Cũng không trách Bùi Nam nghĩ nhiều, bọn họ kết hôn thật sự quá vội vàng quá tuỳ tiện. Tuy rằng cậu và Tề Phong Bắc có thể kết hôn cũng đã khiến cho cậu cảm thấy ngoài ý muốn, cậu cũng chứ hề nghĩ tới sẽ chín thức kết hôn hoặc là tổ chức một lễ cưới, với quan hệ của bọn họ trước đây thì hai chuyện này vốn không nên tiến hành, bởi vì quá nhức mắt.
Nhưng cũng không đến mức gấp gáp như vậy.
Bây giờ vừa nghĩ tới, nếu như Tề Phong Bắc đã sớm biết có người chụp trộm, cho nên mới phải vội như vậy, cũng là một lời giải thích hợp lý.
Lúc đó chắc là hắn không thể xác định được người chụp trộm là ai, cũng không xác định được bức ảnh có bị tung ra hay không, nhưng nếu tình huống xấu nhất phát sinh thì chỉ dựa vào mối quan hệ chính thức của bọn họ mới có thể làm sáng tỏ được.
Cho nên hắn vì thanh danh của chính mình nên mới làm chuyện như vậy sao?
Nếu như ngày đó không đúng lúc bị Lộ Tân Kỳ chụp trộm thì chắc là Tề Phong Bắc sẽ không lựa chọn kết hôn với cậu đâu đúng không?"
Bùi Nam kéo dây an toàn và suy nghĩ rất nhiều, hỏi ra vấn đề không có được đáp án, trong lòng cậu càng trống trãi, lại loạn, loạn đến mức lúc xe quẹo đi hướng khác cũng không nhận ra. Xe đã dừng tại một bãi đậu xe, Tề Phong Bắc xuống xe trước, sau đó vòng tới ngoài cửa xe chỗ cậu ngồi, cong ngón tay gõ lên cửa sổ xe, khom lưng nhìn cậu, "Xuống đi."
Bùi Nam vội vàng ấn tháo dây an toàn, sau đó xuống xe.
Cậu vừa xuống xe đã được Tề Phong Bắc nắm tay, sau đó dắt đi về phía trước. Bùi Nam lảo đảo một cái, Tề Phong Bắc liền quay đầu lại nhìn cậu, "Đi cẩn thận, đừng để ngã." Vừa thả chậm bước chân.
Lúc vào thang máy Bùi Nam cũng không biết hắn muốn dẫn cậu đi nơi nào, mãi đến tận trước mặt lễ tân, Tề Phong Bắc nói muốn đặt một phòng sang trọng nhất thì cậu mới hiểu thì ra hắn dẫn cậu đi thuê phòng.
Quẹt thẻ mở cửa vào, thảm lông dày trải trên nền nên bước chân không nghe được tiếng vang nào, cả căn phòng xa hoa đều được bài trí rất có tính nghệ thuật, Bùi Nam chưa kịp thưởng thức đã bị Tề Phong Bắc dẫn tới ghế sa lông.
Người đàn ông ăn mặc rất nghiêm trang, cà vạt trên cổ là do chính tay Bùi Nam thắt cho hắn vào sáng nay, lúc thắt còn cố ý thắt lệch, lại bị Tề Phong Bắc nắm lấy tay sửa lại nên hai người đã vui đùa một lúc lâu. Tề Phong Bắc giơ tay ngoắc cậu lại, cà vạt cũng nới lỏng ra, còn tiện tay tháo hai cúc áo sơ mi, lộ ra hầu kết khêu gợi.
Cũng dụ Bùi Nam không tự chủ mà nuốt nước bọt một cái.
Đẹp trai quá đi mất.
Đẹp đến phạm quy, đẹp đến mức suy nghĩ hỗn loạn của cậu cũng bình tĩnh lại, còn nghĩ chỉ là do mình đoán mò thôi, dù sao thì cho dù Tề Phong Bắc có kết hôn với cậu vì mục đích gì đi chăng nữa thì tóm lại chuyện cũng đã thành thật, người đàn ông này bây giờ đã là chồng của cậu.
