Yến Kỳ Vũ vô cùng muốn vẽ tranh chân dung xinh đẹp cho chị gái nhà đối diện, nhưng vẫn phân biệt chuyện nặng nhẹ, cô quyết định hoàn thành công việc hôm nay trước, sau đó mới làm chuyện kia.
Nhưng nhắc tới công việc, Yến Kỳ Vũ kêu “oa” lên, cả người nhão như đống bùn trước máy tính.
Tuần trước Bộ Na Na trải qua sự lựa chọn tỉ mỉ, tìm được một tác phẩm xuất sắc trong trận đấu truyện ngắn trên mạng văn học Cá Heo, giao cho Yến Kỳ Vũ cải biên thành truyện tranh, vì thế còn đặc biệt kéo cô và tác giả “Long Long Long” vào chung một nhóm thảo luận.
Tiểu thuyết này tên là “StarDuck”, là một tiểu thuyết kỳ ảo vô cùng mới mẻ, ngọt ngào, dễ thương. Bối cảnh của câu chuyện xảy ra trong một trấn động vật nhỏ, tất cả cư dân trong trấn này đều là động vật, mà StarDuck là tiệm cà phê được chào đón nhất trong trấn, bà chủ là một con vịt có lông màu vàng đất trên lưng và bàn chân màu đỏ. Một ngày, có một cậu con trai mệt mỏi bị công việc giày vò trăm nghìn lần đi làm về, đạp xe say sưa trong sương mù, bất ngờ đến trấn này, bắt đầu từ một đoạn chuyện mới mẻ, sưởi ấm tâm hồn.
Câu chuyện không dài, chỉ có ít ỏi bảy tám nghìn chữ thôi, Yến Kỳ Vũ xem một hơi liền bị câu chuyện đáng yêu này mê hoặc. Khi Bộ Na Na hỏi cô có đồng ý nhận công việc này không, Yến Kỳ Vũ hưng phấn trả lời: "Nhận! Đương nhiên muốn nhận!”
"Nhưng tác giả hơi khó tính à nha…”
"Không sao cả! Em tin tác giả có thể viết ra lời văn mềm mại như vậy, nhất định là một người tinh tế nhạy cảm, cho dù người đó yêu cầu cao tới đâu, em cũng có thể phối hợp!”
"Vậy được rồi."
Vì thế, ba người tiến vào một nhóm thảo luận.
Chuối Tiêu Điện Hạ: Đây là tác giả @Long Long Long, đây là người vẽ tay @Tiểu Vũ Mao, hi vọng mọi người có thể hợp tác vui vẻ với nhau, trình làng bộ tác phẩm này cho càng nhiều độc giả biết hơn.
Tiểu Vũ Mao: Long thái thái, chào cô ^_^, rất vinh hạnh có thể cùng hợp tác với cô~~~
Long Long Long: Kêu tôi là “Long Mộc Mộc”.
Tiểu Vũ Mao:...?
Long Long Long: Ông đây có mang “cây”!
Tiểu Vũ Mao: =.=
Yến Kỳ Vũ không thể tưởng tượng được, người có thể viết ra tiểu thuyết thiếu nữ thiên về hướng kỳ ảo, lại là một người đàn ông có tính tình gắt gỏng! Mà càng làm cô không tưởng tượng được là, vị Long Mộc Mộc này có trình độ mỉa người cũng vượt qua sức tưởng tượng của cô!
Vẽ truyện tranh chia làm mấy bước. Đầu tiên là xác định thiết kế người, thứ hai là bản nháp phân cảnh (), thứ ba là tô lại đường viền. Bước tiếp theo, nếu như truyện tranh có màu sắc rực rỡ, thì phải bắt đầu lên màu, còn nếu là truyện tranh đen trắng, thì phải chuẩn bị tô những điểm lưới nhỏ.
Bộ truyện của bọn họ cải biên thành truyện tranh dự tính chia làm ba câu chuyện trước, giữa và sau, mỗi câu chuyện trang, nửa tháng đăng một câu chuyện, cường độ công việc tương đối lớn. Nhưng mà Yến Kỳ Vũ cứ mắc kẹt ở bước đầu tiên “thiết kế người”… A, không đúng, là “Thiết kế động vật”.
