Vì để theo đuổi người đàn ông kia nên Tô Bối đã rất cố gắng.
Nhưng cô nghĩ những việc này cũng chẳng là gì cả. Lúc nào cô mới có thể biến thành người được đây? Hình như là lúc trưởng thành, mà hình như cũng không phải…
Lúc trước ba mẹ đã từng nói nhưng lúc đó cô lại không hiểu được. Nếu có thể tìm được ba mẹ thì tốt rồi, như vậy thì cô không lo lắng về vụ biến hình nữa.
Đến lúc đó cứ đem người đàn ông kia về nhà là được.
Cái hốc trên cây của cô quá nhỏ, chắc chắn anh ấy không chui vào được. Cô phải cố gắng kiếm thật nhiều tiền, tranh thủ xây một ngôi nhà để người đàn ông kia vào ở.
Cố lên, cố lên!
Gương mặt nhỏ nhắn ngập tràn hạnh phúc, đang suy nghĩ mơ mộng về tương lai.
Nhưng mà làm sao để tìm được ba mẹ đây? Cô không thể tự mình đi bộ về được, Tô Bối bắt đầu suy nghĩ đến việc có nên dựa vào sự giúp đỡ của Hồ Thừa Nghị để tìm ba mẹ hay không.
Ví dụ như là lên Internet đăng thông báo tìm người chẳng hạn.
Nhưng nếu người đàn ông kia biết được sự thật thì liệu có bị dọa sợ đến chết không nhỉ?
Cô lo lắng như vậy không phải là không có lý, bởi vì trước đây trong tộc có một con sóc bay không hiểu chuyện biến thành người trước mặt loài người, cuối cùng người kia bị dọa sợ đến xỉu.
Kết quả sau đó thế nào thì Tô Bối không biết, nhưng cô phải cố gắng tránh để không xảy ra ra chuyện tương tự. Nếu không được nữa thì chỉ có thể lén dùng điện thoại và máy tính của anh ấy để lên mạng thôi.
Trước đây ba mẹ cũng đã từng tạo cho cô một tài khoản trên mạng rồi, nhưng bây giờ cô lại không nhớ nổi mật khẩu.
Tuy nhiên việc Tô Bối muốn dùng trộm đồ của Hồ Thừa Nghị là việc không khả thi, bởi vì anh thường xuyên ở nhà, rất ít khi đi ra ngoài. Chắc là do hai chân anh không được tiện cho lắm.
Nếu lúc đó tìm được ba mẹ thì cô phải nhờ bọn họ nghĩ cách chữa khỏi chân cho Hồ Thừa Nghị mới được.
Ngày hôm sau thời cơ đã đến.
Hồ Thừa Nghị phải ra ngoài một chuyến, đương nhiên là quản gia cũng sẽ đi cùng anh.
Trước khi đi Hồ Thừa Nghị đặc biệt hỏi ý kiến của Tô Bối, lúc đó cô đang bận ăn sáng, cô ôm quả thông vui vẻ gật đầu.
Nghe thấy người đàn ông nói chuyện, cô đưa cái vuốt nhỏ lên lau miệng, lắc đầu tỏ vẻ mình không đi.
Hồ Thừa Nghị cũng không ép buộc cô, một mình đi ra ngoài.
Tô Bối từ từ ăn xong quả thông trong tay, sau khi bảo đảm Hồ Thừa Nghị đã ra ngoài, cả người cô run lên như uống phải chất kích thích.
Chắc chắn không thể tìm được điện thoại di động trong phòng, bởi vì Hồ Thừa Nghị đã đem đi rồi.
Hình như là còn Ipad ở trong phòng làm việc, phải tới phòng làm việc sao?
Tô Bối tìm được một chiếc Ipad trong ngăn kéo, suy nghĩ một chút cuối cùng quyết định dùng cái này. Trong phòng làm việc cũng khá tối, nếu dùng Ipad trong đó thì ánh sáng phát ra từ màn hình sẽ dễ bị người khác phát hiện.
Bị phát hiện là chuyện không hề tốt một chút nào.
Mà chiếc Ipad này cũng không tệ.
Sau khi mở máy ra Tô Bối cảm thấy may mắn vì không cần đăng nhập mật khẩu. Nhìn qua một lượt thì cô thấy chiếc Ipad này dùng để giải trí, trên màn hình chỉ hiển thị một vài phần mềm trò chơi và mấy trang tin tức bình thường.
Tô Bối tìm một lúc không có phần mềm nhắn tin cô muốn dùng, vậy thì phải vào cửa hàng ứng dụng tìm vậy.
Nhưng cô lại không tìm thấy gì trong cửa hàng ứng dụng cả, sau một hồi tìm kiếm thì Tô Bối phát hiện cái Ipad này có tường lửa bảo vệ.
Gì vậy trời???
Sao cô có thể phá tường lửa được chứ? Tô Bối không thèm nghĩ nữa, chỉ cố gắng lục tìm trong máy, nếu không có phần mềm kia thì cô đành lên diễn đàn vậy.
Ba cô rất thích lên mạng, chỉ cần là mấy diễn đàn tám chuyện có drama thì nhất định sẽ có mặt của ông, thậm chí ông còn thích để tên người dùng nữa.
Trước kia Tô Bối đã từng nhìn thấy ông vì cãi nhau với người ta mà tức giận đến mức không thèm ăn cơm. Nhờ có sự dạy dỗ của ba mà Tô Bối rất quen thuộc với mấy thứ này.
Chẳng qua là mẹ không cho cô chơi, bà nói không thể để cô biến thành một người đức hạnh như ba được.
Tô Bối truy cập vào diễn đàn nhưng lại không biết nên vào chỗ nào để đăng bài, tuy cô chưa bao giờ dùng cái này nhưng cũng tự hiểu, nếu đăng sai sẽ bị mọi người chửi không ngóc dậy được.
