Khi ăn đồ ăn sáng xong, có nha hoàn đi lên dọn bàn xuống, Hàn Hàn đau lòng nhớ đến tiểu hồ ly, thấy Nhiếp Chính vương điện hạ đang ngồi ở trên ghế không nói lời nào, cũng không dám lộn xộn, do dự hồi lâu mới cẩn thận nói: "Vương gia, nếu không có chuyện khác, ta có lui xuống trước được không?"
Mí mắt Mộ Dung Ý nhấc lên liếc mắt Mộ Dung Lân đã cơm nước xong mà vẫn không chịu đi, giọng nói lãnh mị từ từ vang lên: "Ngươi vẫn không có khí lực để đi đường?"
"A?" Mộ Dung Lân sửng sốt.
"Có khí lực thì nhanh cút đi!" Không chút khách khí đuổi người.
". . ." Mộ Dung Lân trừng mắt, lại đuổi hắn đi! Khuôn mặt mỹ nhân quyến rũ phình ra, "Lão tử cút đây!" Chân dài nhấc lên, bước đi ra ngoài.
"Ách. . . ." Mông Mộc Phong di chuyển, kéo ra một nụ cười tươi tắn trên mặt, ngó nghiêng trái phải, "Ta còn có việc, không thể nán lại rồi." Ngay cả Lân công tử cũng đã cam chịu, hắn cũng nên thức thời đi thôi, rồi chạy lấy người.
"Đợi một chút." Giọng nói lãnh mị vang lên ở sau lưng, thân thể Mộc Phong cứng đờ, trên mặt cố kéo ra nụ cười, nhưng trong lòng lệ rơi đầy mặt, không phải chỉ là ăn của ngươi một bữa cơm thôi sao, sao còn không cho đi hả, muốn như thế nào nữa?
Mặt cười cười: "Việc ấy, vương gia à, ta thật sự còn có chuyện phải làm. . ."
"Bắt mạch cho nàng." Mộ Dung Ý căn bản không nghe hắn nói gì cả, chỉ vào Hàn Hàn nói.
Thì ra là bắt mạch! Trong lòng Mộc Phong thở ra, sau khi nhìn Mộ Dung Ý chỉ vào Hàn Hàn, thì lập tức không bình tĩnh được: "Ngươi để ta bắt mạch cho nàng?" Hai mắt mở to, một bàn tay chỉ chỉ vào mũi của mình, lại chỉ Hàn hàn, có lầm không vậy, dù gì hắn cũng là thần y đó, vậy mà lại để cho thần y hắn xem mạch cho một đầu bếp nữ, được rồi, tuy nhiên thân phận đầu bếp nữ này có điểm đặc biệt, nhưng dù đặc biệt cũng chỉ là đầu bếp nữ thôi!
"Không thể sao?" Sẳng giọng, ánh mắt như băng tuyết lườm qua.
Biểu tình Mộc Phong cứng đờ, vội vàng cười nói: "Nào có nào có, có thể xem mạch cho nữ thần bếp, ta cầu còn không được đó, xin hỏi Mạc cô nương không thoải mái chỗ nào vậy?" Hu hu, mình bị áp bách mà!
"Ta không có chỗ nào không thoải mái mà?" Hàn Hàn lắc đầu, bản thân nàng cũng là bác sĩ trung y, phương thuốc nghiên cứu đều là kiệt tác lưu truyền hơn một ngàn năm, mình có bị bệnh không nàng còn không biết sao? Làm gì cần hắn xem hộ.
Mộc Phong quay đầu nhìn về phía Mộ Dung Ý: "Này. . ." Không có bệnh, vậy để hắn xem cái cầu à!
"Xanh xao vàng vọt thì chắc có bệnh không tiện nói ra, cho ngươi nhìn thì ngươi liền nhìn, dong dài cái gì!" Ánh mắt lãnh mị không vui nhìn qua.
Khóe mắt Hàn Hàn giựt giựt, xanh xao vàng vọt? Tuy nàng có nhỏ gầy một chút, nhưng trên người cũng có thịt đó! Đâu ra xanh xao vàng vọt rồi hả ? Mà còn do điều dưỡng mấy ngày nay, khí sắc đã được coi là không tệ, thậm chí không khác người bình thường là bao, đâu có được xem là ốm yếu? Lại còn bệnh gì không tiện nói ra nữa chứ?
