Tiểu Kiều Của Quyền Thần

chương 99: nam kiều kiều không phải là tiểu cô nương không ai thương

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Giang thị sợ mấy loại lời nói ghê tởm này sẽ dạy hư các tiểu cô nương, bởi vậy sắc mặt thanh lãnh phân phó:" Dung nhi, mang mấy muội muội ngươi đi thiên sảnh."

Nam Bảo Y lưu luyến rời đi.

Nàng biết nhị bá mẫu muốn cùng Liễu Tiểu Mộng xé mặt, nàng rất muốn lưu lại xem...

Dù sao, nhị bá mẫu nàng cũng là một người hung hãn.

Ngồi ngoài thiên sảnh một lát, cũng không biết nhị bá mẫu mắng cái gì, nàng chỉ nghe thấy bên kia truyền tới tiếng khóc nghẹn ngào của Liễu Tiểu Mộng.

Nam Bảo Châu gặm bánh ngọt, cười trên nỗi đau của người khác," Nam Yên, hình như nương ngươi khóc!"

Nam Yên cắn môi không nói lời nào, trong mắt tràn ngập nước mắt cùng oán khí.

Nàng mười ba tuổi, cũng biết cái gì là mất mặt.

Có một người mẫu thân không phóng khoáng như thế, thật sự là không may!

Rốt cục chịu được được đến canh giờ dùng cơm trưa, thế nhưng trong lòng của mọi người đều không vui vẻ thoải mái.

Bởi vì Nam Quảng thực sự quá không có quy củ.(ahr)

Phàm là đồ ăn tỳ nữ vừa bưng lên, hắn cũng không đợi lão phu nhân nếm trước, dẫn đầu cầm đũa gắp mấy gắp cho Liễu Tiểu Mộng.

Hắn một bên vừa gắp vừa nói:" Nương, nhị tẩu, Tiểu Mộng cùng Yên nhi những năm nay lưu lạc bên ngoài, rất không dễ dàng! Cũng may rốt cục các cũng có thể vào phủ, cũng coi như chúng ta một nhà đoàn viên! Yên nhi mẫu nếm thử thịt viên Tứ Hỉ cùng tôm chiên trong viện tổ mẫu ngươi, hương vị so với bên ngoài ngon hơn nhiều! Ngay cả Kiều Kiều cũng rất thích ăn đấy!"

Hắn đem nửa đĩa tôm chiên đều gắp vào trong chén Nam Yên, giống như sợ người khác đoạt mất.

Nam Yên ôm bát cơm xếp thành núi nhỏ, lạnh lễ nhìn về phía Nam Bảo Y.

Được trưởng bối trong phủ sủng ái thì sao, chung quy cha ruột cũng là không chịu thiên vị nàng.

Nàng ôn nhu nói:" Kiều Kiều, phụ thân thương ta, gắp cho ta rất nhiều thức ăn, nếu không để ta chia cho ngươi một chút?"

Nam Bảo Y đang chiến đấu cùng con cua.

Nàng ghét bỏ nói:" Chén đũa của ngươi dính đầy nước miếng, rất bẩn.

Ta không thích ăn đồ ăn trong chén người khác, chính ngươi tự giữ lại mà ăn đi."

Nam Yên nghẹn họng.

Giết người tru tâm, Nam Bảo Y không có mẫu thân, trông thấy phụ thân thiên vị hài tử khác, lẽ ra tinh thần phải chán nản.

Nhưng làm sao nàng lại có vẻ không chút đau khổ?

Nàng thực sự muốn nhìn dáng vẻ thương tâm gần chết của Nam Bảo Y, vì vậy tiếp tục nói:" Đồ ăn tự mình gắp cùng đồ ăn được phụ thân gắp làm sao có thể giống nhau? Kiều Kiều, ta thật lòng nghĩ tốt với ngươi cho nên mới muốn chia cho ngươi một chút thức ăn, để ngươi cũng được trải nghiệm tình thương của cha...."

Tiêu Dịch bỗng nhiên mỉm cười:" Tổ mẫu, trên phương diện làm ăn nhà chúng ta xảy ra vấn đề hay sao?!"

" Tất nhiên là không có."