Sau khi ngồi nhìn màn hình hơn nửa ngày, cuối cùng cô mới cẩn thận lập đăng một bài ở mục thú cưng.
Vì để ba nhận ra mình nên cô còn chụp thêm một bức ảnh tự sướng để đăng lên.
Cô dùng hết sức mới có thể dựng được cái Ipad vào tường, cô chỉ chụp một bức hình chính diện, không dám tạo dáng vì sợ cha mẹ không nhận ra.
Bức ảnh được chụp rất tốt, có thể lấy ra so sánh được với những bức ảnh con người chụp.
Móng vuốt nhỏ rất khó đánh chữ, Tô Bối lại gặp phải khó khăn.
“[Nhờ giúp đỡ]: Ở đây có một con sóc bay nước E vô cùng đáng yêu, con cái nhà ai đi lạc thì mau đến đón về.”
Chủ top: “Trên người thú cưng đều sẽ có một cái bảng tên, chỉ cần chủ nhân có thể đọc đúng được cái tên đó thì sẽ có thể nhận lại thú cưng của mình.”
Sau khi đăng được lên Tô Bối mới thở phào nhẹ nhõm, hy vọng ba sẽ vào mục thú cưng mà xem. Nếu không thì sao cô có thể liên lạc với ba mẹ được?
Thoát ra khỏi diễn đàn, Tô Bối cẩn thận xóa toàn bộ lịch sử trình duyệt. Đây cũng là do ba đã nói cho cô biết, nhưng lúc đó không phải là sợ Hồ Thừa Nghị phát hiện mà là sợ bị mẹ biết.
Tô Bối đặt chiếc Ipad vào lại trong ngăn kéo, trong lòng thầm tính toán thời gian, ba ngày nữa cô sẽ thử lên diễn đàn lần xem thế nào.
Ngồi trong phòng cũng không có gì chơi, Tô Bối bèn đi vào rừng tìm ông gà gô.
Mỗi ngày ông gà gô vẫn luôn tìm thức ăn ở đây, lúc Tô Bối đi đến ông cực kỳ vui vẻ kêu lên hai tiếng.
“Ông còn nghĩ rằng cháu xảy ra chuyện rồi chứ, lâu như vậy mà không thấy quay về!”
Tô Bối xấu hổ nói: “Bây giờ cháu ở chung với loài người rồi.”
Gà gô thở dài, nói: “Hâm mộ quá nha, nếu là ông thì đã sớm bị ăn thịt rồi.”
Tô Bối lắc lắc cái đuôi, “ừm” một tiếng, nói: “Loài người thích những động vật đáng yêu, ông chỉ cần tỏ ra đáng yêu một chút là được…”
Gà gô ngẩng đầu lên, nói: “Loài người cũng thích ăn những động vật có thịt ngon.”
Sau đó ông lại hỏi: “Cháu có muốn về nhà không?”
Tô Bối im lặng, cô cũng rất muốn về nhà.
Nhưng tình hình bây giờ cô không thể quá bi quan được. Cô còn trẻ, vẫn sẽ có cơ hội trở về nhà. Nếu lúc đó quay về mà còn dẫn theo bạn tình nữa thì thật tốt.
Trong lòng Tô Bối đã quyết định, nói với gà gô: “Ông đừng lo, cháu không sao đâu. Chờ sau khi ba mẹ tìm được cháu rồi, cháu sẽ dẫn ông đi dạo, đi dạo được không?”
Có lẽ là bởi vì kích động nên Tô Bối lại nói lắp.
Gà gô dùng mỏ gõ gõ lên cái đầu nhỏ, nói đồng ý.
Tô Bối chạy một vòng xung quanh khu rừng rồi trở về biệt thự. Người giúp việc cũng đã quen, thậm chí khi thấy cô quay lại còn có người chủ động mắng con mèo béo đang ngủ trên bệ cửa sổ kia.
“Này con mèo béo kia đây không phải là chuột đâu, nếu mày dám ăn tiểu tổ tông này tao sẽ lột da mày đó nha!”
Người giúp việc hung dữ nhắc nhở nó.
Con mèo béo kia lười biếng nhìn Tô Bối đang đứng dưới đất, sau đó lại tiếp tục ngủ. Lúc này đám lông xù lên trên lưng cô mới mềm xuống.
Buổi tối, lúc Hồ Thừa Nghị về đến nhà đã là rất khuya, Tô Bối không đợi nổi nên đã đi ngủ trước.
Hồ Thừa Nghị đẩy xe lăn nhìn cô một chút, sau đó đắp lại cái chăn nhỏ lên người cô.
Lúc anh định đi tắm thì lại thấy ngăn kéo bàn anh không được đóng chặt.
Hửm?
Không thể nào có chuyện anh không đóng kín được, hình như anh nhớ lúc trước mình còn để một chiếc Ipad ở bên trong thì phải. Thói quen của anh là luôn đặt mọi thứ lên trên, mà bây giờ màn hình lại bị úp xuống.
Ai đã động vào vậy?
Là người giúp việc trong biệt thự sao?
Hồ Thừa Nghị rất lo lắng, mặc dù trong Ipad không có tài liệu nào đặc biệt.
Anh đến phòng giám sát để xem lại video, nhưng camera quay ở cửa ra vào và bên ngoài cửa sổ, anh không thấy có ai ra vào căn phòng này.
Hồ Thừa Nghị hoang mang, dường như trong phòng này chỉ có mỗi mình Tô Bối…
———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tô Bối: chụp ảnh không để gương mặt cúi một góc độ thì không vui…..
Tách tách, gương mặt to tròn hiện ra!