Tùy ý thưởng thức chiếc vòng trong tay, Hàn Hàn liếc mắt nhìn bóng lưng Tăng thị đi xa, trong mắt thoáng qua một vẻ lạnh lẽo, thật sự cho rằng nàng là thôn nhỏ cô ngu ngốc cái gì cũng không hiểu sao? Dám tính toán nàng, nàng sẽ cho Tăng thị biết hậu quả của việc dám tính toán nàng như thế nào!
Trong lòng nhớ đến tiểu hồ ly, thu chiếc vòng mang theo Tình Không Bích Tiêu trở lại Lạc Huy Uyển.
"Tiểu hồ ly đâu?" Đi một vòng ở bên trong phòng, không phát hiện bóng dáng tiểu hồ ly, chân mày Hàn Hàn hơi nhíu lại, quay đầu nhìn Tình Không.
"Ngay ở trong phòng ạ." Tình Không nghi hoặc cúi đầu tìm kiếm khắp nơi, sau khi nàng uy tiểu hồ li ăn no rồi lập tức ôm trở về nhốt ở trong phòng, trong lòng nhớ đến chuyện Mạc cô nương phân phó, nên vội vàng chờ ngoài thư phòng, thẳng đến lúc này mới trở về, cửa sổ trong phòng đóng rất kỹ, làm sao có thể không thấy tiểu hồ ly này đâu chứ?
Không chỉ Tình Không, Bích Tiêu cũng khó hiểu, một nơi lớn như trong phòng, vừa nhìn thì biết ngay, lẽ ra con hồ ly kia cũng không thể trốn ở chỗ khác.
Nghĩ đến chuyện Mạc cô nương vì con hồ ly này không tiếc chống đối lại chủ tử, có thể thấy tiểu hồ ly này rất quan trọng đối với Mạc cô nương. Một bên vội vàng cùng tìm với Tình Không, một bên an ủi Hàn Hàn: "Cô nương chớ vội, nô tỳ và Tình Không cùng nhau tìm thật kỹ càng xem, nói không chừng tiểu hồ ly ăn no nên núp ở chỗ nào đi ngủ thôi."
Đi ngủ? Hàn Hàn trong lòng khẽ động, nghĩ đến bộ dáng ỉu xìu của tiểu hồ ly khi trở về lúc sáng sớm, cảm thấy cũng có thể như thế, chỉ là nàng mới bắt được tiểu hồ ly không lâu, đối với tập tính của tiểu hồ ly cũng không quá hiểu biết, nếu như tiểu hồ ly thật sự tìm một chỗ trốn để ngủ, nàng thật sự không biết tiểu hồ ly sẽ trốn đi đấy.
Chỉ có thể khẳng định một chút, cửa sổ trong phòng không mở ra, khẳng định là tiểu hồ ly còn đang trong phòng.
Quả nhiên, sau khi tìm lung tung một hồi, Bích Tiêu ôm tiểu hồ ly trong tủ y phục của Hàn Hàn ra.
Trong tủ toàn là y phục đầy đủ màu sắc mà Mộ Dung Ý đặc biệt chuẩn bị vì Hàn Hàn, các mùa các kiểu dạng cái gì cần có đều có, tất cả chất vải đều là gấm vóc trong cung ngự dụng, sờ lên mềm nhẹ trơn trượt, màu sắc xinh đẹp, lông tiểu hồ ly màu hồng cuộn tròn rúc trong trong đống y phục hình hoa gấm, nếu không phải là Bích Tiêu nhìn kỹ, cũng sẽ không phát hiện được nó.
Thấy tìm được tiểu hồ ly, Hàn Hàn thở ra một hơi, nhận lấy tiểu hồ ly rồi ôm vào trong ngực, điểm cái mũi nhỏ của nó một cái rồi uy hiếp: "Nếu lần sau ngươi còn dám chạy loạn như vậy nữa, ta sẽ không cho ngươi ăn đùi gà, mỗi ngày uy ngươi ăn trúc, biết không?"