Tề Phong Bắc lên tiếng, ngữ khí không lạnh lùng như thường ngày mà còn rất nhẹ nhàng, "Tôi sợ tôi sẽ phân tâm khi lái xe nên dẫn em đến đây tán gẫu. Em có vấn đề gì, em có thể hỏi, tôi sẽ trả lời hết, nhưng những vấn đề ngớ ngẩn nào đấy thì em hãy suy nghĩ kĩ rồi hẵng hỏi lại." Hắn lại nói: "Về phần vấn đề em vừa mới hỏi lúc nãy, tôi trả lời cho em, đêm hôm ấy đúng là tôi có nghe được tiếng chụp ảnh, nhưng tôi không thấy bóng ai cả, lúc đó bốn phía cũng không có camera nên tôi cũng không thể tra ra được là người nào, cho nên việc kết hôn trước thời hạn là phương pháp tốt nhất mà tôi có thể nghĩ ra lúc đó, có thể giải vây cho em khỏi lời đồn đại, không đến nỗi phải mang tiếng xấu trên lưng."
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)Hắn nghiêm túc như vậy khiến Bùi Nam phải há hốc mồm, nhìn chằm chằm nửa ngày, mới hỏi: "Vậy ngài... vốn dĩ cũng muốn kết hôn với em sao?"
"Chứ sao nữa?"
Có câu trả lời này, Bùi Nam đã cảm thấy đủ rồi.
Lỗ hổng trong trái tim cậu đã được lấp đầy bởi hạnh phúc và vui sướng ngập tràn, không nhịn được mà lao vào vòng tay của người đàn ông và ôm chặt lấy cổ hắn. Cậu cố gắng hít lấy hít để mùi hương trên cơ thể Tề Phong Bắc. Một chút mùi nước hoa vương với mùi cơ thể của hắn là mùi hương khiến cậu cảm thấy thoải mái nhất. Bùi Nam ra sức ngửi, đột nhiên thấp giọng hỏi: "Tại sao lại là em?"
Tề Phong Bắc ôm lấy cậu, hỏi ngược lại: "Vậy tại sao lại là tôi?"
Bùi Nam rất thẳng thắn, "Lúc bắt đầu là vì muốn ở lại. Sau đó càng ngày càng cảm thấy ngài đẹp, hơn nữa em không thích thái độ khi đó của ngài đối với em, rất hi vọng ngài có thể đối xử với em như ngày xưa, sau đó thì Mục Hương xuất hiện, nhìn thấy ngài với cô đó đứng chung một chỗ thì rất ghen tỵ... Em còn mộng xuân với ngài, rất rất nhiều lần, sau đó thì chợt nhận ra tình cảm của em dành cho ngài đã sớm biến chất, ngài không phải là ba em, em không làm nổi con trai của ngài nhưng em nghĩ em có thể làm vợ của ngài đó."
Cậu nói lộn xộn nhưng Tề Phong Bắc có thể hiểu hết.
"Vậy còn ngài? Là vì cái gì?"
Tề Phong Bắc đón lấy ánh mắt trong trẻo của cậu, dừng một chút, sau đó thành thật: "Ban đầu là vì dục vọng."
Bùi Nam không hiểu lắm.
Tề Phong Bắc nói: "Hơn một năm nay, tôi chỉ có thể sinh ra dục vọng với em."
Bùi Nam không hề tức giận, trái lại vừa thẹn thùng, vừa vui mừng: "Vậy ngài chưa ngủ với người phụ nữ đó à?"
Tề Phong Bắc liếc cậu, "Nếu ngủ rồi thì còn tới phiên em à."
Hắn thẳng thắn như vậy khiến bảo bối có chút tức giận buông đôi tay đang ôm cổ hắn, đẩy hắn ra: "Vậy ngài đi tìm người ta đi."
Tề Phong Bắc cũng bị tức cười, vỗ mông cậu, "Em không hiểu "chỉ có thể" là nghĩa gì sao?"
"Em chỉ biết ý của ngài là, nếu ngài có thể cứng với người phụ nữ khác thì ngài sẽ chẳng cần em nữa." Lúc này đầu óc Bùi Nam chợt linh hoạt lên, nhưng sự linh hoạt này lại làm cho cậu phiền muộn.
