Kho video của đàn ông ở tuổi trung niên rất đầy đủ, có cả trăm bộ phim. Bùi Nam xem "chăm chỉ không ngừng", trong quá trình đó có không ít lần mặt đỏ tim đập nhiệt toả bừng bừng, thậm chí lúc hưng phấn nhất cậu còn kẹp chân lại rồi xuất tinh, bắn đến mức khiến quần lót dính nhớp, bướm nhỏ cũng chảy không ngừng.
Từ đêm cậu bị Tề Phong Bắc xoa bướm nhỏ, khu vực vốn dĩ không dễ thấy, không dễ gây sự chú ý liền trở nên sống động, vọng thấm vào từng tấc da, khơi dậy từng cơn ngứa ngáy, cuối cùng hoá thành chất lỏng chảy ra ngoài làm đũng quần ướt đẫm, cũng làm cho Bùi Nam khó có thể ngủ yên.
Cậu còn đánh bậy đánh bạ mà tìm được đến video phim đồng tính.
Nó nằm trong một đường link của chú Triệu. Trang web này so với video của chú Triệu càng muôn màu muôn vẻ hơn, video bạt ngàn như biển cả mênh mông, trang bìa của mỗi video đều vô cùng gợi tình khiến Bùi Nam kinh ngạc khi mới vừa nhìn thấy. Cậu đã dành mấy đêm ở trên trang web này, sau đó cậu đã tìm thấy một loại phim khác những cái mà cậu đã xem.
Bùi Nam rất nhanh đã nhận ra được, so với cảnh làm tình giữa nam và nữ thì cảnh quan hệ tình dục giữa nam và nam càng làm cậu thấy phấn khích hơn.
Cơ bắp cuồn cuộn, nhưng tiếng rên rĩ trầm đục và hành vi va chạm nguyên thuỷ khiến miệng cậu khô đắng, một đêm thủ hai lần còn chưa hết thòm thèm.
Sau khi "bổ sung kiến thức", giấc mơ của Bùi Nam rốt cuộc cũng đã viết hết nửa phần sau. Vốn dĩ cậu tưởng mình đã nhìn thấy nhiều người đàn ông cơ bắp như vậy thì sẽ mơ nhiều về họ nhưng mà không, trong thực tế trong giấc mộng của cậu đều là cậu và Tề Phong Bắc, đồng thời hình dáng đối phương ngày càng rõ nét hơn, cơ bụng mà cậu chạm vào cũng sinh động như thật. Ở trong mộng cậu triệt để dang rộng hai chân, nhìn dương vừa to vừa dài của người đàn ông chầm chậm đâm vào trong người, cậu không cảm nhận được chút đau đớn nào, tất cả chỉ toàn là sung sướng, nhưng sự sung sướng đó vẫn không gãi đúng chỗ ngứa, làm cho cậu không cách nào tận hứng một cách trọn vẹn.
Tâm hồn của thiếu niên rất dễ bị những điều như vậy cám dỗ, càng nhìn nhiều thì càng nghĩ về nó nhiều hơn, niềm khao khát muốn thử nghiệm càng mãnh liệt hơn.
Bùi Nam cảm thấy mình không thể nào chịu đựng được nữa, và một nguyên nhân sâu xa khác là đối tượng hẹn hò của Tề Phong Bắc sắp tới nhà làm khách.
Biết chuyện Tề Phong Bắc muốn tái hôn, chú Trung vui mừng hơn hẳn so với bất kì ai, trên khuôn mặt trước giờ luôn nghiêm túc của chú lộ ra nụ cười, thỉnh thoảng Bùi Nam còn nghe tiếng chú huýt sáo nữa. Bùi Nam cũng biết lý do chú vui mừng đến vậy, nếu hỏi ai là người hy vọng Tề Phong Bắc thoát khỏi cuộc hôn nhân thất bại đó nhất thì người đó chắc chắn là chú Trung.
Bởi vì chú đối với Tề Phong Bắc không chỉ là đau lòng, mà còn có áy náy.