Tiểu hồ ly mở tròn mắt, thấy là Hàn Hàn, lại nhắm lại, lui thân hình một cái, tìm một tư thế thoải mái hơn rồi ngủ.
Ăn trúc? Nó cũng không phải gấu mèo, sao có thể ăn trúc!
Hôm qua bị nam nhân kinh khủng kia ném ra lưu lạc cả một đêm, làm hại nó cũng không có thể đi ngủ thật tốt, hiện tại nhất định phải bù về.
Ôm tiểu hồ ly, Hàn Hàn liếc mắt nhìn đồng hồ cát, cách buổi trưa còn một canh giờ, thừa dịp trong khoảng thời gian này, mình cũng nên dạo trong vương phủ mvột òng, làm quen hoàn cảnh một chút.
Bên trong thư phòng
"Thân thể của nàng thế nào?" Hàn Hàn đi rồi, Mộ Dung Ý gọi Mộc Phong tới hỏi.
"Còn có thể thế nào, chẳng qua là đói bụng nhiều năm như vậy dẫn đến bệnh căn, khí âm hai hư, chân âm hao tổn, nguyên khí đại thương. Muốn lập tức khôi phục thể chất thành người bình thường là không thể nào, chỉ có thể chậm rãi điều trị." Mộc Phong ngồi trên ghế thờ ơ nói, vô cùng bất mãn loại thái độ cần thì gọi tức là đuổi của Mộ Dung Ý đối với mình.
"Cần phải bao lâu?" Mày kiếm anh tuấn của Mộ Dung Ý theo thói quen nhíu lại, con ngươi hẹp dài liếc mắt nhìn Mộc Phong một cái.
"Cái này cũng khó mà nói, lâu thì năm sáu năm, nhanh thì một hai năm, nói chung là phải từ từ điều trị mới được." Khuôn mặt tuấn tú của Mộc Phong mỉm cười, vô cùng hài lòng về việc tên hỗn đản này cũng có một ngày kiên trì dò hỏi mình như thế.
Mộ Dung Ý liếc mắt nhìn nụ cười đắc ý của hắn, thu hồi ánh mắt: "Nửa năm, trong vòng nửa năm bản vương muốn ngươi điều trị tốt cho thân thể của nàng."
"Nửa năm?" Giọng nói Mộc Phong bất ngờ cao lên, lập tức ngồi ngay ngắn trừng mắt nhìn Mộ Dung Ý, "Ngươi có lầm hay không, ta là đại phu, không phải rau cải trắng bán trên đường, chữa bệnh còn có thể cò kè mặc cả? Nói một hai năm cũng đã đủ miễn cưỡng, ngươi lại muốn ta nửa năm điều trị tốt, rốt cuộc ngươi có bình thường hay không..."
"Ngươi làm không được?" Âm thanh lãnh mị không có bất kỳ nhiệt độ nào vang lên ở trong phòng.
Tâm can Mộc Phong run lên, cắn cắn răng: "Không làm được!" Làm thì có thể làm được, thế nhưng phải phí không ít công phu của hắn, hắn và Mạc Hàn Hàn lại không quen thân, việc gì phải phí công phu kia vì nàng.
"Ngươi đã không làm được, bản vương chỉ có thể thỉnh cốc chủ đi ra. Người tới. . . ."
"Đừng, chút việc nhỏ này lại thỉnh sư phụ ta ra làm gì chớ, ta có thể làm được, nói đùa cùng ngươi mà ngươi cũng tưởng thật." Mộc Phong vội vàng đứng lên từ trên ghế cười khan ngăn lại. Chê cười, neéu chuyện này thỉnh sư phụ hắn ra, hắn còn không bị sư phụ đánh chết.
"Thật sự ngươi có thể làm được?" Giọng nói lãnh trầm xen lẫn nhàn nhạt hoài nghi.
