Tiểu Hồng Mạo Tấn Công

chương 18: tiểu hồng mạo nghĩ thông suốt

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Xiang

Beta: TH

Lúc tỉnh lại, Tiểu Hồng Mạo thấy mình đang nằm trong phòng bệnh xa hoa. Xa hoa đến nỗi cô còn tưởng mình đang ở trong một khách sạn năm sao nếu như không có y tá đến kiểm tra tình hình của cô.

“Em tỉnh rồi?” Chị y tá xinh đẹp đứng ở đầu giường, nhìn Tiểu Hồng Mạo vừa tỉnh nở nụ cười ngọt ngào.

“Đây là bệnh viện ạ?” Tiểu Hồng Mạo còn có chút mơ hồ.

“Đúng vậy.” Chị y tá kiểm tra sơ qua tình trạng của Tiểu Hồng Mạo rồi vui vẻ thông báo: “Thời gian bị thiếu Oxi của em không lâu, cũng không bị bỏng. Sau khi tỉnh dậy thì có thể xuất viện.”

“Chị ơi cho em hỏi người cùng em tới bệnh viện ở đâu ạ?” Trong lòng Tiểu Hồng Mạo vẫn nhớ đến Sói ca, cũng không biết anh đã chết hay chưa.

“Em nói đến ngài Huy Lãng sao?”

“Vâng, vâng, đúng vậy!” Tiểu Hồng Mạo điên cuồng gật đầu.

“Ngài Huy Lãng vẫn ở trong phòng.” Chị y tá nói.

“Trong phòng ạ?” Tiểu Hồng Mạo nhìn xung quanh, trong phòng này có ghế sofa, tủ lạnh, bàn trà, két sắt, tất cả đều có nhưng chỉ không có Sói ca.

“Ở đây là phòng khách, còn phòng chính ở bên kia.” Chị y tá chỉ vào cửa phòng bên, giải thích chu đáo, “Đây là phòng bệnh dành riêng cho ngài Huy Lãng. Bởi vì không còn giường trống ở bên ngoài nên ngài ấy đặc biệt đặt thêm một giường ở phòng khách cho em.”

“À, haha…” Phòng bệnh cũng có phòng riêng, đúng là nghèo đói đã làm hạn chế trí tưởng tượng của cô.

“Nếu em đã tỉnh vậy chị sẽ đẩy cái giường này đi. Dù sao để nó ở chỗ này cũng không được đẹp.”

“Haha…” Chị y tá, mặc dù những gì chị nói nghe không có vấn đề gì nhưng giường tôi ngủ sao lại khó coi được? Phòng bệnh riêng thì hay lắm à? Phòng khách không thể để thêm một cái giường chắc? Hỏi những nhóm cho thuê một chút xem, phòng bếp cũng có thể để nhá.

Chờ khi Tiểu Hồng Mạo oán thầm xong thì chị y tá đã đẩy giường ra khỏi phòng bệnh riêng của anh Sói.

Tiểu Hồng Mạo không có chuyện gì làm nên định đi thăm Sói ca một chút. Vì vậy cô bèn đi đến gõ cửa phòng.

“Vào đi.” Quả nhiên Sói ca không ngủ.

Tiểu Hồng Mạo không khách khí đẩy cửa vào. Sói ca đang cúi đầu đọc sách dưới ánh đèn ấm áp, sau khi nghe thấy tiếng bước chân, Sói ta nhẹ nhàng ngước mắt lên. Anh nghiêng đầu lại nhìn, trên con mắt nhạt màu, hàng mi cong dài khẽ run run. Không có sự cố định của keo xịt tóc, mái tóc bông xù rối lung tung, khiến cho Sói ca cũng trở nên dịu dàng không ít.

Không phát hiện nha, hóa ra Sói ca lại đẹp trai như vậy.

“Tỉnh rồi?” Sói ta thấy Khăn đỏ còn đang ngẩn người ở cửa, không nhịn được lên tiếng trước.

“À, ừ.” Tiểu Hồng Mạo, cô đang làm gì vậy? Cô quên người này là tên biến thái rồi sao? Còn dịu dàng, giả đấy, tất cả đều là giả hết!

“Tỉnh rồi còn không đi đi, có chuyện gì muốn nói với tôi sao?” Huy Lãng khép sách lại rồi đặt nó lên tủ đầu giường.

