Sau khi ra đại lao, ta nhìn thấy danh hoạ, hiểu ý cười, nàng vẫn mặc bộ nam y màu trắng, trong tay đang phe phẩy chiếc quạt, trông thật phong lưu phóng khoáng.
Nếu là vào lúc bình thường, chắc chắn ta sẽ trêu chọc nàng vài câu, nhưng hôm nay không còn tâm trạng nào nữa , chỉ đi đến cạnh người nàng, nói "Danh hoạ, ngươi đã đến rồi a."
Nàng gật gật đầu nói "Ân, chuyện lần này ta sẽ phái người điều tra cho rõ ràng, ngươi có thể yên tâm."
Ta lắc đầu nói "Việc này, nên bỏ thôi. Ngươi giúp ta tìm người đem thả bọn họ đi."
Nghe ta nói như vậy Tiểu Thuý lập tức tiến lên nói "Gia, ngươi chắc hẳn biết chuyện lần này là do ai gây ra..." Giọng nói của nàng mang theo chắc chắn, khẳng định ta biết người nào đứng phía sau, không một tia nghi ngờ.
Ta không đáp lời nàng, chỉ nhìn danh hoạ, thấy danh hoạ thản nhiên gật đầu sau đó chậm rãi nói "Bây giờ ta phải đi gặp một người của Hạ gia."
Sau đó vào trong đại lao, nhìn thấy A Hoa, ta chỉ có thể âm thầm thở dài một tiếng "A Hoa."
Nàng chậm rãi nâng đầu lên, thấy ta, trong mắt đã có chút ươn ướt. Ta mở cửa đại lao, ngồi bên cạnh nàng nói "A Hoa, gia không có trách ngươi, nhưng nếu trong lòng ngươi đã chọn hắn rồi, ta không thể giữ ngươi ở Hạ phủ được nữa."
Nàng im lặng nhìn ta, đôi mắt ngày càng đỏ, và rồi bừng lên, không tiếng động khóc . Thật sự ta rất đau lòng, nâng mặt nàng lên rồi dùng ống tay áo lau nước mắt không ngừng trào ra, thật lâu sau mới nói "A Hoa, gia biết hiện tại ngươi đang khổ sở, cho nên gia sẽ không làm khó dễ ngươi. Chuyện lần này ta sẽ bỏ qua. Sau khi ngươi rời khỏi đây thì đến trướng phòng Hạ phủ lĩnh chút bạc đi."
Nàng vẫn là không chịu nói, chỉ mặc cho nước mắt chảy xuống. Ta nhấp môi, đứng dậy, hơi phất ống tay áo, đi ra khỏi đại lao, bước chân không dám chậm trễ. Ta cực hận mình quá mềm lòng và yếu đuối, thậm chí ta không biết người nọ ở Hạ phủ nhiều năm, vẫn trung thành và tận tâm, đến cuối cùng lại hãm hại Hạ gia như vậy.
Ra khỏi nha môn, ta liền sai người bắt giải người nọ, ta có thể vì A Hoa mà tha cho tính mạng của hắn, cũng có thể xem như đang nhân nhượng do nhiều năm qua hắn rất trung thành và tận tâm với Hạ phủ, mà không hề truy cứu việc này, không cho hắn vào tù. Nhưng để phòng ngừa lòng người, ta vẫn phải điều tra tại sao hắn lại làm như vậy. Chuyện ở Philadelphia thành và Giang Nam, ta vẫn còn nhớ như in, nếu ta vẫn bị động như thế, không biết sẽ có bao nhiêu người tiếp tục gây hại cho Hạ gia đây.
Ta bước vào Hạ phủ, tiến vào đại sảnh, rồi ngồi lên ghế, sai người đem người nọ lên.
Hắn nhìn thấy ta, tựa hồ đã đoán trước được, chỉ cười lạnh. Một chút cũng không giống với người trong trí nhớ của ta, lòng ta rất bi thương , nhưng trên mặt không hề thay đổi, chỉ thản nhiên nói "Các ngươi buông hắn ra đi, mang ghế lên cho hắn ngồi."
