Đỗ Tam Nương nghe thấy có người kêu mình, dạ một tiếng, hoảng hốt muốn đi ra ngoài.
Lục Trạm nhíu mày, nói: "Muội hoảng cái gì, bọn họ cũng không phải là không biết!"
Nói xong hắn ra ngoài nhìn một chút, nhìn thấy Nhị thẩm của hắn cũng đến, nói với Đỗ Tam Nương: "Nhị thẩm của ta cũng đến."
Mấy người phụ nữ bên kia chạy đến cửa, Sử thị dẫn đầu vào phòng, nhìn thấy Tam Nương và chàng trai kia đứng đó, trong tay Tam Nương còn cầm cái kéo, thấy vẻ mặt của nàng ửng đỏ, Sử thị nghĩ bọn họ đang nói chuyện.
Bạch thị đi tới, nói với Sử thị: "Đây là cháu của ta, Lục Trạm."
Bạch thị lại nói: "Trạm ca, còn không gọi bà."
Lục Trạm biết Tần thị, lời này là đương nhiên là bảo hắn kêu gọi người khác, hắn cũng không khó chịu, thoải mái kêu một tiếng bà.
Dưới mắt hai bên còn chưa xác định, đương nhiên không thể gần gũi quá, chờ quay về hứa hôn xong, thì đổi lại cách xưng hô cũng không muộn.
Bạch thị nói chuyện, nhưng đôi mắt vẫn luôn nhìn cô nương kia.
Cô nương này quả nhiên là tuổi còn nhỏ, mặt rất là non nớt, vóc người chỉ tới chỗ ngực của cháu mình.
Sử thị đi lên kéo Tam Nương, nhìn mấy người nói: "Giờ cũng không còn sớm nữa, chúng ta về thôi."
Bạch thị giữ lại nói: "Nếu đã đến rồi, thì ăn cơm xong rồi đi."
Sử thị vung tay áo nói: "Chúng tôi còn có chút việc, không ở lại đâu."
Nói xong bà kéo Đỗ Tam Nương đi, tạm biệt mấy người bọn họ.
Chờ các nàng đi, Tần thị quay đầu nói với Bạch thị: "Cô nương này là người rất chịu khó, pha trà nấu cơm, việc nhà việc ngoài đều là tay nàng lo liệu."
Bạch thị nói: "Đúng là cô nương này quá tốt, có điều là quá gầy."
"Trước đây mất mùa, làm gì có nhà nào trôi qua tốt đâu, chờ sau này nuôi một thời gian, đương nhiên thân thể sẽ tốt hơn." Tần thị cười tủm tỉm khuyên nhủ: "Thôi, ta không quấy rầy các người nữa, có chuyện gì thì cứ kêu ta là được."
Người đi rồi, trong phòng chỉ còn có Bạch thị và Lục Trạm, Bạch thị nhìn cháu mình, hỏi: "Trạm ca, ngươi cảm thấy cô nương kia thế nào?"
Cô nương kia nhìn rất điềm đạm nho nhã, tính tình cũng không tệ, chỉ là thân hình này thực sự quá yếu ớt, chỉ có điểm ấy là Bạch thị không hài lòng.
Lục Trạm mở miệng nói: "Con cảm thấy được, làm phiền Nhị thẩm rồi."
Bạch thị không nghĩ đến vậy mà hắn lại dễ dàng bị thuyết phục như vậy, còn có chút bất ngờ, bà ấy nói: "Trạm ca, Nhị thúc cùng Nhị thẩm hi vọng ngươi có thể sống tốt, tìm được người vừa mắt mình, cuộc sống sau này chính là do ngươi tự đi qua."
Lục Trạm nói: "Con biết rồi, là nàng ấy đi."
Nói xong hắn quay lại tiếp tục làm công việc.
Bạch thị nhìn thấy vẻ mặt ung dung của hắn, giống như là thật sự coi trọng cô nương kia.
Bạch thị nhìn hắn cười một cái, thầm nghĩ đúng là nam nhân cứ thích phụ nữ có bộ dạng xinh đẹp, lần trước lúc hắn kết hôn, cũng không có bộ dạng như bây giờ.