Trong lòng tốn hơi thừa lời, nếu không phải đối phương quyền cao chức trọng, nhất định nàng sẽ nói lại hắn thật rõ mới được!
Trong lòng khó chịu, trên mặt vẫn tươi cười như thường: "Vậy làm phiền vị công tử này rồi."
Mộc Phong nháy mắt mấy cái, tên Mộ Dung Ý khốn khiếp này muốn để tự hắn điều trị thân thể cho Mạc Hàn Hàn? Điều trị thì điều trị, còn nói mịt mờ như vậy! Mà điều trị thân thể cũng cần thần y hắn rat ay sao, đúng là không biết tôn trọng nhân tài!
Trong lòng oán thầm, đi qua, đưa tay muốn đặt trên cổ tay Hàn Hàn.
"Không phải ngươi có dây tơ vàng bắt mạch sao?" Giọng nói trầm thấp lãnh mị lại vang lên, "Tơ vàng bắt mạch!" Không cho cự tuyệt.
Mộc Phong hít sâu một hơi, nghiến răng hàm, lấy ra ba gốc tơ vàng từ trong lồng ngực, tay run lên, DĐLQĐ~ chanchantơ vàng quấn quanh cổ tay của Hàn Hàn, quay đầu nhắm mắt lại cẩn thận chẩn đoán bệnh, kỳ thật là - - nhìn đến gương mặt cần ăn đòn kia của Mộ Dung Ý, hắn thật sự sợ mình không khống chế được giẫm lên.
Rõ ràng Mạc Hàn Hàn này là không đầy đủ dinh dưỡng trong thời gian dài mới mới phát dục chậm, chỉ liếc mắt một cái là có thể nhìn ra tới bệnh trạng, dụng tơ vàng bắt mạch sao! Đồ khốn khiếp này!
Tơ vàng bắt mạch? Mắt Hàn Hàn sáng lên, loại bắt mạch chỉ nhìn qua trên ti vi này, thực tế đã sớm thất truyền rồi mà ? Không ngờ người này còn trẻ tuổi mà làm được, nếu làm quen, không biết hắn có thể dạy cho mình không? Nhất thời ánh mắt nhìn Mộc Phong trở nên nóng bỏng.
Cười tít mắt hỏi: "Cơ thể của ta như thế nào?"
Khuôn mặt tuấn tú hoàn mỹ của Mộ Dung Ý đột nhiên phủ mây đen, con nhóc này lại dám cười bỉ ổi với một tên " tiểu bạch kiểm " như vậy! Nàng chưa có cười như vậy với hắn đâu! Chẳng lẽ nàng không phát hiện hắn dễ nhìn hơn " tiểu bạch kiểm " kia sao? Không có phẩm vị, không có mắt nhìn!
Con ngươi tối đen trầm trầm, giọng nói trầm thấp lãnh mị hỗn loạn mang theo hàn ý: "Chẩn mạch cũng lâu như vậy, ngươi có xác định ngươi là thần y hả?"
Mộc Phong mở to mắt, thu hồi dây vàng vào trong tay, giữa khuôn mặt tuấn tú tràn đầy bực bội: "Này này này, ngươi thôi đi, ta nói cho ngươi. . ." Nhìn một cái thấy bộ dáng băng lãnh ma mị của Mộ Dung Ý, cổ co rụt lại, hừ hừ hai tiếng, "Ta không phải thần y hả? Ta có phải thần y hay không mà ngươi không biết sao? Khinh người quá đáng!" Quá đáng giận, chẳng những áp bách hắn, còn dám nghi ngờ hắn! Quả thực không thể tha thứ!
Hàn Hàn nháy mắt mấy cái, rất nhanh cái gì chứ? Rõ ràng vừa mới để lên trên mạch đập của nàng có được không? Yêu cầu của Nhiếp Chính vương này cũng quá cao rồi. Hầu hạ Nhiếp Chính vương này, thực sự thảm! Đồng tình nhìn Mộc Phong một cái, thức thời ngậm miệng không nói lời nào.
Tuy nàng không nói lời nào, nhưng Mộ Dung Ý vốn thông minh tuyệt đỉnh, lại sớm chiều ở chung với Hàn Hàn lâu như vậy, mỗi động tác mỗi cái biểu tình của nha đầu này hắn đều biết là ý tứ gì.