Lúc anh Sói cất sách, cơ thể anh khẽ nhúc nhích, băng gạc trắng trên vai ngay lập tức lộ ra dưới ánh đèn.

“Anh… Anh anh anh…” Tiểu Hồng Mạo xúc động đi đến.

Sói ca ngạc nhiên nhìn Khăn đỏ.

“Bị thương rồi, đáng đời!” Tiểu Hồng Mạo hít một hơi sâu, cười trên sự đau khổ của người khác, nói.

“Ha…” Sói ca bỗng nhiên mỉm cười, “Vậy có phải tôi cũng nên nói cô bị hôn mê còn đáng đời hơn tôi không.”

“Tôi ở đó là vì cứu anh.” Khăn đỏ cãi lại, “Nó giống với việc anh tự chuốc lấy như này sao?”

“Đây là lần thứ năm, năm lần, cô đã ngăn cản tôi tự tử năm lần rồi.” Sói ca nói.

“Tự anh cũng biết mà vẫn không thể ngừng lại một chút sao?” Tiểu Hồng Mạo nói một cách mệt mỏi. Trong nước, trong lửa cô đều trải qua, còn kèm thêm hai lần lên hotsearch Weibo, cô cũng có dễ dàng gì đâu.

“Từ nhỏ đến lớn tôi làm bất cứ cái gì cũng rất thuận lợi.” Sói ta đột nhiên bắt đầu khoe khoang: “Khi bố mẹ người khác vẫn đang lo lắng làm sao để con họ học một ngôn ngữ thì lên tuổi tôi đã học được ngôn ngữ của ba nước Anh, Pháp, Đức. Tôi không cần thi, lúc thích thì có thể học piano. Tôi còn chơi tốt hơn mấy người học chuyên ngành piano ở trường. Mỗi ngày lên lớp đều ngủ nhưng thi lại luôn được hạng nhất. Tôi không cần thi đại học vì thư thông báo của mười mấy trường đại học quốc tế nổi tiếng đã sớm chất đầy hòm thư nhà tôi. Sau khi tốt nghiệp đại học, người khác đều phải đi tìm việc làm, còn tôi trực tiếp về nhà thừa kế gia nghiệp. Có người nói tôi dựa vào cha mẹ, nhưng tôi đã dùng công ty Huy Hoàng của mình thâu tóm công ty của bố mẹ.”

Má nóa, đây không phải là bạn trai tiêu chuẩn trong truyện tranh Jack Su máu chó sao?

“Duy chỉ có việc tự sát.” Anh Sói nhìn Khăn đỏ, “Tôi bị một người phụ nữ điên gây trở ngại năm lần.”

“Ai… Ai là người phụ nữ điên chứ.” Tiểu Hồng Mạo hơi chột dạ, “Nói tôi điên thì anh có tin rằng bây giờ chúng ta đi tìm một bác sĩ tâm lí xem ai mới là người điên không.”

“Tôi đang khen cô.”

“Cái gì cơ?” Tiểu Hồng Mạo cho rằng mình nghe nhầm.

“Năm lần tự sát đều là suy nghĩ ngẫu nhiên của tôi, nhưng cô luôn có thể kịp thời xuất hiện, hơn nữa còn ngăn cản thành công, mặc dù rất kì quặc…”

“Ừm… Đó là do tôi gặp may thôi.” Tiểu Hồng Mạo ngay lập tức chột dạ không thôi. Mặc dù công ty sẽ đưa ra lý do cho việc xuất hiện bất ngờ của cô trước mặt Sói ca, nhưng nhiều lần trùng hợp như vậy, không bảo đảm sẽ không bị người khác nghi ngờ.

“Nhưng dù nói nói thế nào cô cũng đã cho tôi thấy năng lực của cô.”

Năng lực? Sao đột nhiên lại được khẳng định vậy? Có chút kích động về những gì đang xảy ra.

“Cho nên tôi quyết định cho cô một cơ hội nữa.” Sói ca nói.