Áy náy vì chú làm việc không đủ năng lực nên mới không nhận ra sự kỳ lạ của bà chủ, lại để cho cô ta cùng tài xế tư tình dưới mí mắt chú hơn mười năm trời. Tuy rằng chuyện này thật sự không thể trách chú, vì Bùi Băng và Hạ Ba thật sự quá mức cẩn thận, không bao giờ tỏ ra bất thường ở trước mặt người khác, chỉ có lúc đi ra ngoài —— ví dụ như Bùi Băng mượn cớ đi dạo phố, tham gia tiệc rượu hoặc là những chuyến du lịch ngắn ngày thì bọn họ mới có thể vụng trộm một cách điên cuồng và quá trớn, chú Trung là một người đàn ông độc thân, đối mặt với một người phụ nữ có chồng thường xuyên đi công tác như Bùi Băng cũng cố gắng hết sức tránh hiềm nghi và giữ một khoảng cách nhất định, vậy nên sẽ không chú ý quá nhiều đến trạng thái của cô ta.
Nhưng chú Trung lại đem chuyện này nhận thành lỗi sai của chính mình, sự áy náy của chú người khác không thể hiểu được, chú thậm chí còn nghĩ tới việc nhận lỗi rồi từ chức nhưng mà cuối cùng vẫn bỏ qua cái ý định này.
Chú hi vọng Tề Phong Bắc sẽ sống một cuộc đời mới tốt hơn.Bây giờ đây, Tề Phong Bắc đã sẵn sàng hẹn hò với một người phụ nữ, đúng là một khởi đầu mới tuyệt vời.
Vì thế nên chú cũng vẫn dụng các mối quan hệ ít ỏi của mình để điều tra Mục Hương, đương nhiên là kết quả điều tra làm chú rất thoả mãn. Mục Hương là một người phụ nữ có sự nghiệp riêng, cô có năng lực, tương đương với việc có thể trợ giúp Tề Phong Bắc trong tương lai, cho dù không thể giúp thì công việc cũng chiếm cứ kha khá quỹ thời gian của cô, vậy thì tỷ lệ ngoại tình sẽ giảm đi rất nhiều. Cô còn là một người phụ nữ khá chung thuỷ, cô độc thân không phải vì đã ly hôn mà là do chồng cũ bị bệnh rồi mất, hơn nữa trong khoảng thời gian 3 năm bị bệnh cô còn không ngại cực khổ mà chăm sóc tận tình, đủ thấy cô có tình có nghĩa như thế nào. Tuổi của cô không nhỏ hơn Tề Phong Bắc bao nhiêu, tính cách càng không phải là kiểu kiêu căng tùy hứng, không đến nỗi thời thời khắc khắc đều bắt Tề Phong Bắc phải dỗ dành.
Quả thực không còn ai thích hợp hơn được nữa.
Ngoại trừ việc cô đã có một đứa con trai.
Chú Trung cũng không phải kỳ thị phụ nữ đã có con, chẳng qua lấy gia thế Tề Phong Bắc bây giờ ra nói thì chuyện cưới vợ vẫn nên cưới người càng đơn giản càng tốt. Một bên có con riêng, nếu ở chung hoà hợp thì đương nhiên là chuyện tốt rồi, nhưng nếu không hoà hợp được thì tương lai có lẽ sẽ dấy lên một ít sóng gió.
Nhưng mà cuộc đời làm gì có chuyện vẹn toàn mười phần.
Chú Trung tự an ủi bản thân, chủ yếu vẫn là nghe theo ý muốn của Tề Phong Bắc.
Để tổ chức tốt tiệc rượu lần này, chú Trung đã bỏ ra rất nhiều tâm tư. Đầu tiên chú gọi người dọn dẹp hết tòa biệt thự một lần, rồi lại sửa đổi và bài trí thêm trong nhà, gọi cho ông Tề và bà Tề điều thêm người giúp việc về phụ giúp, chú Triệu trồng hoa bị giữ lại mỗi ngày, tân trang lại hoa viên ngày càng đẹp đẽ, lại mua thật nhiều hoa tươi trang trí tại các nơi.
Mấy ngày liền Bùi Nam đều trầm mê trong đống video sắc tình, chú Trung cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến cậu, cho nên cậu lại là người cuối cùng biết đến chuyện này.
Thật ra lúc vừa thấy sự thay đổi ở trong phòng, cậu còn chưa rõ chuyện gì, trong lòng có chút chờ mong.
