Tiểu Kiều Thê Thôn Quê Của Nhiếp Chính Vương

quyển 1 chương 66-1: dụng cụ sơ khai đầu tiên (1)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Mộc Phong là người phục hồi lại tinh thần đầu tiên, một bước nhảy xa đến tận trước gót chân Mộ Dung Ý: "Này này này, tại sao da ngươi có thể trở nên trắng như vậy, tốt như vậy chứ! Chẳng lẽ là phương thuốc của ta có vấn đề, không thể nào chứ, rõ ràng là thành phần bên trong không có dược liệu làm trắng cơ mà, không được, ta phải vào xem một chút." Nói xong, lắc mình chui vào trong phòng.

Từ lúc mười tuổi Mộ Dung Ý đã rời kinh, lớn lên trong vùng trời bão cát đao thương mưa tên ngoài Tây Bắc, mặc dù ngũ quan cương nghị tuấn mỹ tuyệt luân, nhưng da dẻ cũng không thể coi là hoàn hảo, da màu cổ đồng thậm chí có chút thô ráp, so với dáng vẻ trắng nõn nhẵn mịn giống như mỹ ngọc hiện tại quả là chênh lệch rất xa.

Nhưng mà, khóe miệng Ám Nhất dương cao, chẳng lẽ lang băm này cũng chỉ chú ý sơ qua vẻ ngoài của chủ tử thôi sao! Chẳng lẽ hắn sẽ không phát hiện khí chất của chủ tử cũng thay đổi sao? Cùng với cái loại lãnh huyết vô tình, thô bạo khát máu, tỏa ra hơi thở kinh khủng có thể đóng băng khi người khác đến gần quá ba thước như trước kia, chẳng lẽ không cảm thấy được bây giờ chủ tử đã ôn hòa hơn rất nhiều sao?

Người khác có thể không phát hiện ra được, nhưng là bọn hắn là tâm phúc của Nhiếp Chính vương, đi theo Nhiếp Chính vương vào sinh ra tử nhiều năm, chỉ một ánh mắt của chủ tử là bọn họ hiểu có ý gì, huống chi là hơi thở chủ tử thay đổi.

Trước kia chủ tử quá mức ngoan lệ vô tình, cũng quá quá cô độc, tóm lại, thật khiến cho người ta lo lắng, lần thay đổi hiện tại, có lẽ là một chuyện tốt.

Ám Nhất Ám Cửu đồng thời thu hồi kinh ngạc trong mắt: "Chúc mừng chủ tử khôi phục lại hình dáng ban đầu."

"Ừ, bên ngoài cũng sắp xếp xong rồi?" Mới vừa khôi phục, sắc mặt Mộ Dung Ý còn có một chút tái nhợt, nhưng giọng nói vẫn lãnh mị như trước.

"Vâng, đều đã an bài thỏa đáng, trời sáng là có thể lên đường." Ám Cửu cúi đầu trả lời.

Xung quanh phạm vi trong vòng một dặm hắn đều dò xét một lần, không phát hiện người khả nghi, hơn nữa thế thân của chủ tử cũng đã lên đường, cho dù có người tra đến, cũng không tra ra đầu mối gì.

"Cái gì, nhìn cái bộ dáng này của ngươi mà còn muốn xuất hành, rốt cuộc ngươi có phải là người hay không vậy, không cần nghỉ ngơi sao?" Mộc Phong từ trong nhà chui ra, gần như muốn giơ chân lên, vừa rồi tên hỗn đản này đã tiêu hao hết toàn thân nguyên khí, nếu như không phải là mình bỏ vào bột thuốc trân quý ở trong nước, thì hiện tại không chừng đã hôn mê, mới bò dậy từ trong thùng nước lập tức muốn lên đường, đây rõ ràng không phải là muốn làm hỏng thân thể của mình sao!

Hắn đoán rằng mình không thể nào mặc kệ hắn sao! Không có thiên lý, không có thiên lý! Mình lao tâm lao lực giúp hắn một đêm không ngủ, hiện tại chẳng những không thể nghỉ ngơi, còn phải phụng bồi tên khốn kiếp này lên đường, có muốn người ta sống nữa hay không!

