"Chắc là em phải đến dỗ dành bác gái thêm một chút rồi"
Ngôn Án khẽ thở dài nhìn về hướng bà An Cẩn vừa rời đi.
"Khanh Khanh, anh đừng lo, em nhất định sẽ làm cho bác gái yên tâm mà đồng ý"
Không đợi Thời Khanh trả lời, cô gái nhỏ lại tiếp tục nói.
"Được rồi, để chuyện này qua một bên đã"
Thời Khanh đưa tay xoa xoa đầu Ngôn Án rồi khẽ cười.
Ngày hôm sau, Ngôn Án liền không chờ đợi mà tìm đến bà An Cẩn ngay.
"Án Án, đến chơi sao?"
Bà An Cẩn ra mở cửa, thấy người đến là Ngôn Án liền nở một nụ cười thật tươi.
"Bác gái ạ"
Ngôn Án mỉm cười chào hỏi.
"Tên tiểu quỷ đó có đến không?"
An Cẩn cau mài nhìn ra phía sau Ngôn Án.
"Chỉ có cháu thôi ạ, anh ấy đến công ty rồi"
Ngôn Án lắc lắc đầu trả lời.
"Vào trong đã"
An Cẩn kéo tay Ngôn Án vào trong.
"Bác đang nấu đồ ăn ạ?"
Ngôn Án vừa vào nhà, mùi đồ ăn liền xộc thẳng lên mũi cô.
"Đúng vậy"
An Cẩn gật đầu.
"Cháu cũng muốn học, bác gái có thể dạy cháu một chút không?"
Ngôn Án tiến tới ôm ôm lấy cánh tay An Cẩn nhỏ giọng năn nỉ.
Bà An Cẩn lần đầu được nhìn thấy mặt này của Ngôn Án.
Bỗng nhiên bà suy nghĩ, chắc hẳn khi ba mẹ Ngôn Án còn sống, cô gái nhỏ cũng hay làm nũng với ba mẹ mình như vậy, còn bây giờ chỉ tiếc là!
"Cầu còn không được"
Bà An Cẩn cười ôn nhu xoa đầu Ngôn Án.
Loay hoay trong bếp hơn một tiếng đồng hồ, ngày hôm nay Ngôn Án vui vẻ, cười tít cả mắt.
"Bác gái, bác giỏi quá"
Ngôn Án thử nêm nếm một món rồi bật ngón cái về phía bà An Cẩn.
"Án Án này! "
An Cẩn có chút chần chừ nhìn Ngôn Án.
"Dạ?"
"Chuyện của Thời Khanh, bác không biết hai đứa đã bàn bạc với nhau như thế nào, nhưng lần này thằng nhóc đi đến tận năm.
Bác sợ tình cảm hai đứa sẽ rạn nứt"
Bà An Cẩn nói ra điều đầu tiên làm mình lo lắng về việc của Thời Khanh.
"Còn nữa, khi nó đi như vậy, cháu ở một mình thời gian dài như vậy bác sợ cháu sẽ cô đơn.
Bác biết là cháu nghĩ vẫn còn bác trai và bác gái bên cạnh, nhưng hai người chúng ta làm sao có thể như Thời Khanh.
"
Điều làm bà bận lòng nhất cũng được nói ra.
Bà An Cẩn thật sự trân trong cô con dâu tương lai này của mình, hai việc làm bà đau đầu chỉ liên quan đến Ngôn Án không một chút dính dán tới Thời Khanh.
"Bác gái à! "
Ngôn Án thật sự xúc động bởi những lời bà An Cẩn nói.
Cô mím môi cố gắng không để mình khóc.
"Cháu không muốn anh ấy vì cháu mà bỏ lỡ tương lai của mình, cháu muốn mình sẽ là hậu phương vững chắc của anh ấy"
"Cháu và Thời Khanh đã suy nghĩ rất lâu mới đưa ra quyết định này, bọn cháu tôn trọng quyết định của đối phương, bác gái à đừng lo lắng nữa nhé"
Ngôn Án nén nước mắt lại để thuyết phục mẹ Thời.
"Con gái ngoan, lần này để con chịu thiệt thòi rồi"
Bà An Cẩn thở dài một hơi, lần này bà không thể cản nổi hai đứa nhỏ rồi.
Thấy Ngôn Án như vậy, bà An Cẩn liền ôm cô vào lòng, tay vỗ nhẹ lên lưng.
Ngôn Án cố nhịn nảy giờ vì một cái ôm mà đổ sông đổ bể, cô gục mặt lên vai bà khóc nấc lên.
"Ngoan"
An Cẩn vuốt vuốt tóc Ngôn Án.
Ngôn Án ở chơi với bà An Cẩn đến tận tối vì Thời Khanh bận rộn ở công ty.
Tối đó, Thời Khanh trở về liền lái xe đến nhà cũ, lúc đó Ngôn Án đang ngủ trên phòng của anh.
"Ba, mẹ, con đến đón Xán Xán"
Thời Khanh cởi áo khoác ngoài ra treo lên thành ghế rồi xoắn xoắn tay áo trong.
"Con bé ngủ rồi"
Thời Sâm hướng mắt lên trên lầu nói.
"Mọi ngày đều về trễ như vậy à?"
An Cẩn nhíu mài hỏi.
"Không ạ, hôm nay phải làm thủ tục nhiều nên về trễ"
Thời Khanh hướng người về phía cầu thang, vừa đi vừa trả lời.
"Tối nay ngủ lại đây, đừng đánh thức Án Án"
Thấy Thời Khanh lên lầu, bà An Cẩn dặn dò một câu.
Thời Khanh day day mi tâm rồi bước đi nhanh hơn.
Đến trước cửa phòng mình, anh nhẹ nhàng mở chốt cửa đi vào.
Ngôn Án ngoan ngoãn nằm ngủ trên chiếc giường rộng lớn của anh.
Thời Khanh đi đến ngồi bên mép giường, im lặng ngắm nhìn Ngôn Án thật lâu.
.