Tô Bối bị dọa sợ bay thẳng vào trong rừng cây.
Trên màn hình camera đã quay được hành động lanh lợi của cô. Quản gia xem lại nhiều lần mới biết được thân phận của vị khách không mời mà đến này.
Sóc bay của nước E, Hồ Thừa Nghị cũng không nghi ngờ lắm về câu trả lời này.
“Ai nuôi nó?”
Quản gia suy nghĩ một chút, trong biệt thự này ngoại trừ con chó và con mèo béo ra thì không ai nuôi con nào cả. Hơn nữa con sóc ấy bay về phía cánh rừng sau căn biệt thự, chắc là một con sóc hoang dã thôi.
“Con sóc bay về phía cánh rừng sau biệt thự, nhưng mà ở thành phố L không có giống loài này, có thể là vật nuôi của người nào đó bị lạc.” Quản gia giải thích.
Hồ Thừa Nghị “ừ” một tiếng rồi không nói gì nữa, vẫy tay cho quản gia lui xuống.
Sóng gió lần này đối với con người mà nói thì không có gì to tát cả. Nhưng mà đối với Tô Bối đang chạy về phía cánh rừng thì tim như muốn rớt ra ngoài.
Sau khi bay về, Tô Bối vẫn còn run sợ trốn trong hốc cây, cái đuôi sợ đến mức cong cả lên. Một lúc sau mới từ từ mềm xuống.
Tô Bối lấy tất cả quả thông từ trong miệng ra. Tâm trạng càng không vui, cô mới chỉ đem về một chút thôi, cho dù ăn tiết kiệm lại cũng không đủ để chống đỡ đến mùa xuân năm sau.
Tuy rằng mùa đông vẫn có thể đi kiếm thức ăn như lá cây các thứ, nhưng mà những thứ đó cô không thể ăn được!
Bây giờ Tô Bối có chút đói bụng, cô tha thiết nhìn chằm chằm quả thông, cuối cùng cũng cầm một quả lên ăn.
Tô Bối càng ăn càng cảm thấy đói, cô mở to đôi mắt ra nhìn, nước miếng như sắp trào ra khỏi miệng nhưng bị cô hút ngược trở lại.
Không được, thú thật thì bị loài người bắt cũng không có gì xấu cả. Ngay từ nhỏ Tô Bối đã được giáo dục rằng khi thấy người phải lập tức chạy nhanh, chạy không kịp thì đứng lại cầu xin thương tình.
Nhưng mà hơi thở của người đàn ông vừa nãy ngồi trên ghế rất u ám, giống như gió lạnh mùa đông vậy.
Trong lòng mặc dù khó chịu nhưng mà gan cô rất nhỏ. Màn đêm dần buông xuống, hiếm khi có thể thấy được trăng sáng như hôm nay. Hai mắt Tô Bối đảo qua đảo lại, quơ quơ cái đuôi ỉu xìu.
Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Bối đã ngồi ngay ngắn ngẩn người trên cây. Cô quyết tâm lấy hết dũng khí cuối cùng của mình để đi lấy lại thức ăn.
Ngay lúc đầu cô còn nơm nớp lo sợ, nhưng vài phút sau cô không thấy người giúp việc nào xung quanh cả nên mạnh dạn di chuyển.
Cô không còn nhớ cảm giác bị dọa sợ như rớt tim ra ngoài ngày hôm qua nữa.
Tô Bối: ╰ ( ° ▽ ° ) ╯
Từ trước đến nay, Hồ Thừa Nghị không có thói quen ngủ nướng. Nên anh từ từ đẩy xe lăn đi xung quanh biệt thự.
Vốn dĩ quản gia muốn tìm người đến giúp anh.
Hồ Thừa Nghị nói: “Tay tôi chưa có bị phế đâu.”
Sau khi Tô Bối bay đi bay lại năm lần để chuyển thức ăn, cô cũng thấy mình đã chuyển rất nhiều rồi. Cô lại nhét quả thông đầy miệng rồi chuẩn bị bay về.
Bởi vì quá phấn khích nên cô lẻn lên cửa sổ tầng hai để bay đi. Cô vừa định lấy đà bay đi thì nhìn thấy Hồ Thừa Nghị ngước mặt lên.
Hồ Thừa Nghị ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén híp lại nhìn Tô Bối.
Cô nhớ tới lời mọi người đều nói anh nhìn ai thì người đó sẽ chết. Tô Bối sợ run cả người, không điều chỉnh được góc độ nên rớt xuống dưới đất.
Cô còn nghĩ rằng mình sẽ ngã đến hoa mắt chóng mặt, nhưng mà khi rớt xuống dưới thì cảm giác lại không giống với những gì cô đã nghĩ.
Tô Bối mở to đôi mắt nhìn gương mặt tuấn lãng của người đàn ông ngay trước mặt mình. Con người này xinh đẹp y như ba của cô vậy, nhưng mà trong mắt của ba cô luôn mang theo sự dịu dàng. Không giống như người đàn ông này, trong mắt của anh toàn những tâm tư xấu xa.