Mấy ngày nữa là tới sinh nhật của cậu, hàng năm vào sinh nhật nhà họ Tề đều sẽ tổ chức tiệc rượu, những buổi tiệc sinh nhật trước đây của cậu, chú Trung cũng sẽ chuẩn bị long trọng như vậy. Trong nhà sẽ được trang trí mới, còn có một người phụ trách may trang phục riêng cho cậu, lại còn có bánh sinh nhật khổng lồ và thơm ngon cùng vô số món quà đếm mãi không hết. Vào ngày đó, Bùi Nam sẽ được bao quanh như một chàng hoàng tử nhỏ, trước mặt là một biển người và hoa tươi, còn cậu là trung tâm của mọi chuyện, mọi hành động của cậu đều sẽ bị chú ý, nhưng cũng khiến người ta ước ao.
Hơn nữa Tề Phong Bắc đã từng hứa rằng: "Lễ trưởng thành của con sẽ còn xa hoa hơn nữa."
Bùi Nam ảo tưởng không được bao lâu đã bị mẹ Hoa đập cho tan nát, lúc cậu biết được sự thật thì không khỏi buồn bã, khi biết được thời gian buổi tiệc thì càng buồn hơn, "Ngày đó là sinh nhật của con mà..."
Cậu nói rất nhỏ, mẹ Hoa hơi bận rộn nên không nghe thấy, trên mặt cũng không tỏ vẻ gì khác thường.
Chỉ mới trôi qua có một năm, vậy mà chẳng còn ai quan tâm đến việc tổ chức sinh nhật cho cậu nữa, cho dù là lễ trưởng thành quan trọng nhất của cậu.
Bùi Nam vừa buồn vừa đố kị, cậu thấy tủi thân khủng khiếp. Nụ hôn đầu của cậu đã bị Tề Phong Bắc cướp đi, thế mà còn làm chuyện quá đáng như vậy với cậu, lẽ nào tất cả phải kết thúc như vậy sao? Người đàn ông kia rõ ràng có d,ục vọng với cậu, tại sao bây giờ lại tiếp tục cùng người phụ nữ khác bàn chuyện cưới gả?
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)
Nhưng có oan ức đến mấy cậu cũng phải nhịn, bởi vì thời gian cậu tiếp cận Tề Phong Bắc thực sự quá ít, chỉ cần chú Trung đứng bên cạnh đã doạ cậu sợ xanh mặt rồi, đến đi vào cậu còn không dám thì làm sao dám chất vấn ai.
Huống chi đêm đó rõ ràng chính cậu là người bỏ cuộc trước.
Tề Phong Bắc đương nhiên nhận ra được Bùi Nam muốn tới gần hắn nhưng lại không dám.
Chuyện rối bời đêm đó là một sai lầm, sai lầm đã bắt đầu ngay khoảnh khắc hắn nhận cuộc điện thoại đó của mẹ Hoa. Hắn vội vã chạy về, sau hai giờ tìm kiếm, cuối cùng cũng tìm được người rồi lại cõng người trên lưng quay trở về nhà. Bùi Nam nằm nhoài trên lưng hắn nói những câu nói kia, hắn nghe được rất rõ ràng, cũng chẳng rõ giờ phút đó trong lòng mình đã nghĩ gì.
"Sau này tôi không coi ngài là ba tôi nữa."
Lúc đó Tề Phong Bắc đã trả lời rằng "Đã không phải từ sớm rồi. ", nhưng thực ra hắn không thể phủ nhận rằng mười sáu năm tình nghĩa cha con không thể nói bỏ là bỏ ngay được, cho nên lúc Bùi Nam chạy về tìm hắn, hắn không thể nào nhẫn tâm đuổi cậu đi được.
Chỉ là không biết từ lúc nào, phần tình cảm này đã biến chất, càng ngày càng trở thành một mối nguy tiềm tàng.
"Tổn thương tâm lý mà ngài phải gánh chịu vẫn chưa thể khỏi hẳn, ngài chỉ đang cố đè nén nó xuống mà thôi. Cái chết của Bùi Băng đã khiến ngài buông xuống một phần, phần còn lại là thuộc về Bùi Nam. Thật ra, trong mối quan hệ hôn nhân này, ngài đặt tình cảm cho con trai nhiều hơn, so với việc vợ ngài ngoại tình thì việc con trai không chung dòng máu mới là cú sốc đối với ngài. Ngài cần trả thù hoặc là làm chuyện gì đó để phát tiết nó ra ngoài." Bác sĩ tâm lý chậm rãi nói, "Mà tình dục cũng là một trong những cách dùng để trả thù."
Tề Phong Bắc không muốn đối mặt với bóng tối trong lòng mình, nhưng hắn lại không có cách nào quên được.