“Sẽ không phải lại để tôi điều trị trực tiếp lần nữa chứ?” Tiểu Hồng Mạo tỏ ý mình sẽ không bị lừa lần hai. Nhưng ngay cả khi đó là lần thứ hai, cô cũng phải tiếp lấy. Có lúc cuộc sống chết tiệt như vậy đấy, trắng trợn chà đạp bạn, mà bạn còn phải ngậm đắng nuốt cay. Cho nên con người bẩm sinh đã cuồng ngược rồi sao?

“Lần này tôi sẽ cho cô một tháng.” Sói ta đột nhiên nói.

“Anh nói gì cơ?” Hôm nay tai cô không được tốt lắm, sao lại cảm thấy mình nghe nhầm nhỉ?

“Một tháng này tôi sẽ phối hợp trị liệu với cô.” Sói ca lập lại.

“Thật không?”

“Thật!”

“Nếu như anh đổi ý sẽ mãi mãi không chết được.” Khăn đỏ cảm thấy mình thật thông minh.

“…” Điều khoản ràng buộc hợp đồng mới mẻ và tinh tế này, ngay cả anh Sói cũng không nói nên lời.

“Ngoắc tay!” Tiểu Hồng Mạo tranh thủ thời cơ, đưa ngón tay út của mình ra, ngoắc ngoắc.

Ngây thơ như vậy? Mặc dù ngây thơ nhưng anh luôn tuân thủ theo các quyết định của mình. Sói ca bụm mặt đưa ngón tay út mình ra, ngoắc tay với Tiểu Hồng Mạo, rất bất đắc dĩ nói: “Ngoắc tay treo cổ, một trăm năm cũng không được thay đổi.”

“Ồ? Không ngờ anh lại ngây thơ như vậy? Lại còn nói ra câu này?” Khăn đỏ không nhịn được bật cười.

“…” Sói ca bỗng nhiên lại muốn chết. Mình bị lửa hun hỏng đầu rồi à?

Nhưng dù thế nào đi nữa thì cũng ngoắc tay rồi, thề rồi nên Tiểu Hồng Mạo vui vẻ về nhà thay quần áo. Anh Sói dựa vào giường, không ngừng an ủi mình, một tháng mà thôi, chỉ một tháng mà thôi….

Sáng sớm hôm sau, Tiểu Hồng Mạo tự mình trang điểm rạng rỡ, mặt mày vui mừng, không phải người mù đều có thể nhìn ra.

“Em yêu rồi?” Bạch Tuyết không nhịn được hỏi.

“Hử! Sao có thể chứ?” Tiểu Hồng Mạo phủ nhận.

“Phụ nữ đột nhiên bắt đầu trang điểm, hơn nữa mặt đầy sắc xuân, mắt như hoa đào, chỉ cần không phải người mù đều biết em yêu rồi.” Tào Nặc cũng nói.

“Nói bậy gì đấy?” Tiểu Hồng Mạo không hiểu nói:” Loại người mang bệnh nan y như chúng ta, giá trị mạng sống cũng phải khổ cực đi kiếm thì sao có tư cách yêu đương chứ.”

“Không có tư cách sao?” Tiểu Minh bỗng nhiên không vui,” Vậy còn em thì sao? Năm nay em mới trưởng thành, còn định lên đại học để có người yêu nữa.”

“Từ góc độ pháp luật mà nói, chỉ có người chết mới có thể tước đoạt quyền lợi của em. Cho nên chỉ cần em chưa chết thì làm cái gì cũng được.” Vu Cách phổ cập khoa học.

“Thế em yên tâm rồi.” Tiểu Minh ngay lập tức yên tâm.

“Tiểu Minh, anh cho em một lời đề nghị, không nên vì quá nóng lòng vì một thân cây mà bỏ cả khu rừng.” Tào Nặc nhân cơ hội dạy dỗ.

“Nói bậy gì đấy?” Bạch Tuyết cũng nhân cơ hội dạy bảo, “Tiểu Minh, nghe chị này. Yêu thì nhất định phải tìm một cô gái em thích, một lòng một dạ đối xử tốt với người ta.”

“Đồng thời em cũng nên cân nhắc rủi ro.” Vu Cách nói, “Ví dụ như người nhà anh ta thích nhưng anh ta lại không thích cô ấy. Anh ta vẫn luôn không tìm được cô gái mà mình thích, còn người thích anh ta thì anh ta lại không thích một ai.”

