Nhưng điều làm Bùi Nam thất vọng chính là đã ba ngày rồi Tề Phong Bắc không về nhà.
Mẹ Hoa an ủi: "Việc tiên sinh đi công tác là việc rất bình thường mà, trước đây không phải cũng thường hay đi sao?"
Đương nhiên Bùi Nam biết việc Tề Phong Bắc đi công tác là chuyện rất bình thường nhưng lựa chọn rời đi trong thời điểm này khiến cậu cảm thấy không ổn chút nào. Lời hứa của hắn chỉ có thời hạn trong vòng một tháng, nếu cậu không tìm được biện pháp nào làm cho Tề Phong Bắc không đuổi cậu đi thì chờ tới lúc chú Trung trở về, thế nào cũng sẽ tìm trăm phương ngàn kế mà đưa cậu đi thôi. Hơn nữa một khi chú Trung xuất viện về nhà, cơ hội tiếp cận Tề Phong Bắc của cậu sẽ ít đi nhiều, bởi vì ngay cả lầu hai cậu cũng không được phép đi lên.
Bùi Nam gấp đến xoay vòng, ủ rũ đợi mấy ngày, vậy nhưng không đón được Tề Phong Bắc mà lại đón phải Tề Tịnh Tịnh.
Tề Tịnh Tịnh đến xem "cún con".
Cô khá nhạy cảm, giỏi nhất chính là xã giao với mọi loại người, cô sẽ tỉ mỉ quan sát từng hành động của đối phương, một khi có chuyện không thích hợp thì sẽ nhận ra ngay lập tức. Huống hồ chi đối tượng này là anh trai của cô thì cô lại càng nhạy cảm hơn.
Cô là em gái lớn của Tề Phong Bắc, chỉ nhỏ hơn Tề Phong Bắc hai tuổi, hai anh em lớn lên cùng nhau. Cô biết rất rõ tính cách của anh trai mình, biết rằng vì anh chịu áp lực của gia tộc nên từ nhỏ đã rất trầm tính, ít cười, cũng ít khi có biểu cảm gì khoa trương, rất nghiêm khắc đối với bản thân mình, trong cuộc đời hắn ngoại trừ việc gầy dựng sự nghiệp của gia tộc ngày càng lớn mạnh thì chẳng còn mục tiêu nào khác. Dường như hắn chẳng có sở thích nào, tập thể thao cũng chỉ là để duy trì vóc dáng, không hút thuốc cũng không chơi game, ngay cả uống rượu cũng không buông thả bản thân uống quá say, quan hệ nam nữ lại càng không, tuy đẹp trai, giàu có nên có nhiều phụ nữ vây quanh nhưng chưa bao giờ truyền ra tin tức xấu nào cả.
Một người như vậy, làm sao có khả năng nuôi cún con chứ?
Hơn nữa cún con làm sao mà ăn hải sản tươi được?
Cô cố tình chọn thời điểm để đến, muốn tập kích bất ngờ một phen. Thế mà không hề nghĩ tới, thứ mà cô bắt được không phải là "cún con" hay cô gái nào khác mà lại chính là Bùi Nam.
Bùi Nam đang uống nước trái cây, thời tiết đang nóng dần, nhiệt độ lên tới 30 độ, cậu mặc áo thun màu đỏ tươi ngồi ở cạnh bàn ăn, vừa uống nước trái cây vừa nói chuyện cùng mẹ Hoa. Lúc chuông cửa vang lên, cậu vội vàng nói: "Để con đi mở cửa."
Vừa mở cửa ra, liền thấy Tề Tịnh Tịnh.
Hai bên mắt to trừng mắt nhỏ sửng sốt một hồi lâu, Bùi Nam mới hốt hoảng gọi, "Cô lớn..."
Tề Tịnh Tịnh tỉnh táo phản ứng lại, sầm mặt, giọng nói sắc nhọn cất lên, "Tại sao cậu lại ở đây?" Lúc trước cô cũng rất thích đứa cháu này, mang theo nó đi chơi đi ăn đi mua sắm, nhưng sau khi biết được chân tướng sự việc, nghĩ đến những việc trong quá khứ cũng chỉ còn sót lại sự buồn nôn và chán ghét vô cùng, cho nên một năm trước cô không chỉ mắng Bùi Băng mà còn mắng luôn cả Bùi Nam nữa.
Bùi Nam hiển nhiên vẫn còn nhớ cô lớn tiếng mắng mình như thế nào, sắc mặt cậu tái nhợt vì sợ hãi, không nhịn được liền lui về phía sau, "Con... Con..."
"Tại sao cậu lại ở chỗ này? Cậu đến đây lúc nào? Sao cậu còn có mặt mũi mà xuất hiện ở nhà họ Tề hả! Đồ con hoang!" Tề Tịnh Tịnh la lớn tiếng, lớn đến mức mẹ Hoa cũng nghe được liền vội vã chạy ra.
