.

Dù sao lúc sự việc bị bại lộ, Bùi Băng không hề tỏ ra một chút hối lỗi nào mà trái lại còn kiên quyết nói trước mặt hắn: "Tôi chưa bao giờ yêu anh hết, tôi yêu anh ấy, anh ấy đã thoả mãn mọi ảo tưởng của một người phụ nữ như tôi! Tôi biết tôi rất có lỗi với anh nhưng tôi không thể nào buông anh ấy ra được!"

Khuôn mặt của người phụ nữ lộ rõ sự si mê đối với tình yêu, khi nhìn hắn cũng chỉ còn sót lại sự hổ thẹn, "Tôi thấy rất có lỗi với Nam Nam, tôi đã cố gắng bỏ nó nhưng lúc đó dùng thuốc không có hiệu quả..."

Người phụ nữ này thật ngây thơ.

Tề Phong Bắc đã nghĩ như vậy. Hắn muốn cho người phụ nữ này nhìn rõ bộ mặt thật của tên đàn ông kia, để cho cô ta hiểu rõ cô ta thật sự ngây thơ đến mức nào.

Hắn nhìn thoáng qua đã hiểu được bản chất của tên đàn ông kia như thế nào, một tên chỉ ham cái lợi trước mắt mà không quan tâm tới bất kỳ ai, hắn ta có thể bán video làm tình của cô ta cho trang web khiêu dâm thì có thể yêu cô ta được đến đâu cơ chứ?

Khi thời điểm đó đến, cô ta sẽ không còn chỗ để mà hối hận nữa.

Khi Tây Tân Hải bước vào thì Tề Phong Bắc mới buộc mình thoát ra khỏi dòng kí ức đó. Từ trước đến giờ hắn rất ít khi để lộ biểu cảm, một năm nay càng ít hơn cho nên Tây Tân Hải dù đã theo bên cạnh hắn từ lâu cũng không thể nào nhìn ra được hắn mới vừa suy nghĩ những chuyện gì.

Anh ta vào nói những chuyện không quá quan trọng, Tề Phong Bắc cũng chỉ phân phó mấy câu.

Lúc Tây Tân Hải vừa định ra ngoài thì đột nhiên bị gọi lại, "Đáng lẽ chuyện này tôi phải giao cho chú Trung nhưng bây giờ chú ấy đã vào viện rồi."

Tây Tân Hải đoán hắn đề cập đến việc này là vì việc chuyện cá nhân, không biết tại sao trong đầu đột nhiên thoáng hiện lên khuôn mặt của Bùi Nam, "Tề tổng có dặn dò gì?"

Tề Phong Bắc nói: "Đi mua mấy bộ quần áo cho Bùi Nam." Hắn dừng một chút, bình tĩnh như không có chuyện gì xảy ra, "Mua thứ gì bình thường chút, không nên mua đồ giá cao, kiểu... quê mùa một chút."

Tây Tân Hải sửng sốt trong giây lát, nhanh chóng gật đầu, "Được. Mua xong tôi sẽ trực tiếp đưa tới."

"Ừm."

Chờ người đi ra ngoài, Tề Phong Bắc mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn gỡ kính mắt ra khỏi sống mũi rồi xoa nhẹ hàng lông mày.

Thay vì nhờ người đi mua quần áo cho Bùi Nam thì hắn cảm thấy hắn nên đi gặp bác sĩ tâm lý rồi hỏi đối phương lý do tại sao hắn lại cương với con trai cũ của hắn thì hơn, không những vậy mà còn cương đến tận hai lần.

Phải chăng điều này chứng tỏ "bệnh liệt dương" của hắn đã khỏi? Hay là hắn lại mắc thêm một chứng bệnh mới vậy?

Nếu không thì là một người đàn ông bình thường hẳn là hắn không nên cương với người đã làm con trai của hắn mười mấy năm trời mới phải, mặc dù đối phương là người song tính đi chăng nữa thì chuyện này có vẻ cũng chẳng được bình thường cho lắm?

Nhưng Tề Phong Bắc liền do dự, hắn cảm thấy mình vẫn còn có thể tự biện hộ cho bản thân thêm mấy lời.