Hắn vẫn gắt gao nhìn chằm chằm vào ta, ta cũng không trốn tránh ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống của hắn.
Hồi lâu sau ta mới chậm rãi nói "Khắc Vĩ, Hạ gia ta đã làm chuyện gì có lỗi với ngươi?"
Hắn lắc đầu rít gào nói "Hạ Tử Hân, Hạ gia không làm chuyện gì có lỗi với ta, nhưng ngươi thì có, ta cực hận ngươi."
Hộ vệ ở một bên sợ hắn quá mức kích động, cuống quít tiến lên ngăn hắn lại, gắt gao đè chặt hai tay hắn. Ta thấy tình huống như vậy, trông thật đau đầu, vung tay lên, phân phó "Các ngươi lui xuống chờ đi."
Bọn họ nghe ta nói xong, liền vội vàng la lên "Nhưng là, gia......" Không chờ bọn họ nói xong, ta đã nói "Ta bảo các ngươi lui xuống!" Giọng điệu tăng cao như thế, mới làm cho bọn họ chậm rãi rời khỏi phòng.
Sự lo lắng trong mắt bọn họ không phải là ta không thấy, những người hộ vệ này là những người đã từng tập võ cùng ta, đến hôm nay võ nghệ của bọn họ không tệ chút nào, mới đảm nhận chức vụ hộ vệ của Hạ phủ. Bọn họ đối với Hạ phủ rất trung thành và tận tuỵ, mà người đang ở trước mắt ta thì chẳng bao lâu sau xuất hiện và cũng cống hiến mình cho Hạ phủ.
Ta ngồi nâng lên chén trà, sau khi uống một ngụm, mới nói "Khắc Vĩ, chuyện của bán lão, ta coi như bỏ qua. Nhưng mà, gia vẫn không thể nghĩ ra, tại sao ngươi lại đối xử với Hạ gia như thế?"
Hắn nhìn ta, bỗng nhiên cười to ra tiếng nói "Vì cái gì sao, ha ha. Hạ Tử Hân, ngươi có biết nữ tử mà mình yêu thương mỗi ngày lại đi nhung nhớ người khác cảm giác tra tấn đến cỡ nào không, ngươi có biết mỗi khi ngươi muốn cùng nàng thân mật thì nàng luôn tìm cớ để đẩy ngươi ra ngoài, trong lòng có bao nhiêu khốn khổ và thù hận đây?!" Giọng nói của hắn tràn đầy bắt đắc dĩ, bi thương và phẫn nộ.
Ta nhìn hắn, trong mắt bình thản không có một tia phập phồng. Sao ta không biết được, so với bất kì ai ta càng hiểu được cảm giác này . Tình yêu luôn hại người hại mình .
Ta nhìn hắn, thấy hắn đã khôi phục cảm xúc mới nói "Khắc Vĩ, ngươi hận ta . Ta hiểu được, cũng có thể lý giải. Nhưng ngươi có nghĩ tới A Hoa không, ngươi và nàng đã có con rồi, nếu ngươi vào tù, một nữ tử yếu ớt và một đứa bé làm sao có thể sống được đây? Sao ngươi có thể hồ đồ như vậy!"
Hắn nghe vậy bỗng nhiên cười to rồi lại khóc lớn, đứng dậy chạy vội tới trước mặt ta, phẫn nộ quát "Đứa bé à, nếu trong mắt nàng có đứa nhỏ, sao nàng lại gạt ta ra môt bên, ngươi sao hiểu được tại sao ta lại gây nên chuyện ở bán lão, ha ha! Hạ Tử Hân, nếu không phải tại ngươi, sao ta có thể lâm vào tình thế ngày hôm nay, tất cả đều tại ngươi hại ta thê ly tử tán, đều tại ngươi!" Nói xong liền tiến lên gắt gao bóp chặt cổ ta.