"Ngươi có thể lưu lại!" Mộ Dung Ý liếc hắn một cái, cất bước đi ra ngoài, "Không cần chờ trời sáng, hiện tại liền xuất phát." Nhân thời gian này, thu thập mấy con bọ chét trong kinh thành đang muốn bật mình nhảy cao kia một phen thì mình mới có thể nhanh chóng đón tiểu nha đầu về.

"Chủ tử, thân thể của ngài?" Ám Nhất có chút không yên lòng, lúc trước mỗi lần sau khi chủ tử phát độc được khôi phục luôn luôn điều dưỡng lại hai ba ngày, hiện tại mới vừa khôi phục liền lên đường, thật sự không thành vấn đề sao?

"Không sao." Mộ Dung Ý phất tay, vẫn không ngừng bước chân đi ra ngoài.

Mộc Phong thấy Mộ Dung Ý mặc dù suy yếu, nhưng vẫn thẳng tắp sống lưng như cũ thì tức giận trợn trừng mắt, mình có thể lưu lại! Mình có thể lưu lại sao? ! Thân thể tên hỗn đản này không biết chừng vừa ra cửa đã té xỉu, nếu mình thật sự lưu lại bất kể sống chết của hắn, không nói sư phó của mình, ngay cả Liên Cẩm cùng với mấy tên ám vệ dưới tay hắn cũng không tha cho mình!

Tiểu nhân, biết mình không thể lưu lại còn nói như vậy, tên hỗn đản này chính là một tên tiểu nhân bỉ ổi!

Trong lòng phỉ nhổ mấy câu, rốt cục cảm thấy cỗ khí ngăn ở ngực được thông suốt, Mộc Phong mới di chuyển chân đi theo, ánh mắt liếc về phía Ám Nhất: "Lắp ba lắp bắp, đầu gỗ bảo thủ, ta cho ngươi biết, xe ngựa chuẩn bị cho bổn công tử nhất định phải có trải mấy lớp lông Tuyết Hồ dày, trong xe còn phải có lông vũ Quân Sơn thượng đẳng, nước trà phải giữ đúng bảy phần nhiệt độ, bổn công tử uống không quen quá nóng, những thứ này là cơ bản nhất, bổn công tử thân kiều thịt mắc (),xe ngựa không đạt đủ yêu cầu ta sẽ ngồi không quen, lỡ may bổn công tử nghỉ ngơi không tốt ảnh hưởng đến việc quan sát bệnh tình cho chủ tử thì ngươi chính là đầu sỏ gây nên, biết không?"

() Thân mềm mại, thịt mắc (đắt) tiền

Ám Nhất nghiêng đầu, giả bộ không nghe thấy.

Ám Cửu gật đầu một cái: "Mộc thần y yên tâm, xe ngựa đương nhiên sẽ bố trí theo lời ngươi nói."

Lúc này Mộc Phong mới lộ ra vẻ mặt hài lòng, cho dù tên hỗn đản Mộ Dung Ý này ghê tởm cở nào, ít nhất về phương diện đãi ngộ này luôn luôn đáp ứng không phản đối, chỉ cần mình nói ra, chưa từng bác bỏ đi. Nói lầm bầm, nhìn vào chuyện được tốt đãi như vậy, mình liền miễn cưỡng lần nữa tận tâm thay hắn xem một chút vậy.

"Hàn Hàn, ăn cơm." Ngô Mạc thị đẩy hàng rào ra, nhìn Hàn Hàn đang cúi đầu hý hoáy chuyện gì đó với gốc cây cà chua, không nhịn được nhẹ thở dài.

