"CẢNH HINH ÁI! ! ! ! ! ! !"
Tại hoàng cung trong Shura giới rộng lớn, vọng lại tiếng quát mắng giận dữ.
Thủ vệ hoàng cung đã quen, từ khi thái tử điện hạ trở về, còn mang theo hoàng hậu, trên dưới cả Shura giới đều vui mừng.
Mà tiểu điện hạ chào đời không thể nghi ngờ lại càng nhiều thêm niềm vui. Chỉ là theo tiểu điện hạ dần dần lớn lên, số lần tức giận của đứa vua bọn họ lại ngày càng tăng.
Giống như mỗi sáng từ trong tẩm cung sẽ truyền ra tiếng quát tháo giận dữ, đã không còn thấy lạ.
"Cảnh Hinh Ái! Con tốt nhất giải thích thật hợp lý cho ta."
Giản Như Ca nổi trận lôi đình chỉ vào cục thịt nhỏ.
Vương Chỉ Hinh chính là xấu hổ hoảng hốt dùng chăn che kín thân thể trần truồng của mình,
"Như Ca..."
Cô yếu ớt gọi một tiếng, tỏ ý Giản Như Ca bình tĩnh lại, mà con gái của hai người thì vô tội nháy hai mắt to, dùng móng vuốt gãi gãi cổ.
"Im miệng!"
Giản Như Ca đang lửa giận bập bùng, không hay biết mình đang trút giận lên đầu ái thê.
"Em hung dữ với chị!"
Vương Chỉ Hinh cũng tức giận, kéo chăn đắp lên người nằm nghiêng trên giường, cố ý đưa lưng về hướng Giản Như Ca.
"Chỉ Hinh?!"
Giản Như Ca ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, ống tay áo vung lên, đuổi cục thịt nhỏ xuống giường.
"Còn không mau lăn cho ta!"
Cục thịt nhỏ sao cũng được vẫy vẫy đuôi, chỉ là thời điểm xoay người đi, dùng móng vuốt che miệng cười trộm.
Hắc hắc, mẫu hoàng lại bị trúng chiêu rồi. Không biết hôm nay mẹ sẽ cho người quỳ lên cái gì, ipad hay là loại mini? Chỉ cần vừa nghĩ tới bộ dạng méo mó ăn phạt của mẫu hoàng liền thấy buồn cười.
Mỗi đêm mẫu hoàng đều quấn quít lấy mẹ yêu yêu, da mặt của mẹ mỏng, đối với phương diện này luôn giả vờ từ chối. Vì vậy chỉ cần buổi sáng mình lẻn vào phòng của hai người lúc giữa chừng, xuất hiện trên giường của cả hai.
Mẹ nhất định sẽ ba ngày không cho mẫu hoàng lên giường, cho nên mỗi lần thế mẫu hoàng đều sẽ phát hỏa lớn như vậy. Sau đó mẫu hoàng sẽ vô ý trút giận lên đầu mẹ, ngay sau đó mẫu hoàng sẽ liền rơi vào bi kịch.
"Chỉ Hinh~ bảo bối~ vợợ~~"
Giản Như Ca dính lấy Vương Chỉ Hinh, ngữ khí gọi mềm nhũn.
"Tránh ra đi!"
Vương Chỉ Hinh đẩy cô. Phần nhiều là do Giản Như Ca sủng cô tới tận trời, từ sau khi Vương Chỉ Hinh sinh em bé, tích cách ngược lại thay đổi. Trước kia ở nhân giới, cô ở trước mặt Giản Như Ca giống như con thỏ trắng nhỏ không dám ngốc đầu, bây giờ thì Giản Như Ca trở thành bị thê quản nghiêm đúng chuẩn, đối với cô nói gì nghe nấy. Trước mặt người khác, cô là Shura vương uy nghiêm, không cười chút nào. Nhưng phía sau, cô lại cả ngày một bộ tiểu tức phụ.
"Mới vừa rồi là em đang dạy dỗ Hinh Ái, không phải cố ý với chị đâu..."
