Tiểu Khắc Tinh

chương 63: 63: kết thúc

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tận cho đến khi Đinh Thiển ngồi trên ghế phụ của chiếc xe SUV Cố Cảnh Sâm tự lái thì cô vẫn mãi chưa thoát khỏi cảm giác xấu hổ ban nãy.

Những lời điên cuồng cô nói với Adela ban nãy cứ tua đi tua lại trong đầu cô, mà mỗi lần phát lại thì tiếng “Mẹ” của Cố Cảnh Sâm lại thành chiếc búa gõ một cái thật mạnh.

Gõ đến mức tai Đinh Thiển ù ù, đầu choáng váng, gương mặt đỏ bừng.

Sau khi hồi tưởng lại vô số lần, cuối cùng Đinh Thiển cũng không thể chịu nổi cảm giác xấu hổ tột độ.

Cô che mặt, nhỏ giọng nghẹn ngào vùi mặt xuống đầu gối.

“…”

Cố Cảnh Sâm ngồi trên ghế lái cười tủm tìm nhìn Đinh Thiển đang ước mình có thể co người hoà thành một với cửa sổ xe.

“Em cũng mềm dẻo quá đó chứ.”

Giọng nam trầm thấp đầy ý cười vang lên trong xe.

“Nhưng bây giờ anh đang lái xe, động tác này của em không an toàn lắm.

Ngoan, ngồi dậy nào.”

“….”

Mái tóc dài của Đinh Thiển hơi rối, cô chậm rãi ngồi dậy nhìn thẳng, cả người khắc lên sáu chữ “Sống không còn gì luyến tiếc.”

“Em khó chấp nhận đến vậy sao?”

Cố Cảnh Sâm nhìn Đinh Thiển không biết do ngạt thở hay do cú sốc ở chỗ Adela ban nãy vẫn chưa nguôi ngoai mà gương mặt lẫn hai tai đỏ bừng.

Cuối cùng anh không kìm được cong môi, nhìn Đinh Thiển đầy dịu dàng.

“…….”

Đinh Thiển giận dỗi liếc Cố Cảnh Sâm một cái rồi quay đi, không chịu trả lời.

Cố Cảnh Sâm thấy cô tức đến chu môi thì bật cười.

“Đến giờ ăn cơm trưa rồi nhỉ?”

Anh cố gắng nén cười, hắng giọng nhìn qua gương chiếu hậu rồi nói: “Anh đưa em đi ăn cơm trưa nhé, em muốn ăn ở nhà hàng nào?”

“…….

Em không cần ăn, tức đến no rồi.”

Đinh Thiển buồn tựa lưng vào ghế phụ.”

“Tức no rồi ạ.”

Cố Cảnh Sâm khẽ lên tiếng, cười nhìn cô.

“Anh có chuyện giúp em tiêu hóa này.”

“…”

Đinh Thiển nhìn Cố Cảnh Sâm đầy nghi ngờ: “Chuyện gì ạ?”

Cố Cảnh Sâm nhìn thẳng, ngón trỏ thon dài gõ tay lái.

“Chả là đêm qua, một số thiết bị nối mạng của anh đã bị hacker tấn công cùng một lúc.”

Đinh Thiển: “…..”

Bước ngoặt ngày hôm nay quá lớn khiến cô đã quên mất chuyện này từ lâu.…

“Hơn nữa lần này hacker chỉ để lại cho anh một thông báo giống nhau trong tất các thiết bị.”

Cố Cảnh Sâm nhếch môi, cười nhìn Đinh Thiển: “Anh nghĩ anh biết là ai làm.”

“…”

Đinh Thiển im lặng ba giây, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đằng trước: “Không phải em làm.”

“Ồ?” Cố Cảnh Sâm quay sang nhìn cô, cười nói: “Anh nhớ rõ dưới chỗ ký tên kia là mấy chữ anh rất quen thuộc đấy nhé.”

Đinh Thiển lạnh nhạt: “Chắc chắn là có người đùa dai rồi.

Hành động này thật sự quá đáng.”

Cố Cảnh Sâm gật đầu: “Ừm, người đó còn đính kèm một ảnh tự sướng siêu xấu.”

Đinh Thiển: “…..”

Cô biết ngay mà.

Cố Cảnh Sâm cười khẽ: “Bây giờ có thể đi ăn được chưa em?”

“…..” Đinh Thiển cố gắng nở nụ cười: “Tất, nhiên, được, rồi.”

