Làm xong lần thứ nhất thì rất nhanh đã tiếp tục tới lần hai, lần ba. Cả hai cứ lăn qua lăn lại trên cái giường rộng lớn khiến rất nhiều vệt chất lỏng dính lại trên lớp ga. Bùi Nam còn bị đặt trên bồn rửa mặt mà làm, hai chân phải quỳ lên trên mặt bồn, hai tay thì phải chống lên gương, trơ mắt nhìn cảnh mình bị chơi.
Cậu bị ** đến mức quên mất phải tính toán với Tề Phong Bắc việc hắn ngủ với người phụ nữ khác, giờ cậu chỉ cảm thấy rã rời hết sức thôi.
Sao hắn lại lợi hại đến như vậy chứ?
Bắn vào trong đến tận ba lần, bụng của cậu thật sự bị bắn đến mức phồng lên, dùng tay ấn vào còn có thể ép một ít tinh chảy ra nữa, dường như đã biến bụng cậu thành bồn chứa tinh vậy. Hai chân Bùi Nam quỳ quá lâu nên đầu gối cũng bị mài đỏ cả lên, áo sơ mi quý giá mặc trên người cũng bị làm hỏng, nút áo cũng bị đứt mất mấy nút, trong thời gian ngắn tạm thời chẳng thể nào tìm ra được. Cậu được Tề Phong Bắc bế lên, ý thức được hình như hắn đang định rửa sạch cho cậu thì Bùi Nam đã vội vã lắc đầu, "Không muốn..."
Tề Phong Bắc dừng bước, nhíu mày.
Bùi Nam bịt chặt huyệt nhỏ, cố sức ngăn cản tinh đang chảy ra, "Con muốn mang thai em bé mà, cho nên muốn để tinh của ba ba lưu lại lâu một chút."
Nhịp thở của Tề Phong Bắc rối loạn, lúc này mới nhớ đến lời nói dối của mình trước đó. Nhưng mà hắn cũng không định nói rõ, chỉ nói là: "Như vậy cũng dễ bị chảy ra thôi, trừ khi em nằm yên một chỗ."
Sắc mặt Bùi Nam đỏ bừng bừng, đột nhiên nhỏ giọng nói: "Ba ba làm riêng cho con một cái nút bịt đi."
"Cái gì?"
Bùi Nam khoa tay một chút, "Là cái nút bịt đó, có thể nhét ở đây, như vậy tinh ba ba bắn vào sẽ không bị chảy ra ngoài."
Cậu đã được ăn thịt thoả thích, lúc này đây đương nhiên chẳng có ý định câu dẫn gì nữa, nhưng Tề Phong Bắc nghe cậu nói vậy lại bị kích thích đến độ cương lên lại. Trong mắt người đàn ông tràn ngập khí tức nguy hiểm, nhìn gần vào sẽ thấy giống như hắn đang quan sát nên ăn ở chỗ nào cho ngon vậy, hắn lạnh nhạt nói, "Làm sao em biết được thứ này?"
Bùi Nam sững sờ, lúc này mới ý thức được mình đã để lộ cái gì, sắc mặt lại càng đỏ hơn. Tề Phong Bắc cứ nhìn chăm chăm mãi nên cậu phải thẳng thắn nói ra, "Xem trong phim ạ... " Giọng cậu càng lúc càng nhỏ, "Là loại phim đồng tính nam đó, thứ đó gọi là phích cắm hậu môn, bọn họ thường xuyên dùng cái đó nhét nhét vào hậu môn... Con cũng cảm thấy rất kỳ lạ, rõ ràng đàn ông đâu thể nào mang thai được, sao còn phải cắm vào làm gì... "
"Bởi vì rất gợi tình." Tề Phong Bắc dõi theo cậu, hơi thở dồn dập. Bùi Nam cảm thấy hắn đã cương cứng trở lại, sợ đến mức rụt cả cổ lại, nhỏ giọng xin tha, "Con không được nữa đâu, ba ba làm lâu như vậy, huyệt nhỏ của con cũng sưng hết lên rồi, không thể ăn chim bự của ba ba được nữa đâu..."
Tề Phong Bắc nói: "Cho tôi xem một chút."
Hắn đã xem qua rồi nhưng vẫn muốn xem lại lần nữa. Huyệt nhỏ của Bùi Nam sưng lên thật rồi, mặc dù không nghiêm trọng lắm nhưng cũng không thích hợp để làm tình thêm nữa. Bùi Nam càng rụt rè thì càng lộ ra vẻ trẻ con, khiến Tề Phong Bắc cảm thấy hắn như đồ cầm thú vậy.