Từ sau khi Thanh Phong đi đến nay đã được mười ngày, mười ngày này các nàng chuyển từ căn phòng gạch vào nhà ngói mới xây, ngày thứ hai dọn nhà, Hàn Hàn từ trấn trên mang về một cô nương tên là Mi Nương, phụ trách quản lý hai đỉnh núi, còn chiêu mộ thêm trên dưới một trăm người từ trong thôn lân cận tới giao cho Mi Nương quản lý, thôn trưởng đến tìm Hàn Hàn nói điều kiện, cũng bị Hàn Hàn cường ngạnh mời trở về.

Nhớ tới chuyện ngày hôm qua Vương bà tử tới đây nói, Ngô Mạc thị lại thở dài.

Hàn Hàn ngẩng đầu, thấy mặt Ngô Mạc thị chau mày lo lắng, vỗ vỗ tay đứng lên: "Sao thế nãi nãi?"

"Không có gì." Ngô Mạc thị hòa ái cười cười, "Nha đầu ngươi mỗi ngày đều bận rộn ngay cả cơm cũng không để ý ăn, tiếp tục như vậy không thể được, thân thể của ngươi làm sao mà chịu nổi."

"Không sao nãi nãi, yên tâm đi, thân thể của con rất tốt, hôm nào con lại mua thêm một con bò sữa về, mỗi sáng uống một chén sữa tươi, thân thể sẽ tốt hơn." Hàn Hàn cười tiến lên kéo lấy cánh tay Ngô Mạc thị, "Đến lúc đó nãi nãi uống chung, sẽ càng ngày càng trẻ tuổi."

"Nói bậy, ngươi nói vượt qua cả tiên đan rồi. Nếu thật sự thần kỳ như vậy, những đại gia đình kia thế nào lại không thấy uống cái đó chứ?" Ngô Mạc thị cười vỗ vỗ tay Hàn Hàn, cũng không tin.

Hàn Hàn hất đầu nhìn: "Sữa tươi so với tiên đan còn tốt hơn nhiều!" Nếu nói tiên đan cũng chẳng qua chỉ là là thêm đi chì với thủy ngân trong độc hoàn, làm gì mà so được với sữa tươi thiên nhiên tinh khiết, có dinh dưỡng?

"Đúng đúng, sữa tươi tốt hơn tiên đan." Ngô Mạc thị lấy lệ nói một câu, "Tốt hơn nữa cũng kém ngũ cốc hoa màu, người là sắt cơm là thép, ngươi còn không nhanh đi về nghiêm chỉnh ăn cơm."

"Dạ dạ, ăn cơm nãi nãi nấu là ngon nhất." Hàn Hàn cười đùa kéo Ngô Mạc thị vào phòng.

Mi nương ở trong phòng dọn xong bàn ghế, thấy hai người Hàn Hàn đi vào, tranh thủ bưng thức ăn lên.

"Được rồi, ngươi cũng đừng vội vàng, mệt mỏi cho tới trưa, ngươi cũng nhanh nhanh ngồi xuống nghỉ ngơi một chút." Hàn Hàn thấy thế vội khuyên.

Sau khi Mi Nương đến đây luôn làm việc chững chạc, gọn gàng ngăn nắp, nàng còn rất thông minh, mình dạy cho nàng số Ả Rập vừa học đã biết, danh sách cũng nhớ rõ, con người nàng còn chịu khó, Hàn Hàn càng nhìn càng hài lòng, chỉ cảm giác mình kia hai mươi lượng kia quá đáng giá, đây quả thực là vượt qua trị giá hồi báo!

"Đúng thế Mi Nương, đã vào cửa thì chúng ta chính là một gia đình, ngươi đừng có đem mình trở thành nha hoàn, mau cùng Hàn Hàn ngồi nghỉ ngơi một chút." Ngô Mạc thị phụ họa theo, Hàn Hàn sớm đã nói rõ lai lịch Mi Nương cho bà, vì vậy bà đối với cô nương hiếu thuận đáng thương như Mi Nương rất để tâm và đau lòng, biết lúc đầu đối phương cũng là tiểu thư phú quý nhà người ta, thế nào cũng không chịu nhận thức nàng thành nha hoàn.