Bùi Nam bị mắng đến nỗi sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, nỗi hoảng loạn gần như bao trùm lấy cậu làm cậu luống cuống. Tề Tịnh Tịnh thấy mẹ Hoa, càng quát lớn hơn, hỏi: "Tại sao cậu ta lại ở đây? Hả? Là ai đưa cậu ta về? Sao chúng tôi không biết gì cả! Anh trai tôi đã đuổi cậu ta đi rồi mà đúng không? Sao cậu ta còn dám quay lại?"Mẹ Hoa cũng bị cô mắng đến mức nói không nên lời. Tề Tịnh Tịnh càng nói càng tức, nhìn thấy Bùi Nam đứng đó với vành mắt đỏ hoe lại càng tức giận hơn, "Không phải cậu bị đuổi đến khu ổ chuột rồi hay sao? Sao cậu dám trở về đây? Lợi dụng lòng tốt của anh trai tôi đúng không?"
Bùi Nam run lên, theo bản năng kêu lên: "Cô lớn..."
Tề Tịnh Tịnh trừng mắt lên, tựa hồ không muốn nghe cậu gọi như vậy, trong cơn thịnh nộ đã tát cậu một bạt tai, "Ai là cô lớn của mi? Mi là đồ tiện chủng! Con hoang!"
Một âm thanh lanh lảnh vang lên, da thịt Bùi Nam non mềm, Tề Tịnh Tịnh lại làm móng tay, móng tay vừa nhọn lại vừa dài, một cái tát này không chỉ khiến gò má của cậu sưng tấy lên mà còn làm xước cả da, để lại hai ba đường xước nhỏ, đang rỉ ra vài vệt máu.
Nhìn thấy máu, cơn tức giận của Tề Tịnh Tịnh thoáng dừng trong giây lát, nhưng rất nhanh cô đã tiếp tục hét lớn, "Chú Trung! Chú Trung đâu?"
Mẹ Hoa nhỏ giọng nói: "Chú ấy bị té, giờ đang nằm viện."
Tề Tịnh Tịnh nói: "Được! Vậy tôi tự liên hệ với bảo vệ đuổi cậu ta đi!" Cô lục túi xách lấy điện thoại di động, Bùi Nam thấy thế liền hoảng sợ, cơn đau chưa kịp nguôi ngoai đã bị một nỗi sợ hãi tột độ ập đến.
Những khu ổ chuột bừa bộn, những ngôi nhà ván chật hẹp tối tăm, mùa đông thì lọt gió còn mùa hè thì dột mưa, bánh mì khô cứng khó ăn, đến cả nước cũng ám mùi của bùn đất, còn có nụ cười ghê tởm của những người đàn ông... Từng hình ảnh xuất hiện trong đầu khiến cậu không rét mà run.
Không được! Cậu tuyệt đối không bao giờ muốn trở lại đó nữa!
Tề Tịnh Tịnh đã bấm điện thoại, đang nói gì đó với bên kia một cách giận dữ. Đội bảo vệ chẳng mấy chốc sẽ đến, rồi sẽ tóm lấy Bùi Nam, sau đó trục xuất cậu về lại khu ổ chuột...
Bùi Nam lo lắng đến rơi nước mắt, vào lúc hỗn loạn nhất kia, cơ thể của cậu theo bản năng đưa ra quyết định trước cả suy nghĩ, cậu vội lao nhanh ra khỏi cửa rồi liều mạng chạy ra ngoài.
Không thể bị đội bảo vệ bắt được! Tuyệt đối không thể bị bọn họ bắt được!
Cậu phải trốn đi ngay, trốn thẳng tới lúc Tề Phong Bắc trở về. Hắn đã đồng ý cho mình ở lại một tháng, lúc này vẫn chưa tới kỳ hạn, hắn nói lời thì sẽ giữ lấy lời, nhất định sẽ không đuổi mình đi vào khoảng thời gian này. Cho nên cậu chỉ cần trốn cho đến khi Tề Phong Bắc trở về là tốt rồi...
Như bắt được cọng cỏ cứu mạng, Bùi Nam dùng hết sức chạy trốn, thoáng thấy có bóng người, cậu chẳng khác chi chim sợ cành cong, cuối cùng thẳng hướng lên núi mà bỏ chạy.
Khu biệt thự nằm ở giữa sườn núi, trên đỉnh ngọn núi là tự kiến trúc khu nghỉ ngơi tự xây dựng, hàng ngày có rất nhiều người leo núi tập thể dục. Nhưng ngọn núi này lớn như vậy, có rất nhiều chỗ rậm rạp mà người bình thường sẽ không bén mảng tới, Bùi Nam gắng sức chạy tới những nơi đó, một bước cũng không dám dừng, quần áo bị nhánh cây cào rách bươm, cánh tay cũng bị trầy xước nhưng cậu cũng không dám dừng lại nghỉ, mãi cho đến khi tim có cảm giác chịu không nổi nữa mới chịu ngừng lại.