“Ừm, ăn gì nào?”

Đinh Thiển nghĩ một lát rồi lại thở dài.

“Ăn đại gì cũng được ạ, ăn xong em còn phải về trường không thì Tiểu Dao lại lo.”

“Vậy tìm một nhà hàng gần trường nhé?”

“Vâng.”

….

Khoảng nửa tiếng sau, chiếc xe SUV màu trắng dừng bên ngoài nhà hàng trước đây Đinh Thiển hay đi ăn cùng Tống Dao.

Đinh Thiển ngồi im trong xe dù xe đã tắt máy, im lặng nhìn mọi người đang dùng cơm bên trong.

“Sao thế em?”

Động tác xuống xe của Cố Cảnh Sâm dừng lại, anh chau mày nhìn về phía Đinh Thiển.

Đinh Thiển lắc đầu: “Không có gì ạ.”

Chỉ là cô nhớ tới những kỉ niệm không vui nào đó cùng với hai người không đáng ghét.

Nhưng Đinh Thiển vừa xuống xe đi được ba bước thì khựng lại, nhìn Cố Cảnh Sâm đầy lo lắng: “Anh không cần đeo khẩu trang sao? Lát vào nhà hàng thì tháo ra cũng được mà.”

“Chiều nay Tinh Ngu sẽ đăng tin, đồng thời sẽ gửi văn kiện của luật sư cho FAN và Ngô Tuyết Quân.”

Cố Cảnh Sâm đến bên cạnh Đinh Thiển cầm tay cô: “Vậy nên chỉ cần em không ngại thì anh sẽ không đeo.”

Đinh Thiển gật đầu, đôi mắt hạnh cong vút: “Vâng.”

Hôm nay không phải ngày nghỉ nên người dùng bữa ở đây cũng không nhiều lắm.

Dù vậy khi Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển nắm tay nhau bước vào thì vẫn có không ít khách hàng tò mò nhìn theo Cố Cảnh Sâm.

“Mời quý khách.”

Nữ phục vụ đón khách cũng sửng sốt vài giây, sau đó mới hoàn hồn, khuôn mặt đỏ ửng nhìn Cố Cảnh Sâm rồi nhanh chóng nhìn sang chỗ khác: “Mời quý khách theo tôi.”

Đinh Thiển nhìn Cố Cảnh Sâm đầy vẻ sau xa, còn cố tình bước chậm lại nói nhỏ đằng sau anh: “Đấy anh xem, fans bạn gái và fans vợ vẫn vô cùng tin tưởng anh.”

Hai cụm từ “fans bạn gái” và “fans vợ” khiến Cố Cảnh Sâm im lặng, cụp mắt nhìn Đinh Thiển.

Đinh Thiển trả lời anh bằng một biểu cảm vô tội.

Cố Cảnh Sâm cười khẽ: “Chẳng lẽ hai kiểu fans đó không phải là một sao?”

Sau khi nói xong, Cố Cảnh Sâm cất bước vào nhà hàng.

Sau khi bóng dáng đĩnh đạc soái khi kia đi được hai mét, Đinh Thiển mới giật mình hoàn hồn, cô thầm than một tiếng rồi nhấc chân đuổi theo.

Nói xong là chạy ngay, người này phạm quy rồi!

Tầng của nhà hàng gần như đã kín bàn, vì vậy nữ phục vụ kia dẫn hai người lên tầng theo lời đề nghị của Đinh Thiển.

So với tầng một thì diện tích tầng hai không lớn lắm, cũng chỉ có một vài bàn, trong đó chỉ có một bàn kín.

Lúc Đinh Thiển lơ đãng liếc nhìn bàn bên kia thì khẽ khựng lại.

Quả nhiên là do tối qua cô làm chuyện xấu nên hôm nay gặp báo ứng rồi.

Cố Cảnh Sâm đi bên cạnh thấy cô không theo kịp thì quay lại: “Tiểu Thiển?”

Phải công nhận là giọng này quá hay, hay đến mức thu hút sự chú ý của cả bàn kia.

Mấy người bên bàn kia ngẩng đầu chạm phải ánh mắt của Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm.

Một lát sau, Đổng Thịnh ngồi cùng Lâm Vũ Đồng và thành viên ban Văn nghệ đứng lên, cười khẩy—-

“Ái chà, đây không phải đàn anh Cố sao? Sao còn có tâm trạng đi ăn thế?”