"Đương nhiên ta có thể làm được, chẳng qua chỉ là một người dinh dưỡng không đầy đủ, điều trị có gì khó chứ, dù gì thì ta cũng là một thần y, chút bản lĩnh này còn không có, thì không cần lăn lộn trên đời nữa." Mộc Phong vỗ ngực bảo đảm.
"Vậy thì tốt." Mộ Dung Ý gật gật đầu, "Nửa năm, bản vương cho ngươi nửa năm, làm không được..."
"Làm không được thì danh thần y này của ta cũng không còn." Tuy nói mình không vui vì phải điều trị thân thể cho Mạc Hàn Hàn, thế nhưng không vui thì không vui, lần nữa bị người khác nghi ngờ năng lực của mình, loại cảm giác này vẫn là cực kỳ khó chịu.
"Ừ, vậy kê đơn thuốc đi."
"Kê đơn thuốc? Kê phương thuốc gì?" Mộc Phong có chút nghi hoặc.
"Điều trị thân thể không cần kê đơn thuốc?" Trong con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý xẹt qua vẻ xem thường, "Hay là ngươi chỉ thuận miệng nói, căn bản là không điều trị nổi?"
"Ta không điều trị nổi?" Mộc Phong một hơi không thông gần như là nghẹn chết, đôi mắt tú lệ trừng Mộ Dung Ý, "Dù gì ta cũng là một thần y, điều trị thân thể có thể làm khó được ta? Chỉ là trong thân thể nàng đã hư lâu rồi, hao tổn quá độ, có phải một hai phương thuốc là có thể điều trị tốt đâu chứ? Còn phải phối hợp thuốc tắm, châm cứu mới được!" Cho nên hắn không thích điều trị, bởi vì quá phiền toái.
"Châm cứu?" Ánh mắt lãnh mị của Mộ Dung Ý liếc qua, "Có phải rất đau hay không?" Mặc dù trước đây hắn đã trải qua, nhưng lúc đó đều là do phát độc, phát độc thống khổ che giấu tất cả, hoàn toàn là vội vàng không biết châm cứu đau đớn thế nào. Nhưng bây giờ nhìn Hàn Hàn tất cả đều bình thường, đột nhiên châm cứu cho nàng, nên nàng sẽ rất đau mới đúng.
"Xót, đau, trướng, tê, đây là cảm giác cơ bản nhất khi châm cứu, lúc bắt đầu có thể khó mà chịu đựng, nhưng qua một thời gian, khơi thông kinh mạch cho nàng thì tốt rồi."
"Không cần châm cứu, chỉ tắm thuốc và uống thuốc là được." Mộ Dung Ý thu hồi nhãn thần hạ kết luận. Mặc dù hắn hi vọng tiểu nha đầu có thể sớm khôi phục một chút, nhưng lại không hi vọng tiểu nha đầu bị khổ, châm cứu thống khổ như vậy, không châm cũng được.
"Nói cho rõ nhé, đây chính là ngươi nói, không châm cứu cho nàng, vậy ta cũng không dám bảo đảm nửa năm có thể điều trị tốt cho nàng không." Mộc Phong nói, mặt mày gian tà nhịn không được dẫn theo chút đắc ý, mặc dù hắn không động được vào hỗn đản này, thế nhưng dựa vào lý do này kéo dài không thể điều dưỡng tốt Mạc Hàn Hàn, khiến hỗn đản này sốt ruột cũng là cảm giác rất sung sướng.
"Nửa năm!" Giọng nói lãnh mị lại lần nữa vang lên, "Bản vương chỉ cho ngươi nửa năm." Giọng nói trầm thấp lộ ra kiên quyết chân thật đáng tin.
"Nửa năm? Ngươi có lầm hay không, không cho châm cứu ngươi lại muốn ta nửa năm điều trị tốt cho nàng? Ngươi không cảm thấy ngươi ép buộc người khác quá à?" Mộc Phong cắn răng, hỗn đản này thật đúng là sẽ áp bách mình.
