Tiêu Dịch vỗ vỗ đầu nhỏ của nàng, vận kinh công biến mất tại Tùng Hạc viện.
Mùi hương sơn thủy trong không khí dần bị gió lạnh thổi tan.
Nam Bảo Y cẩn thận qua khe hở nhìn ra, nhưng lại có chút thất lạc.
Giống như còn nghĩ tới muốn tiếp tục nói chuyện với hắn, còn nghĩ lại thể nghiệm một chút cảm nhận mặt nóng tim run...
Sáng sớm hôm sau....
Hà Diệp thấy trên đất đầy áo váy, trợn mắt há hốc mồm.
Nàng vừa nhạt vừa nói:" Tiểu thư, bộ đồ tiểu thư muốn mặc hôm nay, không phải nô tỳ đã chọn cho ngài đặt bên trên lồng sưởi rồi hay sao? Sao lại lấy ra một đống thế này...!đều đem vất loạn trên mặt đất, không biết, còn tưởng rằng trong phòng chúng ta có trộm vào nữa!"
Nam Bảo Y đứng trước gương đồng, cầm một kiện váy áo màu liễu non ướm thử.
Nàng khuôn mặt nhỏ hồng hồng, nói khẽ:" Ngươi chọn bộ kia quá đơn giản, không phụ trợ vẻ đẹp của ta."
Quyền thần đại nhân đã nói, hôm nay nàng phải ăn mặc xinh đẹp một chút!
" Tiểu thư trưởng thành, so với khi còn bé càng thêm thích chưng diện..." Hà Diệp dở khóc dở cười, đem ra một kiện váy áo vân yên dệt kim," Bộ này đẹp, tiểu thư thử một chút?"
Nam Bảo Y hai mắt tỏa sáng.
Nàng đi tới sau tấm bình phong thay, vân yên màu hồng kiều nộn, đem tôn lên nàn da trắng nõn trơn bóng, khuôn mặt nhỏ càng thêm tinh xảo.
Hà Diệp thấy nàng rốt cục hài lòng, lại hầu hạ nàng chải đầu.
Nam Bảo Y ngoan ngoãn ngồi trước bàn trang điểm, lẳng lặng nhìn Hà Diệp.
Qua hết năm, Hà Diệp liền mười lăm tuổi.
Đại cô nương mười lăm tuổi, tư thái yểu điệu đầy đặn.
Mà Nam Yên qua hết năm mới mười bốn, nhưng cũng là một bộ dáng nhà ta có cô nương mới lớn.
Nàng vô ý thức đưa tay lên sờ trước ngực.
Thật là gầy yếu a!
Ngày hè mặc tề ngực váy ngắn, đều lo lắng sẽ bị rơi xuống...
Hà Diệp chú ý tới động tác nhỏ của nàng, không khỏi cười trộm," Qua hết năm chính là mùa xuân, mùa xuân vạn vật sinh trưởng, tiểu thư tựa như nụ hoa đầu cành, sẽ từ từ lớn lên!"
" Hà Diệp, ngươi nói bậy bạ gì đó nha!"
Nam Bảo Y khiển trách, lại mặt đỏ tới mang tai.
Chải tóc xong, nàng mặc y phục, tức giận đi ra ngoài phủ.
Tiêu Dịch trêu tức nàng, Hà Diệp cũng trêu tức nàng, cuộc sống này đúng là không có cách nào trôi qua!
Sáu chiếc xe ngựa lớn đã chờ sẵn ngoài cửa phủ, người Nam gia đều muốn đi Ngọc Lâu Xuân xem kịch, ngay cả Nam Yên cùng người Liễu gia cũng theo tới.
Nam Bảo Y tinh mắt, trông thấy Tiêu Dịch đang nắm dây cương, hững hờ liếc nhìn phương hướng cửa phủ.
Cũng không biết có phải đang chờ nàng hay không....
Nàng cấp tốc rủ tầm mắt xuống, qua loa phúc thân hành lễ:" Nhị ca ca vạn phúc kim an!"
Hành lễ qua, cùng hắn gặp thoáng qua, trực tiếp leo lên ngựa.
" Tiểu thư!"
Hà Diệp đuổi theo.
Thấy Tiêu Dịch, nàng vội vàng phúc thân hành lễ," Nô tỳ thỉnh an hầu gia!"
Tiêu Dịch ngồi trên tuấn mã, thuận miệng nói:" Người cả phủ đều đang chờ các ngươi, về sau ra ngoài nhớ dậy sớm chút."
" Tiểu thư dậy rất sớm!" Hà Diệp vô ý thức tranh luận," Chỉ là tiểu thư ghét bỏ váy áo không đủ xinh đẹp, bởi vậy đổi mấy bộ, mới chậm trễ thời gian.
Tiểu thư nói, hôm nay muốn ăn mặc xinh đẹp một chút."
Tiêu Dịch nhíu mày.
Nhớ tới bộ dáng tiểu cô nương vừa lao ra, áo váy vân yên hồng phấn dệt kim, phối hợp vạt váy mã diện đen hoa văn bảo bình, kiều nộn mà không mất đi lộng lẫy, hoạt bát nhưng không mất đoan trang, hiển nhiên là bộ dáng tỉ mỉ trang điểm.
Hôm qua hắn chỉ là thuận miệng nói, để nàng ăn mặc xinh đẹp một chút, nàng trên miệng không tình nguyện, không nghĩ tới thân thể lại rất thành thật...
Trong xe, Nam Bảo Y quẫn bách hận không thể xé rách khăn thêu.
Thế nhưng là cái miệng đó của Hà Diệp giống như nước lũ tràn đê, thao thao bất tuyệt:" Bây giờ tiểu thư lớn hơn một tuổi, hiểu được đẹp xấu, cũng biết trang điểm.