Nhưng mà gọi hắn là cầm thú cũng chẳng sai, nếu không thì làm sao hắn có thể ra tay với đứa con trai do chính mình nuôi dưỡng hẳn mười sáu năm trời được chứ. Giữa bọn họ mặc dù không có liên hệ máu mủ gì nhưng lại từng có quan hệ dưỡng dục, cho nên đoạn tình cảm này cũng coi như là bọn họ đang loạn luân.Nhưng loại quan hệ này lại khiến người ta trầm mê.
Trên trán Tề Phong Bắc đầy mồ hôi, dương cương lên hình dạng khổng lồ cho nên Bùi Nam không thể giả vờ như không thấy được. Nhưng cậu thật sự mệt mỏi lắm, rất buồn ngủ, điều cậu muốn làm nhất bây giờ là được người đàn ông ôm trong vòng tay và đi ngủ chứ không phải được hắn ôm rồi lại tiếp tục bị ** vào trong bướm nhỏ đã sưng tấy lên của cậu. Nhưng nếu như Tề Phong Bắc thật sự muốn thì Bùi Nam cũng không thể quyết liệt từ chối được, chỉ có thể ôm hắn mà cầu xin, "Ba ba, ngày mai làm tiếp có được không?"
Tề Phong Bắc lại hỏi: "Đồng tính luyến ái thì làm tình như thế nào?"
Giọng nói của hắn rất êm tai, như thể đã biết rõ rồi vẫn còn cố hỏi. Bùi Nam xấu hổ chưa kịp trả lời thì Tề Phong Bắc đã kề sát tới bên tai của cậu, thấp giọng nói: "Lần sau ba ba muốn chơi phía sau của em."
Thanh âm trầm khàn xuyên qua màng nhĩ đi sâu vào trong đầu cậu, phân tán khắp các tứ chi. Cả người Bùi Nam bị kích thích đến mức run bắn lên, ngón chân co quắp lại, hơi thở cũng trở nên dồn dập, vừa không có cách nào từ chối, cũng không có cách nào đồng ý được.
Cậu nghi ngờ bản thân sẽ không làm được đâu, hậu môn nhỏ như vậy lại bị cây hàng to đùng của ba ba nhét vào, chắc chắn cậu sẽ bị đau chết mất, nói không chừng sẽ bị nứt hậu môn nữa.
Nhưng Tề Phong Bắc dường như đã hạ quyết tâm, thoải mái ôm cậu bế ra ngoài, "Hôm nay tạm tha cho em."
Bùi Nam còn chưa kịp xoắn xuýt chuyện này thì gia sư của cậu đã đến trước.
Đối phương có vẻ là một người rất giỏi, tuổi độ chừng hơn năm mươi, mang một cặp mắt kính gọng đen, lúc nhìn thấy Bùi Nam liền cười híp mắt, ngữ khí khá là hòa ái.
Mặc dù chú Trung vẫn phản đối chuyện giữa Tề Phong Bắc và Bùi Nam nhưng chú vẫn nghiêm túc làm tròn chức trách của mình. Chú đưa người vào giới thiệu với Bùi Nam. Lúc Bùi Nam nghe thấy ngôi trường mà đối phương tốt nghiệp thì há hốc mồm sửng sốt, sau đó là một chuỗi danh hiệu thật dài, tất cả đều là của các trường đại học, tất cả đều là giáo sư tiến sĩ.
Thầy giáo họ Cao, tên rất đơn giản, Cao Viễn.
Bùi Nam thấy chú Trung sắp xếp chỗ học cho bọn họ thế mà lại là ở trong phòng làm việc của Tề Phong Bắc, cậu rất bất ngờ, "Ở đây có sao không ạ? Sẽ quấy rầy đến... Tề Phong Bắc." Cậu đã phân biệt rạch ròi giữa Tề Phong Bắc bây giờ và người ba trong quá khứ kia, lúc bình thường sẽ chỉ kêu tên, mà danh xưng "Ba ba" này dĩ nhiên trở thành tình thú lúc làm tình giữa hai người bọn họ.
Chú Trung nhíu mày, ngữ khí lạnh nhạt, "Đây là do tiên sinh dặn dò."