Không đợi Cố Cảnh Sâm trả lời, ánh mắt anh ta dời sang Đinh Thiển: “Đàn em Đinh Thiển này, hôm đó anh nói gì ấy nhỉ?… Nhưng mà đến lúc này rồi em còn đuổi theo đi ăn cùng anh ta, xem ra đã bị anh ta xoay vòng vòng ấy nhỉ.

Nếu là anh làm ra loại chuyện đó thì anh đã không còn mặt mũi gặp người khác rồi, sao còn không biết xấu hổ.”

Cố Cảnh Sâm không thèm để ý đối phương nói nhăng nói cuội nhưng Đinh Thiển lại không nghe nổi nữa.

Ngay khi Đổng Thịnh vừa nói xong thì cô liếc nhìn anh ta với vẻ lạnh lùng, ánh mắt kia khiến Đổng Thịnh phải câm miệng.

Đinh Thiển đứng ở trước bàn, dù đối diện với ánh mắt phức tạp hoặc đùa cợt của đám nữ sinh thì cô vẫn bình tĩnh nói.

“Hôm nay tôi đến đây ăn cơm với anh ấy không muốn bị những từ ngữ bôi nhọ anh ấy mà phải ảnh hưởng đến việc ăn uống.”

Đinh Thiển thấy sắc mặt Đổng Thịnh khẽ thay đổi muốn đốp chát lại thì lập tức đặt tay trên bàn bọn họ, ngón tay chỉ vào món bò bít tết vừa được mang lên không lâu.

Ánh mắt cô lướt nhìn mọi người, cuối cùng dừng lại trên mặt Đổng Thịnh.

Đinh Thiển nhếch môi, ánh mắt lạnh lẽo: “Nếu ai để tôi nghe thấy một chữ thì tôi sẽ ném thẳng món bò bít tết này vào mặt người đó ngay đấy.

Không tin thì cứ thử xem.”

Nữ phục vụ đứng cách đó không xa bị Đinh Thiển dọa sợ, Cố Cảnh Sâm đứng bên cạnh thì buồn cười.

Sau khi anh đứng yên nhìn fan bạn gái kiêm fan vợ thể hiện xong thì mới bước đến.

Cố Cảnh Sâm dừng lại bên cạnh Đinh Thiển, giơ tay ôm cô vào lòng.

“Xin lỗi đã làm phiền, cô ấy đùa thôi.”

Đinh Thiển tức giận quay lại: “Em không nói đùa——”

Cô đang nói thì người đàn ông bên cạnh cúi xuống hôn một cái.

Chỉ còn lại sự lưu luyến đầy dịu dàng.

“Ngoan.”

“…..”

Mười mấy năm Đinh Thiển không để lộ khuôn mặt thiếu nữ nhưng giờ phút này lại hoá thành pháo hoa bay đầy trời.

Sau đó, cô cứ “Ngoan ngoãn” được Cố Cảnh Sâm dắt về.

“……”

Phía sau hai người, sắc mặt Đổng Thịnh thẹn đến đỏ bừng, hai tay cũng nắm chặt đến mức nổi đầy gân xanh.

Anh ta vô cùng không cam lòng, nhìn chằm chằm bóng dáng Cố Cảnh Sâm đầy hung ác.

Lúc ăn cơm, Cố Cảnh Sâm chọn thêm mấy phần pizza, sau đó chỉ chiếc xe ở bãi đậu xe bên ngoài cửa sổ dưới ánh mắt khiếp sợ của nữ phục vụ.

“Mấy món cuối đưa đến chỗ hai chiếc xe đó.

Gộp cùng một hóa đơn.”

Lúc này nữ phục vụ mới thôi suy đoán về sức ăn kinh khủng của hai người, gật đầu rồi đỏ mặt bước xuống tầng.

Đinh Thiển nhìn theo bóng dáng nữ phục vụ rời đi, sau đó mới quay lại nhìn Cố Cảnh Sâm.

“Dưới tầng là…”

“Adela lo hai ngày nay anh ra ngoài nên sắp xếp cho anh… Trợ lí.”

Đinh Thiển: “….”

___ Trợ lý nhà ai mà cần đến hai xe mới chở hết vậy?

Đồ ăn nhanh chóng được đưa lên, sau đó hai người bắt đầu dùng bữa.

Chưa đến năm phút sau, điện thoại bên cạnh Cố Cảnh Sâm chợt vang lên.

Cố Cảnh Sâm hờ hững liếc nhìn rồi khựng lại.