Ta tựa như người bị mất đi hô hấp, theo bản năng bắt đầu giãy dụa, nhưng khí lực nam tử của hắn rất lớn, tay chân bắt đầu hoảng loạn , miệng gian khổ kêu lên. Ta cảm thấy có lẽ mình sẽ chết đi, ánh mắt dần dần tan rã, tay dần dần buông xuống.
Trước khi hôn mê một giây, ta đột nhiên ảo não, tại sao mình lại xúc động như thế, không để cho hộ vệ canh giữ ở bên cạnh, e rằng lần này khó mà giữ mạng . Ai nói trước khi chết điều mình luyến tiếc nhất là người yêu cơ chứ, thứ ta nghĩ đến lúc này, chính là ân hận việc làm của mình, mới dẫn đến mất mạng.
Đợi đến lúc ta tỉnh lại, thấy Trần Ngữ Yên đang ngồi ngủ ở bên mép giường, trong lòng như được rót dòng nước ấm, không biết mình đang ở trong mơ, hay là ở thực tại, vậy nên lấy tay mạnh mẽ nhéo đùi mình, đau đến nhe răng trợn mắt phải kêu thành tiếng.
Trần Ngữ Yên bị động tác ấy làm cho tỉnh giấc , nhìn thấy hành động của tôi, cười khẽ một tiếng, lúc này tôi mới khôi phục tinh thần, nhưng rồi lại ngốc nghếch nhìn nàng, thấy sắc mặt nàng dần dần ửng đỏ, mới quay đầu mất tự nhiên nói "Ngữ Yên, sao ngươi lại ở trong phòng của ta?"
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái rồi mới nói "Ngươi chẳng lẽ không biết nếu hôm nay ta không tới kịp, thì ngươi chẳng còn sống mà nằm ở đây rồi." Sau khi nghe xong, ta nhớ lại một chút, mới ngơ ngẩn gật đầu. Sao ta biết người từ phương nào cứu ta, trước lúc ta ngất đi, có nghe thấy một giọng nói la lên , nhưng không thể biết đó là giọng của ai , nhưng cảm giác đó thật quen thuộc nên trong lòng cũng cảm thấy ấm áp , hẳn là tác dụng của giọng nói người kia. Bây giờ mới biết người đó là Trần Ngữ Yên , trong lòng lại cảm thấy hạnh phúc.
Nàng bị nhìn thì có chút mất tự nhiên, xoay mặt qua một bên nói "Sau này đừng có làm những chuyện nguy hiểm như vậy nữa , Hạ gia còn phải dựa vào ngươi , nếu ngươi mà xảy ra chuyện thì những người ở Hạ phủ phải làm sao đây?"
Đối với sự quan tâm của nàng, ta chỉ ngây ngốc gật đầu. Lúc này tâm hồn ta như thể đang phiêu lãng ở chốn nào, mà sớm quên mất mình vừa trải qua một chuyến viếng thăm ở địa ngục, trong đầu toàn tràn ngập hình ảnh Trần Ngữ Yên.
Qua hồi lâu mới giật mình hỏi "Khắc Vĩ đâu?" Ta nghĩ nếu ta đã được Trần Ngữ Yên cứu, vậy có nghĩa là Chu Khắc Vĩ đã bị bọn họ bắt đi rồi.
Trần Ngữ Yên nghe ta nói xong thì có hơi tức giận "Sao bây giờ ngươi còn quan tâm đến hắn, hắn suýt chút nữa hắn đã giết ngươi rồi đấy."
Ta không biết tại sao lại làm nàng không vui , nhưng ta cũng không ngờ, Chu Khắc Vĩ khi phát điên lại muốn đoạt tánh mạng ta đến như thế.
Ta vẫn cho rằng dù hắn hận ta, cũng sẽ không làm ra những chuyện không lí trí như vậy. Huống chi ta đã nói sẽ không truy cứu chuyện ở bán lão, không thể hiểu vì sao hắn có thể phát rồ cho được.
