Tiểu Hoàng Cô, Đừng Ngủ Nữa!!!

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vài ngày sau đó, bệnh tình của Hiền phi thực sự có tiến triển, cả hoàng cung Phượng quốc như phủ một màu hồng của niềm vui sung sướng sau bao nhiêu năm lạnh lẽo ảm đạm. Tuy nhiên, có người vui sướng thì cũng có kẻ tức tối.

Bích Diệp Cung lại vang lên từng hồi đồ vỡ của đồ vật.

Phượng Nghi Cung cũng không kém phần thêm âm khí ngút trời!

Hiền Tâm Cung kẻ ra người vào nườm nượp, kẻ tới gửi quà không ngớt, cung nô vui sướng càng là hơn chứ không kém.

Người vui nhất phải nói tới Phượng đế, sau năm chỉ có thể nhìn vị ái phi của chính mình bị bệnh nặng trên giường, nay lại gặp được cơ may được chữa trị khỏi trong chớp mắt, chính vì vậy mà Thượng Quan Minh không chút kiêng dè, tổ chức một buổi tiệc trà thưởng hoa mừng cho sự khởi sắc của hậu cung nói chung và bản thân hắn nói riêng. Nhưng mục đích của buổi tiệc này chắc chắn không đơn giản. Vì sao không đơn giản? Dĩ nhiên là vì buổi tiệc này cho phép các quan lại từ tứ phẩm trở nên dẫn theo gia quyến, đặc biệt là các tiểu thư còn ở trong nhà mà chưa có hôn phối. Kẻ ngu dốt cũng có thể dùng đầu gối mà đoán được dụng ý của Phượng đế đi? Chắc chắn là để kén dâu cho chính hắn và cũng là tuyển phi cho những nhi tử nhà hắn đi?!

Chậc! Vận Phụng lười nhác nằm dài trên ghế quý phi dưới tán cây lớn trong sân viện Lộ An Cung, đôi mắt nàng vẫn mang bạch lụa che đi không biết là đang mở hay đang nhắm. Nàng cứ thế mà im lặng nghe Thu nhi thao thao bất tuyệt về buổi tiệc trà như vậy… Thật mệt mỏi! Cái tên A Minh này cũng thật lắm trò… Nhưng một phần nào đó Vận Phụng cũng rất cao hứng. Nàng vốn không nghĩ có thể trị khỏi % cho Hiền phi, nhưng may mắn đã mỉm cười với nàng quả đúng lúc đi?! Cũng chỉ mới vài ngày mà Hiền phi đã hồi phục gần như % thể lực rồi. Cũng quá thần kì mà. Hắc hắc.

– “ Công chúa, ngài có nghe Thu nhi nãy giờ nói gì không vậy? “ – Thu nhi cáu kỉnh chun cái mũi nhìn nàng lười biếng nằm trên ghế quý phi không biết là nàng có nghe được hay không đi?

– “ Nghe aa~ “ – Vận Phụng nhẹ nhàng buông lời.

- “ Vậy ngài tính sao đây? “

– “ Sao là sao nha? “

– “ Thì là, ngài có đi hay không đi tiệc trà thưởng hoa đấy đây? “ – Thu nhi hào hứng chờ nàng quyết định.

– “ Em thích đi thì có thể đi! Còn ta không thích! “ – Vận Phụng thẳng thắn từ chối Thu nhi.

– “ Công chúa………. Ngài biết, ngài không đi thì sao Thu nhi được phép đi đây?? “ – Thu nhi ủ rũ, đầy không cam tâm.

– “ Ta cho phép em đi, em liền được đi!! “

– “ Công chúa…………. Chẳng nhẽ ngài không muốn đi thưởng hoa sao??? Hoa trong cung này còn rất nhiều loại quý hiếm mà người thường chưa được thấy hết đâu! “ – Thu nhi bắt đầu dùng dụ dỗ thần công.