Tề Phong Bắc cũng không phủ nhận, chỉ là ôm chặt Bùi Nam, không cho cậu chui ta khỏi lồng ngực mình. "Tôi là loại người lí trí, nếu có lựa chọn khác thì tôi sẽ không ra tay với em, bởi vì gánh nặng thật sự quá lớn, đạo đức luân lý lễ nghĩa liêm sĩ, đều phải trải qua một lần mưa gió. Tôi vẫn muốn làm một người quân tử."
Bùi Nam cũng bị chọc tức, "Cho nên những điều này chẳng phải cuối cùng đều bại bởi dục vọng rồi sao? Ngài vốn dĩ cũng chẳng yêu thích gì em cả có đúng hay không?"
Tề Phong Bắc nở nụ cười, hỏi: "Có phải em có nhận thức sai lầm đối với "dục vọng" hay không?"
"Em chỉ biết lòng ngài chẳng muốn em!"
Tề Phong Bắc đột nhiên nghiêm túc nói: "Cũng là bởi vì trong lòng muốn nên mới có thể sản sinh ra dục vọng. Em không phải là lựa chọn tốt nhất của tôi nhưng bản tâm của tôi nhìn trúng em." Hắn nhẹ nhàng hôn một cái lên má Bùi Nam, "Chuyện yêu thích vốn không thể khống chế, ngay cả tôi cũng không làm được."
Giọng nói của hắn rất êm tai, nếu nhắm mắt lại và nghe hắn nói một lời bình thường thôi thì vẫn sẽ dễ dàng bị thu hút. Vào lúc này, khi hắn ở sát gần và nói những "lời tâm tình" như vậy làm sự lo lắng của Bùi Nam biến mất không thấy tăm hơi, tim đập thình thịch, hai má càng ngày càng đỏ.
"Tôi thích em. Về mặt lí trí tôi biết điều đó là không nên, nhưng về mặt tinh thần thì tôi không thể kiềm chế được bản thân nên cuối cùng vẫn ra tay với em."
Bùi Nam thẹn thùng muốn cuộn mình lại.
"Ham muốn là thứ dục vọng nguyên thuỷ nhất, nếu không muốn thì sẽ chẳng bao giờ bị kích thích đâu."
Bùi Nam cảm thấy lỗ tai của mình đang dần nóng rần lên.
Mỗi một câu nói của Tề Phong Bắc đều làm cho tim cậu đập nhanh hơn, làm cho cậu run khẽ như trái tim hắn có ngàn con sâu lông bò qua vậy.
Người đàn ông nhìn thấu phản ứng của cậu, im lặng nở nụ cười, nhẹ nắn vành tai cậu. Bùi Nam bị hắn nắm đến mức muốn đánh tay hắn, ngẩng đầu lên nhìn thì bị ánh mắt của hắn làm cho xấu hổ, nhưng không thể cứ xấu hổ mãi như vậy nên liền giả vờ tức giận trừng hắn, "Cho nên ngài luôn giả vờ lạt mềm buộc chặt với em!"
"Rõ ràng ngài cũng thích em, muốn làm em nhưng lại gạt em bảo phải cạnh tranh với người khác, gạt em phải sinh em bé thì mới kết hôn với em, ngài xấu lắm! Khó trách ngài, khó trách ngài..." Mặt cậu đỏ như máu, câu kế tiếp thế nào cũng không nói ra miệng được.
Tề Phong Bắc cố ý hỏi: "Khó trách tôi cái gì?"
Bùi Nam vùi vào trong lồng ngực của hắn không chịu đáp lời.
Tề Phong Bắc cười, áp sát vào bên tai của cậu, giảm thấp thanh âm nói: "Khó trách tôi làm em ác như vậy có đúng không? Vẫn luôn muốn em, muốn em tới mức không chịu được, bướm nhỏ sưng lên cả rồi vẫn không chịu buông tha cho em, đúng không?"
Hắn suy đoán rồi nói hết sạch những lời mà cậu muốn nói.
Bùi Nam xấu hổ quá chừng, nhỏ giọng nói: "Ngài xấu lắm! Lần này, lần này cũng là do ngài, nếu không phải ngài..."