Có lẽ chuyện cương với Bùi Nam chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, hắn cấm dục lâu như vậy nên việc cương cứng cũng là chuyện rất bình thường không phải sao? Hơn nữa cũng không thể trách hắn được, Bùi Nam đã cao lớn phổng phao, hoàn toàn khác hẳn với cậu thiếu niên mười sáu tuổi non nớt, huống hồ cậu còn mặc bộ quần áo hở hang như vậy, cả người lại còn sũng nước...

Hình ảnh cả người thiếu niên ướt sũng hiện lên trong đầu, Tề Phong Bắc cảm thấy bụng dưới của hắn lại có chút căng cứng.

Phản ứng như thế làm cho hắn choáng váng, hắn gần như lắc đầu theo bản năng, cố gắng đem hình ảnh Bùi Nam vứt ra khỏi đầu óc. Choáng váng cả một lúc lâu thì Tề Phong Bắc mới lẩm bẩm nói: "Có lẽ là mình nên đi tìm một người phụ nữ để thử một chút..."

(WordPress: )

(Wattpad: caudocmoc1823)

Phong cách làm việc của Tề Phong Bắc rất nhanh gọn cho nên sau khi tan sở, hắn đã gọi điện ngay cho Tề Tịnh Tịnh. Người ở đầu dây bên kia bắt máy rất nhanh, thanh âm của Tề Tịnh Tịnh còn tràn đầy kinh ngạc, "Anh hai, sao anh lại chịu gọi điện cho em vậy?"

Nhà họ Tề có bốn anh chị em, Tề Phong Bắc là anh hai, phía dưới còn có hai em gái và một người em trai, trong hai đứa em gái thì Tề Tịnh Tịnh là chị lớn. Ngoại trừ thành viên nhỏ tuổi nhất của nhà họ Tề thì những người còn lại đều kết hôn sớm, bởi vì Bùi Băng ở nhà bên kia vội vã xuất giá cho nên Tề Phong Bắc là người kết hôn sớm nhất, mới mười tám tuổi hắn đã lấy vợ rồi. Tề Tịnh Tịnh kết hôn cũng sớm, gả cho nhà họ Thịnh cùng tầng lớp, vì cuộc sống hôn nhân hạnh phúc cho nên cô thích làm bà mối cho dù tuổi tác của cô chưa lớn lắm, cô thích nhất là lôi kéo người ta tham gia các loại tiệc rượu, theo như lời cô nói thì do được cô giới thiệu nên đã tác hợp được hẳn năm cặp đôi yêu nhau.

Vỗn dĩ cô cũng khá thích người chị dâu Bùi Băng này. Bởi vì trước đây hai người cũng là bạn bè nhưng cô thích ồn ào còn Bùi Băng chỉ thích yên tĩnh cho nên hai người không qua lại nhiều. Sau này cô lại không ngờ được rằng Bùi Băng lại phản bội anh trai mình như thế này. Sau sự việc ngày hôm đó, cô cảm thấy như bị đâm sau lưng, tức giận chửi mắng hai mẹ con Bùi Băng, chửi mắng đến mức không còn sót lại chút lễ nghi nào của một tiểu thư.

Sau này để giúp anh hai vượt qua được tổn thương tâm lý, cô đã tích cực tìm kiếm bạn đời mới cho anh.

Bởi vì cô tin rằng "Chỉ có tình yêu mới mới có thể chữa lành được vết thương cũ." Nhưng mà mọi ý tốt trước giờ của cô đều bị Tề Phong Bắc lạnh nhạt từ chối.

Tề Phong Bắc chỉnh lại kính mắt, cũng không tránh né thư ký và tài xế, trực tiếp nói: "Lần trước em nói muốn giới thiệu cho anh một người phụ nữ đó, em có phương thức liên lạc của cô ấy không?"

Tề Tịnh Tịnh ngẩn người, biểu cảm khó có thể tin được, một hồi lâu mới vui mừng nói, "Có! Đương nhiên là có rồi! Anh hai đã nghĩ thông suốt rồi sao?"

