Ngày cưới đã tới.
Hôm nay thời tiết rất rực rỡ, gió thu thổi nhẹ, lòng người phấn khởi. Hoa Nhiễm lại một lần nữa trải qua hôn lễ của nàng và Nguyệt Vô Phong, lần đầu tiên tổ chức cũng không khẩn trương như vậy. Trang điểm, ăn mặc, khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, trong mắt nhộn nhạo đầy cảm xúc vui mừng. Nguyệt Vô Phong đang ở bên ngoài tiếp khách cùng với cha hắn.
Một số khách nhân đến chào hỏi Nguyệt phụ: “Tam gia, chúc mừng, chúc mừng." Liếc mắt nhìn thấy Nguyệt Vô Phong, liền nói: “Phong nhi, đã lớn như vậy, năm đó, lúc ta gặp ngươi lần đầu tiên vẫn còn đang la hét muốn ăn kẹo Hồ Lô, đảo mắt liền lấy vợ, ta lại đã già rồi......”.
Hôm nay, Nguyệt Vô Phong mặc y phục tân lang, trên mặt mang nụ cười nhàn nhạt hòa nhã, nhưng không mất đi khí chất quý tộc, hắn cúi người chào, đối với từng người tới chúc mừng hôn lễ.
Lúc nhìn thấy Quân Thập Dạ đến, hắn hơi hoảng hốt một chút, nhưng sau đó lại duy trì nụ cười nhẹ nhàng như cũ: “Hoan nghênh Quân huynh đến uống rượu mừng của ta và Hoa Hoa.”.
Quân Thập Dạ nhìn Nguyệt Vô Phong một cái, ánh mắt lạnh nhạt: “Ta tới thăm Hoa Nhiễm."
Thanh âm rất nhẹ không có ai có thể nghe được nhưng Nguyệt Vô Phong lại nghe được rõ ràng, giống như đưa chiến thư.
Có người nhìn thấy Quân Thập Dạ, liền lại gần lấy lòng: “Quốc sư đại nhân, ngài đã tới......”.
Nguyệt Vô Phong vẫn tiếp tục tiếp đón khách của hắn, nhưng trong lòng lại thầm nghĩ, Quân Thập Dạ dù ngươi vẫn không buông tha nhưng ngươi có thể làm gì được ta chứ.
Hôn lễ đang hăng hái trong nháy mắt dường như không còn được như trước, đối với Nguyệt Vô Phong mà nói, hôn lễ lần này so với lần trước trong núi hoang, không hề có cảm giác mới mẻ mà thậm chí còn có chút phiền não.
Cho đến tận khi nắm bàn tay nhỏ bé mềm mại của Hoa Nhiễm, hắn mới hơi hồi phục lại tinh thần. Nơi này lễ tiết rõ ràng nhiều hơn, lòng vòng rất lâu mới làm lễ, làm lễ xong lại bắt đầu tấu nhạc đốt pháo, dâng hương đèn cầy, hiến nhang đèn. Đốt nến, thắp hương, dâng hương, quỳ xuống, dập đầu, cuối cùng còn phải làm rất nhiều chuyện vụn vặt khác, Hoa Nhiễm chỉ cần cẩn thận làm theo hướng dẫn của người bên cạnh mà hành lễ.
Mãi mới có thể hành lễ phu thê quen thuộc, sau đó nàng được đưa vào động phòng.
Mới vừa ngồi xuống, một nha hoàn đi tới thay quần áo cho nàng, bảo là phải đi ra ngoài mời rượu. Hoa Nhiễm đổi một bộ váy màu đỏ, rồi theo nha hoàn ra ngoài, vừa ra cửa đã thấy Nguyệt Vô Phong đứng ở đó, miệng cười tưới rói nói với nàng: “Một chút nữa không cho uống rượu, ta sẽ thay ngươi chống đỡ, không cho hành động theo cảm tính."
Lời của Nguyệt Vô Phong luôn nhẹ nhàng như nước chảy, rơi vào tai Hoa Nhiễm lại như là lông vũ đang nhẹ nhàng phe phẩy gãi ngứa, khiến trong lòng nàng rung động không dứt.
Hoa Nhiễm tiến lên ôm tay Nguyệt Vô Phong, giọng nói mềm mại ngọt ngào, mang theo một chút nỉ non giọng mũi: “Được."