Giản Như Ca hoàn toàn mềm nhũn, bảo sao nghe vậy lẩm bẩm.
"Hinh Ái là con gái bảo bối chị khổ cực mang thai chín tháng mười ngày sinh ra, em hung dữ với con chẳng khác nào hung dữ với chị!"
Vương Chỉ Hinh bất mãn hừ một tiếng.
"Nó cũng là con em. Chỉ là trời sinh tính cách quá mức bất hảo, từ nhỏ không chịu học. Chị xem đi, ngày nào cũng gây rắc rối."
Giản Như Ca kể lể lỗi của con gái, nào ngờ sắc mặt ái thê ngày càng khó nhìn.
"Bất hảo? Gây rắc rối? Hừmm!"
"Giản Như Ca, em cũng không suy nghĩ một chút năm đó, em đã làm những chuyện ngu xuẩn gì!"
Vương Chỉ Hinh hừ một tiếng, xoay người nhéo lỗ tai cô hướng bên ngoài lôi kéo.
"Ui! Da da da! ! Lỗ tai em sắp rớt rồi kìa! !"
Giản Như Ca liên tục cầu xin tha thứ,
"Rớt cái đầu em! !"
Nhìn thấy vẻ mặt cô đau, Vương Chỉ Hinh cuối cùng mềm lòng, thả lỏng tay.
"Năm đó em đã làm những chuyện vô liêm sĩ nào hả?!"
"Trốn học, đối đầu với giáo viên, đánh nhau với bọn du côn các đãng, đua xe....."
"Còn có..."
Vương Chỉ Hinh nghĩ tới chuyện gì, sắc mặt ửng đỏ, tiếp theo làm sao cũng không nói ra miệng được.
"Còn có cái gì? Hả vợ?"
Trong mắt Giản Như Ca thoáng qua giảo hoạt,
"Cưỡng gian! !"
"Giản Như Ca, chị phải tố cáo em tội cưỡng gian!!!"
Vương Chỉ Hinh bị cô khích, rống lên.
"Giản Như Ca, đồ chết tiệt em!! Năm đó chỉ biết ức hiếp chị!!!! Híc huhuhu!!"
Vương Chỉ Hinh ôm chăn huhu khóc thút thít.
"Ôi?! Vợ, chị đừng khóc mà!"
Giản Như Ca rối tinh rối mù,
"Vợ!"
Tay cô vừa đụng phải Vương Chỉ Hinh, liền bị đẩy ra.
"Đừng động chị!"
Vương Chỉ Hinh dùng chân đạp cô,
"Vợ~~ chuyện cũng đã qua rồi."
Giản Như Ca vặn vặn ngón tay, yếu ớt nói.
"Chị thấy tính tình Hinh Ái chính là có được từ em!"
"Em còn dám dạy dỗ nó!"
Vương Chỉ Hinh dùng hai tay bụm mặt, thỉnh thoảng từ trong kẽ tay liếc trộm nét mặt Giản Như Ca.
"Cũng là em, đều là lỗi của em!" Giản Như Ca thành thật nhận sai.
Thấy bộ dạng ngoan ngoãn của cô, tâm tình Vương Chỉ Hinh mới tốt lên chút.
"Vợ, vậy chị đã tha thứ cho em?" Giản Như Ca tóm lấy thời cơ, lập tức nịnh nọt.
"Hừ! Ai tha cho em!"
"Không có dễ dàng vậy đâu!"
Vương Chỉ Hinh lại dùng chân đá cô ra xa một chút.
"Vợ~" Gương mặt Giản Như Ca ăn khổ,
"Xích ra! Gương mặt này của em thấy mà ghét!"
Vương Chỉ Hình đùa giỡn nổi quạu.
Giản Như Ca không biết làm sao, bỗng nảy ra kế, một tia sáng chói mắt thoáng qua. Bên người Vương Chỉ Hinh không còn Shura vương nào cả, tiểu mao cầu bất ngờ nằm đó, thè lưỡi liếm liếm móng vuốt.