"Hửm?" Âm điệu dâng cao lộ ra nhàn nhạt xem thường, con ngươi hẹp dài lộ ra nồng đậm khinh thường, "Ngươi không làm được?"
"Ta. . . ." Mặt Mộc Phong trong nháy mắt đỏ lên —— tức giận. Nếu như mình nói không làm được, khẳng định là hỗn đản này lại muốn đi thỉnh sư phó, nếu như sư phó tới, mình nhất định sẽ bị mang đi thu thập, hỗn đản này chính là biết như vậy mới uy hiếp mình! Quả thực là hèn hạ, vô sỉ, hạ lưu, không biết xấu hổ!
Trong lòng phẫn hận chửi bới, đi qua cầm giấy bút lên lưu loát viết xuống hai tờ phương thuốc.
"Thuốc trong tờ này là thuốc tắm, mỗi tối tắm một lần, tắm xong bảy ngày lại đổi phương thuốc khác. Thuốc trong tờ này là thuốc uống, sau ba ngày tắm thuốc dùng tới, một ngày một lần." Nỗ lực điều chỉnh tốt biểu tình trên khuôn mặt, Mộc Phong khóc còn khó coi hơn cười giới thiệu xong cách dùng hai phương thuốc.
Chờ vết mực trên giấy khô đi, Mộ Dung Ý cất hai tờ phương thuốc xong, liếc mắt nhìn Mộc Phong đứng ở một bên: "Ngươi còn không đi?"
Trong nháy mắt khuôn mặt Mộc Phong càng trướng hồng, điển hình của việc qua sông đoạn cầu (=qua cầu rút ván)! Điển hình của qua sông đoạn cầu! Hỗn đản này mỗi lần dùng xong mình đều không lưu tình chút nào đuổi đi như thế, quả thực là không có nhân tính!Viện trong Nhiếp chính vương phủ chia làm hai bên đông tây, phía đông là chỗ ở nhiếp chính vương Mộ Dung Ý, cũng là tòa viện chính trong vương phủ. Phía tây là chỗ ở của mấy người phụ thân Mộ Dung Ý- Mộ Dung Phong và Tăng thị.
Hàn Hàn dạo qua một vòng ở vương phủ, đối đại thể bố cục trong vương phủ cũng có thêm hiểu biết.
Mặc dù Vương phủ chiếm diện tích rộng, lầu gác đình viện cũng nhiều, nhưng nhân khẩu lại không nhiều, trừ Mộ Dung Ý cùng phụ mẫu muội muội hắn cùng mấy vị chủ tử khác, còn lại tất cả đều là thị vệ cùng hạ nhân.
"Vương gia ở trên chiến trường đã từng trải qua thương tổn gì sao?" Hàn Hàn nghiêng đầu nhìn tỷ muội Tình Không bên cạnh, nghi hoặc hỏi.
Trước đây lúc còn ở trong thôn không cảm thấy, hiện tại đi tới vương phủ nhìn thấy bản thân nhiếp chính vương, Hàn Hàn đột nhiên cảm thấy rất nghi hoặc.
Cổ nhân lưu hành chuyện tảo hôn, đại gia đình nam tử bình thường mười bốn mười lăm thì đã có nha hoàn thông phòng, mười bảy mười tám là có thể cưới vợ sinh con.
Nhiếp chính vương này lớn lên tuấn mỹ vô cùng, tuổi còn trẻ lại quyền thế hiển hách, đến bây giờ thậm chí ngay cả một nha hoàn thông phòng bên người cũng không có, cũng quá không thể nào nói nổi, trừ phi người hắn có thương tật.
Lại liên tưởng đến tính tình mưa nắng thất thường kia của hắn, Hàn Hàn càng cảm thấy lúc ở trên chiến trường nhiếp chính vương đã bị thương tổn bộ vị kia, thế cho nên bây giờ vẫn bất lực, nên nữ nhân cũng không thể tìm, mới nghẹn khuất tính tình vui giận thất thường.