Nguyệt Vô Phong nhìn kiều thê bên cạnh, tâm thần không khỏi động đậy, cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của nàng.
"Vợ chồng son đúng thật là hăng hái, người khác đang chờ các ngươi tới mời rượu đấy." Một tiếng này cất lên đột ngột đã hù sợ Hoa Nhiễm, nàng vội vàng đứng ngay ngắn ai ngờ lại nhìn thấy người đến là con thỏ, trên mặt không khỏi tức giận: “Con thỏ khốn kiếp!”.
"Hả?”. Vẻ mặt con thỏ mê mang: “Tại sao ta khốn kiếp, ta khốn kiếp với ngươi sao?”.
"Cút!”. Dường như kiếp trước nàng cùng con thỏ này có thù không đội trời chung nên bây giờ cứ vừa nhìn thấy hắn là nàng liền muốn hung hăng đánh hắn.
Nguyệt Vô Phong nhìn hắn một cái, không nói gì, chỉ nhàn nhạt mỉm cười, ngăn lại Hoa Nhiễm đang kích động, gật đầu một cái rồi nói: “Thật vui vì ngươi có thể đến”.
"Không phải tự ta muốn đi, là lão bản nhà ta bắt ta đi, hắn sợ ta chạy nên túm ta theo để giám sát, nương tử của ta cũng đi cùng. À mà đúng rồi, các ngươi cũng biết bọn họ đấy, một người là tiền trang lão bản - Tiền Bạo, còn một người là đại mỹ nhân thê tử của ta - Xích Đồng......”.
Hoa Nhiễm kinh ngạc đến nỗi trợn to cả hai mắt, khi nhìn thấy sau lưng con thỏ này là con báo tinh và nữ nhân mắt đỏ, đôi tay liền khua loạn: “A, ta không hoan nghênh các ngươi, tốt nhất các ngươi chủ động biến đi! A......”.
Nguyệt Vô Phong kịp thời che miệng của nàng lại không cho nàng nói lung tung: “Hoa Hoa, người tới là khách, không cho hồ đồ".
"Ta hận bọn hắn. Ta hận bọn hắn, thật là vật họp theo loài, từng người một trong bọn họ ta đều hận". Bây giờ suy xét lại, có thể những “tổn thương” mà họ gây ra cho nàng lúc ấykhông tính là gì, nhưng Hoa Nhiễm là một người cực kỳ mang thù lại cực kỳ cố chấp, thù vẫn chưa báo nàng làm sao có thể tha thứ cho bọn họ.
"Hoa Hoa, nàng còn gây sự nữa ta sẽ giam nàng lại”. Nguyệt Vô Phong thấy nàng giùng giằng lợi hại liền ở bên tai nàng nhỏ giọng nói một câu.
Hoa Nhiễm nghe ra được ý tứ uy hiếp trong những lời này nên kìm chế cơn tức lại không làm ồn nữa: “Vậy ta nhịn một chút, chỉ nhịn một chút, lần sau gặp được bọn họ, chàng phải giúp ta báo thù chứ không được ngăn cản nữa".
Nguyệt Vô Phong đồng ý: “Được, được, được, lần sau ta sẽ để mặc nàng không ngăn cản nàng nữa”. Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng Nguyệt Vô Phong lại thầm nghĩ, bằng vào ba người kia hai yêu một độc nữ, thì việc nàng báo thù là vô vọng, chỉ cần tùy tiện lựa một người trong số họ cũng đủ để hành hạ nàng đến khóc.
Con Thỏ nhìn thấy nàng thuận theo, thì liền muốn được đằng chân lân đằng đầu, tiếp tục cười nhạo nàng: “Ơ, đóa hoa nhỏ này chưng diện lên miễn cưỡng cũng xem được nha không khó coi lắm, trước kia bộ dạng của ngươi thật xấu xí, aiz, thê thảm đến nỗi ta không nỡ nhìn, không biết tại sao Nguyệt huynh lại coi trọng được ngươi vậy?”.
"Ngươi......”. Chân Hoa Nhiễm sắp đá về phía hắn, lại nhìn thấy trên tay con thỏ xuất hiện một phần quà tặng: “Phần quà này là nương tử của ta bảo ta đưa, là nàng tự tay điều chế, nói là thuốc thượng hạng......, dành cho hai người lúc tân hôn, vật này để tán tỉnh tốt lắm.".