"Trạm ca, Nhị thẩm nói cho ngươi biết, cô nương mới tuổi, trong nhà nàng định giữ nàng đến tuổi cập kê mới xuất giá.
Ngươi lớn hơn nàng ấy vài tuổi, sau cũng thể bắt nạt cô nương nhà người ta." Bạch thị cười, lại nói: "Qua hai ngày ta liền nhờ Tần thẩm nhi đến Đỗ gia cầu hôn.
Chỉ là chuyện này đã quyết định rồi, còn cô nương trước kia, ngươi cũng không thể qua lại nữa."
Mặc dù lần trước cháu trai nói là trước đó hắn cứu cô nương kia, lúc này hai người mới quen biết nhau, nhưng Bạch thị vẫn còn có chút lo lắng, cô nam quả nữ qua lại với nhau, ai biết có thể xảy ra chuyện gì không, Bạch thị lại dặn dò: "Sau này, ngươi không thể cho cô nương kia lại vào nhà ngươi.
Đã làm mai làm mối rồi, ngoảnh đầu lại để bên kia nghe thấy sẽ đánh giá ngươi không tốt."
Lục Trạm ngẩng đầu lên, lớn tiếng nói: "Nhị thẩm, cô nương mà ta cứu, chính là nàng ấy!"
Bạch thị nghe lời này, lúc này là cười cũng không được, mà không cười cũng không phải, chỉ có tựa như cười mà không phải cười, thầm nghĩ chẳng trách tên nhóc này lại sảng khoái đáp ứng như vậy, chỉ mới gặp mặt một lần đã đồng ý, không chừng ban đầu đã thầm có ý với tiểu cô nương.
Bạch thị cố gắng nhịn cười, nói: "Xem ra thật sự có duyên số với nhau!"
Nói xong bà ấy vung tay áo: "Ngươi cứ làm việc của ngươi, ta đi về trước đây."
- -
Bên kia Sử thị kéo Đỗ Tam nương đi ra, nhìn cháu ngoại mình hỏi: "Tam Nương, con cũng đã nhìn người rồi, con cảm thấy chàng trai này như thế nào?"
Đỗ Tam Nương nhíu lông mày, nàng còn chưa có lấy lại tinh thần, ai có thể nghĩ đến, người mà nhà nàng giới thiệu lại là người kia chứ!
Thấy mặt nàng đỏ lên, Sử thị còn tưởng là do cô nương xấu hổ, nên không gặng hỏi nữa chỉ nói: "Đi thôi, đến tìm cha mẹ ngươi."
Hai người vào thành đi tìm phu thê Đỗ Hoa Thịnh, Dương thị thấy nữ nhi mình cầm cái kéo trong tay, liền hiểu rõ mọi chuyện đều thuận lợi.
Hai bên đã nói, nếu nhận cái kéo này, thì chuyện này cứ quyết định như vậy.
"Nương.." Đỗ Tam Nương đến trước mặt Dương thị, khẽ gọi một tiếng, lại nhìn phụ thân, hỏi: "Đại phu nói thế nào?"
Dương thị thở dài, "Đại phu nói chân của phụ thân ngươi không có cách nào chữa khỏi, sau này cũng chỉ có thể như vậy."
Trái lại Đỗ Hoa Thịnh nhìn rất là thoáng, ở bên cạnh nói: "Không có chuyện gì, chỉ là có một chút bệnh vặt, sau này xuống ruộng làm việc, cũng sẽ không ảnh hưởng nhiều lắm."
Sử thị nói: "Chuyện đã như vậy rồi, cũng đâu còn cách nào khác! Con cũng đừng quá lo lắng."
Dương thị khó chịu một lúc, thấy bọn họ đều an ủi mình, cũng đã dễ chịu hơn chút.
Cũng may hôn nhân của nữ nhi cũng đã xác định rồi, sau này bà cũng có thể yên tâm.
Cả nhà đi lòng vòng ở trong thành, Dương thị mua chút bông về, lại cắt mấy thước vải.
Trên đường đi Đỗ Tam Nương rất ít nói, đang ở bên ngoài nên Dương thị cũng không tiện hỏi, hơn nữa Tứ Nương ở bên cạnh ầm ĩ, cố nhịn không hỏi nàng.
