"Nguyệt Vô Phong, chúng ta không phải quá ích kỷ chứ?”. Hoa Nhiễm hơi nheo mắt lại, trong mắt có hơi nước mông lung.
Nguyệt Vô Phong khẽ ôm nàng: “Hoa Nhiễm, có một số việc không thể dựa vào ích kỷ để phán đoán. Thế gian rất nhiều chuyện cũng không thể tùy ý phán đoán......”. Hắn nhẹ nhàng thở dài một cái.
Đáng lẽ, Hoa Nhiễm còn muốn hỏi một vài chuyện, nhưng nghe Nguyệt Vô Phong nói vậy cũng thôi, không hỏi nữa.
Gian phòng của Nguyệt Vô Phong ở trong một khu vườn vắng vẻ, yên tĩnh nhất, vì vậy chuyện xảy ra vừa rồi không làm kinh động đến những người khác, hắn tự mình dựng cánh cửa lên, sau đó ôm Hoa Nhiễm lẳng lặng vượt qua một đêm này.
Hoa Nhiễm ngủ được rất cạn, mà Nguyệt Vô Phong gần như không thể nào ngủ, hắn lẳng lặng nhớ tới rất nhiều chuyện, nhớ tới lúc hắn mới vừa tiếp quản sản nghiệp của Nguyệt gia, đoạn thời gian đó, hắn còn trẻ và nổi loạn, không nghe khuyên bảo của người khác, hay làm theo ý mình, cảm thấy cái gì đúng, thì làm cái đó, cho đến một lần nọ Nguyệt Vô Phong vì không nghe khuyến cáo của mọi người vẫn khăng khăng muốn đi thuyền để làm ăn, lần đi đó hắn không chỉ măng nguy hiểm cho bản thân mà còn làm chết rất nhiều người đi cùng, từ đó hắn mới trở nên chín chắn hơn, không còn bốc đồng nữa. Trải qua thời gian tự tôi luyện mới được như ngày nay.
Đoạn thời gian đó trên đầu hắn bị chụp rất nhiều điều tiếng khó nghe như, cuồng vọng tự đại, tự cho là có vài tiền rách, coi mạng người như cỏ rác, cuộc đời ai mà không làm sai vài chuyện, nhưng hắn làm sai lại liên quan đến rất nhiều mạng người, những chuyện này mặc dù cuối cùng đã dùng tiền để giải quyết, nhưng trong cuộc đời của hắn vĩnh viễn luôn tự trách vì lỗi lầm của mình dù xóa thế nào cũng không mất.
Khi đó, người khác không dám nói, nhưng Tâm Nhụy nàng lại tới làm ầm ĩ, ầm ĩ lần này lại vạch ra vết sẹo của chính hắn làm cho lòng hắn đầy phiền não.
Ngày kế tiếp, trời đã sáng, Hoa Nhiễm mở mắt, nhìn thấy sắc mặt Nguyệt Vô Phong có chút tái nhợt đang ngủ được rất sâu, không đành lòng đánh thức hắn. Vừa muốn nhắm mắt lại, đã truyền đến một tràng tiếng gõ cửa: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, mau tỉnh lại, Hoa lão gia và Hoa phu nhân tới.”.
"Hả? Cha mẹ ta?”. Hoa Nhiễm hưng phấn, níu lấy Nguyệt Vô Phong đã dậy.
Nhìn sắc mặt của Nguyệt Vô Phong không tốt lắm, không khỏi quan tâm: “Tướng công, chàng làm sao vậy, không thoải mái sao?”.
Nguyệt Vô Phong cười cười, trong mắt mang theo cưng chiều, vỗ vỗ đầu của nàng: “Không có, tối hôm qua bị ầm ĩ, ngủ không ngon.”.
Bọn họ rửa mặt xong, Hoa Nhiễm liền đi gặp cha mẹ của mình, vừa thấy liền xông lên ôm bọn họ vào lòng.
"Nha đầu này, ở trước mặt ông bà thông gia cũng không dè dặt chút nào, quá ầm ĩ.”. Hoa mẫu nói xong nhìn Nguyệt mẫu áy náy cười cười.
Nguyệt mẫu cũng nở nụ cười ha ha: “Đứa nhỏ này ta rất thích, làm ầm ĩ cũng tốt, cái nhà này cũng náo nhiệt lên".
Lúc này Hoa Nhiễm mới nhớ tới, thỉnh an Nguyệt mẫu, Nguyệt phụ, sau đó lặng yên ngồi bên cạnh cha mẹ của mình, sau khi nhìn thấy Hoa Yêu, mặt liền biến sắc, có phần tức giận, không khỏi lén trợn mắt nhìn Hoa Yêu mấy lần.
Hoa Nhiễm đột nhiên phát hiện, hôm nay mẹ đặc biệt xinh đẹp, bình thường không trang điểm, nhưng hôm nay trang điểm nhàn nhạt, tóc toàn bộ vấn cao, trên người mặc tơ lụa thượng hạng, đeo đồ trang sức đều là ngọc và mã não thượng hạng, hợp với khuôn mặt thanh nhã mỉm cười, thật giống như tiên nữ hạ phàm, xinh đẹp như vậy. Ánh mắt Hoa yêu từ đầu tới cuối vẫn nhìn chằm chằm vào Hoa mẫu không rời, dường như muốn ăn luôn bà mới hài lòng. Hôm nay, Hoa yêu phụ thân cũng ăn mặc khác với ngày thường, mặc dù ngày thường cha cũng thích ăn diện, nhưng hôm nay lại hóa trang mình già đi một chút, nhưng cũng không che đậy được phong độ trên người của hắn. Hai người ăn mặc giống như vợ chồng nhà phú hào, trong lòng Hoa Nhiễm nhất thời sáng tỏ, bọn họ sợ mình ở Nguyệt gia bị khi dễ. Sau này, nàng còn được biết, bọn họ đưa lên quà tặng cũng giá trị ngàn vàng.
Hoa Nhiễm trong lòng cảm động, cố nén nước mắt, toét miệng cười.
"Chúng ta cũng coi là thương nhân, ở Tây Vực kinh doanh một dãy cửa hàng Ngọc Thạch" Hoa yêu phụ thân mỉm cười, tùy ý nâng lên thân phận của mình, lại làm cho người ta suy nghĩ.
Trên mặt của Nguyệt phụ, Nguyệt mẫu nở nụ cười vừa mừng rỡ vừa chứa sự tôn trọng, từ lễ vật của bọn họ và cách ăn mặc thể hiện gia thế đối phương hẳn là gia sản bạc vạn.
Thân phận, địa vị của Hoa Nhiễm ở Nguyệt gia cũng được nâng cao không ít so với lần gặp đầu, đồng thời cũng hiểu rõ, bất luận là ngươi xem thường "Tiền bạc, thân phận, địa vị" như thế nào thì lúc cần thiết nhất nó vẫn rất có tác dụng.