Chẳng bao lâu sau, đoàn người đã ngồi lên xe ngựa, đi thẳng về phía phủ đệ của nhà họ Dương ở ngoài cung.
Trên đường đi, cái miệng của Tiểu Miên Miên không hề ngơi nghỉ, hết hỏi đông lại hỏi tây, giống hệt một con chim nhỏ.
Khoảng cách từ hoàng cung đến phủ tướng quân cũng không xa, chẳng bao lâu sau, xe ngựa đã đến nhà họ Dương.
Dương lão phu nhân cũng không biết chuyện Thái Thượng Hoàng và Tiểu Miên Miên đến, vẫn đang mặt ủ mày chau lo lắng cho thằng con thứ ba.
“Cháu nói xem, đang êm đang đẹp, sao chú ba cháu lại biến thành thế này nhỉ?”
“Bà nội, bà đừng lo lắng nữa, chắc chắn chú ba sẽ không sao đâu.” Cháu trai lớn của nhà họ Dương khẽ vỗ vỗ sau lưng Dương lão phu nhân, cất giọng an ủi: “Chắc hẳn chú út đã đi mời người đến giúp, cháu tin họ sẽ về nhanh thôi.”
“Chú ba cháu bị từ bao giờ ấy nhỉ? Bà chẳng nhớ được, nếu có thể tìm thấy nguyên nhân, thì chắc hẳn có thể giải quyết vấn đề.” Dương lão phu nhân là một người khôn khéo, nếu không thì bà ấy cũng chẳng thể quản lý một tòa phủ đệ rộng lớn một cách ngăn nắp, gọn gàng đến vậy.
Hai người đều chìm vào im lặng, nhớ lại xem con trai/ chú ba nhà mình bị thế từ bao giờ.
“Không biết là từ nửa tháng trước hay một tháng trước nữa.Cháu nhớ sau cái lần chú ba đi hội thơ về, thì bắt đầu thay đổi thành thế này.” Cháu trai lớn nhà họ Dương nói: “Chẳng qua chú út lại nói, rất có thể là do bức tranh kia.”
“Tranh á? Tranh gì? Sao bà không biết?” Gương mặt của Dương lão phu nhân tràn ngập sự kinh ngạc.
“Cháu cũng chỉ loáng thoáng nghe thấy chú út nói với các đại phu như vậy mà thôi, chứ không chắc lắm.”
Đúng lúc này, quản gia vội vàng chạy vào, sốt ruột nói: “Lão phu nhân, cậu tư đưa khách quý về.”
“Khách quý ư? Khách quý nào?” Dương lão phu nhân kinh ngạc hỏi lại, không phải thằng tư bảo đi mời người đến khám bệnh cho thằng ba ư? Sao bây giờ lại đưa theo khách quý về thế này?
Có thể để quản gia gọi là khách quý, chắc chắn thân phận không bình thường.
Quản lý yếu ớt đáp: “Khách quý là Thái Thượng Hoàng, ngoài ra còn có một cô bé khoảng ba tuổi.
Sau khi đến phủ ta thì đi thẳng đến sân viện của cậu ba rồi.”
“Gì cơ? Thái Thượng Hoàng đến ư?” Dương lão phu nhân đột nhiên đứng phắt dậy, vội vàng chạy đến bái kiến.
Cháu trai lớn nhà họ Dương đứng cạnh thấy vậy thì vội vàng tiến tới đỡ lấy tay bà ấy, cả hai bà cháu nhanh cháu đi về phía sân viện của Dương Tam công tử.
Lúc này, Tiểu Miên Miên và Thái Thượng Hoàng được Dương Khải dẫn đường, đi thẳng về phía sân viện.
Còn chưa đến gần, Tiểu Miên Miên đã cảm nhận được một luồng khí bất thường.
“Cháu trai thị vệ.
Có phải ở chỗ đó không?” Tiểu Miên Miên chỉ vào một gian phòng rồi cất tiếng hỏi.
“Đúng ạ, chính là chỗ đó.
Đó là phòng của tam ca cháu, chắc hẳn bây giờ huynh ấy vẫn ngồi trong phòng.” Dứt lời, Dương Khải nhanh chóng tiến lên, đẩy cửa ra rồi mời người vào.
Vừa vào phòng, Tiểu Miên Miên đã nhìn thấy một người đàn ông trẻ tuổi, cả người hôi thối, bẩn thỉu, đang nhìn chằm chằm một bức tranh với vẻ mặt si mê.
Trên gương mặt gã hiện rõ nụ cười ngây ngô, trông giống hệt một người thiểu năng.
“Sao rồi? Tiểu Hoàng Cô, ngài có nhìn ra vấn đề gì không?” Thấy tình trạng của tam ca nhà mình càng lúc càng nghiêm trọng, Dương Khải sốt ruột hỏi.
Tiểu Miên Miên không nói chuyện, cô bé tiến lên, hết nhìn chằm chằm vào bức tranh kia, lại nhìn dáng vẻ của Dương tam công tử, chân mày nhỏ của cô bé khẽ cau lại.