Chọn mua không ít đồ vật, sau đó cả nhà chuẩn bị trở về.
Ai ngờ vừa đến cửa thành, thì nhìn thấy Lục Trạm đứng ở đó, hắn đang ngồi trên xe lừa nhìn quanh cửa thành.
Đỗ Tam Nương liếc mắt một cái đã nhìn thấy hắn, trong nháy mắt gương mặt lại đỏ lên, nàng cắn môi thầm nói da mặt thật dày!
Lục trạm cũng nhìn thấy bọn họ, nhanh chóng từ xe la đi xuống, đi về phía bọn họ.
Sử thị cười rạng rỡ nhìn hắn: "Ngươi ở chỗ này chờ chúng ta sao?"
"Ta đưa mọi người về." Lục Trạm nói xong cầm đồ của họ bỏ trên xe lừa.
Cất kỹ đồ xong, Lục Trạm mở miệng nói: "Thúc, thẩm nhi, nếu không ở trong thành ăn xong rồi trở về."
Đỗ Hoa Thịnh lần đầu tiên nhìn thấy chàng trai này, trước kia chỉ nghe thê tử nói qua, lúc này thấy người thật, ngược lại là tốt hơn trong tưởng tượng của ông.
Cơ thể của chàng trai này rất cường tráng, dáng dấp cũng là mày rậm mắt to, bộ dáng này cũng là không kém, rất xứng với Tam Nương nhà ông.
Đỗ Tam Nương nhíu mày, âm thầm liếc mắt một cái.
Sử thị cười tủm tỉm nhìn hắn, một bên nói nhỏ với nữ nhi mình: "Thật đúng là hiểu chuyện."
Lần đầu gặp mặt, làm gì có đạo lý để người ta tốn tiền.
Dương thị nói: "Không cần, chúng ta mang bao lớn bao nhỏ này, vẫn là nên về sớm, về nhà nấu ăn cũng không muộn."
Tứ Nương kéo tay Đỗ Tam Nương, trong miệng con bé còn ngậm một cục kẹo đường, lúc này nhìn người đàn ông xa lạ kia, con bé chớp chớp con mắt, nhìn Đỗ Tam Nương nói: "Tỷ, người đó là ai vậy?"
Đỗ Tam Nương mím môi, cũng không biết nói như thế nào với Tứ Nương.
Nàng chau mày nhìn người kia một chút, người này thật sự là không biết xấu hổ chút nài, chắc trong nhà nàng chưa đồng ý chứ.
Thấy bọn họ vẫn cứ muốn đi, Lục Trạm đành phải nói: "Vậy mọi người chờ ta một chút."
Nói xong hắn chạy nhanh vào thành, Dương thị đồ đã được hắn trói kỹ, cảm thấy rất là hài lòng, kêu lão nương cùng phu quân lên xe.
Đỗ Tam Nương cúi đầu đứng ở bên cạnh, Dương thị nhìn nữ nhi mình, đi đến bên người nàng: "Con gái, hôm nay con sao vậy?"
"Lúc này con cũng không thể xấu hổ, ta thấy người chàng trai này rất biết đạo lý." Nói xong bà vỗ tay nữ nhi mình, lại nói: "Hãy rộng lượng một chút, đừng để người ta cho cô nương nhà chúng ta không phóng khoáng."
Đỗ Tam Nương nhìn nụ cười trên gương mặt mẫu thân mình, nàng rất muốn nói cái người đàn ông Lục Trạm này không hề tốt như tưởng tượng của bọn họ, cái này chỉ là vẻ ngoài thôi.
Nhưng nhìn vào vẻ mặt của nương, rõ ràng rất là hài lòng, cho dù là nàng nói ra, chắc chắn cũng sẽ không tin nàng.
Bên kia Lục Trạm đi mua bánh bao xong rồi vội vàng chạy về.
Hắn nói: "Còn rất là nóng, trên đường ăn chút, để lấp dạ."
Bánh bao còn nóng hôi hổi, hai đứa trẻ vừa nhìn thấy đã nuốt nước miếng, con mắt đều nhìn chằm chằm vào bánh bao.