Đinh Thiển hỏi hồi lâu nhưng không thấy Cố Cảnh Sâm trả lời, bèn tò mò ngẩng đầu lên xem.

Sau đó cô phát hiện Cố Cảnh Sâm ngồi đối diện đang nhìn điện thoại với vẻ khó nói nên lời.

“Sao thế ạ?”

Đinh Thiển khó hiểu hỏi.

Cố Cảnh Sâm buông tiếng thở dài, ánh mắt vừa phức tạp vừa bất đắc dĩ.

Anh ngẩng đầu nhìn Đinh Thiển.

“Khi nãy Adela vừa nói phải đuổi kịp chuyến bay là lừa bọn mình đấy.”

“….”

Đinh Thiển buông dao nĩa xuống.

Đinh Thiển hơi căng thẳng theo bản năng khi nhắc đến bác gái không hề đi đúng kịch bản này.

“Vậy nên…?”

Dường như Cố Cảnh Sâm hơi buồn cười nhưng anh cố gắng kiềm lại.

“Vậy nên bà đã đến chào hỏi bác trai rồi.”

“Bác trai nào cơ ạ?”

Đinh Thiển cố gắng giãy giụa.

Cố Cảnh Sâm cười không đáp.

Đinh Thiển: “……..”

Chờ đến khi Đinh Thiển bình tĩnh lại, Cố Cảnh Sâm mới tiết lộ hai tin tức.

“Hơn nữa bên Tinh Ngu cũng đã ra thông báo, em không ngại thì lên xem thử đi.”

Đinh Thiển vừa cầm di động vừa tò mò: “Ở trên trang web chính thức sao ạ?”

“Không cần đâu.”

Cố Cảnh Sâm liếc nhìn điện thoại, cười đáp: “Trên top hot search đấy em.”

“Ha ha, Cũng phải ha.”

Đinh Thiển vừa mở điện thoại ra thì đúng lúc người phục vụ bê món bò bít tết lên nhưng lại không rời đi ngay mà xấu hổ nhìn Cố Cảnh Sâm.

“Diva, xin hỏi anh thực sự là cậu chủ của giải trí Tinh Ngu sao?”

Đinh Thiển đang xem top hot search nghe vậy thì kinh ngạc nhìn về phía Cố Cảnh Sâm, thấp giọng hỏi: “Tốc độ lan tin nhanh như vậy sao ạ? Hay là nhân lúc còn sớm tụi mình về trường học đi anh.”

“Không sao, em cứ dùng bữa đi đã.”

Cố Cảnh Sâm an ủi Đinh Thiển rồi nhìn về phía người phục vụ: “Xin lỗi, đây là thông tin cá nhân của tôi nên không thể tiết lộ được.”

Cùng lúc đó, Đinh Thiển đã vào được top hot search “Diva là cậu chủ của Tinh Ngu”, tìm thấy cả con dấu của bộ phận quan hệ xã hội của Tinh Ngu.

Giấy trắng mực đen tiết lộ thân phận cậu chủ được giấu kín kia.

Tất nhiên, khu bình luận phía dưới như nồi chảo nóng—–

[Mị đã nói mà, sao D thần của bọn mị lại là loại người đấy được chứ!!!]

[Mấy anh hùng bàn phím chửi hay như hát bị vả có đau mặt không? Trợn mắt lên mà nhìn đây này, nói D thần của bọn mị bán sắc cầu vinh hả? D thần của bọn mị cần sao? Một nửa Tinh Ngu là của anh ấy rồi!!!]

[Mị xin lỗi, đúng là mù mắt chó hợp kim Titan k của mị rồi.]

[Móa, đây hoàn toàn xứng với danh hiệu cao đẹp giàu của giới giải trí đúng không? Hoàn hảo đến mức này thì có còn cho ai đường sống không đây?]

[Mị mặc kệ mị mặc kệ, Diva chính là chồng yêu của mị, không ai được đoạt [doge]]

[Chồng ơi, muốn lấy chồng!]

[Mẹ chồng tương lai nhìn con này.]

[… Được rồi, đề nghị mấy thím gọi chồng yêu ở trên bảo vệ tốt trái tim yếu đuối của mình đi.

Mấy thím lên top hot search xem đi, chồng mấy thím sắp lập gia đình rồi!]

……………..

Đinh Thiển đang vui vẻ đọc bình luận thì đọc phải bình luận cuối, nụ cười tươi chợt cứng ngắc.