"Vợ~"
Tiểu mao cầu búng một cái, rơi lên chăn Vương Chỉ Hinh, mở đôi mắt to long lanh đẫm lệ. Cái đuôi cường tránh quét qua cằm Vương Chỉ Hinh,
"Biến thành tiểu mao cầu cũng vô ích!"
"Lúc đầu em chính là dùng bộ dạng con vật này làm cho chị..."
Vương Chỉ Hinh ấp úng nuốt nửa câu sau vào bụng.
"Còn nhớ đêm mưa chúng ta gặp nhau không?"
Hai vuốt tiểu mao cầu khẩy khẩy cổ cô, đầu lưỡi ướt nhẹp liếm môi Vương Chỉ Hinh.
"Em vĩnh viễn cũng sẽ không quên khuya hôm đó, được một thiên sứ cứu rỗi."
Tiểu mao cầu chân thành thâm tình nhìn Vương Chỉ Hinh, thanh âm êm tai.
"Ghét em lắm!"
Vương Chỉ Hinh quay mặt đi, hờn dỗi một câu.
"Chị còn nhớ....."
"Lúc đó Như Ca rất ngoan." Vương Chỉ Hinh hoài niệm nói.
"Bây giờ em cũng rất rất ngoan, rất nghe lời." Tiểu mao cầu ngẩng cằm lên,
"Nhưng sau đó trở nên ngày càng tệ, giống một tên côn đồ vậy."
"Nữ xã hội đen không lương thiện."
Vương Chỉ Hinh lời liền tiếp đả kích tiểu mao cầu.
"Giống như trong phim《Truyện A Phi》vậy, cao ngạo lại đối nghịch, không biết kềm chế."
Vương Chỉ Hinh tự lẩm bẩm.
"Bảo bối~ bây giờ em đã cải tà quy chính rồi."
"Chuyên tâm làm bảo bảo ngoan của chị~" Tiểu mao cầu lắc lắc đuôi.
"Vậy sao?"
Khóe miệng Vương Chỉ Hinh móc lên, chăn mền trên người tuột xuống hơn phân nửa. Nửa thân trần, trực tiếp làm hai mắt tiểu mao cầu nhìn chòng chọc.
"Tối nào cũng ăn chị sạch sẽ, ép buộc tới gần chết!!"
Vương Chỉ Hinh nắm đuôi cô, dùng sức làm cho cô qua lại choáng váng.
"Ối!! Bảo bối, em chóng mặt!!"
Tiểu mao cầu chỉ cảm thấy một trận choáng đầu hoa mắt,
"Em là muốn ép khô chị mới chịu từ bỏ ý định phải không!"
Vương Chỉ Hinh khơi thông tức giận, tiểu mao cầu chỉ đành ngoan ngoãn chấp nhận.
Một lúc lâu, Vương Chỉ Hinh cảm thấy đã xong, mới dừng động tác trên tay.
Tiểu mao cầu bộ dáng hấp hối, nằm trên giường.
"Như Ca?"
Vương Chỉ Hinh mới giật mình thấy rằng mình đã quá đáng,
"Như Ca?!"
Vương Chỉ Hinh lại dùng sức lay lay cô.
"Ô..."
Tiểu mao cầu rên lên một tiếng.
"Đừng dọa chị a!" Vương Chỉ Hinh ôm tiểu mao cầu vào lòng.
"Bảo bối... tha thứ cho em nha?" Tiểu mao cầu yếu ớt nói.
"Đồ ngốc, mới vừa rồi là chị trêu em đó!"
"Em không phải rất thông minh sao, sao bây giờ lại ngốc như vậy."
Vương Chỉ Hinh có chút cảm động.
"Bảo bối..... thật ra em cũng vậy..."
Lời còn chưa dứt, lại một trận ánh sáng thoáng qua, thân thể lõa lồ của Shura vương đã đè lên người kiều thê.
Vung tay phải, chăn tự ý chùm lên hai người.
"Đùa với chị đó!"