"Tạ lão phu nhân thương cảm, chẳng qua là lễ không thể bỏ, nếu cô nương mua ta, thì chính là chủ tử của ta, phục vụ chủ tử là điều tất nhiên, Mi Nương không cảm thấy khổ cực." Bày thức ăn ra xong, Mi Nương ngoan ngoãn nói.

"Cho dù ngươi tự xưng là nô tỳ, thì ta cũng không coi ngươi là nô tỳ, ta mua ngươi về cũng không phải là để cho ngươi biến mình thành nô tỳ." Hàn Hàn vừa rửa tay trong chậu gỗ, vừa cải chính, "Chỉ cần ngươi vẫn trung thành với ta, ta tất nhiên sẽ không bạc đãi ngươi, hiện tại chỉ là mới vừa bắt đầu, chờ thời gian lâu dài ngươi sẽ biết."

"Vâng” Mi Nương thấp giọng đáp.

Vốn dĩ lúc nhận được mệnh lệnh chủ tử muốn đưa mình cho một thôn cô, trong lòng nàng vẫn không vui, nàng được Vu công tử chọn trúng huấn luyện ba năm, mới lấy được vị trí chưởng quỹ Tú Xuân Phường ở Giang Nam. Còn chưa kịp lên đường, lại bị đưa cho một tiểu cô nương, chẳng qua mệnh lệnh chủ tử không thể làm trái, có không vui hơn nữa cũng phải tới đây.

Nhưng mấy ngày nay tiếp xúc, nàng phát hiện tiểu cô nương Hàn Hàn này một chút cũng không đơn giản, chỉ một cách nàng dạy phương pháp đặc thù nhớ sổ sách đã đơn giản dễ hiểu, cho dù là Vu công tử cũng không biết được, nhất thời trong lòng sinh ra một chút hy vọng đối với tương lai, đi theo tiểu cô nương này, có thể sau này sẽ đến một thế giới mới mà ngay cả Vu công tử cũng không thể bằng được.

Trong lòng có kỳ vọng, nàng càng làm việc tận tâm tận lực.

Hàn Hàn nhìn trong mắt nhớ trong lòng, biết Mi Nưng là một nữ tử thông minh, sử dụng người này càng thêm yên tâm.

Cơm trưa vừa ăn xong, chỉ thấy Vương bà tử đẩy cửa đi vào: "Ta nói đại thẩm tử, hôn sự Hàn Hàn suy tính thế nào rồi?"

Vương bà tử là trong thôn nổi danh lắm miệng, chuyên dùng mánh khóe làm mai mối.

"Hôn sự?" Con ngươi Hàn Hàn chuyển động, nhìn về phía Ngô Mạc thị, "Hôn sự cái gì?"

Ngô Mạc thị thở dài, vỗ vỗ tay Hàn Hàn: "Không có gì." Đứng lên đi ra ngoài nghênh tiếp, "Bây giờ Hàn Hàn còn nhỏ, chuyện hôn sự, chờ nàng lớn một chút rồi hãy nói."

"Cũng đã mười bốn, cũng không nhỏ rồi." Vương bà tử thấy Hàn Hàn từ trong nhà đi ra, quan sát trên dưới mấy lần, nhếch miệng cười không ngừng, "Chậc chậc, nhìn bộ dáng nhỏ nhắn đáng yêu này mà xem, ánh mắt lão bà ta ngày ngày nhìn khắp thôn, nhưng cũng không phát hiện ta trong thôn còn cất giấu một đóa hoa như vậy, không trách được phu nhân thôn trưởng coi trọng, tuy nói vóc dáng hiện tại hơi nhỏ, nhưng cũng không sợ, đến trong nhà thôn trưởng nuôi ăn nuôi uống thật tốt, không quá hai năm, tuyệt đối trổ mã thành đóa hoa khắp mười dặm tám thôn ta."

Hai mắt to của Hàn Hàn hơi nheo lại: "Ngươi nói phu nhân thôn trưởng coi trọng ta?"