Phòng làm việc rất lớn, đặt thêm một cái bàn cũng không chật đi được. Sách vở đã chuẩn bị đầy đủ, thầy giáo lại đưa thêm vài thứ, cười híp mắt nói: "Hơn ba mươi năm qua thầy không còn phụ đạo học sinh liên thi nên những tài liệu này là mới nhờ học sinh tìm giúp, em đọc hết những thứ này thì chuyện liên thi không thành vấn đề."
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)
Chú Trung vừa đi thì Bùi Nam cũng thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn thấy mấy quyển sách dày cộp liền thấy đau hết cả đầu, "Chỉ có thời gian một tháng, em không chắc là em sẽ làm được đâu ạ?"
Thầy giáo cười nói: "Được mà, em phải có lòng tin với chính mình chứ. Thầy cũng khá tin tưởng vào năng lực bản thân đó."
Trong lời nói của thầy giáo không thiếu phần kiêu ngạo, nhưng Bùi Nam biết thầy đúng là có đủ tư cách để kiêu ngạo như vậy. Cậu cảm thấy kỳ quái, nhịn một hồi mới nhỏ giọng hỏi: "Xem lý lịch của thầy thì dạy nghiên cứu sinh hay tiến sĩ cũng thừa sức, sao lại phải đến phụ đạo cho em vậy?"
"Há, cái này à." Thầy cười híp mắt, ngữ khí càng ôn hòa, "Tề tiên sinh trả rất nhiều tiền đó."
Bùi Nam: "..."
Ngày đầu tiên dạy học không quá suôn sẻ, thành tích của Bùi Nam trước đây rất bình thường nếu không muốn nói là quá tệ, đã vậy cậu còn nghỉ học hẳn một năm trời, bây giờ nhìn quyển nào cũng thấy mới lạ. Những từ vựng của môn tiếng anh cũng quên hết sạch, phát âm cũng trúc trắc. Cậu có hơi nản lỏng nhưng thầy giáo vẫn rất bình tĩnh, thậm chí còn an ủi: "Nền tảng của em tốt hơn thầy mong đợi. Chỉ cần em cố gắng học chăm chỉ trong một tháng này thì nhất định có thể thi đậu."
An ủi như vậy chả có hiệu quả tí nào, Bùi Nam chán nản mãi, chỉ đến khi Tề Phong Bắc về nhà mới lên tinh thần một chút, chỉ có điều tinh thần này chẳng hề tập trung vào sách vở mà dồn hết vào trên người đàn ông. Cậu thấy Tề Phong Bắc khiêm tốn bắt tay thầy giáo rồi chào hỏi, nghe từng lời hắn nói với thầy giáo, cậu chợt cảm thấy hình như người ban ngày này với người buổi tối như hai người hoàn toàn khác nhau.
Giống như cậu lại làm quen với một Tề Phong Bắc mới vậy.
Khí chất của người đàn ông quá mạnh, đến mức dù ngữ khí có ôn hoà đến mức nào cũng không thể che lấp được sự sắc bén trên người hắn, khuôn mặt góc cạnh, sống mũi cao thẳng và đôi môi mỏng càng làm tôn thêm vẻ lạnh lùng của hắn.
Đôi môi này rõ là dáng vẻ bạc tình, thế mà sao lại hôn giỏi đến như vậy?
Đầu óc cậu bắt đầu miên man suy nghĩ, Bùi Nam chỉ cần nhìn hắn là lại suy nghĩ lung tung về mối quan hệ giữa hai người. Đôi môi của Tề Phong Bắc thật hung ác, hàm răng cũng không nương tay tí nào nên mới khiến những dấu vết trên người cậu tới bây giờ vẫn còn chưa chịu tan đi. Người này cũng thật là lợi hại, ở trước mặt giáo viên thì mang dáng vẻ nghiêm túc chỉnh tề, mỗi một lời nói đều không có chút sai sót gì, lúc nhìn Bùi Nam cũng chả khác gì trước đây, giống như hai người họ vẫn như vậy, không hề sinh ra quan hệ cá nhân gì, vẫn là một cặp cha con bình thường như bao người khác.
Sau khi nói chuyện, thầy giáo khen ngợi vài câu rồi tự tin nói: "Nếu phát huy bình thường trong kì thi thì sẽ không có vấn đề gì đâu. Chỉ là tháng này cần phải chăm chỉ hơn chút, làm thêm nhiều đề thi, môn toán khó nhất nhưng chỉ cần hiểu rõ từng dạng đề là được, nhưng môn văn và tiếng anh thì cần phải ghi nhớ nhiều, về điểm này mong Tề tiên sinh cần phải giám sát nhiều hơn."