Thấy tiểu nha đầu lại còn dám đồng tình tên " tiểu bạch kiểm " này, con ngươi mở ra, tuấn nhan đen tối trầm trầm như là có thể nhỏ nước đen, khí tức u ám càng phát ra lạnh thấu xương, khí tức lãnh trầm đông lạnh khiến Mộc Phong khẽ run rẩy: "Ngươi có ý kiến?"
Mộc Phong ha ha cười gượng hai tiếng: "Không có ý kiến, ngươi nói cái gì liền là cái đó. Chuyện là, ta thật sự có việc, ta đi trước." Không đợi Mộ Dung Ý nói, thân thể chạy đi rất nhanh, hôm nay tên khốn khiếp này uống nhầm thuốc, nếu ở lại, không biết tên khống khiếp này làm ra chuyện gì với hắn đâu.
"Hừ" Hừ một tiếng thật mạnh, thấy Mộc Phong chạy, con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý nhìn về phía Hàn Hàn: "Hắn rất đẹp mắt sao?"
"Hả?" Hàn Hàn sửng sốt, hắn có ý gì?
"Có đẹp bằng bổn vương không?" Ngữ khí không vui.
"Ách. . ." Hàn Hàn chớp mắt, cái gì với cái gì chứ?
Tình Không Bích Tiêu khó tin trao đổi ánh mắt, hôm nay chủ tử làm sao vậy? Thật kỳ quái!
"Ngươi đầu bếp riêng của bổn vương, không sự cho phép của bổn vương, không được nhìn người khác!" Điểm ấy nhất định phải nói rõ ràng, vừa nãy tiểu nha đầu nhìn chằm chằm " tiểu bạch kiểm " còn nhìn không ngừng.
Khóe miệng Hàn Hàn rụt rụt, đây cũng quá bá đạo rồi? Không được nhìn người khác, muốn nàng nhắm mắt lại hay sao?
Hơi há mồm, nhìn thấy vị Nhiếp Chính vương chắc đang tức giận, thông minh gật đầu: "Vâng.” Yên lặng oán thầm một câu, không cho nhìn thì sẽ không nhìn sao? Buồn cười!
Thấy Hàn Hàn nghe lời như vậy, tâm tình Mộ Dung Ý cuối cùng tốt lên, đứng lên đi ra ngoài: "Đi thư phòng với bổn vương."
"Vương gia, ta là đầu bếp nữ." Hàn Hàn nổi lên dũng khí nhắc nhở. Tiểu Phong Phong còn chưa ăn đó, nếu chờ đến lúc nàng từ thư phòng trở về, không biết Tiểu Phong Phong đã đói thành cái dạng gì rồi.
"Là đầu bếp nữ riêng, hầu hạ bên người!" Mày kiếm anh tuấn hơi nhướn lên, tiểu nha đầu lại không thích ở chung một chỗ với mình?
Đầu bếp nữ riêng hầu hạ bên người, đó không phải là nha hoàn sao? Khóe miệng Hàn Hàn giật giật, thấy cước bộ Nhiếp Chính vương điện hạ liên tục đi về phía trước, không có cách khác, biết đối phương sẽ không để mình trở về, đành kiên trì bắt kịp, trong lòng âm thầm cầu nguyện, Tiểu Phong Phong ngàn lần đừng chạy lung tung, để chờ nàng trở về cho nó ăn
Đang nghĩ ngợi, đã tới môn, vượt qua hành lang gấp khúc, một bóng dáng đỏ rực nhanh chóng nhảy qua.
Hàn Hàn duỗi cánh tay ôm lấy bản năng, cúi đầu, chỉ thấy trong mắt tiểu hồ ly đang ai oán nhìn nàng chằm chằm, giơ móng vuốt nhỏ kháng nghị, "Chi chi", lâu như vậy mà không trở lại, đói chết ta rồi.
Hàn Hàn cười cười: "Tiểu Phong phong. . . ." Ách, sao cảm giác lạnh lẽo như vậy? Ngẩng đầu, chỉ thấy con ngươi hẹp dài lãnh mị của Nhiếp Chính vương không chớp mắt nhìn chằm chằm tiểu hồ ly trong ngực nàng, con ngươi đen láy trầm trầm, hình như có khí tức băng tuyết đang tràn ra.
Hiển nhiên tiểu hồ ly trong ngực nàng cũng cảm giác được, xoay lại não đại của hồ ly, hoảng sợ nhìn Mộ Dung Ý chằm chằm, hu hu, sao lại gặp cái tên xấu xa này chứ!