"Ngữ Yên, còn những người khác đâu?" Ta chống đỡ thân mình suy yếu, ngồi dậy hỏi.
Nàng nhìn ta quan sát cẩn thận vài lần mới đáp "Đã giao cho quan phủ điều tra rồi."
Nghe xong, ta không còn cố kỵ thân mình yếu ớt nữa, lập tức xốc chăn lên, xuống giường nói "Ngươi mau mau gọi người chuẩn bị xe ngựa cho ta, ta muốn ra ngoài một chuyến."
Nàng không màng đến câu nói của ta, vẫn bất động tại chỗ. Ta thấy bộ dáng nàng như vậy, trong lòng lo lắng không thôi, chỉ có thể vội vã lặp lại "Ngươi mau gọi người chuẩn bị xe ngựa đi, nếu chậm sẽ không kịp !"
Lúc này nàng mới có phản ứng, yên lặng nhìn ta hỏi "Ngươi thích Chu Khắc Vĩ?"
Ta nghe xong, kinh ngạc đứng ở tại chỗ, nhìn nàng. Nàng không để ý tới ta nữa, mà xoay người ra cửa phòng.
Cửa mở rộng , nhưng người đã biến mất ở ngoài sân.
Ta không biết mình nên nghĩ như thế nào cho phải, Trần Ngữ Yên đang nghi ngờ tình cảm của ta dành cho nàng sao? Trong lòng tràn đầy ủy khuất và chua xót, lúc này ta thật muốn nói riêng với nàng, nhưng nàng đã đi rồi.
Mà thời gian hiện tại rất gấp rút không để cho ta vướng vào nhi nữ thường tình , sửa sang mọi thứ thật tốt, rồi vội vàng ra sân, chạy khỏi phủ, gã sai vặt đã đứng giữ một con tuấn mã , ta không nhìn thấy Trần Ngữ Yên, trong lòng có hơi mất mác, nhưng rồi vẫn nhảy lên ngựa hướng tới Vạn Hoà Tửu Lâu.
Đến Vạn Hoà Tửu Lâu thì xuống ngựa, để gã sai vặt dắt nó đi. Vội vàng chạy vào tửu lâu, ngay cả chưởng quầy chưa kịp chào đã phóng lên lầu rồi.
Đứng trước cửa phòng danh hoạ, mới dừng lại để thở. Gõ cửa vài cái, nghe giọng nói nhẹ nhàng như ngọc, mới đẩy cửa bước vào.
Thấy danh hoạ đang ngồi uống trà, mà A Điệp đang ở bên cạnh , nhìn ta vào rồi chậm rãi lui ra ngoài.
Ta đi đến ngồi xuống bên cạnh danh hoạ, nàng rót một chén trà cho ta, lúc này tâm tình ta tựa hồ đã khôi phục như bình thường, không còn lo lắng bất an như trước nữa, bàn tay nhận lấy chén trà ấm nóng, chậm rãi nhấp một ngụm, thở ra một hơi thật dài, sau đó mới nói "Danh hoạ, hôm nay ta đến, là có việc gấp cần ngươi giúp đỡ."
Danh hoạ thản nhiên gật đầu, không nói gì, ý rằng ta hãy tiếp tục nói.
Ta nhìn nàng một lát rồi nói tiếp "Ta nghĩ ngươi cũng biết chuyện ở Hạ phủ rồi, cho nên ta cũng không nhiều lời, chỉ muốn ngươi giúp ta cứu Chu Khắc Vĩ, để khỏi lâm vào cảnh tù đài, dù sao cũng là người đã dốc sức giúp đỡ ta nhiều năm qua. Ta thật không đành lòng nhìn hắn phải chịu tai ương, hơn nữa chuyện này xảy ra cũng là do ta, coi như ta cho hắn một cái nhân tình."