Nghĩ thông suốt?

Tề Phong Bắc không hề cảm thấy mình còn có cái gì nghĩ không thông suốt nữa, lúc trước không đồng ý chẳng qua là do cảm thấy không cần thiết. Thế nhưng bây giờ hình như hắn phải cần đến rồi.

Kỳ thực hắn có cách nghiệm chứng nhanh hơn đó là gọi một người phụ nữ đến và trực tiếp thử một chút, nhưng mà từ trước đến nay hắn không có hảo cảm quá nhiều với loại phụ nữ kia, bản thân lại có thói sạch sẽ cho nên hắn liền bỏ cái ý nghĩ này đi.

Hơn nữa hắn cũng cảm thấy bây giờ đã đến lúc mà hắn phải bắt đầu xây dựng lại một gia đình mới.

Tề Tịnh Tịnh còn đang vui mừng thì Tề Phong Bắc đã cảm thấy rất ồn ào, "Đừng làm ồn nữa, còn như vậy nữa thì anh cúp máy."

"Được rồi, em không ồn nữa, anh cũng đừng cúp máy nha, khó khăn lắm anh mới có ý định này, sao mà em có thể bỏ qua được chứ. Anh hai, lần trước em có nói tình hình của người kia cho anh biết chưa nhỉ? Chị ấy goá chồng, có một đứa con trai, chị ấy đã 32 tuổi rồi, rất xinh đẹp, có cửa hàng thiết kế riêng, con trai thì đã 8 tuổi, còn người chồng trước thì do bạo bệnh nên đã qua đời rồi. Em biết chị ấy bao nhiêu năm nay, là một người rất rất đứng đắn, lúc chồng chị ấy bệnh nặng thì vẫn luôn ở bên chăm sóc, chưa bao giờ có ý nghĩ muốn từ bỏ, sau này khi người chồng đó qua đời thì chị ấy cũng rất đau lòng, ba năm qua chị ấy đều không có hẹn hò với bất kì ai hết luôn, nhưng mà do con trai của chị ấy thực sự muốn có một người ba cho nên chị ấy mới thả ra một ít tiếng gió đó." Tốc độ nói chuyện của Tề Tịnh Tịnh rất nhanh, sau khi nói xong còn hơi lo lắng, "Anh hai, anh vẫn còn nghe chứ?"

"Ừm."

"Thật ra nếu anh muốn người chưa kết hôn cũng có, dù sao điều kiện anh rất tốt, muốn kiểu người nào cũng có hết nhưng mà em vẫn cảm thấy chị này thích hợp với anh hơn, tuổi cũng không quá lớn, lại là người từng trải với lại cũng là người sống rất tình cảm nữa." Tề Tịnh Tịnh nói xong, hỏi: "Anh hai, anh có muốn gặp mặt chút không?"

Tề Phong Bắc nói: "Gửi cách liên lạc sang cho anh."

"Được được, em gửi cho anh ngay đây!"

Sau khi cúp điện thoại, Tề Phong Bắc chạm phải ánh mắt của Tây Tân Hải, im lặng một chút, hắn nói: "Đừng nói chuyện này cho chú Trung biết."

Tây Tân Hải lập tức nói: "Tôi đã biết, Tề tổng."

Xe vững vàng lái vào bên trong sân, Tề Phong Bắc xuống xe, đuôi mắt đột nhiên liếc thấy một vệt hồng. Hắn dừng bước lại, híp mắt nhìn kỹ một chút, hiếm khi tỏ vẻ thắc mắc, "Sao trong sân... Lại có chim hồng hạc?"

Tây Tân Hải vừa đi đến nghe thấy thế, lúng túng đáp, "Tề tổng, đó là Bùi Nam. Chắc là cậu ấy đã mặc quần áo mà tôi đem tới vào buổi chiều, cho nên... Trông khá là hồng."

Tề Phong Bắc hờ hững "Ồ" một tiếng, "Chim hồng hạc" ở đằng kia đã nhìn thấy hắn, còn rất vui vẻ mà chạy tới, hưng phấn kêu lên: "Ba ba!"

Truyện Chữ Hay