Khóe miệng Giản Như cong lên, cười tà mị, sắc mặt Vương Chỉ Hinh kịch biến, giận đến đầu gối định thúc vào bụng Shura vương.
"Bảo bối~ một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng~"
"Làm sao có thể lãng phí thời gian đùa giỡn."
Giản Như Ca bắt được bắp chân của cô kéo xuống, nụ hôn rơi xuống bụng.
"Giản Như Ca, em muốn chết hả!!!"
Lời oán trách của Vương Chỉ Hinh toàn bộ đều rơi vào miệng Giản Như Ca.
"Ưhm... hưm..."
Vừa bắt đầu, Vương Chỉ Hinh kháng cự Giản Như Ca, nhưng dần dần, bên trong phòng giả vờ từ chối cũng chỉ còn lại tiếng rên rỉ cùng tiếng thở dốc.
Bề ngoài Giản Như Ca cao ngạo, đối người lãnh đạm. Nhưng thực ra đối với mình lại có bộ dạng khác, trong dục vọng thì nhiệt tình quá mức.
Nhiệt độ đó có thể làm mình đả thương, giống như giờ phút này.
Trước lúc thất thủ, Vương Chỉ Hinh bất giác nhớ lại đêm mưa các cô đã gặp nhau.
Vương Chỉ Hinh sinh ra trong một gia đình bình thường, trải qua cuộc sống bình thường đơn giản. Bởi vì tính cách hướng nội, thích những gì liên quan đến yên tĩnh. Từ khi bắt đầu đi học, cô liền ít lui tới, bạn bè lại lác đác không có bao nhiêu.
Ở trường học thì học, cô chẳng qua chỉ đơn thuần cho rằng như vậy. Vì vậy khoảng thời gian lớn lên có thể nói là trống rỗng, nói là con mọt sách cũng không quá đáng.
Sau khi tốt nghiệp, cô lựa chọn làm công việc giáo viên, nhưng vì không có quan hệ, hơn nữa ngôn từ không giỏi, nhiều lần khảo hạch đều bị cho về. Cô muốn dạy ngữ văn, đến cuối cùng lại thành giáo viên y tế. Cùng chức nghiệp của cô không hề có chút liên quan, hơn nữa bản thân cũng không biết về nghề này.
Song công việc này cũng là nhờ người nhà nhờ vả rất nhiều người, đưa tiền mới có được.
Ở trường cấp hai làm giáo viên y tế, trên cơ bản không có chuyện gì lớn.
Thỉnh thoảng cho học sinh một ít thuốc men, làm kiểm tra sức khỏe. Đại đa số thời điểm cô đều vượt qua trong nhàm chán, nói trắng ra đây là công việc ngay cả bà lão lớn tuổi cũng có thể làm được.
Có lúc Vương Chỉ Hinh cũng sẽ nghĩ cuộc đời mình rốt cuộc có ý nghĩa gì? Chưa tới một hai năm sẽ đến lượt cô tìm một gã đàn ông để gả, sau đó sinh con, trải qua cuộc đời bình thường.
"Ôi, trời mưa rồi."
Nghe thấy tiếng 'tí tách' vang động, là âm thanh hạt mưa tạt vào cửa sổ.
Vương Chỉ Hinh ảo não bản thân không mang dù, tối qua dự báo thời tiết còn bảo hôm nay là ngày nắng.
May mắn thay, bà bác gác cổng mượn cho cô một cái ô.
Chạng vạng tối, trên đường về nhà. Vương Chỉ Hinh đột nhiên không muốn về sớm, rõ ràng thời tiết chán nản như vậy.
Cô tìm một quán ăn nhỏ, gọi vài món, vừa xem tivi trong quán cơm, vừa ăn cơm.
Trong tivi đang phát bộ phim kinh điển thập niên trước, cô xem nhiệt tình.
Xem phim rạp, phim truyền hình là một trong số những yêu thích ít ỏi có được của cô, bất tri bất giác thời gian đã qua h.
Vương Chỉ Hinh rời khỏi quán cơm, bên ngoài vẫn còn lác đác mưa rơi.