Cùng lúc đó, lòng cô lại dâng lên một dự cảm xấu.

“….

Bác gái còn làm chuyện gì khác sao ạ?”

Đinh Thiển cẩn thận hỏi Cố Cảnh Sâm.

Cố Cảnh Sâm cười tủm tỉm.

“Em tự xem đi.”

Nụ cười tươi tắn kia khiến lòng Đinh Thiển bất an.

Vì vậy khi Đinh Thiển rời khỏi top hot search theo từ ngữ tìm kiếm ban nãy cho đến khi giao diện thay đổi.

Ba giây sau, top hot search mới nhất xuất hiện trước mặt cô.

“Tập đoàn Tinh Ngu và Thiên Vũ liên hôn.”

Đinh Thiển: “…”

Đầu ngón tay của Đinh Thiển run rẩy nhấn vào hot search đó, rồi mở thông báo đầu tiên lên.

Mấy chục giây sau, Đinh Thiển thở phào một hơi thật dài, sau đó ngẩng đầu nhìn Cố Cảnh Sâm.

“Sao chuyện ‘’Đính hôn’ mọi người đang nói mà đương sự như em chẳng hay biết gì vậy.

Đàn anh Cố không có gì muốn giải thích với em sao?”

Cố Cảnh Sâm cười dịu dàng, ánh mắt vô tội: “Anh cũng như em, vừa mới được thông báo thôi.”

Đinh Thiển vừa định nói gì thì tiếng kéo ghế ở chiếc bàn cách đó không xa vang lên đầy chói tai.

Đinh Thiển nhìn sang thì thấy Đổng Thịnh bày ra vẻ mặt khó coi nhìn về bên này, sau đó vẻ mặt anh ta xanh mét bỏ đi.

Những người còn lại thuộc ban văn nghệ cũng đều xấu hổ, thoáng nhìn sáng Lâm Vũ Đồng, sau đó cũng đồng loạt đứng dậy nhẹ nhàng xuống tầng theo Lâm Vũ Đồng.

Đinh Thiển quay đầu lại, khẽ nhếch môi

Cố Cảnh Sâm cười: “Em vui đến thế sao?”

“Không thể vui hơn.”

Nụ cười của Đinh Thiển càng thêm tươi tắn: “Những người từng vũ nhục và miệt thị anh đều nên chịu báo ứng vả mặt này.”

Cố Cảnh Sâm còn chưa kịp trả lời thì đã thấy một hóm người mặc vest đen và sơ mi trắng đi về phía họ.

“Sao thế ạ?”

Đinh Thiển thấy Cố Cảnh Sâm nhìn ra chỗ khác bèn ngoảnh theo, để rồi bất ngờ với khung cảnh này.

Một nhóm người đi lên tầng, sau cùng là giám đốc nhà hàng với vẻ mặt đầy phức tạp.

Người đàn ông đi đầu đến bên cạnh bàn, sau đó cúi người.

“Cậu Cố, ban nãy có người trong nhà hàng tiết lộ địa chỉ cậu dùng bữa nên bên ngoài fans đang chen chúc nhau, có lẽ sẽ càng lúc càng đông, mời cậu nhanh chóng rời cùng bọn tôi.”

“….”

Đinh Thiển và Cố Cảnh Sâm bất đắc dĩ nhì nhau, hai người chỉ đành nhanh chóng kết thúc bữa ăn rồi thanh toán đi về.

Xuống dưới tầng, Đinh Thiển liếc nhìn ngoài cửa sổ sát đất, bè thấy những fans không biết lấy thông tin từ đâu đang tụ tập ở ngoài, sắp chen lấn vào trong cả cửa nhà hàng.

May mà có mấy vệ sĩ mặt lạnh tanh mở đường đằng trước thì Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển mới có thể lên chiếc SUV một cách thuận lợi.

Hai chiếc xe chở vệ sĩ hộ tống trước và sau, cùng với chiếc SUV màu trắng chở hai người về trường học.

Nhưng xe vừa vào cổng trường thì tiếng chuông điện thoại của Đinh Thiển vang lên.

“Tiểu Dao?”

Đinh Thiển nghe máy, tò mò hỏi.

“Tiểu Thiển, có người để lộ thân phận của cậu trên diễn đàn trường, tớ còn thấy cả hai hot search của đàn anh Cố! Các cậu có muốn tạm tránh không? Chờ người tan bớt rồi về.”

