Cả ngày hôm đó, Thời Khanh cùng nhóm WNW bận rộn ở công ty cả ngày.
Ngôn Án ở lại chung cư một mình, ở nhà có chút ngột ngạt nên cô quyết định gọi Nguỵ An Nhiên ra ngoài uống nước.
"Án Án, mày và Thời Khanh dạo này vẫn tốt chứ?"
Nguỵ An Nhiên thời gian này cũng khá bận, cô làm về thiết kế thời trang, công ty đang trong quá trình phát triển.
"Ổn chứ, mày và Cao Thần thì sao?"
Ngôn Án nghiêng đầu nhìn Nguỵ An Nhiên.
"Ha..."
Nhắc tới chuyện tình cảm của mình, Nguỵ An Nhiên bỗng cúi đầu cười một tiếng.
Nghe được tiếng cười này, Ngôn Án có chút bất an, nhìn ra có điều chẳng lành.
"Mình phát hiện ra, trong khoảng thời gian mà mình đi du học.
Cao Thần từng nhắn tin qua lại với rất nhiều nữ sinh khác"
Nguỵ An Nhiên im lặng một lúc lâu mới thấp giọng giãi bày.
"???"
Ngôn Án nghe được lượng tin tức này thì trợn tròn cả mắt.
Cao Thần vậy mà lại làm thế với Nguỵ An Nhiên...
"Cmn"
Ngôn Án thở hồng hộc tức giận, mắng tục một câu.
"Anh ấy vẫn chưa biết mình đã biết được mọi chuyện"
Nguỵ An Nhiên lắc đầu cười khổ.
Hai hôm trước, Nguỵ An Nhiên mượn máy Cao Thần làm việc, vô tình ấn vào wechat lướt vài vòng liền phát hiện ra chuyện này.
"Nhiên Nhiên"
Ngôn Án hiện tại có nét mặt vô cùng thống khổ, cô nhỏ giọng gọi Nguỵ An Nhiên một tiếng.
"Tao không sao, đừng để người khác biết chuyện này nhé.
Tao chỉ nói với một mình mày thôi"
Nguỵ An Nhiên mỉm cười nhìn Ngôn Án.
Ngôn Án nhìn thấy nụ cười của Nguỵ An Nhiên lại càng nhói lòng hơn.
Hiện tại cô cũng chẳng biết nên an ủi Nguỵ An Nhiên như thế nào mới đúng.
...
"Về cẩn thận nhé"
Nguỵ An Nhiên đưa Ngôn Án về tới trước cửa chung cư.
Ngôn Án đóng cửa xe lại rồi cúi đầu nhìn vào cửa sổ nhắc nhở Nguỵ An Nhiên một câu.
"Biết rồi bà chị, vào trong đi"
Nguỵ An Nhiên hất cằm vào trong sau đó lái xe rời đi.
Ngôn Án nhìn đồng hồ, chỉ mới 7 giờ tối.
Chắc hẳn Thời Khanh vẫn chưa về nên cô quyết định đi bộ ra ngoài siêu thị gần đó mua đồ ăn về làm buổi tối.
Siêu thị cách chung cư Ngôn Án ở khoảng 10 phút đi bộ, cô cứ thong dong bước đi.
Sau khi lựa đồ trở về, Ngôn Án tay xách nách mang theo một đống đồ.
Nhìn đống đồ trong tay, cô bỗng dưng cảm thấy cuộc sống hiện tại rất hạnh phúc.
Nhưng lần đi bộ trở về này có chút kì lạ, Ngôn Án luôn cảm giác có người luôn đi theo phía sau mình.
Cô đã quay đầu lại nhìn nhiều lần nhưng không phát hiện ra gì.
Trong lòng có chút bất an, Ngôn Án định lấy điện thoại ra gọi cho Thời Khanh thì có một chiếc xe lái đến trước mặt.
Nhìn chiếc xe quen thuộc trước mặt, nỗi bất an trong lòng Ngôn Án mới dần chìm xuống.
Thời Khanh mở cửa xe bước xuống, anh cúi đầu nhìn đống đồ ăn mà Ngôn Án cầm trên tay, thuận tay lấy luôn rồi cho vào cốp xe.