"Đã từng trải qua thương tổn?" Tỷ muội Tình Không sửng sốt, không rõ Mạc cô nương đang tốt lành sao có thể đột nhiên hỏi điều này, nhưng vương gia từ mười tuổi đã ra chiến trường, hai mươi tuổi danh tiếng lan khắp thiên hạ phụng chiếu hồi kinh, trong mười năm trải qua vô số nguy hiểm lớn nhỏ, mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, mặc dù các nàng chưa từng thấy, nhưng cũng từng nghe nói, vết thương phải chịu đương nhiên là có bị, thấy hỏi, gật gật đầu, "Vương gia quả thật là đã trải qua thương tổn."
Trong mắt Hàn Hàn lướt qua vẻ hiểu biết, quả nhiên chân tướng là do bản thân, ôi, tân tân khổ khổ dốc sức mười năm, kết quả là công thành danh toại vốn nên trái ôm phải ấp, tận hưởng thời gian cuộc sống, lại bởi vì một lần thương tổn mà cuộc đời này không bao giờ có thể hưởng thụ cảm giác ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực nữa, sợ là ai cũng khó có thể tiếp thu đi, huống chi lại là nhiếp chính vương- một nam tử cao lớn có chủ kiến như vậy, tâm lý có chút vặn vẹo thế cho nên tính cách thất thường cũng khó tránh khỏi.
Hiểu biết đến chuyện này, Hàn Hàn nhịn không được sinh ra vẻ đồng tình đối với Mộ Dung Ý, quyết định sau này hành vi lời nói với hắn cũng phải bao dung một ít, dù sao người có tâm sinh lý không trọn vẹn thì cần nhất là yêu mến.
Tình Không Bích Tiêu đưa mắt nhìn nhau, không rõ vì sao sau khi Mạc cô nương nghe tin vương gia từng bị thương thì trên mặt lại nhiều hơn một chút thương hại, chủ tử hiện tại rất tốt, thoạt nhìn rất cần người khác đồng tình sao?
Ba người đang đi, liền thấy Vu quản sự bước chân vội vã tiến tới, nhìn thấy Hàn Hàn ánh mắt sáng lên: "Mạc cô nương, cuối cùng ta cũng tìm được cô nương, vương gia muốn đi ra ngoài, nói cô nương cùng đi, hiện tại đang ở tiền thính chờ cô nương, cô nương nhanh nhanh qua đó đi."
Hàn Hàn nghe Tình Không và Bích Tiêu nói một đường, biết trong vương phủ tổng cộng có hai vị quản sự, một là Vu quản sự, chủ quản đông viện; một là Lâm quản sự, chủ quản tây viện. Trừ hai người bọn họ ra, còn có một tổng quản Vu Thanh trong vương phủ, chẳng qua Vu Thanh này không giống với quản sự khác đều ở bên trong phủ, mà là tách rời nơi khác, một năm cũng chỉ đến vương phủ điểm mấy lần, đối chiếu một chút sự vụ lớn nhỏ bên trong phủ mà thôi, người bên trong phủ cũng không xưng hắn là quản gia, mà gọi là Vu công tử.
Trước mắt thấy Vu quản sự tự mình tìm đến mình, có thể thấy là vương gia đã chờ đến nóng nảy.
Nghĩ tới nguyên nhân tính tình nhiếp chính vương vui giận thất thường kia, Hàn Hàn không dám chậm rãi, vội vàng ôm tiểu hồ ly dẫn Tình Không Bích Tiêu đi qua
Chân mày Mộ Dung Ý đang nhíu chặt nhìn thấy Hàn Hàn rốt cuộc buông lỏng đi, liếc đến tiểu hồ ly trong ngực nàng lập tức nhăn lại: "Ôm nó làm cái gì?" Vô cùng không vui, tiểu nha đầu này sẽ không thật sự đưa con thú lông hồng (đỏ) này trở thành chính mình lúc bị độc phát mà nuôi dưỡng chứ?