Khóe môi Xích Đồng nhẹ nhàng nâng lên, trên mặt vẫn là một mảnh lạnh lùng, nhưng ánh mắt lại dịu dàng hơn rất nhiều so với trước.
Nguyệt Vô Phong hiểu được ý tứ của thỏ tinh, vẻ mặt vẫn không đổi sắc, đưa tay thu nhận: “Cám ơn".
"Không cần khách khí."
Hoa Nhiễm liếc nhìn ánh mắt khiêu khích của Xích Đồng, lại liếc nhìn con thỏ đang nịnh nọt, sau đó lại quay qua nhìn Tiền Bạo chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng quan sát, trợn trắng mắt nói: “Cáo chúc tết gà, không có chuyện gì tốt.”.
Xích Đồng lên tiếng: “Ngươi là gà sao?”.
"Hoa Hoa có chút trẻ con, chuyện này có lẽ ở giữa có chút hiểu lầm ta thay mặt nàng xin lỗi các ngươi.”. Nguyệt Vô Phong hướng bọn họ gật đầu, ngăn Hoa Nhiễm lại, hiện tại hoàn cảnh không cho phép hắn đối đầu với mấy người này, nếu còn tiếp tục như thế này thì mọi chuyện sẽ rất khó giải quyết.
"Trẻ con cũng tốt, có thể tận hưởng thế giới của trẻ con không cần phải lớn quá nhanh cũng rất tốt." con thỏ liếc mắt nhìn Nguyệt Vô Phong bĩu môi, khuôn mặt gầy teo nhìn thực sinh động làm cho người khác nhìn vào dễ dàng cảm thấy vui vẻ.
"Thiếu gia, thiếu phu nhân, mọi người đang chờ hai người tới mời rượu đấy ạ.”. Một tiểu nha đầu chạy tới, sau khi nhìn thấy rõ ràng con thỏ, Xích Đồng, Tiền Bạo liền ngẩn người, không biết là vì bị sắc đẹp của ba người bọn họ hấp dẫn hay ngạc nhiên về sự xuất hiện của bọn họ.
"Tốt, chúng ta lập tức đi qua”. Nguyệt Vô Phong nói.
"A, đúng rồi, chúng ta không phải đi cửa chính tiến vào, ách...... Đành phiền ngươi dẫn đường thôi.”. Thỏ nói.
"Đó là tự nhiên”.
Người nãy giờ không nói câu gì - Tiền Bạo, đúng lúc này lại đưa ra một cái rương, đôi môi mỏng hé ra hai chữ: “Chúc mừng". Sắc mặt vẫn lạnh lùng như cũ không nhìn ra là hắn đang vui hay buồn.
Nguyệt Vô Phong nhận lấy, cầm trong tay khẽ cân nhắc, đoán là đây là một số bạc lớn đang nghĩ không biết có nên trả lại hay không, cuối cùng vẫn thu lại. Đột nhiên nghĩ tới một chuyện làm hắn không vui lắm liền hỏi ra miệng: “Ngươi có thể chạy trốn hay không?”.
Mà hắn lại trả lời, có lẽ sẽ chạy......
Nguyệt Vô Phong ôm Hoa Nhiễm đi về phía bữa tiệc, mang theo ba người giới thiệu cho mọi người biết.
Lão bản tiền trang, Tiền Bạo, nổi danh thiên hạ, cao thủ bàn toán, Thỏ và thê tử của Thỏ, không muốn cho người ta biết thân phận, lập tức thành đối tượng trong câu chuyện của mọi người.
Vào lúc này, Hoa Nhiễm phát hiện, lúc nữ nhân dựa vào nam nhân, sẽ có tư thái tiểu nữ nhi, Xích Đồng rúc vào bên cạnh Thỏ, trên mặt đã quyến rũ động lòng người của nàng ta lại càng lộ ra vẻ khuynh quốc khuynh thành, nhận thức này làm cho nàng cảm thấy Xích Đồng cũng không phải chán ghét như vậy.
Lúc này, không biết ai kêu lên một tiếng: “Hướng tân nương tử mời rượu......”.
Cả bữa tiệc bắt đầu náo nhiệt lên......