Trần Y Nhân cả kinh, nhíu mày, trách tỳ nữ Bội Nhi một tiếng: "Hô to gọi nhỏ thành ra bộ dáng gì nữa!" Ánh mắt rơi vào trên người Mộ Dung Ý đang đi tới, thấy đứa nhỏ này mặc dù nhìn tinh xảo đáng yêu, nhưng mặc y phục vải bông hạ đẳng chỉ có thường dân mới mặc, ánh mắt liếc qua một chút, cũng không để ở trong lòng, một dân đen mà thôi, không đáng để nàng quan tâm.
Trong con ngươi hẹp dài của Mộ Dung Ý nháy mắt xẹt qua một tia tàn nhẫn khát máu, muốn hắn nhường đường? Nữ nhân này dựa vào danh hiệu vị hôn thê của hắn, thật đúng là uy phong!
Hắn lớn như vậy, cũng không biết nhường đường là cái gì, bình thường nếu gặp được kẻ không có mắt cản đường, hắn đều giẫm thi thể đối phương đi qua! Huống chi, hiện tại bên trong mấy kẻ không có mắt này còn có cả Lâm Vũ Dương!
Thân thể nho nhỏ vững vàng đi về phía trước,giống như hoàn toàn không nghe thấy tiếng quát của Bội Nhi.
Một tiếng quát này của Bội Nhi cũng làm cho Lâm Vũ Dương chú ý tới Mộ Dung Ý chuẩn bị đi đến trước mặt mình, khuôn mặt ôn nhuận lóe sáng, đây không phải là đệ đệ mà Mạc Hàn Hàn nhặt được sao? Nghe nói Mạc Hàn Hàn khá coi trọng hắn, ý niệm trong đầu chưa nghĩ xong, thân thể đã làm ra động tác, hơi nghiêng sang bên cạnh: "Vẫn là nên nhường tiểu đệ đệ này đi trước đi."
Trần Y Nhân sửng sốt, quay đầu nhìn về phía Lâm Vũ Dương: "Biểu ca, thân phận chúng ta là gì, tại sao có thể nhường đường cho một tên dân đen được chứ!"
"Chậc chậc, nói cứ như ngươi rất cao quý vậy, cởi ra lớp da này, ngươi có cái gì khác so với dân đen chứ?" Chỉ cần chuyện có thể đả kích Trần Y Nhân, Trần Tử Ngọc luôn luôn thích làm, nghiêng người nhường đường rồi cười, "Nói không chừng tiểu đệ đệ này còn cao hơn quý hơn so với ngươi đấy!"
"Ngươi ——" Trần Y Nhân hung hăng vò nát chiếc khăn trong tay, giẫm chân, "Trần Tử Ngọc, ngươi chờ đó cho ta, chờ ta trở về nói cho cha nương, xem bọn họ thu thập ngươi thế nào!" Nói xong nhìn Bội Nhi đứng ở một bên, khí tức trong lòng dâng lên, hung hăng đánh một cái tát, "Tiểu tiện nhân nhà ngươi còn không đi đi, kiếm đâu ra nhiều chuyện như vậy!" d~d`l^q'd^
Bội Nhi bị tát một cái, trên mặt lập tức nổi lên năm dấu tay, vội vàng cúi đầu: "Nô tỳ đáng chết, xin tiểu thư bớt giận!"
Khuôn mặt Lâm Vũ Dương ôn nhuận hơi thay đỏi, vẫn biết nhị biểu muội này của mình là một người kiêu ngạo, chỉ là trước mặt người khác áp chế cố gắng không biểu hiện ra ngoài, không nghĩ tới bây giờ trước mặt mọi người vậy mà động thủ đánh thiếp thân nha hoàn của nàng ta, xem ra thực sự là bị chọc tức lớn.
Đánh người xong, Trần Y Nhân mới phản ứng được là đang ở bên ngoài, vừa tức vừa giận, nhìn bóng lưng Mộ Dung Ý đi qua không quay đầu lại, trong mắt xẹt qua một tia ngoan độc: Đều là tên dân đen đáng chết này hại mình lộ ra một mặt xấu xí như vậy, tuyệt đối không thể bỏ qua cho hắn!