Từ ngữ của Tống Dao khiến Đinh Thiển dở khóc dở cười: “Cái gì là ‘Chờ người tan bớt rồi về’ chứ? Tớ đâu phạm pháp, hơn nữa tớ mới học năm nhất, không thể tự học đến năm tư đâu…”

Đinh Thiển trò chuyện với Tống Dao thêm vài câu, cũng an ủi cô bạn một lát rồi mới cúp máy.

Sau đó, cô nhìn sang Cố Cảnh Sâm.

“Em thấy nãy giờ anh vẫn dừng ở giao diện Weibo, anh làm gì vậy ạ?” Đinh Thiển tò mò hỏi.

Cố Cảnh Sâm cười ngước mắt.

“Trước khi rời nhà hàng thì anh đã đăng một bài Weibo.”

“……..

Đang lúc dầu sôi lửa bỏng thế này mà anh lại đăng Weibo???” Đinh Thiển giật mình, tim cũng đập loạn lên.

Cảm giác này trong hôm nay khiến cô không thể quen thuộc hơn được nữa, trong lòng cầu nguyện đừng có chuyện xấu gì xảy ra, Đinh Thiển cẩn thận hỏi: “Vậy anh đăng gì thế ạ?”

Cố Cảnh Sâm mỉm cười: “Em xem hot search đi.”

Đinh Thiển: “…..”

Cứ tiếp tục như vậy thì tâm lý cô sẽ có cảm giác buồn nôn với từ hot search mất.

Mặc dù hơi khủng hoảng nhưng Đinh Thiển vẫn lấy hết can đảm mở giao diện hot search ra.

Top hot search lại thay đổi.

Hot search đã đè hai tin “Diva cậu chủ Tinh Ngu” và “Tinh Ngu, Thiên Vũ liên hôn” xuống chỉ có bốn chữ:

“Diva vì yêu giải nghệ.”

Đinh Thiển: “…….”

Giải nghệ thì thôi đi, vì sao lại là vì yêu giải nghệ???

Nếu từ yêu kia có liên quan đến cô… Vậy chắc fans vợ và và fans bạn gái của Cố Cảnh Sâm sẽ tùng xẻo cô mất?

Đinh Thiển vừa nghĩ vừa mở từ khóa của top hot search.

Đứng đầu chỗ hiển thị các từ khóa trên Weibo là bài đăng mới nhất của Diva mới đây.

“Đã đến lúc phải nói lời tạm biệt.

Có quá nhiều xáo trộn, quãng đời còn lại có em là đủ.”

“……”

So với suy nghĩ miên man của cô thì hai câu này rất ngắn gọn, cũng rất đơn giản.

Nhưng chỉ hai câu ngắn gọn và đơn giản ấy khiến tim Đinh Thiển như hòa trong hũ mật, dắt sợi luồn kim, dịu dàng tinh tế.

Cô không kìm lòng được thò người sang ôm lấy đàn anh Cố của cô.

“Em cũng giống anh, có anh là đủ.”

Sau hai tháng Diva lên top hot search, cuối cùng cuộc sống của Đinh Thiển cũng quay trở lại bình thường đến tám, chín phần.

Đôi khi cô và Cố Cảnh Sâm đi ra ngoài vẫn sẽ có người xin chữ ký hoặc thét chói tai cắt ngang, nhưng chuyện khiến Đinh Thiển vui mừng chính là tần suất xảy ra chuyện này càng ngày càng thấp.

… Cũng có một khả năng đáng buồn hơn đó là cô đã tập mãi thành quen.

Tuy nhiên có một điều không thể phủ nhận là với những nỗ lực cá nhân của Cố Cảnh Sâm và công ty Tinh Ngu trong việc giữ kín khiến cái tên “Diva” đã dần trở nên mờ nhạt trong mắt công chúng.

Suy cho cùng, công chúng luôn là người hay quên, và không ai có thể mong đợi cả đời chỉ dựa vào tin tức của người khác.

Tâm trạng của Đinh Thiển với chuyện này cũng rất tốt.

Nhưng chuyện không tốt cũng luôn thường trực.

Ví dụ như chuyện chọn ngày làm “Lễ đính hôn”.

“Con mới tuổi mà bố!”

Đinh Thiển đứng giãy giụa ở cạnh cửa phòng sách: “Hơn nữa thời đại này làm gì có ai đính hôn nữa đâu.”

