Ca phẫu thuật được tiến hành vào thứ bảy. Vào ngày này, Cảnh Lang đưa theo Cảnh Tiểu Lang và Lục Hồng đến bệnh viện trước đó do Dương Mỹ Linh sắp xếp.
Bắt đầu từ sáng sớm, cả người Lục Hồng đều rơi vào trạng thái khẩn trương. Cảnh Lang có thể cảm nhận được sự bất an của cô, một mực luôn nắm lấy tay, dành ra sự khích lệ.
"Mẹ, đừng sợ!"
Cảnh Tiểu Lang trong ngực lộ ra đầu nhỏ, vỗ tay kêu lên. Hiện giờ, tai và đuôi của Cảnh Tiểu Lang vẫn không thể thu hồi thật tốt được. Vì vậy hôm nay lúc ra cửa, Cảnh Lang đội cho bé con cái mũ, mặc đồ liền thân, giấu cái đuôi nhỏ trong áo.
"Ừm, mẹ không sợ."
Lục Hồng cầm bàn tay bé nhỏ của Cảnh Tiểu Lang, ôn nhu nói.
"Vợ, đợi sau khi phẫu thuật, chị nhất định sẽ nhốt em trong phòng ba ngày ba đêm."
Giọng điệu cực kỳ mập mờ, hăng hái hướng Lục Hồng nháy mắt.
"Cảnh Lang, đồ đáng ghét!"
Lục Hồng đỏ mặt nhìn cô, đương nhiên hiểu ý. Nhưng trong lòng lại biết, người này chỉ là muốn mình thả lỏng.
"Vợ, lẽ nào em không muốn~"
Cảnh Lang cố ý cười thô bỉ nói, tay chíp bông nhân cơ hội bóp trước ngực cô một cái.
"Lang, chị!"
Lục Hồng giận thật, nhắm mũi chân cô chính là một cước.
"Úi! Vợ, đau!"
Cảnh Lang yếu ớt nhìn Lục Hồng.
Trong bệnh viện, Dương Mỹ Linh cùng bác sĩ đợi trước cửa từ sớm, cô biết lần phẫu thuật này tuyệt không thể có chút sơ suất. Chỉ là, khi cô nhìn thấy Cảnh Lang một nhà ba người bộ dạng hạnh phúc, đi về phía này, thì trong lòng mơ hồ đau nhức.
"Cảm ơn cô, Dương phu nhân."
Lục Hồng gọi xa lạ, khiến trong lòng Dương Mỹ Linh càng khó chịu.
"Đây là việc chị nên làm, chị luôn không quên lời hứa hẹn năm đó." Ánh mắt Dương Mỹ Linh đượm buồn.
Lục Hồng nhất thời cứng họng, bỗng nhiên nhớ lại ngày tháng các cô còn ở Dạ Mị, trong lòng muôn vàn cảm khái. Cảnh Lang cũng cảm nhận được bầu không khí vi diệu giữa cả hai, đương nhiên không vui. Ôm chầm eo Lục Hồng, mặt lạnh đối Dương Mỹ Linh nói:
"Xem như tôi nợ cô một mối ân tình."
Lực đạo ôm eo Lục Hồng không ngừng tăng thêm, Lục Hồng biết Cảnh Lang khẳng định lại ghen, lập tức nói:
"Hy vọng sau này giữa chúng ta vẫn là bạn thân của nhau."
"Ừm."
Thấy sắc mặt Cảnh Lang đã xanh mét, Dương Mỹ Linh ngược lại cười hướng Lục Hồng đưa tay, Lục Hồng nắm lấy tay cô một cách tự nhiên.
Toàn bộ mặt Cảnh Lang cũng sắp 'một màu xanh xanh chấm thêm màu vàng', Dương Mỹ Linh rút tay về đúng lúc. Lục Hồng ném cho Cảnh Lang một cái liếc mắt, móc vào cánh tay cô, tiến tới bên tai nhỏ giọng:
"Lang, đừng nhỏ mọn như vậy~"
"Hừ!" Cảnh Lang cố ý ngoảnh mặt.
Lục Hồng thay quần áo bệnh nhân màu trắng, nằm trên giường đang chuyển động. Cảnh Lang bế Cảnh Tiểu Lang, lập tức tiến tới:
"Vợ, em cố lên~!"