Tay chân Tô Bối cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Hồ Thừa Nghị nhìn nhóc con ngã vào lòng mình, cứ nghĩ rằng nó sẽ bật dậy chạy đi. Nhưng không ngờ là nhóc con lại mở to mắt ra nhìn anh, ngay cả cái miệng nhỏ hồng hào cũng không đóng lại, nhìn cực kỳ ngu ngốc.
Cái bụng trắng cứ như vậy hiện ra trước mắt anh, trông rất mềm mại.
Hồ Thừa Nghị nhíu lông mày vươn tay ra chọc một cái, thật là mềm. Vậy mà nhóc con kia vẫn không phản kháng chút nào, bày ra bộ dáng như kiểu ngươi cần thì ngươi cứ lấy đi. Lúc này lông mày anh mới giãn ra đôi chút.
Sau khi Tô Bối phản ứng lại thì mới vội vàng túm cái đuôi che lại bụng của mình, rồi cuộn lại thành một cục tròn vo.
Người đàn ông nhìn vậy khẽ cười: “A…..vật nhỏ này.”
Giọng nói trầm thấp mang theo tia nhàn nhã, ý cười càng thêm thoải mái.
Ngày thường tính tình của Tô Bối rất chậm chạp, khi suy nghĩ còn chậm hơn. Sau khi thấy người đàn ông này cười, cô cũng không cảm thấy nguy hiểm gì cả. Biết đâu mình có thể sống sót thì sao?
Sóc bay không có tiền nên Tô Bối chỉ còn cách là lấy quả thông từ trong miệng ra mua chuộc hắn mà thôi.
Cô hít một hơi thật sâu rồi lấy hết quả thông trong miệng ra. Thật ra thì cũng chỉ có mấy quả mà thôi, nhưng Tô Bối vẫn đem mấy quả đó đẩy tới trước mặt của hắn.
“Đừng có ăn tôi, ngày mai tôi sẽ trả hết lại cho anh mà.” Tô Bối có chút xấu hổ khi phải đi nịnh nọt.
Nếu như không thúc giục cô nói chuyện thì chắc chắn khi cô nói chậm sẽ lắp bắp. Chẳng qua giọng nói lúc đó của cô sẽ cực kỳ mềm mại, giống như đang làm nũng vậy.
Hồ Thừa Nghị nhìn vật nhỏ vừa kêu chi chi vừa đẩy tất cả quả thông về phía mình.
Tô Bối: “Anh không nói lời nào chính là đồng ý đó nha.”
Hồ Thừa Nghị nhìn Tô Bối nhướng người giơ hai chân nhỏ ra trước ngực.
“Chi chi chi chi chi chi chi.”
“Chi chi chi chi chi.”
Hồ Thừa Nghị: nghe không hiểu….
Sau khi Tô Bối nói xong liền cẩn thận lui về phía sau vài bước. Thấy Hồ Thừa Nghị không nhúc nhích, cô lập tức xoay người bay đi.
Thấy vật nhỏ nhanh nhẹn bay đi, Hồ Thừa Nghị cúi đầu nhìn mấy quả thông trên đùi mình rồi cầm lên một quả. Những quả thông như này đều là thức ăn của sóc bay….
Vậy mà anh lại có thể được một con sóc bay tặng đồ…..
Tô Bối chạy một mạch đến hồ nước, cô lao xuống đó uống vài ngụm để lấy lại bình tĩnh. Bộ lông vì sợ hãi mà dựng đứng hết cả lên, cô quay vài vòng tại chỗ nó mới trở lại bình thường.
May quá còn sống.
Cô cảm thấy người đàn ông đó là một con dã thú cực kỳ nguy hiểm. Mắt không nhịn được nhìn về phía căn biệt thự.
Nếu như ông chủ của biệt thự không đuổi mình đi, vậy cô có nên trả lại mấy quả thông không?
Nhưng hôm nay cô không dám đi nữa, cô dự định mấy ngày nữa mình sẽ đi vơ vét hết thức ăn còn sót lại trong rừng để dự trữ.
Mà giờ phút này ở trong biệt thự, Hồ Thừa Nghị kêu quản gia dẫn mình tới nhà kho chứa gỗ.
Quản gia: “Khu rừng kia ít khi được chăm sóc, gần đây thợ làm vườn kéo những cây khô héo về đây để nhóm lửa.”
Hồ Thừa Nghị không nói gì, cúi đầu nhìn quả thông trên tay.
Vừa rồi vật nhỏ kia bay ra từ biệt thự, trong miệng còn ngậm mấy quả thông. Mà ngày hôm qua nó cũng bay tới đây rồi bay đi.
Lối suy nghĩ của động vật rất đơn giản, chỉ khi có thứ gì đó hấp dẫn thì nó mới mạo hiểm mà bay tới đây.
Mùa đông cũng sắp đến rồi, rất khó có thể tìm kiếm thức ăn ở trong rừng. Đây là những quả thông đã được chọn lựa tỉ mỉ, chắc chắn trong biệt thự sẽ không có những quả này. Chỉ có những động vật thích dự trữ đồ ăn mới thu gom chúng lại. Vật nhỏ kia bay đi bay lại nhiều lần để lấy mấy quả thông này, chứng minh rằng thức ăn của nó đã bị thợ làm vườn mang về đây mà không hề hay biết gì.