Hầu gia có chỗ không biết, lúc sáng tiểu thư nhà ta còn buồn bã vì mình không trưởng thành đại cô nương..."
" Hà Diệp!"
Nam Bảo Y gấp.
Nàng vén màn cửa lên, mặt đỏ như quả táo," Buổi sáng ngươi chưa ăn no sao, nói nhiều như vậy!"
Mắng như thế, lại cảm nhận được một ánh mắt giống như cười mà không phải cười rơi trên mặt mình.
Không cần nghĩ, liền biết là Tiêu Dịch.
Gò má nàng nóng hổi, giống như đà điểu cấp tốc lui vào trong xe, vẫn không quên che lại màn cửa.(ahr)
Tiêu Dịch tưởng tượng thấy bộ dáng Nam Kiều Kiều hi vọng bộ kia lớn lớn, môi mỏng không khỏi khẽ cong.
Hắn thúc ngựa đi, thuận miệng nói:" Thưởng."
Thập Khổ lập tức xuất hiện, đưa cho Hà Diệp một hầu bao," Chủ tử ban thưởng, cầm đi!"
Hà Diệp thụ sủng nhược kinh cảm lấy hầu bao.
Hầu bao nặng trĩu, phải có năm mươi lượng bạc!
Nàng hoàn toàn không biết mình làm cái gì, tự nhiên lại có thể được hầu gia thưởng nhiều bạc như thế.
Nàng nhẹ giọng" Thập Khổ đại ca, vì sao hầu gia lại thưởng bạc cho ta?"
Thập Khổ có chút ghen ghét.
Nếu như hắn biết liền tốt!
Hắn biết, còn có thể luân lạc tới bị bắt nhìn kịch mẹ chồng nàng dâu mười ngày?
Hơn nửa canh giờ sau, xe ngựa Nam phủ dừng bên ngoài Ngọc Lâu Xuân.
Hí lâu tổng cộng có hai tầng.
Nam Bảo Y theo người nhà leo lên nhã tọa lầu hai, tuỳ ý liếc mắt lầu một, chỉ thấy đại sảnh không còn chỗ ngồi, vậy mà tất cả đều là đại nam nhân.
Mặc dù bọn hắn mặc thường phục, nhưng thân thể thẳng tắp, lường trước đều là thân vệ của quyền thần đại nhân.
Khương Tuế Hàn cùng Thập Khổ ngồi tại hàng thứ nhất, trước mặt còn bày biện bút mực giấy nghiêng, nghiễm nhiên là tư thế viết lại cảm thụ sau khi xem.
Trong nội tâm nàng lén lút tự nhủ.
Chẳng lẽ trong bản kịch mới của nàng có cái binh pháp mưu lược gì, vì sao quyền thần đại nhân lại chuyên môn bao đặt hết, gọi thân vệ đến đây quan sát?
Còn bao hết mười buổi...
Sau khi ngồi xuống, lão phu nhân cũng tò mò.
Nàng nói:" Cái này là kịch mẹ chồng nàng dâu, theo đạo lý hẳn là nữ nhân gia càng thích, vì sao hôm nay đến xem tất cả đều là đại nam nhân?"
Tiêu Dịch đang lột quýt.
Ngón tay của hắn khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc, hiện ra màu trắng lạnh.
Hắn lột bỏ nguyên một khối vỏ quýt, thản nhiên nói:" Đều là thân vệ của ta.
Ta nghĩ là, cũng nên để nam nhân coi loại kịch này, rất có lợi để bọn hắn xử lý mâu thuẫn gia đình.
Chỉ có trong nhà hài hoà, bọn hắn mới có thể chuyên chú chuyện quân doanh.
Huống chi...."
Hắn dừng một chút, mỉm cười "Học tập để biết làm thế nào điều tiết mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu, làm một vị xứng chức nhi tử cùng phu quân, chẳng lẽ không phải một cái tu dưỡng nam nhân nên có sao?"
Câu nói này có tính sát thương thật mạnh!
Những lão tỷ muội kia của lão phu nhân, từng người hai mắt phát sáng!
Các nàng đều là xuất thân đại gia tộc không phú thì quý, không thể thiếu tranh đấu trong hậu viện.
Nhất là giữa mẹ chồng nàng dâu, thường rất dễ xảy ra mâu thuẫn.
Thế nhưng đại đa số nam nhân, hoặc là lựa chọn trốn tránh, hoặc là không phân đúng sai đều nghe mẫu thân, hoặc là vì yêu vợ ngỗ nghịch phụ mẫu, hoàn toàn đều không xử lý tốt gia sự!
Thậm chí rất nhiều mâu thuẫn, đều là nam nhân không làm hoặc mù làm đưa tới.
Không nghĩ tới vị Tĩnh Tây hầu trẻ tuổi này, lại hiểu rõ lí lẽ như thế!
Nam nhân tốt, hẳn là một người như nên hiểu biết Tiêu Dịch!
Một vị lão thái thái kích động bắt lấy tay lão phu nhân," Cái tôn nhi này của ngươi, còn chưa làm mai?"
Lão phu nhân ngẩn người.
Đam Mỹ H Văn
Nàng nhìn bốn phía, bọn lão tỷ muội này như hổ lang vây quanh, từng cái đều nhìn chằm chằm Tiêu Dịch, giống như muốn đoạt hắn đi kín đáo đưa cho tôn nữ nhà mình.
,
Lão phu nhân( trầm tư):" Tiêu Dịch vậy mà lại là cái hàng bán chạy? Có nên giữ lại cho Kiều Kiều nhi hay không..