“Chính bởi con chưa tới tuổi kết hôn nên mới phải đính hôn.”

Hiếm khi bố Phương tỏ ra rất công tâm với con gái: “Hơn nữa thời đại này có không ít người đính hôn, chẳng qua người ta không mời con tới dự thôi.”

Phương Chí Hải thấy Đinh Thiển vẫn cố chấp đấu tranh thì ngước mắt lên rồi lại tập trung về đống tài liệu.

“Tiểu Cố, con đưa Tiểu Thiển ra ngoài đi.”

Cố Cảnh Sâm đứng bên cạnh lên tiếng, mỉm cười dịu dàng nhìn Đinh Thiển, sau đó bước tới ôm cô vào lòng.

Anh xoa mái tóc dài của cô.

“Ngoan, em đừng chọc giận bác trai.”

“…..

Đồ phản bội.”

Đinh Thiển giận dõi hừ một tiếng, sau đó bị Cố Cảnh Sâm cười kéo ra ngoài.

Ra khỏi phòng sách, Cố Cảnh Sâm thấy Đinh Thiển vẫn còn giận dỗi thì không khỏi buồn cười.

“Em không tình nguyện đính hôn với anh vậy sao?”

“Không phải mà…”

Đinh Thiển ngước mắt lên, đôi mắt hạnh long lanh nhưng lại mang theo chút không cam lòng: “Em không thích việc chuyện gì ba cũng suy xét trên vấn đề lợi ích.

Đây là chuyện của anh và em, không nên bị ảnh hưởng bởi mấy việc lung tung kia.”

Cố Cảnh Sâm cụp mắt cười: “Không ai ảnh hưởng cả.”

“Dạ?” Đinh Thiển khó hiểu ngước mắt lên.

“Nếu em thực sự không thích lễ đính hôn thì anh sẽ nói với bác trai và Adela bên kia.” Cố Cảnh Sâm cúi người, đôi mắt đen sâu thẳm như có ánh sao rạng rỡ: “Nhưng anh rất muốn có nghi thức này.

Như vậy thì không cần chờ đến khi em tuổi, tất cả mọi người đều biết em là của anh.”

“…..”

Đinh Thiển chớp mắt: “So ra thì em nên lo lắng hơn về việc anh bị người khác lăm le phải không?”

Cố Cảnh Sâm không đáp, bất đắc dĩ nhìn cô.

Đinh Thiển im lặng hai giây rồi nở nụ cười xinh đẹp.

“Nếu đàn anh Cố đã lên tiếng, sao em có thể từ chối? Em nghe đàn anh Cố.”

……….

Vài ngày sau, lễ đính hôn của Cố Cảnh Sâm và Đinh Thiển được tổ chức ở nhà họ Phương.

Mãi cho đến hôm tổ chức thì Đinh Thiển mới biết, hóa ra lễ đính hôn của cô không phải lễ hội thương nghiệp như trong tưởng tượng.

—– Chỉ có người quen, bạn bè của anh và cô, cũng chỉ là một nghi lễ đính hôn đơn giản mà thôi.

“Trước đây là do con hiểu lầm, con cảm ơn bố đã hiểu con!”

Đinh Thiển yếu ớt giải thích với Phương Chí Hải.

“…….” Bố Phương nhìn cô đầy bất đắc dĩ: “Có phải trước đây bố phản đối con và Tiểu Cố quá nên con mới đặt bố vào vị trí đối địch phải không?”

Đinh Thiển cười tươi rói: “Chúc mừng bố, chúc mừng bố chính thức từ vị trí đối địch trở lại bình thường.”

Bố Phương cười, xoa nhẹ đỉnh đầu của Đinh Thiển.

“Được rồi.

Qua hôm nay thì con không chỉ là con gái cưng của bố nữa, sao còn giống trẻ con vậy hả?”

“Tiểu Thiển.”

Cách đó không xa, Cố Cảnh Sâm mặc một bộ đồ vest bước tới.

“Bác trai.” Anh chủ động chào hỏi Phương Chí Hải rồi nhìn về phía Đinh Thiển: “Thầy Vương từ thành phố Q tới đây dự lễ đính hôn của tụi mình, thầy đã đến ngoài rồi, em ra đón với anh nhé?”

Đinh Thiển nghe vậy vội gật đầu, cười với bố Phương: “Bố, thầy Vương Ân Sam là thầy giáo nhưng cũng là ông mai của con và Cảnh Sâm đó….