"Em sao vậy?"
Thấy trên trán Ngôn Án lấm tấm mồ hôi, Thời Khanh liền vén tóc cô qua hỏi bên, đưa tay nâng mặt cô lên quan sát.
"Vào trong đã anh"
Ngôn Án tỉnh lại, cô kéo tay anh vào trong xe.
Thời Khanh nhướng mài một cái rồi đạp ga lái xe đi.
"Bây giờ có thể nói cho anh biết có chuyện gì chưa?"
Nhìn Ngôn Án vẫn đang trong trạng thái lo đứng lo ngồi, Thời Khanh suốt đường đi không hỏi một câu, đến khi về đến nhà đóng cửa lại anh mới mở lời.
"Khanh Khanh, nơi chúng ta ở hình như có trộm.
Lúc nảy em cảm nhận được có người theo sau mình"
Ngôn Án nhanh chóng kể lại cho Thời Khanh nghe.
"Đừng sợ, chúng ta chuyển nhà nhé"
Thời Khanh nhanh chóng đưa ra giải pháp cho nỗi sợ của Ngôn Án.
Ngôn Án"..."
Gì chứ? Cô chỉ bảo với anh để anh cẩn thận hơn, vậy mà anh lại đề ra biện pháp phòng tránh bằng cách chuyển nhà...
Người có tiền, muốn chuyển nhà là chuyển sao?
"Được không em?"
Thời Khanh không nghĩ như Ngôn Án, đối với anh, những kẻ đột nhập nhà, trộm cắp chắc chắn là một điều tối kỵ nhất trong lòng Ngôn Án, anh không muốn để bất kì yếu tố không cần thiết nào phải ảnh hưởng đến cô.
"Không cần không cần.
Em rất thích nơi này"
Ngôn Án vội xua tay phản đối.
"Vậy anh lắp thêm nhiều camera thêm là được"
Ngôn Án trả lời xong, nhìn thấy nét mặt Thời Khanh vẫn trầm tĩnh, im lặng đến đáng sợ thì cô lại nói tiếp.
"Được.
Đều nghe em"
Thời Khanh nhướng mài gật đầu một cái.
Anh cầm lấy đồ, xoắn tay áo lên đi vào bếp.
"Khanh Khanh, để em để em.
Hôm nay em làm đầu bếp cho"
Thấy anh lại định giành bếp, Ngôn Án liền lon ton chạy theo phía sau tranh giành.
...
"Xán Xán?"
Tối hôm đó, Ngôn Án gặp ác mộng, cả người cô căng cứng, mồ hôi trên trán đổ đầm đìa.
Thời Khanh bên cạnh đang ngủ thì nghe tiếng rên của cô liền ngồi dậy bật đèn.
Ngôn Án cự cọ một hồi liền hốt hoảng bật dậy.
"Xán Xán"
Thời Khanh cau mày muốn nắm lấy tay Ngôn Án dỗ cô.
Ngôn Án liền rút tay lại, hét lên.
"Đừng động vào tôi"
Bốn chữ không thể quen thuộc hơn của năm đó được lặp lại.
Thời Khanh thoáng cứng đờ, anh nhanh chóng nhoài người về phía Ngôn Án, hai tay giữ chặt vai cô.
"Xán Xán, mau nhìn.
Là anh, đừng sợ"
Thời Khanh thấp giọng vào tai Ngôn Án kéo cô khỏi cơn ác mộng chưa tỉnh.
Cơ thể Ngôn Án lúc này mới dần buông lỏng.
"Đừng sợ, được không em?"
Thời Khanh ôm chặt Ngôn Án vào lòng, tay xoa nhẹ lưng cô như an ủi em bé.
Ngôn Án dựa mặt vào lồng ngực của Thời Khanh.
Lúc này cô nghe rất rõ tiếng tim Thời Khanh đang đập liên hồi, đập với tần suất rất nhanh.
"Là anh, là Thời Khanh"
Thời Khanh vẫn không ngừng lặp đi lặp lại câu nói này để trấn tĩnh Ngôn Án..