Long Long Long: Dáng người không đúng! Duck là một con vịt cái, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?
... Long Mộc Mộc, anh hiểu “nó” hơn, hơn nữa con vịt lại không mặc quần áo! Sao cô có thể nhìn ra con vịt còn có giới tính?
Long Long Long: Ánh mắt không tệ! Ánh mắt của Duck càng ôn nhu, càng trí thức, càng quan tâm, “nhân thê năm thượng hệ chữa trị” () cô hiểu không?”
() Nhân thê: chỉ cô gái đã kết hôn, tức “vợ nhà người ta”, nhưng ở Nhật Bản, thuật ngữ này lại dùng thông dụng cho đàn ông. Nam thượng: tuổi của công chênh lệch lớn hơn thụ. Hệ chữa trị: cách diễn đạt xuất hiện mấy năm gần đây của Nhật Bản, vốn chỉ nữ nghệ sĩ trên TV làm người ta cảm thấy yên ả, chữa khỏi bệnh, thoải mái, cùng với các động tác của cô ấy. Hiện nay, đặc biệt là trong Anime, hệ chữa trị trong thế giới D là tác phẩm chữa trị vết thương lòng, bù vào tâm hồn còn khuyết, hơn nữa làm cho người xem yêu đời hăng hái hơn.
... Không, cô không hiểu!
Yến Kỳ Vũ ôm gối lăn lộn trên giường: Rốt cuộc một con vịt có tri thức là thế nào? Hệ chữa trị là thế nào? Hơn nữa dùng từ “nhân thê” này miêu tả một con vịt, rõ ràng là phạm tội đó?
Những động vật khác thiết kế rất nhanh đã thông qua được, nhưng cứ cố tình thiết kế nhân vật chính con vịt bị Long Long Long gửi trở về mấy lần, chính là không thể đạt được yêu cầu trong lòng của đối phương.
Yến Kỳ Vũ từng tuyệt vọng đề nghị: Nếu không thì để tác giả gốc vẽ một biểu đồ minh họa đi, cô có thể nghiền ngẫm phong cách, dựa theo mà vẽ!
Long Long Long rất sảng khoái, vung bút vẽ nữ chính vịt trong lòng anh ấy.
Tiểu Vũ Mao: Ách, Long Mộc Mộc, anh vẽ rất giống con gà.
Tuy câu chuyện của Long Long Long rất tinh tế mềm mại, nhưng tính tình của anh ấy rất gắt gỏng, anh ấy trực tiếp gửi tối hậu thư trong nhóm thảo luận, nếu như tuần này Yến Kỳ Vũ không thể thiết kế con vịt làm vừa lòng anh ấy, anh ấy sẽ xin biên tập tiểu thuyết của mình đổi họa sĩ hợp tác! Cho dù Bộ Na Na nói lời hay thế nào, anh ấy đều bướng bỉnh khư khư cố chấp.
Yến Kỳ Vũ vô cùng coi trọng cơ hội hợp tác lần này, bởi vì cô thật sự thích câu chuyện này, cũng không phải bởi vì cô gấp gáp xin Bộ Na Na một bộ tác phẩm để chứng minh thực lực, càng quan trọng hơn là, tiền gởi ngân hàng của cô đã sắp cạn kiệt! Nếu không có tiền vào nữa, trước khi cô trở thành một tác giả truyện tranh sẽ chết vì đói trước…
... Nhưng là một con vịt nhân thê có tri thức, rốt cuộc có dáng vẻ gì?
Bỗng nhiên, Yến Kỳ Vũ nghĩ ra một ý, thẳng người ngồi trước máy tính bảng!
Khi chị gái nhà đối diện đưa táo và đồ ăn vặt cho mình, không phải ánh mắt kia vừa trí thức vừa truyền nghị lực sao? Tuy rằng lúc mới gặp mặt cho rằng chị ấy là tinh anh thành phần tri thức, nhưng khi cười lại giống như chị gái, làm Yến Kỳ Vũ độc thân phiêu bạt bên ngoài cảm nhận được ấm áp đã lâu chưa có.