Cậu lên án nhưng ngữ khí không hề trách cứ, có Tề Phong Bắc ở đây, cho dù bức ảnh có bị lan truyền ra toàn thế giới đi chăng nữa thì cậu cũng cảm thấy không có gì phải lo lắng nữa.
Bởi vì cậu đã hoàn toàn hiểu rõ tâm tư của người đàn ông này.
"Ai bảo em mặc váy trông đáng yêu như vậy?" Tề Phong Bắc không muốn tiếp tục đào sâu thêm tâm tư của hắn, "Đáng yêu đến mức tôi cũng muốn nhìn lại một lần nữa."
Cổ Bùi Nam đỏ rực, âm thanh càng nhỏ hơn, "Tề Phong Bắc, ngài là biến thái..."
Tề Phong Bắc suy nghĩ, lại có chút tán thành, "Chắc là vậy, nếu không thì sao lại sản sinh ra dục vọng với người đã từng là con trai của mình mười sáu năm trời chứ."
Hắn thẳng thắn như vậy nhưng Bùi Nam không muốn nghe chút nào, ngẩng đầu lên nghiêm túc nói: "Không phải! Ngài không phải biến thái!" Cậu lại ôm lấy cổ của người đàn ông, "Là em dụ dỗ ngài, Tề Phong Bắc, ngài không phải là biến thái, nếu không phải do em thì ngài đã kết hôn với người phụ nữ khác rồi."
Tề Phong Bắc nheo mắt nhìn cậu, Bùi Nam nhíu mày, sau đó dùng lực lắc đầu một cái, "Không được! Em không muốn ngài kết hôn với người phụ nữ khác! Ngài là của em!" Cậu hôn loạn lên môi người đàn ông, dáng vẻ rất trịnh trọng, "Biến thái thì cũng mặc kệ, ngài có ra sao thì em vẫn thích."
Tề Phong Bắc nở nụ cười, như là không kiềm được mà siết chặt lấy cậu rồi hôn lên đôi môi. Nụ hôn này vừa mạnh bạo vừa nóng bỏng, đầu lưỡi quấn quýt ở một chỗ, không muốn rời xa một chút nào, cả hai trao đổi nước bọt rất nhiều lần mới từ từ hoà hoãn lại.
Tề Phong Bắc thấp giọng nói: "Thật sự không có chỗ nào bị thương sao?"
"Không có, lúc cậu ta muốn bắt em thì A Ấu đã đến kịp."
"Để tôi kiểm tra một chút."
Bùi Nam bị ôm lên chiếc giường mềm mại, rèm cửa sổ còn chưa kịp mở, trong phòng tối đen, bật công tắc lên thì ánh sáng là một màu vàng rất ám muội. Tề Phong Bắc hôn lên, bàn tay gỡ nút áo của cậu, lột nhanh ra, lòng bàn tay ấm áp lại mơn trớn bụng dưới của cậu, lại bắt đầu lần xuống cởi quần cậu.
Bùi Nam bị hôn thở hổn hển, giữa quãng nghỉ mới thở dốc hỏi: "Ngài thật sự muốn kiểm tra sao?"
"Ừm." Tề Phong Bắc đàng hoàng trịnh trọng, lột sạch đồ cậu, thật sự nhìn thật kĩ, còn làm như thật nói: "Trước ngực không có dấu, trên đùi cũng không có, phía sau lưng càng không có, còn mông... mông lại có một cái dấu tay?"
Bùi Nam đỏ mặt nói: "Đó là do ngài vừa mới nhéo!"
"Tôi biết rồi, vậy chỉ còn lại nơi này." Tề Phong Bắc tách hai chân của cậu ra, Bùi Nam đã bị hắn ép thành tư thế quỳ nằm úp sấp, hai chân lại bị tách ra như vậy khiến nơi bí mật kia bại lộ rõ mồn một. Đầu tiên là thấy chim nhỏ đã hơi cương, sau đó là thấy bướm nhỏ hồng phấn như ẩn như hiện, run rẩy dụ người.
Tề Phong Bắc híp mắt nhìn lướt qua từng tấc một, sau đó cúi đầu, "Nơi này có thể phải kiểm tra kĩ càng một chút." Nói xong liền há miệng ra, ngậm lấy bướm nhỏ của Bùi Nam.