"Haizz, còn không phải sao, nếu không thì nhờ vả ta tới đây làm gì chứ? Lẽ ra, lời này không nên nói với một tiểu cô nương như ngươi, nhưng người trong thôn chúng ta cũng không chú ý nhiều như vậy, nói đúng cũng không có gì, dù sao cha mẹ ngươi cũng không có ở đây. Lại nói tiếp, không chỉ phu nhân thôn trưởng, ngay cả vị Tam công tử nhà nàng cũng rất hài lòng với ngươi đấy, chắc ngươi đã Tam công tử kia rồi chứ, lớn hơn một hai tuổi so với ngươi, bộ dáng đàng hoàng thanh tú, so với mấy vị công tử ở trấn trên cũng chẳng thiếu thứ gì, xuất thân cũng không kém, con trai của thôn trưởng, coi như cũng là cũng con em quan lại đấy, nếu không phải cô nương nhà ta còn nhỏ, ta cũng muốn nói cho hắn biết. Haizz, xem ta nói mấy chuyện này để làm gì chứ, tóm lại, lão bà tử ta làm mai nhiều năm nay, đây chính là một cái cọc gỗ quá tốt, ngươi được cả nhà thôn trưởng coi trọng, gả qua khẳng định là Thiếu nãi nãi, nếu không mau mau đáp ứng, bỏ qua vụ này sẽ không có lần sau đâu."

"Mặc dù cha mẹ ta không có ở đây, nhưng tổ mẫu vẫn còn, lời lão nhân gia, ta vẫn phải nghe theo, cho nên, cho dù chuyện lần này thật tốt, sợ rằng cũng phải bỏ lỡ, thật là xin lỗi, để cho ngài một chuyến tay không rồi." Hàn Hàn cười híp mắt nói.

Cái gì mà ‘phu nhân thôn trưởng coi trọng mình’, chỉ sợ là thôn trưởng coi trọng những tài phú phía sau mình đi!

Từ lần trước thôn trưởng uy hiếp mình đem quyền quản lý đỉnh núi giao cho trong thôn, bị mình lời lẽ nghiêm khắc cự tuyệt, hắn vẫn không có động tĩnh gì, cứ tưởng rằng đã chết tâm, không nghĩ tới lại ở chỗ này chờ mình.

Gả cho nhi tử hắn, đừng nói đức hạnh nhi tử hắn cao ngạo không thèm nhìn mình, cho dù là được coi trọng gả qua, chỉ sợ là quả hồng mềm nằm trong tay mặc cho người ta nắn bóp, mình còn có chút quyền tự chủ nào sao? d%^l[email protected]@$d

Nàng chưa có ngu, không ngu xuẩn đến mức biết trước mắt là lò sưởi còn muốn nhảy vào trong.

Vương bà tử sửng sốt, không nghĩ tới mình nói tốt như vậy, tiểu nha đầu trước mắt này lại không động tâm, thật đúng là gỗ mục khó đẽo!

Ánh mắt chuyển về, lại nhìn vào Ngô Mạc thị: "Đại thẩm tử, nàng là đứa nhỏ không hiểu chuyện, không biết chuyện nặng nhẹ. Ngươi trải qua nhiều, chuyện này ngươi phải giúp nàng quyết định thật tốt. Tuy nói hiện tại nàng có thể làm ra chút tiền, nhưng 'Không người nào tốt quá ngàn ngày', chỉ không chừng ngày nào đó Tào chưởng quỹ chán ghét không muốn dùng, đến lúc đó thì phải làm sao bây giờ? Huống chi cho dù nàng có làm tốt hơn nữa, cũng không là làm việc cho người khác sao? Nào có nghiêm chỉnh trải qua cuộc sống một Thiếu phu nhân tự tại được? Lại là người cũng một thôn, đến lúc đó ai không cao liếc nhìn nàng một cái, trên mặt đại thẩm tử ngươi cũng dính ánh sáng. Hiện tại chỉ muốn trông chờ vào tài phú trước mắt, chờ nàng lớn tuổi những người này không cần nữa, thì cuộc sống tương lai thế nào? Hơn nữa, là nữ nhân nhất định sẽ có một ngày xuất giá, dõi mắt nhìn mười dặm tám thôn này, còn có người nào xuất sắc hơn so với Tam công tử nhà thôn trưởng sao? Chẳng lẽ muốn để cho nàng học hai đường thúc nhà Đại Nha một dạng, một trăm lượng bán cho thiếu chưởng quỹ của Thực Khách Cư kia làm thiếp mới được? Kia thật đúng là ý kiến nông cạn, người sáng suốt người nào không biết nói là bán qua đó làm thiếp, thật ra chính là bán qua làm nô làm tỳ cho nhà người ta, không biết bị hành hạ thế nào đây..."