Bây giờ trong đầu Yến Kỳ Vũ đều vương vấn hình bóng của Vu Kinh Hồng, cô như đi vào cõi thần cầm lấy bút cảm ứng, vùi đầu vẽ trên máy tính bảng!
Chú vịt Duck có đường cong bộ ngực mượt mà nở nang, có cổ thon dài, cằm nhọn, còn có hai chân dài thẳng tắp hoàn mỹ
Long Long Long: Không sai! Đây chính là nữ chính vịt “StarDuck”!”
Nhìn lời khẳng định trên màn hình của Long Mộc Mộc, Yến Kỳ Vũ vô cùng buồn bã…
Vậy mà cô lại vì tiền bán đứng chị gái nhà đối diện, sao cô còn có mặt mũi đi gặp chị ấy.
Sau khi Yến Kỳ Vũ được Long Long Long thông qua tất cả thiết kế người, cuối cùng Yến Kỳ Vũ có thể bắt đầu chuẩn bị công việc của bước tiếp theo.
Cô đứng dậy từ máy tính, hoạt động vai lưng bủn rủn một chút, nghe khớp xương trên lưng phát ra từng tiếng vang nhỏ. Tác giả truyện tranh đều ngồi ở bàn làm việc trong thời gian dài, luôn sẽ bị bệnh nghề nghiệp quấy nhiễu, Yến Kỳ Vũ có bệnh xương cổ rất nghiêm trọng, xương cổ cứng ngắc, bác sĩ luôn khuyên cô phải rèn luyện nhiều hơn, nếu không sau này phát triển đến phản cung xương cổ.
Sức khỏe là tiền vốn, Yến Kỳ Vũ khi rảnh rỗi sẽ giơ cao hai tay, ngẩng đầu lên, “đi như cương thi” quái dị trong phòng, tuy rằng hơi choáng váng, nhưng cô không có thời gian, càng không có tiền làm vật lý trị liệu, chỉ có thể dựa vào việc tự tập luyện của bản thân mình.
Thật ra vẽ truyện tranh rất khổ, gần như các tác giả truyện tranh đều mang bệnh. Đôi vợ chồng nhỏ trong phòng ngủ chính không ngừng tỏ vẻ bọn họ rất hâm mộ công việc của Yến Kỳ Vũ, không cần ra khỏi cửa đi làm, chỉ cần mỗi ngày chơi đùa máy tính, vẽ vài nét tranh hoạt hình, còn có tiền vào, quá nhàn hạ. [email protected]
Yến Kỳ Vũ không biết nên giải thích thế nào: Nếu như vẽ truyện tranh thật sự thoải mái và có thể kiếm tiền lời, tại sao cô phải hòa vào nhóm người thuê phòng ngăn cách nhau, tại sao một tuần chỉ có thể ăn một chút thịt chứ?
Thân là con gái một, Yến Kỳ Vũ cũng là tiểu bảo bối của cha mẹ, nhưng bây giờ cô dốc sức làm việc sống lẻ loi một mình, đương nhiên có thể tiết kiệm được một chút.
Còn nhớ khi cô vừa mới vào Trục Mộng Đường làm trợ lý. Ông chủ thấy cô do dự, liền vẽ cho cô chiếc bánh lớn (), nói tuy rằng tiền lương thấp, nhưng công ty bao ăn bao ở, mọi người ở cùng nhau, không có tiền lộ phí đi làm hay tan làm, không có những bữa tiệc xã giao, cô vốn không có chỗ để tiêu tiền.
() vẽ bánh lớn: cách nói này có nghĩa là một người nói suông về tương lai, dùng hy vọng để an ủi bản thân mình hoặc người khác, nhưng thực tế không hề có những lời hứa hẹn đó.
