Hàn Phiêu Phiêu, nếu lão thiên đã thành toàn tâm nguyện cho chính mình thì phải hảo hảo tiếp nhận. Nếu có thể yếu đuối liền yếu đuối, nếu có thể khóc to liền khóc to, nếu có thể dựa vào liền dựa vào.
Kiếp trước Hàn Phiêu Phiêu ta có oanh liệt ra sao thì cũng đã là quá khứ, có thương nhớ bao nhiêu cũng mãi là tiền kiếp… buông được thì buông. Kiếp này Vận Phụng mới là chính mình. Phải hảo hảo sống vui vẻ như ước nguyện!
Tự nhủ với lòng mình, bất chi bất giác đưa đôi mắt to dò sét khắp người bạch y nam nhân đang ôm nàng trong lòng, vận khí bay giữa vân phong. Hàn Nghiêm này quả thực “ phi thường hoàn mĩ “, nhìn gần như vậy thực muốn bức chết thiên hạ nha. Thật tốt khi sau này được sống bên cạnh một đại mỹ nam đỉnh đỉnh như vậy, dù có chết đói thì chỉ cần ngắm y là no ngay nha… ( tg: ăn cmn lão Hàn luôn điii).
Nhận thấy ánh mắt chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn chính mình, Hàn Nghiêm khẽ liếc mắt đáp lại ánh mắt của tiểu oa nhi trong lòng, lãnh đạm hỏi han:
-“ Sao lại nhìn ta như vậy? Hàn Nghiêm ta đắc tội gì với ngươi sao xú nha đầu? “
-……..
-“ Giờ còn nhỏ mà đã không ngoan như vậy rồi, sư phụ thật cần hảo hảo dậy dỗ lại ngươi.”
-………
Sư phụ? Hắn định nhận nàng làm đệ tử sao? Mà cũng không tệ, đợi bản công chúa lớn một chút sẽ hảo hảo dạy dỗ sư phụ mĩ nhan ngươi nha. Hắc hắc!
Phong vân gào rít bên tai, lướt qua da thịt như con dao nhọn. Vận Phụng cố chôn vùi vào lòng y. Cũng thật ấm áp như phụ hoàng đại nhân nha. Cứ nghĩ tòa băng sơn này sẽ chỉ tỏa ra khí lạnh thôi chứ. Hóa ra cũng thật ấm mà cũng thực an tâm. Bất chi bất giác, Vận Phụng đã ngủ quên trong lòng y, hơi thở dần trở nên nhè nhẹ.
Phi thân giữa những tầng mây canh giờ liền cuối cùng cũng tới Tiên Lĩnh Sơn. Đáp xuống trên đỉnh núi, lại là một vườn mân côi đỏ thẫm, hương hoa thoang thoảng vờn quanh mũi khiến Vận Phụng nhăn nhăn mũi tỉnh lại. Ngước đôi mắt to lên nhìn Hàn Nghiêm trên đỉnh đầu, rồi lại đưa mắt liếc xunh quanh. Không khí quanh đây bao phủ một tầng lành lạnh man mát, trong trẻo tươi mới.
Mân coi đỏ sao? Cũng quá rực rỡ rồi nha sư phụ. Thật chẳng tĩnh tâm gì đâu!
Thấy Vận Phụng đưa con mắt hứng thú ngó quanh, đáy lòng Hàn Nghiêm chợt lóe một tia thỏa mãn.
Phượng Hoàng năm đó thích nhất là mân côi đỏ. Xú nha đầu ngươi cũng có một phần của Phượng Hoàng chắc chắn là cũng thich rừng mân côi đây.
Nghĩ miên man về những ngày cũ, bỗng cảm thấy có cái gì đang chọt chọt vào người chính mình. Hàn Nghiêm cúi xuống chỉ thấy khuôn mặt khả ái ấy, đôi tay tun tủn như cố đánh vào ngực chính mình, hình như là đói rồi.