Chỉ là người lớn không nói gì, hai đứa nhỏ chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Dương thị nói: "Đứa nhỏ này cũng thật sự là, về nhà có thể làm ăn, còn tốn kém những cái này làm gì."
Tuy là nói như vậy, nhưng nụ cười trên mặt bà đã sâu mấy phần, lần hành động này của hắn làm cho trong lòng bà rất là vui.
Lục Trạm nói: "Thẩm nhi, người nhìn xem hai đứa nhỏ đã đói rồi, đoạn đường về cũng phải tốn rất nhiều thời gian."
Nói xong hắn lấy hai cái bánh bao ra, đưa cho hai đứa bé.
Tứ Nương cùng Đỗ Phong nhìn hắn, không dám nhận.
Dương thị nói: "Cầm lấy đi."
Tứ Nương lấy, nhỏ giọng nói: "Tạ ơn thúc thúc."
Dương thị gõ con bé một chút, cười nói: "Gọi là đại ca."
"Đại ca.."
"Tạ..
Tạ đại ca.." Đỗ Phong cắn một cái, nhân bên trong có chút nóng, thằng bé phát ra âm thanh có chút không rõ.
Đỗ Tam Nương ở bên cạnh nhìn xem, trong lòng phỉ báng thầm nói hắn thành thật yên phận, theo nàng thấy, bụng người đàn ông này hoàn toàn là một bụng xấu.
Dương thị nói: "Tam Nương, mau lên xe, chúng ta đi thôi."
Xe la cũng không lớn, Tứ Nương bị Dương thị ôm vào trong ngực, dường như mấy người họ ngồi sát nhau.
Lục Trạm giơ roi lên, nói nhẹ: "Ngồi vững vào, đi.."
Một roi xuống dưới, xe lừa liền chạy về phía trước.
Đỗ Tam Nương cúi đầu cả một đường, nàng ngồi ở đuôi xe, dường như chính là tựa lưng vào người Lục Trạm.
Xe lừa lung lay trái phải, cả một đường Lục Trạm chỉ nhìn chằm chằm vào mũi chân.
Bên kia Lục Trạm cùng Đỗ Hoa Thịnh trò chuyện, Dương thị cùng Sử thị cũng thỉnh thoảng xen vào hỏi vài câu, trái lại nói chuyện rất là náo nhiệt.
Tứ Nương uốn éo người trong ngực nương mình, nhìn thấy tỷ tỷ cả một đường mà không hề nói chuyện, con bé đưa đầu về phía Đỗ Tam Nương, quan tâm nói: "Tỷ, tỷ không vui sao?"
Đỗ Tam Nương cúi đầu nhìn con bé, cười cười, nói: "Không có, tỷ không có không vui."
"Vậy sao tỷ không nói lời nào hết vậy." Tứ Nương chu môi lên nói.
Đỗ Tam Nương nói: "Vừa rồi tỷ đang suy nghĩ."
"Ồ.." Tứ Nương gật đầu, nàng cấm cái bánh bao, đưa cho Đỗ Tam Nương: "Tỷ ăn đi, vừa rồi tỷ cũng chưa ăn, ăn rất ngon đấy."
Trên miếng bột còn dính hai ngón tay của Tứ Nương, Đỗ Tam Nương nhìn vào đôi mắt chân thành kia, cầm lấy bánh bao: "Tứ Nương nhà ta rất là ngoan, còn biết thương tỷ tỷ."
Tứ Nương cười: "Tỷ, đây là do đại ca mua, người nên cảm ơn đại ca."
Đỗ Tam Nương nhíu mày lại, nhịn không được nghiêng đầu nhìn một chút, chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng của hắn, hắn đang nói chuyện với phụ thân nàng.
Lần này, không giống với mấy lần trước chỉ đưa Đỗ Tam Nương đến cửa thôn, Lục Trạm đưa người đến thẳng cửa Đỗ gia, xuống xe còn giúp họ chuyển đồ vào phòng.
Dương thị nói:
"Trạm ca nhi, ở đây ăn cơm, để Đỗ Tam Nương xuống bếp nấu cơm."