Danh hoạ uống một ngụm trà, chậm rãi buông chén trà xuống, nhìn ta nói "Tử Hân, ngươi đang nghĩ gì thế, trước đây hắn đã hãm hại ngươi, còn muốn lấy mạng ngươi, không thể lưu lại người này. Việc hôm nay ngươi nhờ ta, ta không thể giúp được, Chu Khắc Vĩ nhất định phải chịu trừng phạt."
Ta nhìn nàng, thở một hơi thật dài, nhưng chung quy vẫn là do ta hại hắn. Thấy danh hoạ không muốn đề cập đến chuyện này nữa , cũng thức thời dời cái đề tài này đi.
Sau đó cùng danh hoạ bàn cẩn thận tới một chút chuyện khác của Hạ gia, cũng hỏi thăm nàng một chút chuyện của triều đình và Trần gia. Ta biết danh hoạ không đem hết mọi chuyện nói cho ta, nhưng nàng cũng đã dốc sức giúp ta rồi . Ta vẫn hiểu chuyện mình nhờ nàng khiến nàng rất khó xử, nhưng nàng vẫn đồng ý đáp ứng. Phần ân tình này, ta không biết làm sao để báo đáp.
Ở cùng chỗ với danh hoạ, trong lòng luôn ấm áp , không có nửa điểm áp lực. Cảm giác an toàn sao? Ta mãi mãi không biết mình đối với danh hoạ là loại tình cảm gì, trước kia ta từng cho rằng mình thích danh hoạ, nhưng dần dần ta phát hiện không phải loại tình cảm đó.
Luôn muốn chọc ghẹo người này, nhưng vẫn không rõ vì sao mình lại cứ một mực đối xử bình thường với Trần Ngữ Yên.
Sau khi ổn thoả hết mọi chuyện với danh hoạ thì chạy đến nha môn. Cho dù ta biết với năng lực của ta không thể cứu Chu Khắc Vĩ, nhưng vẫn muốn đi tìm hắn làm chút chuyện, cũng như giảm bớt phần mất mác trong tâm lý của mình.
Dùng ngân lượng để vào trong, ta ở bên ngoài nhìn hắn, nói "Khắc Vĩ."
Hắn giận dữ ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn ta vài lần, rất giống như con sư tử điên, gào lên "Ngươi tới làm chi, để cười nhạo ta à? A, Hạ Tử Hân, ta nói cho ngươi, cho dù Chu Khắc Vĩ ta có thành quỷ cũng không buông tha cho ngươi! Ha ha ha..."
Đối với câu nói này của hắn, ta chỉ nhíu mày một chút, vì sao lại biến thành cục diện như thế này rồi?
Đợi cho hắn phát điên xong mới chậm rãi nói "Khắc Vĩ, ta nghĩ ta không làm chuyện gì có lỗi với ngươi, gia chưa bao giờ nghĩ tới chuyện cướp A Hoa ở bên cạnh ngươi. Ngươi cũng biết A Hoa không đành lòng nhìn ngươi phải vào tù, sống chết cũng không nói những hành vi bất thường của ngươi gần đây nói cho ta, hơn nữa còn yêu cầu ta đừng điều tra vụ này , nàng ấy nguyện ý chịu tội. Ngươi cũng biết đây là lần đầu tiên nàng gạt ta, nếu không phải ngươi quan trọng đối với nàng, sao nàng lại có thể thiên vị ngươi như thế. Nhưng mà ngươi lại đi nghi ngờ nàng, tại sao ngươi lại không tỉnh táo lại? Để A Hoa phải khổ tâm vì ngươi đến thế?"
Hắn vẫn là dùng đôi mắt đỏ ngầu để nhìn ta, nhưng đã ngừng mắng chửi, đối diện với ta hồi lâu rồi gục xuống, vùi đầu khóc.
Ta đứng ở ngoài, không biết nên an ủi hắn như thế nào.
Ta nghe thấy tiếng hắn vừa khóc vừa lẩm bẩm gì đó, nhưng vẫn cứ bình tĩnh đứng nhìn, ta biết hắn còn có chuyện muốn nói với ta, giờ chỉ còn đợi hắn khóc xong mà thôi.