“Có… Có thê thảm như vậy ạ?” Tiểu Minh hoảng hốt.

“Dựa trên phân tích khoa học …”

“Im miệng!” Ba người còn lại hét lên, rất nghi ngờ không biết người đàn ông này có phải đã từng chịu thất bại trong tình cảm không nữa.

“Được rồi. Quay lại chuyện chính đi. Đột nhiên hôm nay em có tâm trạng tốt, có phải có tiến triển với Sói ca không?” Bạch Tuyết nhìn Tiểu Hồng Mạo.

Lời này nghe sao cũng thấy mang nghĩa khác.

“Coi là vậy đi.” Tiểu Hồng Mạo không nghĩ sâu, “Sói ca cuối cùng cũng đã đồng ý phối hợp điều trị với em.”

“Ố ồ, chúc mừng, chúc mừng.” Một đám người vỗ tay không ngớt.

“Nhưng mà sở dĩ em vui vẻ như vậy vì tự em đã nghĩ thông suốt rồi.” Tiểu Hồng Mạo nghịch ngợm chớp mắt.

“Em nghĩ thông suốt cái gì?” Bạch Tuyết hỏi.

“Dù sao bệnh nan y cũng không trị khỏi được, mà lão viện trưởng lại không chịu trả trước tiền lương, cũng không cho đổi mục tiêu nhiệm vụ nên em chỉ có thể giết Sói ca. Đưa đầu cũng là một đao, rụt đầu cũng là một đao, chị em mình chi bằng cứ vui vẻ trải qua, để ý việc có thành công hay không làm gì.” Tiểu Hồng Mạo nói.

“Cô định buông tha cho Sói ca? Sau đó tự mình vui vẻ trải qua ngày tháng còn lại…” Tào Nặc đếm, “ ngày.”

“Cô ấy không có tiền, lấy cái gì mà vui vẻ qua ngày.” Vu Cách vạch trần.

Anh là quỷ hả? Mọi người đồng loạt trừng Vu Cách, Vu Cách không thèm để ý, bình tĩnh ăn bánh bao.

“Ai nói tôi không có tiền.” Tiểu Hồng Mạo vỗ bàn,” Tôi bây giờ cực kì có tiền.”

“Hả??” Mọi người không hiểu nhìn sang.

Tiểu Hồng Mạo giẫm trên băng ghế: “Mọi người quên mục tiêu nhiệm vụ của tôi rồi sao? Sói ca là người nằm trong top danh sách những người giàu nhất thế giới trong năm năm liên tiếp.”

Mặc dù không phải là bản thân Tiểu Hồng Mạo nhưng lại sùng bái một cách khó hiểu.

“Tôi quyết định ngày còn lại này sẽ ăn, uống, chơi. Chẳng những muốn anh ta bỏ tiền mà còn muốn lấy luôn người anh ta.”

Mọi người nghĩ đến giá trị của anh Sói tương đương với giá trị của minh tinh, ngay lập tức rõ ràng.

“Trên Internet có rất nhiều fans não tàn nói chỉ cần được ngủ với Sói ca một đêm thì chết cũng không hối tiếc. Tiểu Hồng Mạo của chúng ta là muốn thực hiện rồi.” Bạch Tuyết thở dài nói.

“Không sai!” Tiểu Hồng Mạo hung ác nói, “Nếu ngày cuối cùng anh ta còn muốn tự sát thì tôi sẽ cưỡng gian anh ta, sau đó chết ở trên giường anh ta. Đến lúc đó xem ai có thể nói rõ ràng, hahahahaha…”

“Bái phục, bái phục.”

“Nham hiểm, nham hiểm quá.”

“Nhân tài, nhân tài.”

“Đây là danh thiếp của tôi.” Vu Cách rất vô tình không nghiêng ngả.

“Làm gì?” Tiểu Hồng Mạo nghi ngờ nói.

“Có lẽ Sói ca cần một người luật sư.”

Khóe miệng Tiểu Hồng Mạo giật giật.

“Cô yên tâm, trong vòng ngày tới, tôi sẽ không tiết lộ kế hoạch của cô đâu.” Vu Cách lại nói.

Tiểu Hồng Mạo chột dạ nhận lấy danh thiếp.

HẾT CHƯƠNG

Truyện Chữ Hay