Không đợi nói xong, Ngô Mạc thị liền tức giận đỏ mắt quát: "Ngươi lão tú bà này nói cái gì mà miệng phun ra mấy câu hôi thối thế hả! Nhi tôn (con cháu) nhà ngươi mới vội vàng bán cho nhà người ta làm thiếp, bán làm nô làm tỳ cho người ta người sử dụng ấy! Dù gì Hàn Hàn nhà ta cũng so với kẻ nhiều chuyện là bà giỏi hơn đấy, cũng không phải người ngươi thuyết tam đạo tứ mở miệng nói loạn!" Hàn Hàn là sinh mạng của bà, làm sao có thể cho người khác chửi bới nguyền rủa như thế.

Không nghĩ tới Ngô Mạc thị ở trong thôn được xem là có tính khí tốt lại đột nhiên nổi giận, Vương bà tử bị hù dọa giật mình, nghe hiểu Ngô Mạc thị mắng, nhất thời mặt đỏ lên, suy nghĩ đến toàn gia thôn trưởng đối với nha đầu Hàn Hàn này giống như thật sự có ý, hai bên nói không chừng có thể kết thành thân gia, mặc dù vô cùng căm tức, nhưng cũng không dám tùy tiện phát tác coi thường Ngô Mạc thị như trước kia, nhẫn nhịn, cắn răng nói: "Ta cũng chỉ muốn hảo tâm vì ngươi nên mới tới đây nói chuyện, ngươi không vui thì coi như thôi đi, tội gì mắng chửi người khác? Chẳng lẽ công tử nhà thôn trưởng còn không xứng với tôn nữ của ngươi, ta cũng không muốn nói nhiều, để xem một chút tương lai cháu gái nhà ngươi tìm được cái dạng tốt gì!" Vừa nói, vừa thở phì phò bỏ đi.

Ngô Mạc thị cũng là tức giận mới mắng Vương bà tử, thấy Vương bà tử thở phì phò bỏ đi, hiển nhiên muốn đi thôn trưởng nhà tố cáo, một khi thôn trưởng cứng rắn muốn cưới Hàn Hàn, bà sợ là muốn cũng không ngăn được, trong lòng lại có chút hối hận không nên đắc tội với Vương bà tử, lỡ may bà ta trở về thêm dầu thêm mỡ nói cái gì,… thì biết nên làm thế nào cho phải!

"Yên tâm đi, nãi nãi." Thấy mặt Ngô Mạc thị dáng vẻ lo sợ bất an, trong lòng Hàn Hàn ấm áp, đi tới cầm tay của bà, "Có hai ngọn núi này, thôn trưởng sẽ không làm gì con. Cùng lắm thì chúng ta phân ra Lưu thôn, trông coi hai ngọn núi này sống qua ngày, cũng bớt phải suy nghĩ đến chuyện bọn họ ngày ngày chạy đến."

Ngô Mạc thị gật đầu một cái: "Tuy nói như vậy, nhưng vẫn phải lui tới cùng người trong thôn. Ai, nếu không phải là gia gia và phụ thân ngươi đi sớm, trong nhà chỉ cần có người nam nhân, cũng không đến nỗi bị khi dễ như vậy. Nãi nãi thấy Nhị Tráng nhà Lâm thẩm không tệ, là người cũng đàng hoàng..."