Ách? Não đại Hàn Hàn đầy dấu chấm hỏi, sao Nhiếp Chính vương điện hạ lại lộ ra bộ dáng ăn thịt người nhìn tiểu hồ ly? Chẳng lẽ hắn ghét hồ ly sao?
Đột nhiên phát hiện, từ sau khi nàng tới vương phủ, đầu óc luôn luôn thông minh có chút không đủ dùng. Sao không có người nào nói cho nàng, Nhiếp Chính vương này chẳng những lạnh lùng tàn nhẫn, tính tình còn âm tình bất định chứ?
"Ngươi gọi nó là Tiểu Phong Phong?" Tay Mộ Dung Ý duỗi ra, tiểu hồ ly lập tức rơi vào trong tay hắn, chết tiệt, con nhóc này thật đúng dám dùng tên hắn trên người một con súc sinh!
"Chi chi." Tiểu hồ ly cả kinh, bốn móng vuốt giẫy loạn xạ, ngươi người xấu này, mau thả ta ra.
Tay không bắt vật sao? Trong óc Hàn Hàn xuất hiện một từ, chưa kịp cảm khái, đã bị tiếng kêu tiểu hồ ly cắt ngang, cả kinh, vội la lên: "Này, ngươi làm cái gì đó?" Quá sốt ruột nên quên mất thân phận của đối phương.
"Ngươi gọi nó là Tiểu Phong Phong?" Giọng nói lãnh mị lại vang lên.
"Đúng, ta vì kỷ niệm một người nên đặt cho nó tên này, xin Vương gia thủ hạ lưu tình." Tỉnh lại, Hàn Hàn lo lắng nhìn tiểu hồ ly trong tay Mộ Dung Ý, chỉ sợ đối phương không vui một cái bóp chết nó.
"Người nào?" Thì ra là như vậy, mày nhíu lại hơi buông ra, hóa ra vẫn còn có lương tâm, d.dle~quy~donkhông uổng phí mình giúp nàng như thế. Tâm tình thoải mái, không nhịn được hỏi nhiều một chút.
"Người rất quan trọng." Hàn Hàn không nói gì, sao đột nhiên lại thấy bộ dáng hắn hơi cao hứng chứ, thật sự là nam nhân biến thái! Còn có, bát quái không phải luôn luôn là độc quyền của nữ nhân sao? Sao Nhiếp Chính vương này cũng bát quái như vậy chứ?
Đáp án cũng coi như hài lòng, tâm tình Nhiếp Chính vương điện hạ cuối cùng cũng dễ chịu, giơ tay lên, tiểu hồ ly bay ra ngoài theo đường pa ra bol: "Thay đổi tên khác đi."
Đầu Hàn Hàn căng thẳng, thấy tiểu hồ ly an toàn rơi xuống đất, lúc này mới thở ra, mắt to hơi nheo lại, chịu đựng buồn bực tròng lòng: "Vương gia, tên Tiểu Phong Phong này là ta kỷ niệm một người quan trọng mới đặt, không thể thay đổi." Chẳng qua bị đánh một trận đuổi ra vương phủ thôi, nam nhân tâm tình bất định này, thật khó hầu hạ!
Tình Không Bích Tiêu cả kinh, dám ngỗ nghịch với chủ tử, lá gan Mạc cô nương này cũng quá lớn rồi?
Con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý trầm trầm, thấy gương mặt lớn bằng bàn tay của Hàn Hàn tràn đầy kiên quyết, biết con nhóc này bao che khuyết điểm, nếu hắn bức nóng nảy, thật sự sẽ chạy mất, con ngươi hẹp dài trầm trầm, cau mày không nhìn con tiểu hồ ly chướng mắt kia nữa, nghiêng đầu sang chỗ khác: "Không thay đổi thì không thay đổi, vẫn còn không đi thư phòng với bổn vương."
Hàn Hàn thở ra, tuy nhiên chuẩn bị chịu đánh thật tốt rồi, nhưng bị đánh lại quá đau, có thể không bị đánh vẫn tốt nhất.
Quay đầu nhìn Tình Không một cái: "Ngươi có thể đưa Tiểu Phong Phong đi ăn chân gà không, Tiểu Phong phong, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, lúc nữa ta sẽ đến nhìn ngươi đó."
Tiểu Phong phong? Lông mi anh tuấn của Mộ Dung Ý hơi nhíu lên, mặt mày trầm trầm, sớm muộn gì cũng phải vứt vật nhỏ này đi!