Editor: Ôp
"Công tử, chúng ta cứ đi về như vậy?" Minh Kim ngồi ở trên vành xe vội vàng hỏi, trong lòng có chút buồn bực, mục đích của công tử tới đây đương nhiên hắn nhất thanh nhị sở (), nhưng sao khi đã nhìn thấy người, chưa nói xong hai câu đã đi rồi?
() Nhất thanh nhị sở: Một rõ hai ràng =>> Biết rõ ràng mọi chuyện
"Nếu không thì sao?" Trong xe ngựa truyền đến giọng nói ôn hòa như cũ của Lâm Vũ Dương, nhưng so với thường ngày lại nhiều hơn một tia lạnh lẽo.
Cổ Minh Kim co rụt lại, không dám lên tiếng, từ nhỏ hắn lớn lên cùng với công tử, tự nhiên có thể nhạy cảm phát hiện ra được công tử gia đang mất hứng.
Minh Ngọc lặng lẽ chọt chọt Minh Kim, gắng sức nháy mắt mấy cái, lặng yên không tiếng động há mồm: "Ngươi thật là ngu ngốc, không nhìn thấy bộ dáng cô nương đó còn kém chuyện ăn sống công tử luôn sao? Chẳng lẽ ở lại nơi đó chờ công tử bị người ta vô lễ hả!"
Minh Kim trợn mắt hất tay hắn ra, vẻ mặt vô tội: "Nhưng bí truyền kia chính là của nữ nhân kia, sớm muộn cũng phải tìm nàng thăm hỏi mà. Không phải công tử đã nói, mọi việc chỉ cần kết quả, không biết quá trình, vì đạt được mục đích, không sợ hy sinh một chút ích lợi bản thân cũng có thể sao?"
Minh ngọc trường mắt, cầm lấy roi ngựa gõ lên đầu Minh Kim: "Thúi lắm! Ý ngươi là công việc quan trọng hơn nên thà hy sinh nhan sắc sao?"
Minh Kim ôm đầu: "Chẳng lẽ cứ tính như vậy?"
"Hai người các ngươi rất rỗi rãnh có phải hay không?" Giọng nói dịu dàng ôn nhuận từ trong xe ngựa truyền ra, lập tức ngăn lại hai người đang đấu đá không tiếng động.
"Ha ha, không rảnh rỗi." Hai người cười khan một tiếng, nhanh chóng điều chỉnh lại vẻ đàng hoàng đánh xe, không dám la lối nữa.
Trong buồng xe, bên cạnh một bộ bàn cờ bạch ngọc tinh xảo, ngón tay thon dài như ngọc của tử y nam tử đang nắm một quân cờ đen thật lâu vẫn chưa hạ xuống, hồi lâu, quân đen "cạch" một tiếng rơi vào ngay giữa bàn cờ, một nước đi quyết định cả càn khôn.
Lâm Vũ Dương thở một hơi dài nhẹ nhõm, mặc dù dùng nam nhân kế đối với một cô gái có chút ti tiện, nhưng mà... Mọi việc chỉ cần kết quả là tốt rồi! Trong đầu tinh tế suy tư một phen, hình như Tiền chưởng quỹ có một đứa con trai, dáng dấp rất tuấn tú, tuổi không lớn lắm, cũng là lão thủ trong chuyện tình yêu nam nữ, chuyện này để cho hắn đến làm, cũng coi như thay Tiền chưởng qũy lấy công chuộc tội.Hàn Hàn là một người đã nghĩ đến thì phải lập tức đi làm ngay, trong lòng quyết định chủ ý muốn chế tác mặt nạ bằng thuốc Đông Y, nên lập tức bắt tay vào chuẩn bị, mở ra cái rương của mình, lấy bạc từ trong đó bọc vào người.
Cổ đại chỉ có đậu phụ, không có đậu hủ non, tiền này chính là Hàn Hàn đổi lấy phương pháp chế biến đậu hủ non cho Tào chưởng quỹ, tổng cộng đổi được một ngàn lượng.
Đưa người khác có thể sẽ cầm bí truyền chế luyện đậu hủ non của mình bán ra bên ngoài, nhưng Hàn Hàn đối với chuyện này lại không có hứng thú, cảm thấy bản thân không có tinh lực lớn như vậy để đi quản cái đó, chẳng bằng bây giờ đổi chút tiền, hơn nữa, dù sao trong tửu lâu cũng có một phần lợi nhuận của mình, bí truyền giao cho Tào chưởng quỹ, coi như nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài.