– “ Mắt ta như vậy? Em nghĩ ta còn có thể thưởng??? “

Thu nhi liền có chút chột dạ! Quả thực hoàng thượng đã hạ lệnh không cho công chúa được phép tháo bạch lụa khi ra ngoài mà… Như vậy thì sao có thể đây?! Tiếc, quả thực là tiếc hận mà…

Vận Phụng vẫn lười biếng nằm đấy, chỉ là nàng đã cảm nhận được một cỗ xúc cảm không vui vẻ đang phát ra ngay bên cạnh chính mình. Chậc, coi như nàng làm phước đi! Dù gì cái Thu nhi này cũng vẫn là một tiểu cô nương, ham thích náo nhiệt với mấy cái tiệc nhàm chán kia là lẽ thường đi! Nghĩ vậy, Vận Phụng rất chính nghĩa mà lên tiếng:

– “ Được rồi được rồi! Ta đi! Có được không? “

Nghe nàng nói vậy, Thu nhi vui sướng kìm không đậu cất lời ‘ tạ ơn công chúa ‘.

~. ~ ~~~ phủ Trấn Lạc vương ~~~ ~. ~

– “ A Họa! Mẫu phi nói, muốn chúng ta tuyển phi… “ – Thượng Quan Mộ rất không cam nguyện nói cùng hắn.

Nam Cung Vũ Họa, một thân bạch y ngồi nghiêng trên nhuyễn tháp đọc sách, ngay cả một cái đuôi mắt cũng chưa từng nhếch. Nhìn hắn không chút phản ứng, Thượng Quan Mộ rất muốn bốc hỏa, liền đùng đùng đi tới trước mặt hắn, giật đi cuống sách trong tay kia, hai mắt trừng kẻ đang ngồi nghiêng kia thật lớn.

– “ Nam Cung Vũ Họa, huynh có đang nghe đệ nói gì không đấy!!!! “ – Thượng Quan Mộ hùng hùng báo báo quát vào mặt hắn.

– “ Có nghe! “ – hắn lạnh nhạt đáp.

– “ Vậy huynh tính thế nào!!!! Ta không muốn làm chuyện có lỗi với Tử Ngọc!!! “ – Thượng Quan Mộ biến hóa rất nghiêm túc khi nhắc tới Tử Ngọc.

– “ Vậy thì đừng làm. “ – hắn nhạt nhẽo đáp.

– “ Nhưng đây là mong muốn của mẫu phi? “ – Thượng Quan Mộ khó xử.

– “ Vậy thì nghe lời mẫu phi đi… “ – hắn rất lãng xẹt đáp. ( tg: -.- khúc này anh Họa ba phải quá đi!!)

– “ Huynh………..! “

– “ Không thì đệ liền thú Tử Ngọc đi. “

– “ Việc đó đương nhiên đệ muốn. Nhưng huynh cũng biết, Tử Ngọc nàng… chưa hoàn toàn đặt Thượng Quan Mộ này vào tâm… “ – Thượng Quan Mộ bỗng trở nên buồn bã hẳn đi.

Nhìn vị đệ đệ chính mình kia, một cái hoàng tử phong lưu đa tình, lại phải lòng một vị cô nương giang hồ như Tư Đồ Tử Ngọc! Thật không tiền đồ.

– “ Cũng đã năm rồi… Vậy mà một chút tiến triển cũng không có! Vô dụng! “ – hắn không kiên dè mà khi dễ Thượng Quan Mộ.

Phải! Thượng Quan Mộ hắn đã theo đuổi Tử Ngọc nàng ấy năm rồi…

Nhớ năm đó, Tử Ngọc chỉ mới tuổi, nàng xuất hiện trước mắt hắn như một vị đào y tiên nữ đang xoay tròn giữa trời hoa bay trong phủ Trấn Lạc này. Hắn quả thực đã nhất kiến chung tình với nàng từ cái nhìn đầu tiên. Rất nhanh sau đó, hắn mới biết rằng, nàng là lang trung được mời tới để giúp chữa trị cho A Họa. Đã năm rồi, hắn đã dùng rất nhiều cách để thể hiện tấm chân tình của mình với nàng, nhưng mọi thứ đều dậm chân tại chỗ, nàng cứ như vậy lãnh đạm mà lướt qua hắn… Nhưng dù là nàng vô tâm lướt qua hắn bao nhiêu lần, hắn vẫn giữ một tấm chân tình với nàng, vẫn kiên trì cùng nàng “ rượt đuổi “. Hắn tin nhất định sẽ có một ngày, nàng sẽ tin hắn, sẽ mềm mại mà dựa vào hắn!

Nhìn lại chính mình si tinh người thương mà không cách tới gần, lại nhìn lại vị biểu huynh cao cao tại thượng kia, hơn năm vẫn chưa một mảnh tình đi? Chậc, Thượng Quan Mộ vẫn tự cảm thấy bản thân mình tài giỏi hơn chút ít.