Tề Phong Bắc nói: "Tôi sẽ, cảm ơn thầy Cao đã vất vả."
Đợi mãi lớp học mới kết thúc, Bùi Nam cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cả ngày nay cậu đều căng thẳng, đa số thời gian đều ngồi trên ghế, thắt lưng đau nhức như muốn gãy làm đôi. Chờ Tề Phong Bắc tiễn thầy ra về xong cậu liền lập tức chạy tới, giang hai tay muốn người ta ôm, dính người không chịu được.
Giống như một chú chó con bị bỏ rơi suốt một năm trời nay đã được quay về với chủ nhân của nó.
Lúc đầu rụt rè không dám tới gần, sợ chủ nhân không cần nó nữa, lại không còn đường rút lui, mỗi ngày đều buồn bã muốn khóc, còn vẫy đuôi cầu xin chủ nhân cho phép được ở lại. Vất vả lắm mới chiếm được sự đồng ý của chủ nhân thì chó con liền lớn gan hơn, trở nên dính người, còn có thêm một tầng gắn bó thân mật không muốn xa rời mà trước đây không hề có.
Bùi Nam ngửi loạn lên ngay khi vừa ngồi vào lòng Tề Phong Bắc, không ngửi thấy mùi nước hoa nữ trên quần áo của người đàn ông mới lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.
Cậu làm rõ ràng đến mức đó, Tề Phong Bắc thấy nhưng vẫn giả vờ như không thấy. Bùi Nam ngẩng mặt lên cười với hắn, cậu cột một chùm tóc trên đầu như quả táo, trông vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, đôi môi vẫn còn sưng như thể vừa ăn phải que cay vậy. Cậu nắm lấy bàn tay của Tề Phong Bắc đặt lên bên hông của mình, bắt đầu làm nũng: "Giúp con xoa xoa đi, đau quá."
Giọng điệu của cậu chẳng hề nhão nhoét mà là kiểu làm nũng rất tự nhiên.
Tề Phong Bắc cố ý làm mặt nghiêm túc, "Cả ngày nay cũng ngồi không yên vậy sao?"
"Ai bảo tối hôm qua ngài dữ như vậy?" Bùi Nam một vẻ "Sao ngài còn dám trách con", nói xong mới ý thức được tình hình của mình bây giờ mới đột ngột thấy sợ hãi.
Tề Phong Bắc nhẹ nhàng xoa eo cho cậu, vừa xoa vừa nắm lấy cằm cậu, "Tôi hung dữ sao?"
Bây giờ trông cũng rất hung dữ đó.
Bùi Nam càng lúng túng hơn, lè lưỡi liếm ngón tay đang chạm vào môi mình, chiếc lưỡi mềm mại màu hồng phấn liếm ướt đầu ngón tay, "Không hung dữ, là con quá yếu ớt..." Cậu ra sức nịnh nọt, lại bắt đầu tìm đề tài, "Ngài tìm giáo viên rất tốt, nhưng mà có phải hơi "giết gà dùng dao mổ trâu(*)" không, thầy tự tin lắm nhưng con cảm thấy mình không được, lỡ thi không đạt thì phải làm sao bây giờ."
(*) Gốc là 大 才 小 用 (đại tài tiểu dụng):
Chỉ dùng người tài vào việc nhỏ. Tương đương với thành ngữ "Giết gà dùng dao mổ trâu" của Việt Nam mình nha.
Ngón tay ướt nhẹp không hề rời đi, trái lại còn lần mò vào trong miệng của cậu, mặt Tề Phong Bắc không hề cảm xúc, "Không sao, còn có thể tiếp tục học sang tháng hai năm sau."
Bùi Nam nghe thấy thế liền cảm thấy hoa mắt chóng mặt ngay.
Đầu lưỡi bị ngón tay bắt lấy, Bùi Nam chỉ có thể liếm nó lần nữa, dùng đôi môi mút lấy đầu ngón tay của hắn rồi phun ra nút vào giống như đang ăn dương . Hai người không thảo luận về việc học nữa, Tề Phong Bắc lạnh mặt nhìn cậu ăn ngón tay một hồi lâu, rốt cục không nhịn được nữa mới dùng môi của mình chặn lại.