Khi đó cô chưa rành đời, bị lừa ký hợp đồng, chờ khi vào Trục Mộng Đường mới biết được. Thì ra trợ lý chỉ có thể ở căn phòng tám người có giường tầng trên dưới, mà cơm ăn phải tự mình làm, công ty chỉ cung cấp đồ ăn chay, muốn ăn thịt chỉ có thể tự móc tiền túi ra.
Cứ như vậy, Yến Kỳ Vũ chợt không thịt không vui, biến thành tiểu bạch thỏ ăn cỏ.
Gánh nặng bây giờ của cô còn nhiều hơn trước kia, sau này trừ tiền thuê nhà, một tuần chỉ có thể đến cửa hàng thực phẩm chín mua thịt sốt cải thiện cuộc sống.
Một mình phấn đấu ở bên ngoài, cô rất nhớ sườn xào chua ngọt của mẹ…
... Ơ? Mùi này là...?
Yến Kỳ Vũ đang đi tướng "cương thi" vội vàng buông tay, mũi hít hít tìm kiếm mùi hương bay phất phơ trên không trung.
Là sườn xào chua ngọt!
Cô tuyệt đối không ngửi sai, là mùi sườn xào chua ngọt!
Cô như chú chó bị cực xương quyến rũ, theo mùi hương chân không chạm đất bay ra ngoài phòng, bay bay liền tới trong phòng bếp.
Phòng bếp của nhóm người cho thuê là dùng chung, cô cho rằng là người thuê khác đang biểu diễn tài nghệ, không nghĩ đến khi cô bay tới, lại phát hiện trong phòng bếp trống rỗng, mà mùi hương là truyền tới từ phòng bếp đối diện căn nhà cho nhóm người thuê!
Thiết kế tòa nhà này có hơi kỳ quái, tuy rằng hai căn nhà có cửa đối diện nhau, nhưng hai căn nhà không phải là thiết kế cửa kiếng, phòng bếp của hai căn nhà có một cánh cửa sổ của hộ láng giềng, các thiết bị lắp đặt phòng bếp của bọn họ đơn sơ, tủ bát tràn đầy dầu mỡ, sửa bếp lò không biết bao nhiêu lần, cống thoát nước bồn rửa rau bốc mùi thúi. Mà phòng bếp nhà đối diện lại lắp đặt vô cùng hiện đại, trên kệ bếp không có một hạt bụi, quầy tủ bằng gỗ cây thật màu nâu đậm nhìn rất đắt.
Trước cửa sổ phòng bếp đối diện trồng một cây xanh, che đi tầm mắt của Yến Kỳ Vũ, làm cô không nhìn thấy tình hình cụ thể, nhưng mùi hương tràn ngập trong không khí, cô liền thèm ăn bụng reo lên.
Thật không nghĩ tới chị gái người đẹp tâm thiện ở nhà đối diện, nấu cơm cũng tốt như vậy…
Ô, không đúng! Yến Kỳ Vũ dụi mắt: “Đầu bếp” đứng ở trước bệ bếp là đàn ông!
Cây xanh trước cửa sổ vừa vặn che đi dáng vẻ của người đàn ông, chỉ có thể xuyên qua khe hở mơ hồ nhìn thấy dáng người của anh.
Người đàn ông chân dài vai rộng, cơ thể thẳng tắp, cổ tay áo chỉnh tề lật lên khuỷu tay, ngón tay anh thon dài, khớp xương không gọi là thô to, lấy ánh mắt của nhà nghệ thuật mà xem xét, hai tay này vô cùng thích hợp trên giấy vẽ. Tạp dề màu tím ôm trọn thân thể, sau lưng anh kết thành cái nơ cục mịch.
Người đàn ông mở nắp nồi, mùi hương của sườn xào chua ngọt cuồn cuộn bay ra, Yến Kỳ Vũ nóng nảy, suýt chút nữa để lại nước miếng rơi xuống.
Cô không chớp mắt nhìn chăm chú vào đối phương, chỉ thấy người đàn ông lấy một đôi đũa bằng gỗ dài ở bên cạnh, đưa vào trong nồi, gắp một cục xương nhỏ lấp lánh nước màu ở giữa.
