Ngôn Án nghe vậy thì lườm Thời Khanh một cái.
"Là ghét từ cái nhìn đầu tiên, ai đó vừa vào trường đã cướp đi vị trí đầu bảng của em"
Ngôn Án chống nạnh đứng nhìn Thời Khanh, tỏ vẻ vô cùng bất mãn.
"Còn lườm anh sao?"
Thời Khanh thấy cô gái nhỏ lườm mình thì tiến lên một bước nâng cằm cô lên hỏi.
"Lườm, lườm chết anh"
Ngôn Án chu chu môi không chịu thua kém.
"Thắng em một lần đấy thôi, còn lại cả đời anh đều bại trong tay em."
Bỗng nhiên Thời Khanh cúi thấp đầu nói nhỏ một câu vào tai cô.
Ngôn Án nghe câu này xong thì sững sờ khoảng năm giây.
Cả đời đều bại trong tay em...
...
Sau khi đi vài vòng ở nhà mới, Ngôn Án chợt nhớ ra còn vài món đồ để quên ở chung cư nên Thời Khanh liền lái xe đưa cô về đó lấy.
"Anh lên cùng với em"
Khoảng thời gian này, Thời Khanh luôn theo sát Ngôn Án, anh sợ chỉ một chút sơ hở thì sẽ khiến anh hối hận cả đời.
Ngôn Án tất nhiên không từ chối.
Đi về gần tới nhà, trước cửa xuất hiện một bóng dáng vô cùng quen thuộc.
Ngôn Án nhìn một phát liền nhận ra người nào.
Cô nhanh chân tiến lại.
"Nhiên Nhiên.
Sao vậy?"
Ngôn Án ngồi xuống, lay lay Nguỵ An Nhiên đang ngồi ôm gối trước cửa nhà mình.
Nguỵ An Nhiên nghe giọng nói quen thuộc thì ngẩng đầu lên nhìn Ngôn Án.
Đôi mắt đỏ ửng của Nguỵ An Nhiên đập vào mắt Ngôn Án khiến cô có chút xót xa.
"Vào trong đã"
Ngôn Án kéo tay Nguỵ An Nhiên đứng lên.
Thời Khanh tiến lên nhập vân tay mở cửa rồi nghiêng người sang một bên để hai cô nàng bước vào.
"Khi nào xong thì gọi anh"
Thời Khanh rất biết điều, anh để cho cô và Nguỵ An Nhiên có không gian riêng, không làm phiền đến họ.
Ngôn Án mỉm cười gật đầu với anh một cái.
Thời Khanh đưa tay ra xoa đầu cô rồi quay người rời đi.
Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ rồi xuống lầu lái xe rời đi.
"Có chuyện gì sao?"
Ngôn Án rót cho Nguỵ An Nhiên một ly nước đưa đến tay cô.
Nguỵ An Nhiên thở mạnh một hơi, đưa tay nhận lấy ly nước nhưng chưa uống.
"Bọn tao chia tay rồi"
Nguỵ An Nhiên nhìn ly nước trong tay một hồi lâu rồi nhỏ giọng trả lời.
Ngôn Án cũng không bất ngờ mấy với tin tức này, khi trước Nguỵ An Nhiên cũng đã nói cho cô nghe qua sơ lược chuyện này.
Đứng giữa ranh giới, cả hai đều là bạn tốt của mình, Ngôn Án chỉ có thể an ủi chứ không đưa ra lời khuyên của mình.
"Đến tận bây giờ thì cậu ta vẫn chưa chịu giải thích với mày?"
Ngôn Án hỏi nhỏ một câu.
"Nếu đã giải thích thì cũng đâu đến mức này"
Nguỵ An Nhiên cười khổ một câu.
Nếu Cao Thần chịu nói với cô một câu thì cô sẽ xem chuyện đó như chưa từng xảy ra nhưng anh lại quyết định giấu giếm cô.
"Án Án, tao cũng đã cố gắng rất nhiều, đã vô cùng cố gắng"
Những năm cấp ba, khi ba mẹ biết cô ở bên Cao Thần đã ra sức cấm cản vì sự khác biệt giữa gia thế và học lực của anh và cô.
Năm đó Nguỵ An Nhiên một lòng với Cao Thần, cãi lời ba mẹ.
Sau đó một thời gian, ba mẹ cô cũng không nói đến chuyện này nữa nhưng lại phát sinh ra chuyện cô phải đi du học.
Bên nhau chưa được bao lâu thì phải trải qua cảnh yêu xa, 4 năm đó đã có rất nhiều người tán tỉnh Nguỵ An Nhiên, cũng đã có nhiều lần cô phải suy nghĩ lại mối quan hệ của cả hai nhưng nhìn vào sự cố gắng của Cao Thần trong nước.
Anh tìm tòi, học tập, gầy dựng sự nghiệp vì cô.
Càng nghĩ tới chuyện này, Nguỵ An Nhiên càng phải cố gắng hơn, cố gắng vì bản thân mình và cũng cố gắng vì anh.
"Nhưng mà Án Án, tao và Cao Thần đã cố gắng nhiều năm như vậy.
Điều mà tao không lường trước được chính là chuyện anh ấy ngoại tình tư tưởng*"
* ngoại tình tư tưởng: có suy nghĩ, tâm tư, tình cảm với một đối tượng khác trong khi bạn đã có người yêu, gia đình.
Ngoại tình này mặc dù không có quan hệ về thể xác nhưng cũng khiến cho nhiều mối quan hệ tan vỡ.
Đối với một người con gái, điều tối kỵ nhất chính là khiến người đàn ông của mình đi ngoại tình.
"Án Án, thật sự tao rất ngưỡng mộ mày và Thời Khanh"
Nguỵ An Nhiên cười khổ một câu, nước mắt không kiềm được tuôn ra.
Quả thực cô rất ngưỡng mộ tình cảm của Ngôn Án và Thời Khanh.
Họ dùng tất cả sự chân thành, sự cố gắng của bản thân để có được nhau.
Chuyện tình cảm của họ còn trắc trở hơn cô rất nhiều nhưng đi một vòng cuối cùng cũng trở lại với nhau.
Thời Khanh chờ, Ngôn Án đợi, cuối cùng họ có được nhau...
Ngôn Án thấy Nguỵ An Nhiên lại khóc thì nhích lại gần ôm cô gái vào lòng an ủi.
"Ngoan đừng khóc, tao không chịu được đâu"
Ngôn Án khịt khịt mũi vài cái, nhìn Nguỵ An Nhiên khóc đến đau lòng trong lòng Ngôn Án cũng chẳng dễ chịu hơn là bao.
"Không yêu nữa, sau này không yêu nữa.
Đừng khóc, có được không?"
Ngôn Án thấy Nguỵ An Nhiên khóc đến run cả người, cô lại tiếp tục dỗ dành.
Nguỵ An Nhiên phát tiết hơn một tiếng trong lòng Ngôn Án cuối cùng cũng chịu dừng lại.
Cô mệt mõi ngã người xuống giường nằm nghĩ.
"Án Án, tao sẽ ra nước ngoài".