Cuộc sống của cả hai trở lại như bình thường.
Ngôn Án ngày càng được nhiều người biết đến hơn, sắp tới cô sẽ mở một buổi kí tặng fan ra mắt bộ truyện mới.
Ngôn Án chuẩn bị rất kĩ lưỡng từng khâu, cô mong muốn buổi ra mắt fan đầu tiên sẽ vô cùng thuận lợi.
“Khanh Khanh, em đi nhé.
Nếu hôm nay anh bận thì không cần đến, em kết thúc buổi kí tặng sẽ đến Án Tinh tìm anh”
Ngôn Án nhón chân hôn lên khoé môi Thời Khanh một cái rồi xách túi chạy đi.
“Từ từ, đừng chạy”
Thời Khanh đằng sau cất giọng nhắc nhở khi thấy Ngôn Án hấp tấp.
Khi Ngôn Án tới nơi tổ chức kí tặng thì đã có rất nhiều người đến trước.
Nguỵ An Nhiên đứng ở cổng sau đợi Ngôn Án.
“Nhanh nhanh bà chị, đi makeup thay đồ thôi”
Nguỵ An Nhiên thấy Ngôn Án tới thì kéo tay cô vào phòng.
Thợ makeup và làm tóc đã có mặt đợi từ trước, Ngôn Án đến liền lao vào làm.
“Một lát Thời Khanh có đến không?”
Nguỵ An Nhiên vừa ăn táo vừa quay sang hỏi chuyện.
“Tao không biết nữa, có lẽ anh ấy hơi bận”
Ngôn Án nhìn mình trong gương rồi trả lời.
“Ò”
Nguỵ An Nhiên gật đầu.
Sau phút chỉnh trang thì tóc tai và lớp makeup đã hoàn thành.
“Xuất sắc”
Nguỵ An Nhiên trầm trồ nhìn nhan sắc tiên nữ trước mặt.
“Biết đẹp rồi”
Ngôn Án nhướng mài trả lời.
“Đi nha”
Ngôn Án vẫy vẫy tay rồi bước ra ngoài.
“Trời ơii, Tiểu tiên nữ”
Ngôn Án vừa bước ra liền nhận được một cơn mưa lời khen từ fan.
“Để mọi người đợi lâu rồi, uống tí nước giải khát nhé”
Ngôn Án mỉm cười lấy nước ra phát cho mỗi người một chai.
“Tiểu Hoa Xán, chị có thật ở ngoài đời sao?”
Một fan nữ hai mắt long lanh nhìn Ngôn Án.
“Không nhé, chị chỉ xuất hiện vào ban ngày thôi, ban đêm chị phải về làm việc nhà cho dì ghẻ đấy”
Ngôn Án cố tình chọc ghẹo fan.
“Đến, kí tặng cho mọi người nhé, đừng chen lấn, xếp thành hàng rồi sẽ tới lượt mình thôi”
Ngôn Án thấy mọi người đều đứng nên mình cũng quyết định đứng để kí tặng.
Cô quay sang bảo với trợ lý mang ghế cất đi.
“Hoa Xán, chị ngồi đi”
Fan nhận ra điều này nên quyết định ép Ngôn Án ngồi xuống.
“Chúng ta cùng đứng nhé”
Ngôn Án mỉm cười trả lời.
“Anh ơi, mang ghế trở lại cho chị ấy đi”
Fan gọi trợ lý mang ghế trở lại cho Ngôn Án.
Ngôn Án bất lực đành phải ngồi xuống ghế.
Kí liên tục suốt hai tiếng đồng hồ, fan cũng thưa thớt dần.
Bỗng nhiên một bóng dáng cao lớn nhưng quen thuộc xuất hiện.
“Kí ở đâu ạ?”
Ngôn Án không ngẩng đầu lên nhìn chỉ nhỏ giọng hỏi.
“Kí ở đây”
Nam thanh niên trả lời.
Ngôn Án nghe được giọng nói thì ngẩng đầu lên nhìn.
“Khanh Khanh…”
Ngôn Án nhìn chàng trai đội nón, đeo khẩu trang cao lớn trước mặt mình rồi gọi một tiếng.
“Anh bận xong rồi sao?”
Ngôn Án mỉm cười đứng dậy vòng tay ôm lấy cổ Thời Khanh vui mừng.
“Ừm, xong rồi nên đến tìm em, may mà vẫn kịp”
“Chúc Xán Xán nhà ta có một kí tặng thật thành công”
Thời Khanh lấy một bó hoa ra tặng cho Ngôn Án.
“Em cảm ơn nhé”
Ngôn Án thích thú, vui vẻ đến cười tít mắt nhận lận.
Thời Khanh quay sang nhìn xung quanh thấy vẫn còn fan vây quanh, anh chọt chọt Ngôn Án ra hiệu.
“Em quên mất”
Ngôn Án quay sang nhìn fan rồi thả tay ra khỏi người Thời Khanh.
“Các em giữ bí mật giúp chị nhé”
Ngôn Án để tay lên miệng ra hiệu rồi kéo tay Thời Khanh rời đi.
“Tạm biệt nhé, cảm ơn đã đến buổi kí tặng của chị.
Về cẩn thận nhé!!!”
Thời Khanh bị Ngôn Án kéo đi thì cũng cong mộ cười.
“Xe anh để bên phía này”
Ngôn Án vẫn chạy trong vô hướng, Thời Khanh kéo cô lại.
Lên xe, Thời Khanh cởi khẩu trang ra ép Ngôn Án vào cửa xe mà hôn không thương tiếc.
“Ưm…”
Ngôn Án vòng tay lên cổ anh đáp lại nụ hôn.
Vừa hôn tay Thời Khanh vừa không ngoan ngoãn mà luồn vào áo Ngôn Án.
“Nhột”
Ngôn Án bị chọc cho ngứa ngáy cả người.
“Khanh…về nhà”
Ngôn Án cào cào vào lưng Thời Khanh vài cái.
Thời Khanh bị dc vọng che mắt nhưng vẫn kìm chế lại, anh luôn nghe theo ý Ngôn Án.
Về đến nhà, không đợi tắm rửa, Thời Khanh bế xốc cả người Ngôn Án lên đi thẳng vào phòng ngủ.
Dù là ban ngày nhưng không khí vẫn khiến người ta rơi vào trầm mê.
….
Thoã mãn cơn đói khát xong Ngôn Án mệt lã người ngủ say trong lòng Thời Khanh.
Anh thì nằm ôm lấy Ngôn Án ngắm nhìn cô.
Bỗng nhiên anh rất muốn công khai mối quan hệ này, muốn cho cả thế giới này biết Ngôn Án chính là của anh.
.