()Ở Trung Quốc, hồng của họ là màu đỏ của ta, cũng như cân của họ chỉ bằngnửa cân của Việt Nam.
Hàn Hàn cả kinh, lúc nãy vội vã chạy tới, lại quên người này ghét hồ ly, lấy lòng cười cười: "Nó đói bụng, ta mang nó đi ăn một chút."
Tiểu hồ ly trong lúc ngủ mơ cũng mẫn cảm cảm thấy ánh mắt sắc bén muốn lột da róc xương mình, nâng lên đầu hồ ly ngó nhìn, đối diện với đôi con ngươi hẹp dài lãnh mị như sông băng vạn năm, lập tức cả kinh, cúi đầu dính chặt trước ngực Hàn Hàn, hai móng vuốt che mắt hồ ly, không thấy được, cái gì cũng không thấy, sao có thể đột nhiên nhìn thấy người xấu kia chứ, nhất định là mình đang nằm mộng!
Thấy hồ ly này cư nhiên lại chôn chặt vào trước ngực Hàn Hàn, mặt Mộ Dung Ý lại đen thêm mấy phần, duỗi tay ra vung, tiểu hồ ly vững vàng rơi vào trong lòng Tình Không phía sau Hàn Hàn: "Sau này này ngươi ôm con thú vật này."
"Nó có tên, nó gọi Tiểu Phong Phong." Hàn Hàn cau mày kháng nghị, mặc dù nói tiểu hồ ly này vốn là con thú, nhưng sao từ trong miệng nhiếp chính vương nói ra, nghe như là mắng chửi người khác vậy.
"Có tên thì nó không phải là thú vật ?" Trong giọng nói lãnh mị mang theo nhè nhẹ không vui, tiểu nha đầu này lại vì một con vật mà dám chống đối mình.
"..." Thấy vẻ mặt Mộ Dung Ý âm trầm, Hàn Hàn ngoan ngoãn câm miệng, nàng thế nào đã quên, đối với người thiếu hụt thì phải biểu hiện tình thương chứ. Lại duy trì nữa, nói không chừng người này liền lột da tiểu hồ ly.
Thấy Hàn Hàn không còn bênh vực cho con hồ ly kia nữa, sắc mặt Mộ Dung Ý rốt cuộc cũng dễ nhìn hơn, bước chân ra ngoài: "Bản vương đói bụng, còn không nhanh bồi bản vương dùng bữa."
Hắn gấp gáp gọi một nữ đầu bếp của riêng hắn qua đây như vậy chính là để bồi hắn dùng bữa? Hàn Hàn có chút mông lung, mình rốt cuộc là tới nấu cơm cho hắn, hay là bồi hắn ăn cơm đây?
Thật là một quái nhân có tư duy và tính nết khiến cho người khác khó có thể nắm bắt!
Ngoài cửa Vương phủ dừng hai cỗ xe ngựa, một chiếc gỗ mun ngàn năm chế thành hoa văn trên xe ngựa tạo hình phong cách cổ xưa, giữa hoa văn khắc một đại dương tung sóng lượn vòng, giống như đang tìm thời cơ một phát giết chết con mồi.
Toàn thân xe ngựa có màu đen, không có một trang sức nào, không cần nhìn, Hàn Hàn liền biết chiếc xe ngựa này là của nhiếp chính vương điện hạ, rất tự giác mang theo Tình Không Bích Tiêu chuẩn bị lên chiếc xe ngựa đằng sau.
"Ngươi muốn đi đâu?" Lên xe, thấy Hàn Hàn còn chưa lên, Mộ Dung Ý giơ mành ra nhìn, thấy tiểu nha đầu này muốn đi ra chiếc xe ngựa phía sau, tuấn nhan ma mị lập tức trầm xuống.