Cảnh Tiểu Lang đưa ra tiểu móng vuốt nhẹ nhàng đặt lên bàn tay Lục Hồng, dành ra sự khích lệ. Giờ phút này trong lòng Lục Hồng tràn đầy ấm áp, cô hướng cả hai gật đầu liên tục.
"Chị sẽ một mực bên ngoài cùng em!"
Cảnh Lang hôn lên mu bàn tay, ánh mắt vô cùng nóng bỏng.
"Lang..."
Bỗng nhiên Lục Hồng có chút quyến luyến không thôi, đối lần phẫu thuật này cảm thấy bất an. Cô đương nhiên hy vọng Cảnh Lang với bảo bảo có thể cùng vào trong, bên cô cho đến khi xong phẫu thuật.
"Vợ, tin tưởng chị! Sẽ không có việc gì."
Cảnh Lang nhấn mạnh thêm một lần, hóa giải tâm tình khẩn trương cho cô.
Rốt cuộc dưới ánh mắt nóng bỏng của Cảnh Lang, Lục Hồng ánh mắt quyến luyến, bị đẩy vào phòng phẫu thuật. Dương Mỹ Linh một mực đứng bên cạnh trong lòng có đủ mùi vị, cảm giác bản thân giống như người thừa. Ngực buồn rầu, vì vậy quyết định ra ngoài hóng mát một chút.
Cảnh Lang bế Cảnh Tiểu Lang ngoài cửa phòng phẫu thuật,
"Mẹ~ mama sẽ không sao cả đâu."
Tiểu móng vuốt sờ gương mặt Cảnh Lang một cái,
"Tiểu Lang ngoan, cùng mẹ đợi mama ra!"
"A ô~~~!"
Cảnh Tiểu Lang nhẹ nhàng kêu lên.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, chờ đợi vô cùng sốt ruột khiến thần kinh Cảnh Lang giây phút nào cũng căng thẳng. Nhưng mà, nửa đường lại xuất hiện một người cô không thể ngờ đến.
"Cảnh Lang~~~~!"
Nghiêm Tinh phất phất tay, từ cửa chính bệnh viện đi tới, nụ cười dị thường rực rỡ.
Cảnh Tiểu Lang nhạy bén lộ ra đầu nhỏ,
"Mẹ, con ghét dì! Ô ô ô! Thối thật thối!"
Thời gian Lục Hồng làm phẫu thuật, Cảnh Lang có nói với Nghiêm Tinh. Chỉ là lúc này, nụ cười của cậu ấy lại làm người ta không rét mà run...
"Cho mình mượn bé con hai ngày, thấy sao?"
Mở miệng không phải hỏi tình hình Lục Hồng, mà là trực tiếp nói ra yêu cầu không thể nào tưởng tượng được.
"Nghiêm Tinh, cậu có ý gì?"
Cảnh Lang không vui nhướng đôi mi thanh tú,
"Haha, ý trên mặt chữ~~"
Nghiêm Tinh nói xong, liền muốn đi qua cướp Cảnh Tiểu Lang trong ngực Cảnh Lang.
Tay Cảnh Lang buông lỏng, Cảnh Tiểu Lang nhanh chóng nhảy lên mặt đất, quay đầu ghét bỏ nhìn đối phương. May mắn bệnh viện này do Dương Mỹ Linh mở, vì để Lục Hồng có thể làm phẫu thuật, trong bệnh viện ngoại trừ một số ít y tá, cũng không lưu lại bệnh nhân khác.
"Nghiêm Tinh!" Cảnh Lang quát lên,
"Hahahaha~~ mình nói này Cảnh Lang, cậu sao trở nên keo kiệt vậy?"
"Mình chẳng qua chỉ hỏi mượn bé con của cậu hai ngày, mà cậu lại giống như con sói bị đạp trúng đuôi vậy!"
"Mượn làm gì?!"
Cảnh Lang nghiêm nghị hỏi,
"Chuyện này phải hỏi chủ nhân mình rồi~~~~"
Nghiêm Tinh vẫn bày ra gương mặt tràn đầy nụ cười, nhưng giờ phút này nhìn lại cực kỳ chán ghét.