Dù có lẽ thầy ấy cũng không biết.

Hơn nữa, thầy ấy còn dạy cả hai bọn con nữa, con và Cảnh Sâm ra đón thầy ấy nhé ạ.”

Phương Chí Hải gật đầu: “Ừm, hai đứa đi đi.”

Thế là hai người cùng nhau ra đón Vương Ân Sam, ba người ở trong phòng tiệc nói chuyện rôm rả.

Vương Ân Sam cảm khái nhìn cặp đôi tiên đồng ngọc nữ trước mặt, cười lắc đầu: “Hai đứa xem như là đôi kim đồng ngọc nữ của Trường trung học Số Một….

Có phải sẽ trở thành tấm gương yêu sớm cho các đàn em theo không?”

Đinh Thiển xua tay: “Thầy Vương, thầy không thể đổ oan cho bọn em được, bọn em đâu yêu sớm, bọn em lên đại học mới xác định quan hệ.”

Vương Ân Sam cười gật đầu: “Nói vậy cũng phải.

Nhưng nói nữa hai đứa đúng là có duyên, dù xa nhau ba năm mà vẫn có thể thi vào cùng trường Đại học.

Đây cũng không phải đôi yêu nhau nào cũng có cơ hội, cũng may lúc đó Cảnh Sâm chọn đại học T, thấp hơn điểm của em ấy mấy chục điểm lận.”

Vương Ân Sam chỉ nói bâng quơ nhưng sau khi nói xong thì cả ông và Đinh Thiển đều giật mình, đồng loạt quay sang nhìn Cố Cảnh Sâm.

Ánh mắt Cố Cảnh Sâm vô cùng bình tĩnh, đến cười cũng rất bình tĩnh.

“Em….

không thể nào?” Vương Ân Sam không biết nên bộc lộ cảm xúc gì, chỉ có thể cảm khái một câu.

Tuy anh có thể nói “Không phải” nhưng ông biết đáp án đó ngược lại.

Cũng phải, thế giới bao nhiêu người, nếu bạn không đuổi theo thì sao có duyên phận diệu kỳ đến vậy.

Ánh mắt Đinh Thiển nhìn Cố Cảnh Sâm cũng thay đổi, vài lần muốn nói nhưng lại không biết nói gì.

Vương Ân Sam thấy hai người nhìn nhau nên không quấy rầy thêm, nói một tiếng rồi đi sang chỗ khác.

Đinh Thiển nhìn Cố Cảnh Sâm, cuối cùng cũng hỏi: “Anh vì em… Mới đến đại học T sao?”

Cố Cảnh Sâm mỉm cười gật đầu.

“Ừm.”

“Nhưng sao anh biết?”

Cố Cảnh Sâm cụp mắt, tiếng cười trầm thấp khàn đặc: “Em đã nói từ trước rồi.

Bởi vì bác trai ở thành phố T nên em muốn tới Đại học T.”

“Nhưng lỡ em không tới thì sao?”

“Anh cũng nghĩ đến chữ ‘Lỡ’ ấy.” Cố Cảnh Sâm đáp: “Anh nghĩ ‘Lỡ’ là lỡ em đã đến rồi thì sao.

Cho dù chỉ là ‘Lỡ’ nếu em đến thì anh cũng không muốn bỏ lỡ.”

“……..”

Đinh Thiển chợt không biết phải nói gì.

Cố Cảnh Sâm ôm Đinh Thiển vào lòng, anh nhỏ giọng thì thầm vào tai cô cùng với nụ cười đầy yên lòng —

“Cũng may là em đã tới.”

ĐInh Thiển cũng khẽ nhắm mắt lại ôm lấy anh, che giấu nước mắt rồi cười khẽ.

“Cảm ơn anh đã đến tìm em.”

“Cô dâu chú rể, chuẩn bị làm lễ rồi.”

Tống Dao cách đó không xa đang vẫy tay với hai người.

Hai người nghe thế thì ngoảnh lại, sau đó nhìn nhau cười rồi nắm tay bước về phía trước.

Ánh nắng ngoài cửa sổ vẫn ấm áp.

Ngàn dặm đều quang đãng.

……….

Hãy nhớ:

May mắn thay, sau bốn năm, tôi gặp lại nhau.

Vì vậy tất cả những cơ hội gặp gỡ đều trở thành một sự tử tế dịu dàng nhất mà thế giới ban tặng cho họ.

— Hoàn chính văn—.

Truyện Chữ Hay