Lần kề cận gần gũi đó, nếu Bùi Nam không cào hắn một cái, có lẽ hắn đã thực sự cưỡng Bùi Nam thật rồi.
"Sâu trong nội tâm, ngài vẫn cho rằng Bùi Nam là do ngài nuôi lớn, ngài cho cậu ta một gia đình ấm áp và bình an, để cho cậu ta không phải vật lộn trong cái nghèo cái khó. Ngài đã cho cậu ta ăn ngon mặc đẹp, cho cậu ta lớn lên xinh đẹp và khoẻ mạnh. Ngài cảm thấy cậu ta có được ngày hôm nay, tất cả đều là do công lao của mình, ngài không cam lòng đem quả mà mình đã tận tâm chăm sóc cho người khác hái." Bác sĩ tâm lý nhìn hắn, "Sau khi cậu ta trưởng thành. Ngài đã tận mắt chứng kiến cậu ta phát dục có phải không?"
Bên trong phòng tư vấn tối om, Tề Phong Bắc nhắm hai mắt lại.
Đúng là hắn đã nhìn thấy. Phần âm vật nhô lên hiện ra đường cong dụ hoặc dưới vòng eo và phần bụng bằng phẳng, một màu hồng phấn non nớt như nụ hoa mới nở, lúc đến gần dường như còn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào, quyến rũ và mê hoặc.
Đây là thành quả mà hắn đã chăm chỉ nuôi dưỡng, thì phải là của hắn.
Nếu đã không phải là con trai của hắn, vậy thì phải trả ơn cho hắn bằng một cách khác.
"Tôi muốn suy nghĩ thêm." Giọng điệu của Tề Phong Bắc lúc này rất bình tĩnh, hiếm khi nào không suy nghĩ rối như tơ vò như lúc này. "Loại tâm lý này không tốt đẹp gì, tôi sẽ không cho phép mình phạm vào sai lầm như vậy." Hắn không phải cầm thú, nếu không phải lần trước bị Bùi Nam dụ dỗ như vậy thì hắn sẽ không mất khống chế đến mức làm ra chuyện như vậy. "Tôi biết trên đời có rất nhiều chuyện trái với đạo lý, cha và con gái, mẹ và con trai, thậm chí là cả bố chồng, chú rồi chị dâu... Nhưng tôi không muốn như vậy, cho dù tôi và cậu ta không có quan hệ huyết thống đi chăng nữa."
Bác sĩ tâm lý nói: "Tề tiên sinh là một người rất chính trực."
Tề Phong Bắc nói: "Cũng không hẳn." Hắn biết rõ nội tâm mình có bao nhiêu suy nghĩ u ám, lần đó chỉ là một phần nổi của tảng băng chìm để lộ ra trước mặt của Bùi Nam.
"Cơ thể của ngài không có vấn đề gì, cũng không cần phải dùng thuốc, chỉ có thể cố gắng khai thông tâm lý mà thôi. Có lẽ biện pháp tốt nhất là sớm đính hôn với đối tượng hẹn hò của ngài đi, hoặc là đưa Bùi Nam đi xa, rời khỏi thế giới của ngài."
"Nếu tôi không thể đảm bảo mình có thể sản sinh vọng đối với cô Mục thì việc đính hôn chính là một việc việc cực kỳ ngu xuẩn, cũng sẽ gây tổn thương cho cô ấy." Tề Phong Bắc rất kiên định, "Tôi phải trị khỏi trước đã."
"Thật ra tôi có một đề nghị." Bác sĩ cân nhắc một chút, rốt cuộc vẫn nói ra, "Có lẽ ngài có thể buông bỏ xiềng xích tâm lý và đạo đức xuống một lần rồi hành động theo vọng mong muốn của ngài, đây có lẽ là sự lựa chọn tốt nhất đối với ngài bây giờ. Sau khi đánh tan được bóng tối trong lòng ngài thì mới coi như triệt để buông xuống được, thời điểm đó ngài có thể khôi phục lại như bình thường, có thể kết hôn rồi sinh con. Còn về Bùi Nam, ngài có thể đưa cậu ta đi rồi bồi thường bằng tiền tài, cho cậu ta một cuộc sống sung túc."
Tề Phong Bắc vốn còn đang bình tĩnh, sau khi nghe được câu này liền thở gấp mấy hơi. Hắn mím môi lặng im một lúc lâu mới nói: "Tôi không muốn cân nhắc đến đề nghị này."