– “ A Họa, huynh giúp đệ nghĩ cách đi?? “ – Thượng Quan Mộ tỏ vẻ chó con cầu xin.

– “ Không có cách! “ – Nam Cung Vũ Họa súc tích.

– “ Số ta thật khổ đi! Đâu như ai kia… Tốt hơn nhiều đi! Chỉ cần nói một tiếng liền không cần tuyển đây? “ – Thượng Quan Mộ đầy mỉa mai bóng gió.

– “ Nói thẳng! “ – Nam Cung Vũ Họa ngắn gọn.

– “ Không phải sao? Huynh còn có một vị hoàng cô sao? Mà phụ hoàng lại rất sủng ái nàng đi? Huynh nói một lời không muốn tuyển với tiểu hoàng cô, ta chắc chắn nàng liền giúp huynh đây?? “ – Thượng Quan Mộ quả thực ghen tị với cái vị biểu huynh này.

– “ Đã biết! “ – Nam Cung Vũ Họa cộc lốc thừa nhận.

– “……………… “

Thượng Quan Mộ như có điều muốn phản kháng, thì thật khéo, huynh muội nhà Tư Đồ liền bước vào, rồi rất tự nhiên ngồi xuống khách vị.

– “ Tiểu Ngọc Tử! “ – Thượng Quan Mộ mắt sáng như trắng rằm, giọng điệu không kìm nổi vui sướng gọi tên nàng, chỉ thiếu điều là chưa nhảy bổ tới chỗ nàng nha.

– “ Tam hoàng tử! “ – Tư Đồ Tử Ngọc vẫn lãnh đạm cung kính như thường ngày.

– “ A Mộ, lâu ngày không thấy mặt ngươi bổn công tử ta cũng thật nhàm chán đi! Hahaa. “ – Tư Đồ Tử Ngôn thì đã quá thân thiết đi, rất không kiêng nể cười sảng.

– “ Dĩ nhiên! Hừ, ngươi cứ giữ muội tử nhà ngươi cho kỹ, nếu không một ngày nàng liền biến thành của ta thì đừng có gào khóc! Hừ “ – Thượng Quan Mộ chính là nhìn tên ca ca nhà nương tử tương lai thật không thuận mắt đi!

Nếu không phải cái tên phá đám này thì sao Thượng Quan Mộ hắn có thể liên tiếp thất bại trong tình trường suốt ba năm đây? Tất cả là tại cái tên ‘ muội khống ‘ này nha!! Nhìn là phát ghét!!!

– “ A Họa, muội tới kiểm tra lại cho huynh… “ – Tư Đồ Tử Ngọc một dáng vẻ nghiêm túc của lang trung.

Nghe nàng nói, Thượng Quan Mộ chợt ngẩn ra:

– “ A Họa, huynh bị thương sao? Sao ta không biết? “

– “ Chút độc không đáng nhắc.Đã khỏi rồi! “ – Nam Cung Vũ Họa nhẹ tênh nhắc lại.

– “ A Họa bị trúng độc. theo như lời Ảnh điều tra thì là người từ trong cung… “ – Tư Đồ Tử Ngôn rất có lòng tốt giải thích.

– “ Thật quá đáng! A Họa ca mới về chưa có ngồi ấm mông đâu! Vậy mà mấy cái kẻ kia đã đứng ngồi không yên rồi sao? “ – Thượng Quan Mộ quả thực khí nộ công tâm đi.

Tư Đồ Tử Ngọc rất tranh thủ, đã tiến đến bắt mạch cho Nam Cung Vũ Họa. Rất nhanh đã đưa ra kết luận “

– “ Đã hoàn toàn ổn định. Không vấn đề. “

– “ Tiểu Ngọc Tử, vẫn là muội lợi hạii.. Lần nào cũng có thể cứu được cái mạng mỏng manh của A Họa ca trở về! Ta thực ngày càng thích nàng đi… “ – Thượng Quan Mộ một dạng như chó vẫy đuôi nịnh hót nàng.

Thật không có tiền đồ đi!

Tư Đồ Tử Ngọc vẫn lãnh đạm, đáp lời:

– “ Lần này không phải ta cứu huynh ấy mà là …….. “

– “ Muội muội! “ – Tiếng gọi của Tư Đồ Tử Ngôn bỗng cất lên đánh gãy lời nàng định nói.