-“ Nghiêm Phàm, Nghiêm Phất! “
Hàn Nghiêm lãnh đạm kêu ra hai cái tên, lập tức từ đâu liền xuất hiện hai nam nhân một thanh y, một lục y đã đứng trước mặt đây. Vận Phụng đưa mắt ngắm nghía hai người trước mắt. Quả đúng là “ mỹ sư xuất mỹ đồ “ nha. Họ thật sự đẹp như minh tinh màn ảnh vậy, tuy chỉ bằng phần của sư phụ nhưng thực sự là bằng phần minh tinh đi. Ai nấy đều thanh cao nhã khí thư sinh bất phàm. Cuộc sống sau này chỉ có toàn mĩ nam, còn cùng trong mĩ cảnh núi non hữu tình nha… Nghĩ thôi cũng thật cao hứng nha. Hắc hắc! ( tg: mới có người mà đã cao hứng thế cơ à:V)
Nghiêm Phàm, Nghiêm Phất cung kính cúi đầu, chào hỏi:
-“ Sư phụ mới về! “ – vừa nói vừa liêng liếc bóng dáng nhỏ xinh trong lòng Hàn Nghiêm.
Ba mắt?? Tiểu oa nhi trong lòng sư phụ có ba mắt! Có chút kinh hách hiện lên trong ánh mắt, nhưng rât nhanh liền biến mất không còn dấu vết.
-“ Ừ! Đây là tiểu sư muội của các ngươi. Sau này hảo hảo dạy bảo nàng cho tốt. Chắc hai ngươi đều biết nàng từ đâu đến rồi đây.”
Hai nam nhân nhẹ đưa mắt nhìn nhau, mỗi người trong lòng đều như đã hiểu rõ. Phượng đản nở, hậu duệ Phượng Hoàng xuất hiện, thế nguyện của Phượng Hoàng chắc chắn thành sự thật. Ai nấy đều sẽ có một tính toán riêng, nên vạn sự quan trọng đều là bắt đầu từ tiểu oa nhi này đây. Thiện ác trong lòng nàng, chính là sinh tử, đau thương hay hạnh phúc của vạn vật sinh linh.
-“ Đạo danh của nàng ta kêu Nghiêm Phiêu.”
-“ Nghiêm Phiêu???” – cả hai sư huynh đồng thanh kêu tên nàng.
Hàn Nghiêm nghe hai đồ đệ cùng kêu lớn, bỗng trầm tư vài giây…
-“ Quả thực nghe không êm tai lắm, ta đổi lại, liền kêu nàng Hàn Phiêu. “
-………
Nội tâm hai huynh đệ cùng chấn động, sư phụ để nàng theo họ y. Thật sự là sủng ái mà.
Nội tâm Vận Phụng hơi kinh ngạc. Nam nhân sư phụ này có phải hay không quen biết nàng từ kiếp trước nha? Đặt tên cũng phải trùng mới chịu nha. Hắc hắc!
Hàn Nghiêm khẽ đưa đôi con ngươi màu tro nhìn tiểu oa nhi trong lòng. Hàn Phiêu – Phiêu lãng tự tại, phiêu diêu tam thế, không lo âu muộn phiền. Đôi mắt to lay láy này lại trong veo, linh lung, thật trái ngược với mắt phượng thứ ba giữa trán đây. Hàn Nghiêm vận tiên khí tụ trong lòng bàn tay, ngọc thủ khẽ lướt đi chầm chậm từ đỉnh đầu Vận Phụng xuống hết cằm nàng. Khói trắng tỏa ra từ tiên khí, vẩn quanh khuôn mặt khả ái của nàng đầy mơ hồ. Trong chốc lát, con mắt phượng thứ ba liền khép lại, như thế trên trán Vận Phụng chưa từng có dấu vết của Phượng nhãn kia tồn tại.
Phong ấn con mắt tà ác của Vận Phụng lại, cũng chỉ là phong ấn nhất thời, nếu một ngày nàng kích nộ không thể kiềm chế, tự khắc phong ấn này cũng bị hủy, Phượng Hoàng tái sinh, đất trời tam giới đều không thể vãn hồi.
Thấy động tác nhẹ nhàng đó của Hàn Nghiêm, Vận Phụng nghi hoặc không hiểu, nhưng cũng chỉ nghĩ rằng y đang vuốt ve gương mặt chính mình thôi. Ngay từ lúc nở ra từ trứng, Vận Phụng nào có biết bản thân có Phượng tam nhãn tà ác đây. Cảm nhận được luồng tiên khí vẩn quanh khuôn mặt man mát thanh thanh, nàng lại khúc khích cười như một đứa bé sơ sinh.
