Trước đây Bùi Nam cũng là một đứa trẻ và cũng thích đồ chơi nên giờ chơi với bé Angela cũng rất tốt. Bé Angela cũng thích cậu, cả một đoạn thời gian dài không gặp mặt mà giờ thấy cậu vẫn thân mật gọi một tiếng "anh trai", còn kéo cậu đi lên lầu ba chơi trốn tìm.
Đến tận tới giờ ăn cơm, Bùi Nam không thể không xuống dưới.
Trên người cả hai đổ đầy mổ hôi, sợi tóc dính bết vào trán, làn da bởi vì chạy trốn nãy giờ mà đỏ ửng lên, thoạt nhìn rất ngon miệng như hai quả táo đỏ vậy. Lúc bọn họ đi rửa tay rồi quay trở về thì Bùi Nam nhìn thấy Tề Tịnh Tịnh.
Cậu rất sợ cô lớn.
Trước đây cô lớn đối với cậu rất tốt, mua chi cậu toàn đồ ăn ngon, dẫn cậu đi chơi nhiều nơi, nhất là vào những trung tâm giải trí. Nhưng sau khi sự việc kia nổ ra thì người phản ứng tiêu cực nhất cũng là cô. Tính cách của cô quá nóng nảy và thẳng tính, trong mắt không được phép chứa một hạt cát, người bị hại lại là người anh trai mà cô sùng bái từ nhỏ tới lớn, vậy nên dĩ nhiên cô rất hận người tổn thương đến Tề Phong Bắc là Bùi Băng, ngay cả Bùi Nam cô cũng ghét lây, giận chó đánh mèo không muốn nhắc tới tên người này.
Quan hệ máu mủ vẫn là quan trọng nhất. Nhưng bây giờ Tề Phong Bắc lại che chở người kia khiến Tề Tịnh Tịnh muốn giận chó đánh mèo cũng không dám lại tát tai thêm một lần nào nữa. Lúc nhìn Bùi Nam chơi với con gái của mình vào lúc trưa thì tâm lý khúc mắc lúc trước cũng vơi đi một chút chút, vậy nên cô cũng không nói những lời quá gay gắt nữa. Bùi Nam rụt rè chào cô một tiếng "Cô lớn", cô cũng chỉ nói: "Tôi không phải là cô lớn của cậu, cậu đừng có gọi tôi như vậy nữa."
"Ồ." Bùi Nam căng thẳng tới run cả tay, cậu cúi đầu xuống nhìn qua như vừa bị đối xử tệ bạc và cố gắng chịu đựng vậy. Cậu quá đẹp, lại không hề làm chuyện gì tồi tệ như Bùi Băng, vậy nên người ta cũng không thể nào trách móc nặng nề gì được.
Tề Tịnh Tịnh khó chịu nói: "Cậu muốn gọi thì gọi đi, ăn cơm."
Đến lúc Bùi Nam ngồi xuống thì cô lại nhíu mày, "Sao cậu lại ngồi ở chỗ đó?"
Bàn ăn dài ở nhà họ Tề rất đặc thù, ba vị trí đầu không được để cho khách ngồi, chỉ có người nên ngồi chỗ đó thì mới được quyền ngồi. Tề Tịnh Tịnh và con gái cũng chỉ ngồi vào một chiếc ghế trống.
Bùi Nam hoảng hốt muốn đứng dậy thì Tề Phong Bắc lại lên tiếng: "Cậu ấy ngồi ở đây."
Tề Tịnh Tịnh không hiểu, nhưng rất nhanh đã bị tiếng gọi của con gái lôi kéo sự chú ý, khiến cho cô không rảnh để hỏi lại nữa. Angela nói: "Con muốn ngồi với anh trai cơ."
Ghế tựa của em gái nhỏ bị chuyển đến bên cạnh Bùi Nam, cô bé phấn khích đến mức không chỉ muốn Bùi Nam lấy đồ ăn cho bé, còn muốn anh trai đút cơm cho bé ăn nữa. Tề Tịnh Tịnh nhíu mày, "Con không tự ăn được sao?"
"Con muốn anh trai đút mà!" Cô gái nhỏ làm nũng.
Bùi Nam vốn đang căng thẳng giờ lại càng bối rối hơn khi bị cuốn vào cuộc chiến giữa hai mẹ con. Lúc đang không biết nên làm gì thì Tề Phong Bắc chợt lên tiếng, "Để cậu ấy đút ăn đi." Rồi lại thản nhiên nói tiếp: "Tập luyện sớm một chút."