Tin tưởng Tào chưởng quỹ là một thương nhân khôn khéo, biện pháp giữ bí mật của bí truyền đậu hủ non này còn làm tốt hơn so với mình.
Cầm bạc, Hàn Hàn khoác chiếc áo rồi lên xe bò đi về phía trấn trên.
Xe vừa ra khỏi cổng, chỉ thấy Mộ Dung Ý bước ngắn từ bên ngoài trở lại.
"Tiểu Phong Phong, tỷ muốn đi trấn trên, đệ có đi hay không?" Nhìn Mộ Dung Ý căng chặt khuôn mặt nhỏ nhắn, nhớ tới lúc mình làm vườn thấy hắn có cái gì không đúng, Hàn Hàn vội vàng nhảy xuống xe bò kêu lớn.
Lúc con ngươi giăng đầy u ám của Mộ Dung Ý thấy Hàn Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn đang căng thẳng hơi hòa hoãn xuống.
Hắn vừa mới nhận được tin tức, trên kinh thành truyền chỉ xuống, đối tượng gả không phải là trưởng nữ dòng chính Trần Thu Thủy của Trần Thương, mà là một nữ nhân chưa từng nghe qua, thứ nữ dòng chính Trần Y Nhân.
Hắn đường là đường Nhiếp Chính vương, cho phép một thứ nữ chưa từng nghe qua làm vị hôn thê, thật sự là buồn cười! Buồn cười hơn chính là, đạo ý chỉ này lại là người cha tốt kia của hắn cùng với Tăng thị cầu xin, nói cái gì mà không đành lòng làm trễ nãi thanh xuân tốt của Trần Thu Thủy, cho nên cầu xin lui xuống người khác.
Mặc dù từ lúc còn rất nhỏ, hắn đối với phụ thân thên danh nghĩa kia của mình không ôm kỳ vọng gì hơn, nhưng mà, thấy cha mình liên hiệp với người khác cùng nhau đối phó mình, trong lòng vẫn không nhịn được đắng chát, may mắn, bên cạnh hắn còn có một tia ấm áp, sau này, hắn cũng chỉ cần bảo vệ tốt tia ấm áp này là được rồi.
Mộ Dung Ý nhìn Hàn Hàn vẻ mặt thân thiết đi tới, đưa ra bàn tay nhỏ bé có vẻ hơi thô xoa xoa khuôn mặt của mình, đáy mắt không khỏi cảm thấy nóng lên, nhanh chóng cúi chặt đầu vào trong ngực Hàn Hàn không nói lời nào.
Phản ứng Mộ Dung Ý rốt cuộc là dọa sợ Hàn Hàn, phải biết hai tháng ở cùng đứa nhỏ hung dữ này, đây là lần đầu tiên hắn chủ động "yêu thương nhung nhớ" với mình nhỉ? Hơn nữa tâm tình cũng không đúng cho lắm, chẳng lẽ bị khi dễ?
Vừa nghĩ như thế, cả người Hàn Hàn đều không bình tĩnh, ôm thân thể nho nhỏ của Mộ Dung Ý, giọng nói mang theo nộ khí: "Có phải bị khi dễ hay không? Nói cho tỷ biết, kẻ nào dám khi dễ đệ, tỷ giúp đệ đi đánh hắn!" Mặc dù đứa nhỏ hung dữ này bình thường thể hiện ra khó chịu, nhưng không phải là người thích gây chuyện, nếu như đánh nhau, nhất định là người khác khi dễ hắn trước.
Cổ họng Mộ Dung Ý xiết chặt, núp ở trong ngực Hàn Hàn không nói lời nào, đáy lòng lại ấm áp, đây là lần đầu tiên trong hai mươi chín năm qua có người muốn vì mình làm chỗ dựa,… mặc dù hắn cũng không cần.
"Đệ phải nói gì đi chứ, bình thường không phải miệng lưỡi đệ luôn bén nhọn sao, nói cho tỷ, rốt cuộc là ai khi dễ đệ, tỷ đánh hắn đến lúc cha mẹ hắn cũng không nhận ra mới thôi." Thấy Mộ Dung Ý chỉ buồn bực cúi đầu không nói lời nào, Hàn Hàn càng thêm gấp gáp, nàng luôn luôn bao che người của mình, khi dễ nàng có thể, khi dễ thân nhân của nàng thì không được! Cho dù có bị kéo xuống lớp ngụy trang, dẫn tới phòng bị của đám người thôn trưởng, nàng cũng phải vì Tiểu Phong Phong hả giận!