Là thịt!!! Yến Kỳ Vũ đã lâu rồi chưa ăn thịt!!!
Khoảnh khắc này, dường như tất cả đều bị thời gian điều chỉnh làm động tác chậm lại.
Chiếc đũa mang theo cục thịt có màu sắc xinh đẹp, độ lớn nhỏ vừa vặn có thể nuốt vào, chậm rãi đưa vào trong miệng người đàn ông.
Yến Kỳ Vũ theo bản năng kiễng chân, tha thiết mong chờ dò xét nhìn quanh phía bên kia, chỉ thấy cục xương cách miệng người đàn ông càng ngày càng gần, càng ngày càng gần...
... Mãi đến khi có ngón tay sơn móng màu đỏ nắm giữ cổ tay người đàn ông, xoay chiếc đũa về hướng ngược lại, đưa vào trong miệng cô gái.
Chị gái vừa mới tình cờ gặp trong thang máy xuất hiện trong tầm mắt Yến Kỳ Vũ, động tác của chị ấy thân mật kề sát bên cạnh người đàn ông, hai tay lôi kéo cổ tay người đàn ông, một ngụm nuốt lấy miếng sườn xào chua ngọt thơm phức này.
Chị ấy thỏa mãn chậc chậc lưỡi, trên môi còn mang theo nước đường và dầu mỡ.
Bỗng nhiên trên mặt Yến Kỳ Vũ nóng lên, toàn bộ mùi thơm của thịt lắp đầy đầu óc cô lúc nãy trong nháy mắt biến mất hết, cô một mình đứng ở nơi vắng vẻ, phòng bếp cho nhóm người thuê phòng bẩn thỉu dơ dáy, đầy dầu mỡ, nhìn trong phòng bếp lắp đặt xa hoa phía trước mặt và đôi trai gái thân mật với nhau, cô giống như một kẻ đáng thương dòm ngó cuộc sống của người khác.
Chị gái nhà đối diện có cuộc sống thật tốt.
Mà cô, lại không có bạn trai, cũng không có thịt.
Cô chỉ có một cây bút trong tay.
Quên đi, vẫn là không nên hâm mộ người khác. Chỉ cần cô vẽ thật tốt, cô cũng sẽ được ăn thịt.
Yến Kỳ Vũ sờ sờ bụng, chạy nhanh trở về phòng của mình.
...
Nghe thấy tiếng đóng cửa của phòng bếp phía đối diện, Vu Kinh Hồng vừa mới trộm đi miếng sườn xào chua ngọt từ trong tay em trai theo bản năng nhìn ra ngoài cửa sổ đối diện.
Nhưng mà phía đối diện không có bật đèn, một mảnh tối đen, căn bản không có người ở đó.
Vu Kinh Hồng rất nhanh vứt chuyện vừa xảy ra ở sau đầu, chị ấy trực tiếp túm lấy cây đũa trong tay Vu Quy Dã, nhanh chóng gắp một miếng sườn ra, vừa hô “nóng quá nóng quá”, vừa dùng răng kéo một miếng thịt lớn xuống từ phía trên.
Vu Quy Dã bất đắc dĩ nói: "Chị không thể đợi chút sao? Để em dọn ra rồi chị từ từ ăn."
"Nói mau! Khi nào em biến thành đầu bếp hả?” Vu Kinh Hồng kêu sợ hãi, "Rõ ràng lúc trước ngay cả rau hẹ và hành lá em cũng không phân biệt được, phòng bếp trong nhà chỉ để trang trí, sao đột nhiên am hiểu nấu cơm như vậy? Sườn xào chua ngọt này em luyện tập bao nhiêu lần rồi?”
"Không có luyện tập, đây là lần đầu tiên làm." Một tay Vu Quy Dã bưng nồi lên, múc sườn xào chua ngọt có nước đường bao lấy vào giữa dĩa, “Mấy ngày hôm trước em vừa mới viết xong một truyện trên mạng có liên quan đến đầu bếp, đây là thực đơn được đề cập trong đó.”