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)Người khác không nghe được ẩn ý trong lời nói của hắn nhưng Bùi Nam có thể hiểu ngay trong nháy mắt, mặt không ngừng đỏ bừng lên, trong lòng cũng nhảy loạn cào cào. Cứ như thể những hạt giống mà người đàn ông gieo vào đêm qua đã bén rễ, nảy nầm và sẽ đơm hoa kết trái ngay sau đó vậy.
Tề Tịnh Tịnh vốn không để những lời này trong lòng, cô vẫn muốn thăm dò rốt cuộc đối tượng mà Tề Phong Bắc thích là người nào, điều này khiến cô tò mò đến bứt rứt. Nhưng không cạy miệng Tề Phong Bắc ra được, chú Trung cũng kín như bưng khiến cô cũng bó tay hết cách. Nhưng lúc thấy Bùi Nam đút cơm cho con gái mình ăn thì trong đầu cô chợt loé lên tia sáng.
Chú Trung chỉ trông coi trong nhà họ Tề, cũng không tham gia vào chuyện bên ngoài của Tề Phong Bắc, vậy nên nếu chú biết có người như vậy thì chắc hẳn là do Tề Phong Bắc đã đem người về ở trong nhà. Mà mẹ Hoa không biết thì có khi là do Tề Phong Bắc đem người về vào buổi tối, lúc đó bà đã về nhà rồi.
Mà ban đêm ở nhà họ Tề thì chỉ có ba người.
Cuối cùng cũng bắt được manh mối khiến Tề Tịnh Tịnh vui vẻ hẳn ra, hận không thể kết thúc nhanh bữa cơm trưa rồi sau đó tìm cơ hội hỏi Bùi Nam.
Nhưng Angela lại ăn cơm quá chậm, Bùi Nam lại cho bé ăn cẩn thận, đến cả bản thân cũng chưa ăn được bao nhiêu. Chờ cho cậu ăn xong thì đã qua hơn một tiếng, Tề Tịnh Tịnh chờ cậu mang Angela đi rửa tay thì liền đi theo.
Nhà vệ sinh chung rất lớn, bồn rửa tay có hẳn hai cái, trước đây để tiện cho Bùi Nam nên có làm một cái thấp hơn nên Angela kiễng chân là có thể vừa đủ để chạm tới vòi nước. Bùi Nam bóp cho bé ít xà phòng rửa tay, ma sát một tí cho ra bọt bong bóng để chơi. Lúc hai người đang cười hi hi ha ha thì thấy bóng dáng Tề Tịnh Tịnh thấp thoáng qua gương, tiếng cười liền im bặt.
Bùi Nam sợ hết hồn, một hồi lâu mới mở miệng: "Cô...cô lớn..."
Tề Tịnh Tịnh nhìn ra nét sợ sệt trên mặt cậu, biết là do bạt tai hôm trước của mình hù doạ nhưng cô kiêu ngạo từ nhỏ quen rồi, muốn cô xin lỗi Bùi Nam là chuyện không thể nào mở miệng ra được, cho nên cô cố phớt lờ, nói: "Tôi muốn hỏi cậu chút chuyện."
Bùi Nam vội vã rửa tay sạch sẽ, đứng thẳng người lên, "Chuyện gì ạ?"
Tề Tịnh Tịnh đóng cửa lại, hạ giọng xuống nói, "Chuyện anh tôi có tình nhân cậu có biết không?" Cô cố ý nói hai chữ "tình nhân" qua loa bởi vì con gái vẫn đang vọc nước ở bên cạnh.
Bùi Nam nghe rõ, trong phút chốc cả người dại cả ra, cảm giác sợ hãi lan tràn trong lòng làm cho cậu chết máy một hồi lâu. Mãi cho đến khi Tề Tịnh Tịnh hỏi lại một lần nữa thì cậu mới hoảng hốt hoàn hồn, cũng không biết rằng mặt mình đã đỏ au lên.
"Cậu biết sao?" Tề Tịnh Tịnh áp sát lại, rặt vẻ nóng lòng thăm dò, "Anh của tôi rước người về ở qua đêm à?"
Giờ mới biết hoá ra cô cũng không biết "tình nhân" kia là mình thì Bùi Nam mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn còn căng thẳng lắm, căng thẳng đến mức nói lắp, "Cô, cô có thể đi hỏi hắn..."