Quả nhiên, Nghiêm Tinh đã xảy ra vấn đề!
Lúc này Cảnh Lang phán đoán, trong đầu hiện lên Nghiêm Tinh sau khi từ bệnh viện tâm thần trở lại, một loạt các cử chỉ khác thường của cậu ấy. Xem ra Cảnh Kỳ còn làm vài chuyện khác với Nghiêm Tinh.
"Tiểu Lang, trước tìm một chỗ an toàn ngoan ngoãn trốn."
Cảnh Lang hướng Cảnh Tiểu Lang trên đất nói.
Cảnh Tiểu Lang gật đầu, liền hướng phía xa chạy đi. Nghiêm Tinh vừa định xê dịch, thân hình Cảnh Lang bỗng lóe lên, chắn trước mặt cô.
"Cảnh Lang~~~ có thể đừng cản trở không, sớm một chút hoàn thành nhiệm vụ, mình mới có thể về ăn cơm sớm!"
Cảnh Lang trở tay tát một phát vào mặt Nghiêm Tinh.
Nghiêm Tinh sao cũng được cười một tiếng, dường như không hề cảm thấy đau đớn. Trong lòng Cảnh Lang tính toán, nếu Cảnh Kỳ có lòng mưu đồ thừa dịp muốn bắt Cảnh Tiểu Lang, đương nhiên không phải chỉ một mình Nghiêm Tinh tới.
Toàn bộ bảo vệ trong bệnh viện đều đã bị quét sạch, trước mắt Hồng Hồng lại đang làm phẫu thuật bên trong, tuyệt đối không thể để bọn họ làm bị thương cô ấy!
Tay Nghiêm Tinh thẳng về trước, mưu toan bóp cổ Cảnh Lang, Cảnh Lang nghiêng đầu tránh, ngẩng đầu đá về phía bụng Nghiêm Tinh.
Nghiêm Tinh nhảy ra sau,
"Cảnh Lang, chúng ta không phải bạn sao? Cho mình mượn Tiểu Lang vài ngày thì có làm sao!"
Cảnh Lang bất lực lắc đầu, tên ngốc này sao lại không cẩn thận với Cảnh Kỳ như vậy. Có điều nói đến thì, tại sao Cảnh Kỳ lại muốn bắt Cảnh Tiểu Lang?
Dương Mỹ Linh cau mày nhìn bảo vệ ngã trước cửa, đạp giày cao gót bước nhanh tới cửa. Cúi người, tay dò xét hơi thở bọn họ, còn may vẫn còn sống.
Lập tức lấy điện thoại,
"Nếu tôi là cô, tôi sẽ không làm vậy."
Thanh âm từ phía sau vang lên, Dương Mỹ Linh đứng dậy, xoay người hướng về người bước tới.
"Cô là ai?" Dương Mỹ Linh chất vấn.
"Đồng minh của cô. Chỉ cần Cảnh Lang còn tồn tại trên đời này một ngày, cô liền vĩnh viễn sẽ không có được tim Lục Hồng."
"Đây là việc của tôi!"
Hiển nhiên Dương Mỹ Linh đã đoán ra ý đồ đối phương.
"Giả sử Cảnh Lang cùng đứa nhỏ biến mất, mà cô thì vẫn ở bên cạnh cô ta. Chỉ cần thời gian lâu dài, việc cô ta động tâm với cô chỉ còn là chuyện sớm hay muộn chẳng phải sao?"
Cảnh Kỳ đắc ý nói.
"Trên đời không có bữa ăn nào là miễn phí, tôi với cô chưa từng gặp mặt, tại sao cô lại muốn giúp tôi?"
"Mục tiêu của tôi chỉ có Cảnh Lang với đứa nhỏ."
"Nếu tôi không đáp ứng thì sao?"
Dương Mỹ Linh giấu tay sau lưng lặng lẽ ấn lên màn hình điện thoại.
"Tôi không cho rằng câu trả lời của cô sẽ là từ chối." Cảnh Kỳ thề son sắt nói.
"Không sai, tôi thích Lục Hồng."
Dương Mỹ Linh tiếp tục nói.