Lục Trạm không chút suy nghĩ nào mà ngay lập tức gật đầu đồng ý.
Dương thị giục nữ nhi mình vào bếp nấu cơm.
Đỗ Tam Nương nghiến răng nghiến lợi, trừng mắt liếc hắn một cái, đúng lúc này lại bị Lục Trạm nhìn lại.
Hắn nháy mắt với nàng, Đỗ Tam Nương quay người lại xuống phòng bếp.
Lục Trạm đứng ở trong sân, mở miệng nói: "Thúc, thẩm nhi, mọi người có việc gì phải làm thì cứ kêu ta làm là được."
Dương thị cười đến không ngậm miệng được: "Ngươi cứ ở yên đây, nói chuyện với thúc của ngươi."
Nói xong bà cũng quay đầu đi vào phòng bếp, có mấy lời còn chưa có hỏi Tam Nương, nên phải vào để hỏi.
Đỗ Tam Nương ngồi phía sau lòng bếp nhóm lửa, Dương thị nói: "Tam Nương, để ta nhóm lửa, con nấu cơm đi."
Nói xong bà nhìn chằm chằm vào mặt nữ nhi: "Tam Nương, có phải con có ý kiến gì với hắn không?"
Nữ nhi của mình, đương nhiên Dương thị cảm nhận được sự thay đổi nhỏ của nàng.
Đỗ Tam Nương mím môi: "Con không có, nương đừng có suy nghĩ nhiều."
Dương thị cười nhìn nàng, trên mặt còn mang theo vẻ trêu chọc: "Con nhìn hôm nay con về xem, trên mặt không có chút vui nào, còn nói là không có gì?"
Nói xong Dương thị thở dài, "Tam Nương, cho đến nay con luôn làm cho chúng ta rất yên tâm, cái cọc hôn nhân này cũng là do ta nghĩ rất lâu mới đáp ứng.
Tuy hắn không cha không mẹ, nhưng sau khi ngươi gả đi chắc chắn sẽ sống tốt hơn.
Những năm qua nương sống như thế nào con cũng đã thấy, đó chính là rất cực khổ, nếu không phải phụ thân con quan tâm đến ta, chỉ sợ đã bị bà nội con hành hạ đến chết!"
Đỗ Tam Nương dừng độc tác lại, nhìn Dương thị nói: "Nương, con thực sự không sao, người đừng suy nghĩ nhiều."
"Được rồi, ta không nghĩ nhiều nữa, tự con hiểu rõ là được.
Tuy nữ nhi là phải cẩn thận, nhưng cũng không thể để mắt quá cao, được rồi được rồi, chờ ta sẽ từ từ dạy con.
Việc hai người ở chung, là một môn học rất là lớn."
Tuy Dương thị nói không cần hắn làm việc, nhưng Lục Trạm không hề rảnh rỗi, bổ hết hai đống củi ở trong sân, sức lực của hắn rất lơn, bổ xong mà mặt không đỏ hơi thở cũng không gấp.
Đỗ Hoa Thịnh kêu Đỗ Phong mang nước cho hắn, hai người vẫn luôn trong sân nói chuyện, dường như không dừng lại.
Ấn tượng Đỗ Hoa Thịnh với chàng trai này rất là tốt, sợ hắn ghét bỏ nữ nhi mình tuổi còn nhỏ, nên cố gắng nói tốt cho Tam Nương, chỉ nhắc đến một cái, liền càng nói càng ăn ý, ngay cả chuyện mấy tháng trước Lục Trạm cứu được Đỗ Tam Nương cũng Không cẩn thận nói ra, vì thế Đỗ Hoa Thịnh mới biết người từng cứu nữ nhi mình và ngược lại còn cho bánh chính là chàng trai trước mặt này.
Đỗ Hoa Thịnh vội vàng kêu Dương thị ra để kể lại mọi chuyện, Dương thị nghe vậy cũng là cảm thấy rất ngạc nhiên, nói tiếng cảm tạ, Dương thị đi vào phòng bếp, cười tủm tỉm nhìn nữ nhi, nói: "Cái đứa nhỏ này, sao không nói cho cha mẹ biết, hắn chính là người cứu con và còn cho con bánh nữa?".