Nhưng những kẻ trong căn phòng này đâu phải đồ ngốc, Nam Cung Vũ Họa rất nhanh đã lên tiếng đặt ra nghi vấn của chính mình:

– “ Không phải Tử Ngọc? Vậy là ai? “

Từ trước tới nay, Nam Cung Vũ Họa hắn vốn chẳng hề thân thích với tên lang trung nào ngoài Tư Đồ Tử Ngọc, chỉ có nàng ta mới có thể khai thuốc cứu hắn. Lúc tỉnh dậy, hắn đã đinh ninh nghĩ rằng là do nàng ta cứu hắn nên cũng không hề hỏi xem là ai đã ra tay giải độc. Nhưng bây giờ nàng ta lại nói không phải mình giải độc. Vậy là ai?

– “ Đúng vậy! Là ai? Là ai mà còn giỏi hơn cả Tiểu Ngọc Tử đây?? “ – Thượng Quan Mộ cũng tò mò theo.

Thượng Quan Mộ cũng như Nam Cung Vũ Họa, bọn hắn đều biết y thuật của Tư Đồ Tử Ngọc thuộc hàng thượng thừa bậc hai. Nếu lần này Tử Ngọc để cho người khác ra tay cứu Nam Cung Vũ Họa, thì chứng tỏ người kia phải có y thuật cao hơn cả nàng? Ngoài cái vị sư phụ của nàng Y Thánh Lão Tổ thì còn ai sao? Thật quá tò mò rồi…

Nghe được sự nghi vấn lớn trong hai câu hỏi, huynh muội Tư Đồ khẽ âm thầm liếc nhau một cái như ra hiệu điều gì. KHông cần tới một ly trà trôi qua, Tư Đồ Tử Ngôn rất thản nhiên bước tới giải thích:

– “ Lần này là nhờ một vị cô nương. Thật không hiểu sao, trên người nàng ta lại có thuốc giải của Vạn Xà Nhất Phong, ngươi cũng biết Vạn Xà Nhất Phong là bí độc của Lão Tổ, có lẽ thuốc giải là nàng kia nhặt được cũng có thể là trộm được. Đúng lúc Ngọc nhi lại đụng phải nàng ta nên có dùng ngàn lượng vàng mua lại viên giải dược đó… Cũng may là kịp thời đưa tới cho ngươi ăn đi. Nếu không mạng ngươi quả thực đã về Diêm vương báo danh rồi… Chậc! “

Nghe Tư Đồ Tử Ngôn giải thích, Nam Cung Vũ Họa nửa tin nửa ngờ nhưng cũng không biểu lộ gì ra ngoài.

Còn Thượng Quan Mộ lại càng thêm chân chó một cách chân thành:

– “ Dù sao cũng là công lao của Tiểu Ngọc Tử!!! Cao hứng, ta rất cao hứng nha~~.“

– “ Tam hoàng tử quá khen! “ – Tư Đồ Tử Ngọc cung kính nhận lễ.

Một hồi hàn huyên lại qua đi.

~. ~ ~~~ Phượng Nghi cung ~~~ ~. ~

- “ Hoàng hậu nương nương bớt giận! “ – Lời cầu xin của chúng nô tỳ vang lên đầy sốt sắng.

- “ Bớt giận bớt giận! tất cả các ngươi suốt ngày chỉ biết nói một câu vậy thôi sao? Hừm. Lũ vô dụng! Người tới, lôi ra chém!! “ – Kim Ngọc Trân dục hỏa công tâm, một tràng la hét đối lại.

Một cái nháy mắt qua đi, một hàng cung tỳ đều lần lượt bị lôi ra trong tiếng gào khóc thất thanh.

Thượng Quan Mạc vẫn yên vị, không mảy may sự ồn ã xung quanh, cho tới đi tắt lịm hẳn.

Kim Ngọc Trân đảo mắt phượng nhìn về phía hài tử của mình, sự hồ nghi dâng cao hơn bể:

- “ Mạc nhi! Ả tiện nhân Ngô Liễu kia thực sự đã hồi phục sao? Chúng t bây giờ phải làm sao đây? “

- “ Mẫu hậu không tin tưởng nhi thần sao? “ – Thượng Quan Mạc không đáp mà hỏi ngược lại nàng ta đầy thách thức.