Mặc dù Mộ Dung Ý không có nội lực, nhưng nhiều năm lăn lộn từ trong đống người chết đi ra nên cũng nuôi thành một loại bản năng, khiến cho ngũ giác của hắn so với người bình thường nhạy bén hơn rất nhiều, chỉ một ánh mắt, lập tức đã cảm giác được, quay đầu, con ngươi âm lãnh tàn nhẫn chống lại Trần Y Nhân.
Trần Y Nhân cả kinh, trong nháy mắt cảm thấy như rơi vào trong hầm băng âm lãnh, lông tơ toàn thân dựng đứng.
"Làm sao vậy?" Nhận thấy Trần Y Nhân không thích hợp, Lâm Vũ Dương theo tầm mắt của nàng nhìn về phía Mộ Dung Ý.
Mộ Dung Ý đã sớm thu hồi tầm mắt đi về phía trước.
"Không, không có gì." Trần Y Nhân giật mình, thu hồi ánh mắt, "Thời gian không còn sớm, chúng ta nhanh đi về thôi." Chẳng qua chỉ là một đứa nhỏ mà thôi, sao có thể làm cho nàng có cảm giác sợ hãi được chứ? Vừa rồi chắc chắn là ảo giác của nàng!
Chờ đến khi nói chuyện với Tiêu Nguyên Bồi ở trong tửu lâu xong, lại ra mua vải vóc rồi trở lại thôn, trời đã bắt đầu tối dần.
Người trong thôn về nhà sớm, hiện tại chính là thời gian ăn cơm chiều, cho nên xung quanh khá im ắng.
d~d`l^q'd^ Hàn Hàn vội vàng đánh xe bò tới cửa nhà, liền thấy một người trước cửa đang không ngừng đi lòng vòng một chỗ.
Nghe thấy tiếng xe bò, người nọ ngừng bước chân, hiển nhiên đã nhìn cả nhà thấy Hàn Hàn, không đợi xe bò đi đến cửa, đã nhanh chân chạy tới: "Nha đầu Hàn Hàn, ngươi đã trở về rồi hả, hôm nay ngươi nhìn thấy Đại Nha không?"
Hàn Hàn theo giọng nói nhìn sang, trước mắt là một nam tử khoảng ba mươi ba tư tuổi, mặc áo dài màu xám, khuôn mặt hơi vuông, trong con ngươi khôn khéo tràn đầy vẻ lo lắng.
"Nhị đường thúc?" Hàn Hàn thoáng suy tư một chút, nhíu mày hỏi. Mặc dù nguyên thân đã không gặp hắn nhiều năm, thế nhưng ký ức đại khái vẫn có.
Ngô Mạc thị vừa thấy là Ngô Thụ Lương, vội vàng xuống xe bò: "Làm sao vậy? Kông thấy Đại Nha đâu?"
Nhìn thấy Ngô Mạc thị, Ngô Thụ Lương thở ra một hơi, vốn là không có gì nắm chắc() với Hàn Hàn, nhưng tâm địa đại bá nương này của hắn vô cùng tốt, có bà ở đây thì nói chuyện tốt hơn, gật gật đầu: "Từ sáng sớm nàng nói đến học nấu ăn với Hàn Hàn đẻ về làm cho nương nàng ăn, ta cũng không suy nghĩ nhiều, để nàng qua đây, ai biết đâu đến bây giờ còn chưa về nhà. Đây là chuyện chưa từng xảy ra, ta không yên lòng, liền tới đây tìm xem, ai biết đều nói chưa gặp được nàng, đại bá nương các ngươi ra đi sớm, có nhìn thấy nàng không?"
() Tức là không có gì đảm bảo chắc chắn Hàn Hàn có giúp đỡ không.
Ngô Mạc thị kinh ngạc: "Không gặp, sáng sớm Hàn Hàn đã mang ta đến trấn trên mua vải, không thấy Đại Nha qua đây."