"Gia, ta cầu ngươi giúp ta chăm sóc Thiên Bảo thật tốt, hắn còn nhỏ, chuyện này đều là do ta sai, ta chỉ cầu ngươi có thể giúp ta chiếu cố hai người bọn họ thôi." Chu Khắc Vĩ tựa hồ đã tỉnh táo, khẩn cầu ta.
Ta thản nhiên nhìn hắn, chậm rãi nói "Ân, Khắc Vĩ, gia đáp ứng ngươi, ngươi còn có chuyện gì khác cần giúp nữa không?"
Hắn lắc đầu bi thương nói "Không có, ta vốn là là một cô nhi, trên thế giới này chỉ còn có hai người bọn họ chưa làm ta yên lòng , bây giờ sợ là không thể thoát khỏi tù đài . Cũng chỉ có thể trách do ta hồ đồ, bây giờ chỉ mong gia có thể tha thứ cho ta."
Ta bất đắc dĩ nhìn hắn, nếu hắn sớm nghe ta giải thích, mọi chuyện cũng sẽ không biến thành tình thế như ngày hôm nay, sự thật luôn khó mà ngờ tới. Sau khi làm chút chuyện công đạo cho hắn, mới bước chân thong thả ra khỏi đại lao, cưỡi ngựa trở về Hạ phủ.
"Gia, ngươi đã trở lại." Vừa vào cửa Tiểu Thuý đã vội vàng chạy tới kêu to.
Ta có chút đau đầu nhìn nàng hỏi "Lại xảy ra chuyện gì?"
Nàng liếc mắt nhìn ta một cái rồi chỉ A Hoa ở đằng sau, nói "Gia, A Hoa vừa mới đến, đã lập tức thu thập hành lý rồi ôm đứa con, nói là không còn mặt mũi ở Hạ gia nữa, nên đành phải rời đi."
Ta khẽ liếc mắt nhìn về A Hoa, liền quay người đi đến một hướng, nói "A Hoa, ngươi theo ta tới đại đường."
Sau khi A Hoa nghe ta nói xong, vậy mà rất ngoan ngoãn làm theo, giao hành lý và đứa trẻ cho nha hoàn, sau đó bước theo ta đi tới đại đường.
Ta bước vào đại đường ngồi vào ghế chủ vị, phân phó "Linh Nhi, mau đi châm trà, gia đang rất khát." Lại quay đầu nói với A Hoa vẫn còn đang câu nện đứng tại chỗ, nói "Ngươi còn đứng đó làm chi, ngồi xuống đi."
A Hoa nhìn ta một cái rồi mới nói "Gia, ta đã ruồng bỏ Hạ gia, chỗ này ta không còn dám ngồi nữa."
Ta xem trọng A Hoa, nhưng cũng bị sự cổ hủ này của nàng làm cho tức giận, bất đắc dĩ lắc đầu, nói "A Hoa, ngươi vẫn còn đang tức giận Hạ gia này, gia cho ngươi ngồi, nhưng ngươi không chịu ngồi."
Nàng nghe xong câu nói của ta, vội vàng lắc lắc đầu, nói "Gia, ta không có ý đó, ta..."
Nhìn bộ dáng nóng vội của A Hoa, ta chỉ thản nhiên cười, nàng vẫn đứng ngây người nói lắp tại chỗ , không còn giống như A Hoa luôn dạy dỗ đạo lý với ta như trước nữa.
Thấy ta cười, A Hoa xấu hổ cúi đầu không thèm nhắc tới nữa . Ta nhìn thấy bộ dáng này của nàng, trong lòng hơi tức giận, ta không thích bộ dáng này, cực kỳ không ta vẫn thích A Hoa bá đạo cường thế trước kia hơn.
Đứng dậy đi đến bên người nàng, đưa tay khoát lên vai nàng, nói "A Hoa, ngươi có biết dáng vẻ hiện tại của ngươi như thế nào không?"