Trần Tiểu thư vừa đến thăm nhà họ Dương.
Nàng ấy đã không nhận được tin tức của Dương Vũ suốt nửa tháng rồi, hôm qua lại nghe tin Dương Vũ xảy ra chuyện, ngươi truyền tin cũng chẳng nói rõ rốt cuộc Dương Vũ đã xảy ra chuyện gì.
Hơn nữa tối hôm qua, nhà họ Dương mời toàn bộ đại phu trong kinh thành, thậm chí mời cả ngự y, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn.
Chính vì thế, sáng sớm hôm nay, Trần Tiểu thư đích thân đến phủ đệ nhà họ Dương một chuyến để hỏi thăm tình hình.
Sau khi đến nhà họ Dương, nàng ấy mới biết Dương Vũ sắp không ổn rồi.
“Nói vậy có nghĩa là, Vũ ca ca bị nhốt trong bức tranh này ư?” Trần Tâm Tình lo lắng không thôi, nàng ấy hết nhìn Dương Vũ đã bắt đầu lâm vào hôn mê, lại nhìn bức tranh quỷ dị kia.
“Đúng vậy, Tiểu Bình đã vào đó rồi, bây giờ chỉ chờ xem nó có thể dẫn người ra không thôi.
” Dương lão phu nhân cảm thán: “Đứa bé ngoan, làm khó cho con phải đến thăm Vũ Nhi, con có lòng rồi.”
Dứt lời, Dương lão phu nhân bèn nắm lấy tay của Trần Tâm Tình, vỗ vỗ vài cái lên mu bàn tay của nàng ấy, trên gương mặt bà tràn ngập sự vui mừng.
“Dương lão phu nhân, ngài đừng nói vậy, ta và Vũ ca ca cùng nhau trưởng thành, còn có hôn ước với chàng ấy, sau này chúng ta đều là người một nhà, ta tới thăm hỏi cũng là chuyện nên làm thôi.
” Trần Tâm Tình nói, trên gương mặt là sự lo lắng khó mà che giấu.
“Thôi xong, cháu trai có chút gắng sức rồi đó.
”
Giọng nói hoảng hốt của Tiểu Miên Miên chợt vang lên.
“Sao rồi? Xảy ra chuyện gì ư?” Dương Khải vội hỏi.
“Ừm, quyền cước của cháu trai vẫn còn non lắm, chỉ có thể đánh ngang tầm ngang sức với tà vật kia thôi.
” Tiểu Miên Miên nhìn bức tranh, lại bấm đầu ngón tay nhỏ tính toán, thoạt trông giống hệt bán tiên bày sạp xem bói dưới chân cầu.
Nghĩ vậy, nhóm người đứng cạnh cảm thấy có chút buồn cười, thế nhưng tình hình bây giờ lại không thích hợp để bật cười, nên họ chỉ đành kiềm chế lại, khiến cả người khó chịu.
“Ha ha, Miên Miên đáng yêu quá đi mất.
” Dương lão phu nhân không thể nhịn được nữa, bà xoa xoa cái đầu nhỏ của cô bé, cười nói: “Vậy ngài có cách gì không? Nếu không thì đưa Tiểu Khải vào giúp đỡ nhé?”
“Đúng, đúng, đúng, ngài đưa ta vào đó đi, quyền cước của ta tốt hơn Tiểu Bình, nhất định không có vấn đề gì.
” Dương Khải vội bày tỏ thái độ.
“Có thể đưa thêm một người nữa vào, nhưng mức độ nguy hiểm cũng sẽ tăng lên.
Nếu thế giới trong tranh không ổn định, nó có thể sụp đổ bất cứ lúc nào, nếu vậy thì tất cả mọi người trong đó đều không thể ra ngoài, bao gồm cả tà vật kia.
” Gương mặt nhỏ nhắn của Tiểu Miên Miên trở nên nghiêm túc, cô bé trịnh trọng nhắc nhở.
Đám người đưa mắt nhìn nhau, biểu cảm trên gương mặt đồng loạt trở nên nặng nề.