Ngô Thụ Lương thấy trên xe bò có chồng mấy tấm vải, cũng biết là Ngô Mạc thị không lừa hắn, lông mày vừa thả lỏng lại nhíu chặt: "Nàng không tới chỗ đại bá nàng, thì đi đâu được đây? Nha đầu này càng lớn càng khiến cho người khác không bớt lo!"
Hàn Hàn kinh ngạc, nhìn cực phẩm Ngô Trần thị như vậy, không ngờ nhị đường thúc này không giống một người hay phá rối, nhưng chỉ vậy cũng không đủ để giành được hảo cảm của nàng, nàng cũng không có hứng thú cùng tìm Ngô Đại Nha với đối phương, cầm lấy dây cương đánh bò: "Đại Nha muội muội đã trễ như thế còn chưa về nhà, quả thật làm cho người khác không yên lòng, chúng ta cũng không quấy rầy nhị đường thúc đi tìm muội muội nữa, thừa dịp sắc trời còn sáng, nhị đường thúc hãy nhanh nhanh đi tìm xem." d~d`l^q'd^
Nghe Hàn Hàn nói như vậy, trong lòng Ngô Thụ Lương buồn phiền, tốt xấu gì cũng là muội muội nàng, sao nha đầu này vô tình như vậy! Nghĩ lại mấy năm nay nhà mình chẳng quan tâm đến toàn gia nhà Hàn Hàn, hơn nữa tức phụ của mình còn làm những chuyện kia, lập tức lại có chút áy náy, thân thể hơi nghiêng, né tránh xe bò: "Vậy ta đi chỗ khác nhìn xem."
Ngô Mạc thị không đành lòng, vừa muốn nói chuyện, tay Hàn Hàn kéo bà lại: "Nãi nãi, Tiểu Phong Phong cũng mệt nhọc rồi, chúng ta nhanh chóng về nhà thu thập rồi cho Tiểu Phong Phong đi ngủ thôi."
Khuôn mặt Mộ Dung Ý tối sầm, con nhóc này lấy mình làm cớ đâm ra nghiện rồi!
Ngô Mạc thị lo lắng cho Ngô Đại Nha, càng đau lòng Mộ Dung Ý, nghe Hàn Hàn nói như thế, vội đáp: "Vậy nhanh đi về thôi, cho hắn sớm một chút ngủ. Đứa nhỏ thân thể nhỏ, đi theo một ngày như thế, ta còn mệt mỏi, huống chi là hắn." Nói xong vội vàng đi mở cửa, để Hàn Hàn thuận tiện đánh xe bò vào sân.
Miệng Ngô Thụ Lương khép mở, rốt cuộc cũng không nói gì nữa, thở dài, đi đến chỗ khác tiếp tục tìm kiếm.
Nhìn bóng lưng Ngô Thụ Lương biến mất trong ánh chiều tà, con ngươi Hàn Hàn lóe sáng.
Ngô Đại Nha mất tích, tám phần có liên quan đến chiếc xe ngựa xa hoa của Thực Khách Cư mà lúc sáng nàng mới gặp, còn người trong xe ngựa là ai... Cho dù là ai, chỉ cần là người của Thực Khách Cư là được!
Đối phương đã âm hiểm, vậy cũng đừng trách nàng giả dối, đối với việc đả kích đối thủ, nàng luôn luôn không nương tay.
Mặc dù Ngô Trần thị không có lưỡi, nhưng vẻ chua ngoa hám tài kia vẫn còn, nếu để cho nàng ta biết là người Thực Khách Cư dẫn Ngô Đại Nha đi, không biết lại là một cảnh tượng thế nào.
Suy nghĩ đến, lại có chút mong đợi.
Quả nhiên, ngày hôm sau, Ngô Đại Nha một thân vết thương hôn mê bất tỉnh bị ném tới cửa thôn, ở trong ánh mắt kinh nghi() của mọi người, xe ngựa xa hoa tỏa hương huân khắp mười dặm thong thả đi xa, lưu lại một giọng nói đầy kiêu ngạo: "Đây là kết quả dám lừa gạt bản công tử!"
() kinh nghi: kinh ngạc + nghi ngờ