"Tôi mà hỏi được thì còn cần phải đi tìm cậu hay sao?" Tề Tịnh Tịnh lại nhăn mày, "Chú Trung cũng không chịu nói, làm người ta tò mò muốn chết. Đột nhiên lại chia tay với Mục Hương cũng không nói cho tôi biết, còn để tôi tự mình phát hiện ra, rốt cuộc ảnh đưa người nào về nhà vậy? Bao lớn rồi? Tên là gì? Cậu đã từng gặp qua chưa?"
Bùi Nam hoảng hốt không trả lời được một câu nào, trong lòng nhảy loạn cào cào lên, trái tim như muốn đập rớt ra khỏi lồng ngực, sau lưng cũng bắt đầu đổ mồ hôi, thấm ướt hết cả lưng áo.
Tề Tịnh Tịnh thấy cậu không nói lời nào, nhíu mày càng sâu, "Vậy là cậu cũng chưa từng gặp qua hả?"
Gặp qua rồi á, mỗi ngày soi gương đều có thể nhìn thấy.
Nhưng Bùi Nam không dám đáp lại, nếu nói ra thì chắc cậu sẽ bị đánh chết mất. Chuyện câu dẫn người cha lúc trước của mình như vậy, cho dù ai thì cũng đều thấy khó tin.
Huống hồ Tề Tịnh Tịnh vốn có ác cảm đối với cậu, nếu biết được thì chưa nói đến hành động gì, cái đầu tiên chắc chắn sẽ là phun ra những lời gay gắt không thôi.
Nhưng đối phương hỏi dồn quá, Bùi Nam chỉ có thể nói: "Con, con không biết..." Cậu căng thẳng khiến cả người cũng bắt đầu đổ mồ hôi giọt ngắn giọt dài, "Chuyện gì con cũng đều... Không biết."
Nét thất vọng lan tràn trên mặt của Tề Tịnh Tịnh, cô bĩu môi, "Đúng là chẳng hy vọng gì ở cậu được."
Đợi cho đến khi cô đưa con gái ra ngoài thì Bùi Nam mới thả lỏng cả người ngồi bệt xuống đất. Cậu càng run dữ dội hơn, mồ hôi trên người chảy đầm đìa, quần áo cũng ướt cả mảng lớn, còn sợ muốn tiểu ra quần nữa. Vất vả lắm mới bình tĩnh lại được, Bùi Nam rửa sạch tay, vừa kéo cửa ra đã thấy Tề Phong Bắc đang đứng bên ngoài.
Người đàn ông cao lớn như là biết cậu sẽ đối mặt với Tề Tịnh Tịnh ở trạng thái như thế nào, thế mà hắn vẫn cứ bình tĩnh, nếu nhìn kỹ thì có thể nhìn thấy ý cười nhạo mơ hồ trên mặt hắn. Bùi Nam không nhìn kỹ, cậu ló đầu ra nhìn xung quanh ăn trộm, "Cô lớn đi rồi chứ?"
"Đã về rồi."
Bùi Nam thở phào nhẹ nhõm, còn dùng tay vỗ vỗ ngực, "Vậy thì tốt."
Cậu tủi thân nghĩ lại mà sợ, "Ngài không biết cô lớn vừa mới chận đường con hỏi cái gì đâu, cô cứ hỏi con có biết chuyện tình nhân của ngài hay không? Còn hỏi con đã từng gặp qua chưa, có biết là ai hay không nữa?"
Tề Phong Bắc không chút biến sắc chen vào, còn tiện tay đóng cửa lại, "Vậy em nói thế nào?"
"Con chả dám nói gì, chỉ có thể giả ngu nói không biết." Lòng Bùi Nam vẫn còn sợ hãi, "Con rất sợ cô á."
Tề Phong Bắc nói: "Cơ hội tốt như vậy, bỏ lỡ không phải rất đáng tiếc sao?"
Bùi Nam không hiểu, "Cơ hội tốt gì cơ?"
"Cơ hội cho em thẳng thắn. Chỉ cần em nói cho em ấy thì nhà họ Tề và những người khác đều sẽ biết hết." Tề Phong Bắc vươn ngón tay lau nhẹ lên cằm của cậu, trên ngón tay liền dính một lớp mồ hôi mỏng, "Sớm muộn gì em cũng phải đối mặt một lần, không phải sao?"
Hắn nói tới thoải mái bình tĩnh, nhưng Bùi Nam nghe xong lại hoảng sợ cùng cực.
Thật ra cậu chưa hề nghĩ tới tất cả những chuyện này.