"A" Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, "Ta đi ra chiếc xe ngựa đằng sau." Không để mình đi xe ngựa ở sau, chẳng lẽ muốn mình đi bộ?
"Qua đây." Giọng nói vẫn lãnh mị như trước, Mộ Dung Ý vén mành không vui nhìn Hàn Hàn, tiểu nha đầu này một chút cũng không muốn ngồi cùng với mình sao?
"Để cho ta vào trong xe ngựa vương gia ngươi?" Hàn Hàn lặp lại một lần, hoài nghi mình có nghe lầm hay không.
"Nói nhảm nhiều vậy, còn không nhanh đi lên." Chú ý tới bọn hạ nhân ngoài phủvẻ mặt kinh nghi trộm lén nhìn mình, hai tai Mộ Dung Ý hơi đỏ lên, thúc giục.
"Ồ, vậy ta liền đi lên." Thấy người này lại có một chút mất hứng, Hàn Hàn không dám hỏi lại, vội vàng hai bước leo lên xe ngựa.
Tình Không ôm tiểu hồ ly liếc mắt nhìn Bích Tiêu, nhỏ giọng: "Hôm nay chủ tử thật kỳ quá." Không phải chủ tử luôn luôn không thích nữ tử gần người sao?
"Xuỵt" Bích Tiêu thủ thế một cái, gấp gáp kéo Tình Không đi lên xe ngựa, liếc mắt trừng nàng, cố gắng hạ giọng xuống mắng, "Ngươi muốn tìm đường chết hả, chuyện chủ tử chúng ta có thể nghị luận sao?"
Tình Không le lưỡi, ôm tiểu hồ ly không dám nói thêm nữa.
Bên trong xe ngựa, Hàn Hàn liếc mắt nhìn Mộ Dung Ý ngồi hơi nghiêng tay cầm quyển sách nhìn nhập thần, miệng lặng lẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lướt qua, vương gia không nói lời nào, nàng cũng không có ý tứ mở miệng, chỉ là khí tràng người này quá mức cường đại, khiến nàng không hiểu sao lại càng thêm khẩn trương.
May mắn địa phương muốn ăn cơm cách vương phủ không xa lắm, xe ngựa đi được một khắc đồng hồ, dừng lại trước tửu lâu Như Ý.
"Vương gia, tới." Ám Nhất dừng xe ngựa đi xuống, đứng ở một bên bẩm báo.
Cuối cùng đã tới! Hàn Hàn thở ra một hơi, thấy Mộ Dung Ý còn đang đọc sách, nhỏ giọng nhắc nhở một câu: "Vương gia, đến nơi rồi."
Tầm mắt Mộ Dung Ý từ trên quyển sách thu hồi lại, hai má hơi nóng, không cần soi gương cũng biết mặt phiếm đỏ, vốn dĩ trong xe có chút tối, không cần lo lắng tiểu nha đầu này nhìn thấy.
Trời biết đoạn đường này không chỉ tiểu nha đầu không được tự nhiên, hắn đọc nửa chữ cũng không thấy vào, biết đối phương có thể sợ hãi thân phận của hắn không dám tùy ý mở miệng, thế nhưng tính cách hắn không thích nói nhiều, muốn hắn chủ động kiếm chuyện với tiểu nha đầu, quả là không biết muốn nói cái gì.
Thấy tiểu nha đầu này rốt cuộc nói trước, nhàn nhạt "Ừm" một tiếng, "Tới rồi,xuống xe đi."
Hàn Hàn chỉ chờ những lời này, nghe vậy không nói lời thứ hai, vội vàng đi xuống, còn cùng người này đối mặt, thật có thể làm người ta không thoải mái muốn chết.
Thấy động tác Hàn Hàn như chạy trốn, con ngươi hẹp dài đen nhánh của Mộ Dung Ý nặng nề, hít sâu hai hơi, chậm rãi đè xuống luồng nhiệt khí trên mặt kia, giơ mành ra.