Ngồi dưới đất thở hổn hển hồi lâu mới có thể thở đều lại, Bùi Nam cúi đầu thấy trên người đã thảm đến mức không nỡ nhìn, càng xem càng cảm thấy chua xót trong lòng, nước mắt không nhịn mà rơi xuống.
(WordPress: )
(Wattpad: caudocmoc1823)
Nước mắt của một năm này cộng lại còn nhiều hơn mười sáu năm qua. Oan ức cũng khóc, buồn tủi cũng khóc, đau đớn cũng khóc, đói bụng cũng khóc. Nhiều lúc cậu cũng không hiểu mình đã làm điều gì sai trái nữa, khi còn mẹ bên cạnh, đôi lúc cậu cũng oán giận với bà, giận bà sao lại mờ mắt không nhìn rõ, cứ như làm như vậy có thể khiến cậu bớt đi bức bối trong lòng ít nhiều.
Mãi cho đến khi nhìn thấy thi thể của mẹ được mang ra, sự oán giận của cậu với mẹ mình mới ngưng lại.
Cậu thật sự không dám nghĩ, có phải cậu cũng là một nguyên nhân góp phần khiến mẹ cậu phải tự sát hay không, có phải những cảm xúc tiêu cực của cậu đã khiến mẹ hoàn toàn suy sụp.
Cậu chưa bao giờ dám nghĩ đến việc bản thân mình có khi nào cuối cùng cũng sẽ đi đến bước đường giống như vậy hay không.
Nhưng bây giờ cậu cảm thấy dường như mẹ đang vẫy tay với cậu.
Tựu như sự ra đời của cậu là một sai lầm, cậu vốn không nên tồn tại trên thế giới này, có vẻ bây giờ cũng đã đến lúc phải kết thúc sai lầm đó.
Không có ai đưa tay ra cứu vớt cậu hết.
Bùi Nam khóc nghẹn ngào, không dám khóc quá lớn tiếng vì sợ thu hút người khác, đôi môi bị cắn đau đớn, càng đau cậu lại càng khóc nhiều hơn. Cậu khóc đến mức hai mắt cũng khô khốc, nước mắt cũng ngừng rơi như không thể nào chảy thêm được nữa, vết thương trên người giờ dấy lên đau đớn, bạt tai bên má cũng đau hơn rất nhiều.
Ba ba sẽ đến tìm cậu sao? Cậu có còn đường sống không?
Đầu óc Bùi Nam nặng nề nghĩ không thông, cậu ước mình sẽ lạc quan hơn nhưng cậu biết rõ hiện thực còn tàn khốc hơn rất nhiều.
Cậu biết chứ, so với chú Trung và Tề Tịnh Tịnh thì Tề Phong Bắc càng không muốn nhìn thấy cậu lãng vãng trước mặt hắn hơn. Sự tồn tại của cậu chính là minh chứng cho quá khứ đầy xấu hổ của Tề Phong Bắc, người đàn ông này có sự kiêu ngạo của bản thân, hắn là một huyền thoại của giới kinh doanh, là đối tượng dành mọi sự khen ngợi và ghen tị của mọi người.
Mà sự tồn tại của cậu chính là ghi lại nỗi sỉ nhục lớn nhất cuộc đời của Tề Phong Bắc.
"Chắc người hy vọng tôi cứ như vậy mà biến mất..." Bùi Nam ôm đầu gối, nghẹn ngào khóc. "Người chắc chắn sẽ không tới tìm tôi... Nếu đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ chẳng thèm đi tìm..."
Ngọn lửa hy vọng càng ngày càng lụi tàn, cứ vậy mà Bùi Nam đã bắt đầu nghĩ về cái chết của bản thân.
Nếu thắt cổ thì chỉ cần 3 phút là có thể kết thúc sinh mạng, còn nhảy lầu thì chỉ cần 1 phút mà thôi.
Bùi Nam ngẩng đầu nhìn phía dưới tán cây, chạc cây kia giống như vừa thả một sợi dây thòng lọng xuống, dụ dỗ cậu đưa cổ vào tròng khiến cả người cậu nổi lên cả tầng da gà. Cậu sợ đến nỗi hàm răng va vào nhau kêu lạch cạch, nhìn kĩ lại lần nữa thì cây vẫn là cây, trên cây chẳng có thứ gì hết.
"3 phút... 1 phút... Vẫn là 1 phút tốt hơn." Bùi Nam rất nghiêm túc làm phép so sánh, sau đó thì đứng dậy đi tới chỗ đỉnh núi.