Lúc bắt đầu cậu chỉ nghĩ làm sao để bò lên giường của Tề Phong Bắc, muốn làm vợ hắn, có thể ở lại nhà họ Tề, còn những chuyện khác cần phải đối mặt thì cậu chưa từng suy nghĩ qua.
Cháu trai biến thành chị dâu, chuyện như vậy ai nghe qua cũng sẽ thấy quá kinh hãi.
Mà hiện tại cậu như bị lay tỉnh, cả người mơ mơ hồ hồ, đôi mắt cũng trợn tròn lên, đờ cả người ra. Tề Phong Bắc nở nụ cười mang theo chút trào phúng, "Thì ra không nghĩ tới chuyện như vậy sao? Em là đồ ngốc à?"
Bùi Nam bừng tỉnh lại, ngơ ngơ ngác ngác, vóc người đơn bạc càng nhìn càng thấy gầy yếu, từ trên nét mặt nhìn càng giống người đứng trong gió lốc không một nơi nương tựa, "Vậy làm sao bây giờ đây..."
Tề Phong Bắc mím môi nhìn cậu, qua hồi lâu mới nói: "Vậy thì quên đi."
Bùi Nam ngơ ngác nói: "Quên đi..."
Em sợ đối mặt với cô lớn và chú nhỏ trước đây của em, sợ đối mặt với ông bà nội trước đây của em, sợ bọn họ biết chuyện của chúng ta, nếu đã sợ như vậy thì thôi đi, coi như trước giờ chưa từng xảy ra chuyện gì cả." Tề Phong Bắc cúi đầu nói sát bên tai của cậu, âm thanh nhẹ đi nhiều, như là đang thì thầm, "Thừa dịp người khác vẫn chưa biết thì chúng ta kết thúc đi thôi, quên sạch chuyện chúng ta đã từng quan hệ đi. Tôi vẫn sẽ thực hiện lời hứa của tôi, sẽ để em ở lại nhà họ Tề, cho tiền em đi học, sau đó sẽ cho em một phòng làm việc, cho đến khi nào em có đủ năng lực tự nuôi sống bản thân. Được không nào?"
Tiếng kháng nghị kịch liệt theo dự đoán vẫn chưa vang lên, trong không gian im ắng lạ thường, Tề Phong Bắc hơi nghi hoặc, hắn liếc mắt nhìn một chút, mới nhìn mà đã thấy mắt của bảo bối đã đỏ ửng lên, từng giọt nước mắt như từng viên trân châu chảy xuống như thác đổ.
Cậu khóc thầm không thành tiếng.
Đùa cún con có vẻ hơi quá trớn, Tề Phong Bắc càng lo lắng hơn, còn có chút luống cuống. Nước mắt Bùi Nam nhiều quá, từng giọt lăn xuống như đốt cháy trái tim hắn, nóng đến mức ngực hắn ngứa ran. Tề Phong Bắc sửng người, hoảng hốt lau nước mắt cho cậu, còn vội dỗ dành, "Tôi chỉ đùa thôi, được rồi mà, em đừng khóc nữa nhé?"
Đúng là hắn rất thích nhìn Bùi Nam khóc, mỗi lần cậu khóc thì hắn càng cương, nhưng khóc thầm rơi từng giọt nước mắt ngắn dài như thế này lại không giống thế.
Cún con của hắn thật sự tổn thương rồi.
"Nam Nam, tôi chỉ đùa thôi."
Bùi Nam vẫn còn khóc, cả người bất động, chỉ có nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời Tề Phong Bắc cảm nhận được cái gọi là tay chân luống cuống, "Nam Nam, tôi đùa thật đấy, đừng khóc, tôi chỉ đùa thôi." Tề Phong Bắc cuống lên, tiến lại gần liếm nước mắt trên mặt cậu, ngữ khí mềm mỏng, "Ba ba sai rồi..."
Nghe thấy hắn nhận sai thì Bùi Nam mới có phản ứng lại, mũi nhỏ hít một cái, sâu trong cổ họng phát ra tiếng nấc nghẹn ngào thật nhỏ, đột nhiên vòng tay ôm lấy bờ vai mạnh mẽ của hắn, trong phút chốc lại khóc ầm lên, xen giữa tiếng khóc là tiếng lên án mơ hồ, "Ngài hư lắm... Sao ngài lại có thể làm như vậy... Tại sao ngài có thể nói thôi đi...Cái gì em cũng đều cho ngài hết rồi... Sao ngài có thể nói thôi..."