"Haha, nói gì mà yêu một người chính là tác thành cho cô ấy, vô tư dâng hiến bản thân mình, mấy thứ đó chỉ mấy lời vứt bỏ. Chỉ là hành động của kẻ yếu nhược!"
Biểu cảm Cảnh Kỳ đột nhiên vặn vẹo,
"Nếu yêu cô ấy, liền phải vững vàng nắm lấy cô ấy trong lòng bàn tay đặt ở bên cạnh!"
"Nhưng tại sao cô muốn đứa con của Lục Hồng?"
Dương Mỹ Linh hỏi.
"Đứa nhỏ? Thứ tạp chủng nửa người nửa yêu à?"
"Cô mới nói cái gì!"
Dương Mỹ Linh xác nhận bản thân cô không hề nghe lầm.
"Thì ra cô vẫn chưa biết, Cảnh Lang là lang tộc, Lục Hồng là người, bọn họ sinh ra đương nhiên là tạp chủng."
"Xin lỗi, tôi nói sai, cải chính một chút. Bản thân Cảnh Lang cũng chỉ là nửa yêu."
"Yêu?"
Nhất thời, Dương Mỹ Linh tựa hồ khó mà tiêu hóa.
"Người cô yêu đã yêu một con lang yêu!"
Thân mình Dương Mỹ Linh có chút không vững, Cảnh Lang? Yêu? Lục Hồng thích một con yêu quái. Hahaha, cô lại bại bởi một con yêu...
Dường như rất hài lòng với biểu cảm của Dương Mỹ Linh, Cảnh Kỳ tiếp tục nói:
"Lục Hồng là cam tâm tình nguyện sinh con cho Cảnh Lang."
"Tôi nói là mang thai tự nhiên. Bọn họ tuy cùng phái, nhưng ở Lang tộc vẫn có thể mang thai."
"Tôi dựa vào gì tin tưởng tất cả những gì cô nói?"
Dương Mỹ Linh chợt ngẩng đầu.
"Cô có thể hỏi Lục Hồng!"
Trong lúc đó, Lục Hồng phẫu thuật cũng sắp kết thúc. Cảnh Lang cùng Nghiêm Tinh vẫn còn giằng co không nghỉ, Nghiêm Tinh bị Cảnh Kỳ khống chế, linh lực tăng vọt, lại để Cảnh Lang có chút hơi cố sức. Ánh mắt cô thỉnh thoảng nhìn về phòng phẫu thuật, Nghiêm Tinh thừa dịp kẻ hỡ cô thất thần, một quyền đánh vào ngực.
"Khục... khụ khụ..."
Cảnh Lang lùi liên tục về sau, một tay che ngực, khóe miệng chảy xuống một chút chất lỏng màu đỏ.
"Cảnh Lang, cậu đánh không lại mình."
Nghiêm Tinh từng bước ép sát Cảnh Lang, trong lòng Cảnh Lang suy nghĩ nên làm sao mới có thể chế ngự Nghiêm Tinh.
"Tiểu Lang Lang, ngoan~~ mau ra đây! Nếu không ra, mẹ con xem như gặp phải tai ương đó."
Nghiêm Tinh hướng khắp nơi hô lên.
Hai tay Cảnh Lang bắt lấy cổ chân Nghiêm Tinh, dùng sức kéo xuống. Không ngờ Nghiêm Tinh vẫn không nhúc nhích, bất luận Cảnh Lang lôi kéo thế nào.
Tại sao lại vậy?
Nghiêm Tinh cười ngồi chồm hổm, một quyền đánh về phía cằm Cảnh Lam.
"Khục..."
Cảnh Lang một trận choáng váng, lực đạo trên tay thả lỏng, thân người ngã trên đất.
"Không được đánh mẹ tôi!"
Thân ảnh nhỏ xíu của Cảnh Tiểu Lang vọt ra, há mồm cắn cánh tay Nghiêm Tinh. Nghiêm Tinh vẫn không cảm thấy đau đớn, trong mắt ngược lại ý cười.
"Tiểu quai quai~ rốt cuộc cũng chịu ló dạng~"
Nghiêm Tinh tóm cổ Cảnh Tiểu Lang, xốc bé con lên.