Ngọn núi này cậu đã từng leo qua, nơi nào có vách núi cậu cũng biết rõ tường tận. Vách núi rất cao rất rất cao, dưới đáy là một mảnh xanh thăm thẳm, nếu nhảy xuống chắc đến thi thể cũng khó mà tìm thấy được.
"Nghe nói người rơi từ trên cao xuống chết rất khó coi, như vậy cũng hay, ai cũng không tìm được mình, cũng không thấy mình có khó coi hay không." Bùi Nam bắt đầu tự tìm những câu thoải mái để cổ vũ bản thân, "Nhưng mà nếu như cành cây quá nhiều, lúc mình rơi xuống có cành cây chặn lại thì có khả năng sẽ không chết mà sẽ gãy tay hay gãy chân gì đó, rồi ở dưới đáy vực kia nói không chừng sẽ có chó sói hoặc mấy con thú hoang khác thì sao, tới hồi đó mình muốn trốn cũng không thoát, muốn chết cũng không chết được, trơ mắt nhìn nó cắn mình đến chết... Haizz... Thật thê thảm mà..."
Bùi Nam cười gượng, hai chân bắt đầu run rẩy.
Leo được nửa đường, rốt cuộc Bùi Nam bị sự tưởng tượng của mình hù đến, hai chân mềm đến mức không nhúc nhích nỗi nên liền ngồi xuống, dựa vào một gốc cây.
"Chờ thêm chút nữa, nếu như ba ba không đến tìm mình thì mình hẵng nhảy xuống..." Như là cho bản thân một lệnh hoãn thi hành án, Bùi Nam cũng thả lỏng cả người.
Nắng nóng như thiêu đốt, nhiệt độ như này trong biệt thự vẫn cảm thấy nóng nhưng ở trong rừng rậm lại có cảm giác vừa phải. Có vài tia nắng vàng len qua kẽ lá rơi xuống, làm người ta tưởng tượng nhìn như vô vàn hoa văn. Bùi Nam nhìn chằm chằm trong chốc lát liền mệt mỏi nhắm mắt lại.
Một giâc ngủ không mộng mị, nhưng cũng không yên ổn là bao, bởi vì các vết thương to nhỏ trên cơ thể cậu đã nổi lên đau xót như vừa bị kim châm. Cậu không biết mình đã ngủ bao lâu rồi, vì chờ cho đến khi cậu tỉnh lại thì những vệt sáng trên mặt đất đã biến mất, trong rừng rậm cũng chìm vào một mảng tối đen.
Không có ai đến tìm cậu cả, tất cả nhữnh gì cậu nghe thấy là tiếng xào xạc của lá cây và tiếng gió thoảng yếu ớt bên tai.
Cậu thật sự hoàn toàn bị bỏ qua rồi.
Trong bụng truyền đến tiếng kêu ùng ục, Bùi Nam đã nếm trải cảm giác đói khát, biết rằng khi quá đói sẽ gây ra chóng mặt, thậm chí là ảo giáo.
"Bị chết đói thật đau khổ, hơn nữa lại tốn nhiều thời gian, còn không bằng nhảy xuống vực cho xong." Bùi Nam sợ nhất là đau, cho nên dùng nó để chống đỡ cơ thể đứng dậy để tiếp tục leo lên. Nỗi sợ hãi trong lòng cậu càng ngày càng dâng cao, cao đến mức dường như cả người cậu đã rơi vào trạng thái thực vật, ngay cả đau đớn cũng không cảm nhận được nữa, giống y như một cái xác biết đi.
Trạng thái như thế này làm cho cậu tăng nhanh tốc độ, đi xuyên qua rừng rậm tìm được một đường mòn nhỏ, sau đó men theo bậc thang mà leo lên từng bước. Ban đêm sẽ không có ai leo núi, những người leo núi vào ban ngày cũng đã đi xuống hết cho nên dọc đường đi, Bùi Nam cũng không chạm mặt ai. Sắc trời càng lúc càng tối dần, Bùi Nam đi một đoạn đường dài đi lên nhưng bước chân lại không có cảm giác nặng nề hay mệt mỏi, thậm chí có khoảnh khắc cậu hoài nghi kỳ thực mình đã chết rồi, thứ đang đi trên đường bây giờ thực chất chỉ là linh hồn mà thôi.
Đích đến càng ngày càng gần, khi cậu chuẩn bị đi một bước cuối cùng thì Bùi Nam mới hoảng hốt phát hiện nơi này không hề chìm trong bóng tối.
Trên bục lớn có một ngọn đèn lớn, mà dưới đèn có rất nhiều bóng người đang đứng ở đó. Người bắt mắt nhất trong số đó, cao ráo và anh tuấn nhất trong số đó chính là người đã nhiều ngày rồi không về nhà, Tề Phong Bắc.