Cuộc sống với toàn mĩ nam, cao hứng, thực quá cao hứng đây! Nhưng đâu cũng chỉ suy nghĩ của chính nàng, đời này của nàng là ghi danh thiên cổ, hay vạn kiếp bất phục vẫn còn là một bí ẩn.
~~~~~ THẦN NGUYÊN đại lục ~~~~~
Theo truyền thuyết kể rằng, từ ngàn xưa, trên trời có ba linh thú: Phượng Hoàng, Thanh Long, Bạch Hổ. Chúng là thần thú được sinh ra từ tiên khí của tiên nhân. Phượng Hoàng được Hỏa Tinh vương tạo ra để làm niềm vui cho tiểu Vương tinh nhà y. Thanh Long được Thủy Tinh vương tạo ra để làm quà tặng sinh nhật cho nương tử nhà y. Còn Bạch Hổ được Mộc Tinh vương tạo ra để chấn giữ sơn môn của y.
Qua hàng ngàn năm tu luyện, ba thần thú đều mang những suy nghĩ trí tuệ như nhân loại, phép thuật như tiên nhân. Đến một ngày ba thần thú cùng dùng tiên phách của chính mình tạo nên một đại lục không to không nhỏ, nhưng lại xinh đẹp, giàu có, để tạo nên chỗ nghỉ ngơi cho riêng mình. Chúng lây tên cho đại lục đây là Thần Nguyên: Thần của thần tiên, nguyên của nguyên khí. Chúng phân chia đại lục đây thành ba quốc gia, đặt theo tên chính mình, gồm có: Phượng Quốc, Long Quốc, Hoàng Quốc ( tg: Hoàng = Hổ á). Chúng dùng chân ảnh ( tg: cái bóng in lên tờ bản đồ) của bản thân để phân chia trên kim địa đồ của Thần Nguyên. Vì Phương Hoàng, dùng thân ảnh khi đang tung hai cánh rộng, nên Phượng Quốc có lãnh thổ rộng nhất. Tiếp đến là Hoàng Quốc với thân ảnh Hổ ngồi. Cuối cùng là Long Quốc với thế Rồng cuộn. Tuy bờ cõi lãnh thổ khác nhau, nhưng mỗi quốc gia lại có điểm mạnh yếu riêng, tương trợ lẫn nhau cùng tồn tại và phát triển.
Trải qua hơn năm đầu tiên, con dân mỗi quốc đều tôn thờ mỗi vị Thần thú của đất nước mình, ngày qua ngày đều là bình bình an an, năm qua năm ngày một phát triển giàu đẹp. Nhưng Phượng Hoàng vì tính tình nóng nảy và ham muốn chiếm lĩnh cao nên đã nảy sinh ra tham vọng chiếm đoạt Thần Nguyên đại lục. Nơi xinh đẹp như vậy mà phải chia sẻ thì thật quá uổng phí rồi… Nhưng không lâu đã bị Long Hổ phát hiện. Long Hổ không muốn dùng vũ lực để giải quyết, vì chúng sợ sẽ tổn thương con dân trên Thần Nguyên. Vì thế đành phải dùng cách dụ dỗ.
Long Hổ dùng máu của chính mình hòa cùng nước Vong Xuyên, để tạo nên một nhân hài mỹ mạo vô song, từ nắm đất dưới chân Phật Tổ. Nhân hài được tạo ra, tính tình lạnh nhạt, hơi thở tiên khí xuất chúng không kém gì tiên nhân có tiên cốt thực thụ. Long Hổ dùng nhân hài đó để phong ấn Phượng Hoàng và cũng là phong ấn chúng bản thân. Để lại nhân hài kia tồn tại trên thế gian, bảo vệ thạch tượng của cả ba thần thú và cũng là phòng ngừa một ngày Phượng Hoàng tái sinh.
Còn Phượng Hoàng trước khi bị phong ấn, liền để lại nhân gian Thần Nguyên một quả trứng lớn, đi cùng đó là một lời tuyên thệ:
“ Hậu duệ của ta, chờ người có duyên sẽ thức tỉnh, cùng giúp ta chiếm lĩnh cả Thần Nguyên.”
Airen.