" Nếu làm ăn không có vấn đề, nghĩ đến nhà chúng ta vẫn là phú quý như trước.

Nếu vẫn phú quý như vậy, làm sao một chút đồ ăn cũng phải chuyển tới chuyển lui, lại không sợ bị người chế giễu?" Tiêu Dịch hững hờ gắp một viên thịt Tứ Hỉ, đặt vào trong chén Nam Bảo Y," Không hổ là ngoại thất nữ của tam thúc, cùng ngoại thất của ngài đồng dạng không phóng khoáng."

Nam Quảng nổi giận.(ahr)

" Nghiệp chướng!" Hắn mắng chửi," Ta là tam thúc của ngươi, Tiểu Mộng là tam thẩm của ngươi, Yên nhi là muội muội của ngươi, cái gì mà ngoại thất với ngoại thất nữ?"

Tiêu Dịch lười biếng nhìn hắn," Chưa nghiêm túc bái thiên địa, có thể thấy được cũng không phải chính thất.

Chưa hướng chủ mẫu kính trà, có thể thấy được cũng không phải thiếp.

Không phải chính thất cũng không phải thiếp, còn không phải là ngoại thất thì là cái gì?"

Lời nói hời hợt, lại như hai cái bạt tai hung hăng đánh lên mặt Liễu Tiểu Mộng cùng Nam Yên, khiến các nàng vô cùng xấu hổ.

" A, ta đã biết..." Tiêu Dịch ý vị thâm trường," Nghĩ đến vị Liễu lão cô nương này, chính là thông phòng của tam thúc.

Trong phủ cũng không có quy củ để cho nha hoàn thông phòng lên bàn ăn cơm, người đâu, đem lấy hết chén đũa của nàng thu lại."

Quý ma ma đã sớm thấy ngứa mắt, tự thân lên trước thu lại bát đũa của Liễu thị, thậm chí ngay cả ghế của nàng cũng gọi tỳ nữ đem dọn đi.

Liễu Tiểu Mộng mặt mũi đỏ lên, cố nén mới không phát tác tại chỗ.

Nam Quảng tức giận đến khoé miệng giật giật.

Hắn đỏ mắt nhìn về phía lão phu nhân," Nương, cái nghiệp chướng Tiêu Dịch này không biết lễ phép với trưởng bối, ngài cũng không quản sao!"

Lão phu nhân hận không thể vỗ tay cho Tiêu Dịch, làm sao lại muốn đi trách mắng hắn.

Nàng từ ái nói:" Dịch nhi nói rất có lý.

Lão tam, trong phủ chúng ta cũng không có quy củ cho nha hoàn thông phòng lên bàn ăn cơm, nếu không ngươi vẫn là nên mang vị Liễu lão cô nương này về tiền viện đi, cũng đỡ phải cả nhà chúng ta trở ngại các ngươi đoàn viên."

Nam Quảng ngây người.

Nương hắn vậy mà lại bênh vực cho Tiêu Dịch!

Nương hắn không thương đứa nhi tử này thế mà lại bênh vực một đưa cháu nuôi.

Hắn còn chưa lên tiếng, Liễu Tiểu Mộng khóc ròng nói:" Thiếp thân tự biết thân phận thấp, không xứng với tam lão gia, thế nhưng thiếp thân cùng tam lão gia là thật tâm yêu nhau, các người cần gì phải khi dễ người như thế? Thôi, bữa cơm đoàn viên này, thiếp thân không ăn cũng được!"

Nói xong, khóc xông ra khỏi Tùng Hạc viện.

Nước mắt kia làm Nam Quảng đau lòng, trong miệng kêu" Tiểu Mộng ", vội vàng đuổi theo.

Nam Yên không có mặt mũi nào tiếp tục ở lại nơi này, hành lễ cáo lui, đỏ mắt rời đi.

Người một nhà trong phòng không hẹn mà cùng cảm thấy vui vẻ nhẹ nhõm.

Lão phu nhân cười phân phó:" Đem bàn tiệc này dọn đi, đưa bàn mới lên."

Bọn tỳ nữ tới bưng đồ đi dọn, Nam Bảo y ôm chén nhỏ, không buông tay.