"Chỉ bằng tay chân gầy gò nhỏ xíu này của ngươi mà có thể đánh người khác nào?" Giọng nói buồn buồn từ trong ngực truyền tới.
Thấy Mộ Dung Ý nói chuyện, Hàn Hàn thở ra một hơi, lôi thân thể nho nhỏ của hắn từ trong lòng ngực ra ngoài: "Bọn họ đánh đệ?" Nhìn hai bên một chút, áo quần chỉnh tề, không có đất, trên mặt cũng không có vết thương.
Trong lòng Mộ Dung Ý không được tự nhiên, trên mặt lại kéo ra một nụ cười nhẹ: "Không ai khi dễ ta, ngươi suy nghĩ nhiều rồi."
Lần này Hàn Hàn càng thêm khiếp sợ, trời... Trời ạ, đứa nhỏ hung dữ này cười, hắn lại cười! Biết hắn hai tháng này, đây là lần đầu tiên hắn cười! Ngẩng đầu nhìn trời, hôm nay mặt trời mọc từ hướng tây sao? Tại sao mọi chuyện đều trở nên không bình thường!
"Ngươi nhìn cái gì chứ?" Thấy Hàn Hàn đang nói chuyện đột nhiên không nhìn mình, Nhiếp Chính vương đại nhân có chút bất mãn, đưa tay học dáng vẻ của Hàn Hàn kéo kéo khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, ừm, rõ ràng gương mặt này so với lúc mới nhìn thấy thì tốt hơn rất nhiều, trắng, còn có thịt, nhéo lên không thấy nhám mà trơn bóng, xúc cảm trên tay không tệ.
Hàn Hàn hoàn toàn không chú ý tới động tác nhỏ của Mộ Dung Ý, thấy hắn hỏi, thu hồi ánh mắt: "Tỷ nhìn một chút mặt trời hôm nay có phải mọc từ hướng tây hay không, đệ lại có thể nở nụ cười!"
Mộ Dung Ý thu hồi tay, lông mày nho nhỏ hơi nhướn lên: "Ta vốn cười được!" Chẳng qua là không có chuyện đáng giá để hắn cao hứng, cho nên chưa bao giờ cười thôi!
Thấy Mộ Dung Ý khôi phục lại bộ dáng kiêu ngạo như xưa, tâm Hàn Hàn mới hoàn toàn để xuống, đưa tay bóp khuôn mặt nhỏ nhắn của Mộ Dung Ý: "Thôi đi, biết đệ thời gian dài như vậy, tỷ cũng không gặp đệ cười bao giờ, hừ hừ, còn tưởng rằng đệ cười lên rất khó nhìn cho nên mới không dám cười đấy." Ôm lấy thân thể nho nhỏ của hắn, "Đi, tỷ dẫn đệ đi trấn trên chơi."
Gò má Mộ Dung Ý tránh né ma trảo của Mạc Hàn Hàn, trong lỗ mũi "xuy" một tiếng: "Chính là ta sợ ngươi sẽ tự ti."
"Này, tỷ nói đệ đứa bé hung dữ kia, có người nói như vậy với một cô nương sao? Cẩn thận sau này trưởng thành không cưới được vợ."
"Không cần ngươi quan tâm!"
"Hừ, đây chính là đệ nói đấy, đến lúc đó tỷ xem đệ cưới một con cọp mẹ trở về, cả ngày để đệ quỳ chà xát y bản!"
"Nữ nhân chính là hoang tưởng!"
...
"Tiểu Phong Phong."
"Ừ "
"Sau này có người dám khi dễ đệ, đệ hãy nói cho tỷ biết, tỷ giúp đệ đánh hắn, biết không? Đệ không cần phải chịu đựng đâu đấy."
"Nữ nhân, sau này có người dám khi dễ ngươi, ngươi hãy cho gia biết, gia giúp ngươi hả giận, biết không?"
Một tiếng thét lớn cất lên: "Tiểu tử thúi, chưa đủ lông đủ cánh mà dám ở trước mặt tỷ xưng 'Gia', muốn tìm đánh đúng không."