- “ Không! Ta tin, ta tin nhi tử của ta!!! “

- “ Theo nhi thần thấy, Hiền phi khỏe lại cũng có chút lợi ích cho chúng ta… “ - dứt câu, hắn liền nhấp chút trà thấm giọng.

- “ Lợi ích? Có sao?? “

- “Mẫu hậu không cần quá nóng nảy. Chính sự bây giờ là phải bình tĩnh lại, nghĩ thông suốt một chút. Người là mẫu nghi thiên hạ cơ mà? Phong phạm không thể quên đi?! “

Nghe lời nhắc nhở của Thượng Quan Mạc, Phượng hậu như bừng tỉnh, phượng mâu nàng ta lại nổi lên một trời mưu tính… Là phúc hay là họa?

~~~~. ~ Bích Diệp cung ~. ~~~~~~~

Bên kia tính toán, bên này cũng không kém phần mưu mô.

Thục phi lười nhác nằm dài trên ghế quý phi, thư thư thái thái hưởng thụ sự hầu hạ từ nhi tử của nàng. Thượng Quan Miên đứng sau ghế quý phi, ngọc thủ khe khẽ bóp lấy đôi vai gầy yếu kia.

Trái ngược với nỗi lo toan của tỷ tỷ mình, thì Kim Diệp Trân rất đỗi nhàn hạ. Bởi, nàng biết thủ phạm khiến

cho Hiền phi bao năm phải nằm trên giường kia là ai. Và dĩ nhiên, nay Hiền phi đã khỏi bệnh, thì kẻ chủ mưu kia chắc chắn không thể ngồi yên chờ chết đâu?

Vị tỷ tỷ này của nàng cũng quá kém cỏi rồi! Hại người bất thành, năm sau lại hóa hại chính mình! Vậy cũng tốt, nàng ta đã ngồi trên phượng vị quá lâu, đến lúc phải nhường lại rồi.

Nhận ra sự thoải mái của mẫu phi, Thượng Quan Miên mặt không động, chỉ nhàn nhạt buông lời nhắc nhở nàng:

– “ Mẫu phi, người cũng không nên quá sơ suất! Ngô Liễu kia mới là nữ nhân mà phụ hoàng tâm tâm niệm niệm yêu thương… “

- “ Mẫu phi chưa từng quên… “

- “ Mẫu phi đã có tính toán? “

- “ Hiện tại thì chưa có! Nhưng chút lợi ích kia, cũng không thể bỏ qua. “

Một góc hoàng cung Phượng Quốc sóng đã nổi, nhưng cũng có một góc khác trong đây lại bao trùm bằng một niềm ấm áp, sự hưng phấn lạ thường.

~~~~~. ~ Hiền Tâm Cung ~. ~~~~~~~

Cung nô nườm nượp, kẻ nào kẻ nấy rạng rỡ một mặt cười tươi như hoa.

Làm sao mà không vui cho được! CHủ tử của họ, HIền phi nương nương lương thiện của họ đã bình phục sau năm bất lực nằm trên giường. Nay nàng đã có thể ngồi dậy, đứng lên, hơn thế nữa là còn có thể bước chân đi dạo trong hoa viên đây! Cao hứng, bọn nô tài quả thực rất cao hứng!

Hướng mắt về hướng hoa viên, chúng cung nô lại càng không giấu được nét mừng trên mặt.

Nhìn một màn trước mặt, vị nam nhân uy quyền của Phượng Quốc, lại thanh nhàn nắm lấy tay vị phụ nhân nhỏ bé bên cạnh kia, dạo bước từng bước một dưới ánh chiều dương tà tà.

Ngô Liễu vừa hồi phục, cả người đều yếu ớt dựa vào Thượng Quan Minh, gương mặt nàng hồng hào hơn hẳn lúc trước. Nàng vẫn vậy, vẫn trẻ trung như nữ nhân ngoài . Chỉ vận một lớp trung y mỏng bằng lụa đào, nàng cứ như vậy mà khiến lòng Thượng Quan Minh khẽ động.

Đã rất lâu rồi, hắn và nàng không cùng vai dựa vai như vậy.

- “ Liễu nhi, nàng có thấy mệt không? “ – hắn có chút ngựơng ngùng khi đã lâu rồi không nói câu quan tâm nàng.

- “ Thần thiếp không mệt! Có hoàng thượng bên cạnh, thần thiếp thực khỏe! “ – Ngô Liễu chân chân thành thành là đáp lại hắn, cũng không quên mỉm cười.