Vu Kinh Hồng ghen tị nhìn em trai của mình: Từ nhỏ Vu Quy Dã đã cực kỳ thông minh, có thể nói thiên tài. Nhất là học cái gì thì làm giống như thế, mỗi lần viết tiểu thuyết, trước khi viết kịch bản, anh đều sẽ giành ra một khoảng thời gian học tập từng ngành nghề. Giống như lúc trước anh viết nữ chính là nhà piano, từng viết nam chính là bác sĩ, từng viết vận động viên tennis siêng năng, anh liền nghiên cứu những ngành nghề này, học và bắt chước theo.
Giống như lần này viết câu chuyện về đầu bếp, lúc trước chỉ biết hấp cơm, bây giờ anh chủ động nghiên cứu thực đơn, hai tháng không gặp có thể dọn ra một bàn cơm thơm phức, trình độ này có thể bày tiệc trong khách sạn rồi! Nhìn anh bưng bánh bao () có kích cỡ lòng bàn tay vừa mới chính từ trong lồng ra, mặt trên có nếp gấp, đây chính là trình độ của nhà chuyên môn điểm tâm trung cấp của Trung Quốc!
Vu Kinh Hồng cắn phân nửa bánh bao, nói chuyện không rõ hỏi: “Kịch bản là đề tài gì? Chị đoán không lầm thì là một học trò tiểu học luôn phấn đấu, tham gia trận đấu nấu ăn, cuối cùng trở thành đầu bếp nổi tiếng khắp thiên hạ, mở vô số chi nhánh?”
Vu Quy Dã cũng gắp một bánh bao nhỏ, nâng thìa lên, cẩn thận cắn nửa miếng da thủy tinh hơi mờ, hút sạch sẽ nước tươi ngon bên trong.
"Không phải." Anh thuận miệng nói, "Là đề tài hiềm nghi kinh sợ trinh thám. Nói về đầu bếp có tay nghề đáng kinh ngạc trong trấn, anh ta vô cùng am hiểu làm đồ ăn thịt, hương thơm tỏa ra mười dặm, hấp dẫn vô số cư dân trong trấn nhỏ xếp hàng nếm thử, nhưng không ai có thể đoán được trong đồ ngon của anh ta bỏ thêm cái gì, cũng không ai nhìn thấy anh ta nhập hàng. Cùng lúc đó, trong trấn liên tiếp xuất hiện mấy vụ án cô gái trẻ tuổi mất tích, sống không thấy mà người chết thì cũng không thấy xác, cảnh sát hình sự cẩn thận thăm dò theo chứng cứ duy nhất, cuối cùng phát hiện những cô gái trước khi mất tích, đều đến ăn ở tiệm cơm có hương vị tươi ngon đáng kinh ngạc này…”
Vu Quy Dã chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười với chị gái: "Chị đoán xem, cuối cùng những cô gái tham ăn kia đi đâu hết rồi?”
Vu Kinh Hồng cứng ngắc. Chị nhìn em trai trước mặt, nhìn trên bàn đầy món thịt, chớp mắt hoàn toàn không có khẩu vị.
Chị ném đũa xuống nhanh chóng chạy vào toilet, ôm bồn cầu nôn ra một trận.
Trong toilet, vang lên tiếng rống nửa chết nửa sống của Vu Kinh Hồng: "Khốn kiếp! Em lại hù dọa chị của em, chị rủa em đời này không có cô gái nào chịu ăn đồ em nấu!”
Vu Quy Dã cười, gắp một miếng thịt trong dĩa trước mặt lên, từ từ nhâm nhi thưởng thức.
Ừm, anh làm đồ ăn ngon thật.
() Bảng phân cảnh (Storyboard): là bảng vẽ lại câu chuyện bạn muốn kể, giúp bạn thấy một cách tổng quát câu chuyện đó sẽ được kể như thế nào. Storyboard được sử dụng rất nhiều trong quá trình sáng tác mọi thứ liên quan đến thị giác và chuyển động, từ điện ảnh, sân khấu đến truyện tranh.
() Trong bản raw là 汤包, nhìn giống một loại bánh bao nhỏ.