Nàng thấy viên thịt Tứ Hỉ kia trong cơm, trong lòng đều ngọt ngào.

Đây là đồ ăn quyền thần đại nhân gắp cho nàng nha!

Hắn biết nàng không có phụ thân yêu thương, vì vậy cố ý chiếu cố nàng.

Quyền thần đại nhân là coi nàng thành thân muội muội mà sủng ái!

Dùng xong bữa trưa, người một nhà vui vẻ hoà thuận.

Nam Bảo Y cùng Nam Bảo Châu chơi đùa trong chốc lát, rồi ngủ thiếp đi sau phòng ngăn của lão phu nhân.

Khương Tuế Hàn đánh bài trong khách sảnh, Giang thị cùng Quý ma ma chơi mạt chược, dỗ lão phu nhân đến vô cùng cao hứng.

Nam Thừa Thư ôm lấy hướng Tiêu Dịch thỉnh giáo học vấn, nhưng Tiêu Dịch nói hai lần hắn cũng không nghe hiểu.

Tiêu Dịch có chút không kiên nhẫn, gọi Thập Ngôn tới thay hắn dạy bảo, hai con mọt sách ngồi xuống với nhau, ngươi có ta cũng, đúng là hận không thể gặp nhau sớm hơn, hận không thể kết bái làm huynh đệ!

Tiêu Dịch trực tiếp đi ra sau cửa ngăn.(ahr)

Vén màn trướng lên, hai tỷ muội ngủ trên giường.

Tướng ngủ của Nam Bảo Châu không tốt, vừa nói mớ, "Đùi cừu nướng", vừa một chân không khách khí chút nào đá lên mặt Nam Bảo Y.

Tiêu Dịch híp híp mắt, ghét bỏ đem Nam Bảo Châu xách tới trên sàn nhà.

Hắn ngồi bên giường, giúp Nam Bảo Y vén lên tóc tán loạn trên trán.

Đầu ngón tay lưu luyến trên mặt mày tiểu cô nương, còn chưa kịp tiến thêm một bước, bên ngoài cửa ngăn bỗng nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Hắn thu tay lại.

Dư Vị vội vàng bước vào, thấp giọng nói:" Hồng nhi bên tiền viện bẩm báo, hôm qua Nam Yên mới có được một chén trà hổ phách mạ vàng quý giá.

Nô tỳ trong lòng nghi hoặc, liền phái người đi tra, phát hiện chính là do Hạ Tình Tình tặng cho.

Chén vàng kia là được nhị biểu ca của nàng ở phương xa bị mắc ho lao sử dụng qua, chỉ sợ nàng muốn cho Nam Yên cũng nhiễm bệnh hiểm nghèo.

Chủ tử, chuyện này có nên nói cho tiểu thư?"

Tiêu Dịch đưa tay cự tuyệt.

Hắn nhìn chăm chú khuôn mặt Nam Bảo Y đang hồn nhiên ngủ, thản nhiên nói:" Chỉ dựa vào chén vàng, chưa hẳn có thể khiến Nam Yên nhiễm bệnh hiểm nghèo."

Dư Vị lập tức hiểu ý, cười nói:" Chủ tử yên tâm, nô tỳ liền đi làm ngay."

Sau khi nàng đi, Tiêu Dịch nắm chặt tay nhỏ của Nam Bảo Y.

Hắn cúi đầu khẽ ngửi, hương hoa sen trên mu bàn tay đập vào mặt, ngọt ngào kiều nghuyễn.

Hắn ôn nhu hôn qua đầu ngón tay của nàng, giữa lông mày đều là nghiêm túc, tựa như dã thú đang đánh dấu lãnh địa của mình.

Hôn đủ rồi, hắn đem tay nàng giấu vào trong chăn, lại cẩn thận giúp nàng chỉnh lại góc chăn.

Hắn cúi người chống đỡ bên tai tiểu cô nương, giọng nói lười biếng mập mờ:" Nam Mạo Mạo thiên sủng Nam Yên, nhưng Kiều Kiều của ta, cũng không phải tiểu cô nương không có người thương.....".

Truyện Chữ Hay