- “ Liễu nhi, trẫm đã chuẩn bị tiếc ngày mai, mừng nàng khỏe lại, cũng coi như để tuyển phi cho A Mộ cùng A

Họa. Hai đứa nhóc này, cũng đến tuổi rồi, nhưng luôn lấy lý do bệnh trạng của nàng để thoái thác, trẫm thật hối hận đi! “

- “ Hoàng thượng làm đều đúng, thần thiếp không phản đối! “.

- “ Vẫn là Liễu nhi hiểu chuyện! hahah… “ – Phượng đế không keo kiệt, đối nàng cười sảng khoái.

Dứt câu, Ngô Liễu không ngần ngại càng thêm nằm ngọn trong lòng Phượng đế, như một nữ nhân nhi thực thụ đang hưởng sự sủng ái từ phu quân mình.

Ngô Liễu tâm tình thực sự vui vẻ. Bởi, sau ngần ấy năm, mà sự yêu thương của Phượng đế với nàng vẫn không thay đổi. Dù cho giờ đây, Phượng đế cũng đang tỏ ra sủng ái vị Khuynh Thiên công chúa mới trở về kia, nàng cũng không cảm thấy thua thiệt hay bất mãn điều gì. Hơn thế nữa, Khuynh Thiên công chúa còn là ân nhân cứu mạng nàng, làm sao nàng có thể lấy oán báo ân đây?! Nhưng sâu trong thâm tâm Hiền phi, nàng cũng hiểu được, hoàng cung là nơi nguy hiểm, người tính kế, kẻ toan mưu, vị Khuynh Thiên công chúa kia ra tay cứu giúp, chắc chắn có mục đích. Chỉ là không biết nàng ta là có ý tốt hay ý xấu đây?

- " Hoàng thượng! Lần này ngài có mời Khuynh Thiên công chúa tới không? Dù sao thì nàng ấy cũng là thân cô cô của A Họa! Thiếp thấy, vẫn là nên để nàng ấy đứng ra vì A Họa mà tuyển phi đi? "

Ngô Liễu thực rất thành ý. Nàng thấu hiểu lễ nghĩa như vậy, thấu hiểu lòng người như vậy, bảo sao Phượng đế hắn không say đắm nàng.

Nhưng khi vừa nhớ vị hoàng tỷ của mình, Phượng đế lại chợt lộ ra chút thất thần...

Cũng đã lâu rồi, hắn không được nhìn thấy nàng. Đâu đó trong tâm hắn lại trỗi lên một cỗ cảm xúc nhớ thương khó tả!

Nhìn thấy Phượng đế như đang suy tư, Ngô Liễu khéo léo đẩy đẩy cánh tay hắn như kéo hắn hồi thần lại.

- " Liễu nhi suy nghĩ thật chu toàn! "

- " Hoàng thượng quá khen! Theo lý vốn dĩ là nên vậy... "

Thượng QUan Minh rất hài lòng nhìn tiểu lão bà trong lòng. Ánh mắt ấy là vô hạn thương yêu. Nhưng ai biết được đâu, trong lòng hắn giờ phút này lại đang nhớ nhưng về một người người khác...

Ngay cả Hiền phi, cũng đinh ninh rằng ánh mắt kia của Thượng Minh chính là vô vàn yêu chiều dnahf cho chính nàng đi.

Nàng thực yên tâm dựa trong lòng Phượng đế mà suy tư. Trong thâm tâm Ngô Liễu, Nam CUng Vũ Họa không khác nào hài tử rượt thịt, y còn hơn cả hài tử ruột thịt Thượng Quan Mộ của nàng nữ đi. Nàng thật lòng muốn được vì y mà thú phi, muốn được vì y mà làm một mẫu phi hoàn hoàn hảo hảo. Nhưng bây giờ, Khuynh Thiên công chúa đã trở lại, nàng ta lại là thân cô cô của y, còn nàng cũng chỉ là mẫu phi nuôi dưỡng hắn trên danh nghĩa không chung huyết thống, thì lấy tư cách gì để thay y thú phi đây?

Có chút tiếc nuối đấy! Nhưng không sao cả. Hiền phi nàng chỉ cần được nhìn thấy hai nhi tử chính mình nuôi dưỡng kia sống hạnh phúc viên mãn là thỏa mãn rồi... Nhất định phải hạnh phúc hơn Ngô Liễu nàng!

Airen

Truyện Chữ Hay