"Thôi mà nãi nãi, con chỉ xem Nhị Tráng ca như là ca ca của mình, cũng không có ý tưởng khác, nếu lời này của người để Lâm thẩm nghe được, thì sẽ vô cùng ngượng ngùng!" Não bộ Hàn Hàn vừa chuyển, vội chặn lại.

"Ta cũng chỉ nói một chút, ngươi không vui thì thôi vậy." Ngô Mạc thị vỗ vỗ tay Hàn Hàn, biết nàng đã có chủ ý, không nói thêm nữa.

"Ha hả, con biết nãi nãi hiểu rõ con nhất mà, hôn sự của con người cũng không cần quan tâm, bây giờ con còn nhỏ, qua hai năm rồi hãy nói."

"Được, nãi nãi nghe lời ngươi."

"Ngươi nói gì, nàng không đồng ý?" Vợ thôn trưởng đang ngồi trên ghế bật dậy, "Để nàng gả cho Tam ca nhà ta mà là coi trọng nàng, một tiểu tiện chân nhưng lại không biết chuyện như vậy, thật sự cho là mình là một thiên tiên sao?"

"Còn không phải sao, ta nói dáng vẻ Tam công tử chúng ta đường đường, ở trong thôn cũng là con em quan lại, ai ngờ nha đầu chết tiệt kia nhưng lại bĩu môi trách móc chỉ là người cày ruộng, coi là cái gì mà con em quan lại, trong mắt trong miệng kêu ca chướng mắt không hợp ý, ai, ta cũng đã vô cùngtức giận nói phải trái đôi câu, ai ngờ nãi nãi kia của nàng ta nhưng lại dám chỉ vào lỗ mũi của ta mắng, nói những lời đó ta cũng ngượng ngùng không muốn nói cho phu nhân nghe, lại sợ làm dơ bẩn lỗ tai của ngài. Cọc hôn sự này ta xem là tám phần không được rồi, ngài vẫn nên nhìn sang nhà khác đi. Theo ta thấy, không chừng nha đầu kia đến trấn trên lung lay mấy ngày, một lòng muốn trèo cao, không chừng muốn học muội muội đồi phong bại tục kia của nàng, nhanh chóng gả cho Tiền lão gia làm thiếp đấy!"

"Hừ, với đức hạnh đó của nàng ta mà cũng xứng sao! Không phải là vì... Ta có thể coi trọng nàng, một kẻ cha mẹ đều chết, tiện phôi khắc phụ khắc mẫu! Phi!" Vợ thôn trưởng nói lầm bầm đôi câu, đặt mông ngồi trên cái ghế, nhìn thôn trưởng, "Ngươi cũng thấy đấy, không phải là ta không đồng ý hôn sự này, là người nhà bọn họ hoàn toàn không để Tam nhi nhà chúng ta vào mắt, ngươi còn muốn gì nữa đây."

Thôn trưởng không nói gì, hồi lâu mới phất tay về phía Vương bà tử một cái: "Được rồi, ngươi về trước đi, chuyện này khiến ngươi phí tâm rồi. Ngươi yên tâm, ta đã tìm người giúp ngươi chuyện về hai mẫu đất kia của nhà ngươi, ngươi về nhà chờ tin tức là được."

"Ai, thật đúng là cám ơn ngài thôn trưởng, tiện nha đầu kia không đáp ứng là nàng không có phúc phận, với điều kiện của Tam công tử chúng ta, mười dặm tám thôn này còn không phải là thiên chi kiêu tử sao? Ngài yên tâm, quay trở lại ta nhất định giúp Tam công tử tìm một cô nương tốt hơn gấp mười gấp trăm lần so với tiện nha đầu kia, để cho tiện nha đầu kia hối hận đi." Vương bà tử lập tức cười híp mắt, nịnh nọt mấy câu, thấy thôn trưởng có chút không nhịn được, mới vội vàng đi ra ngoài.

Truyện Chữ Hay