Tiểu Họa Sĩ Cùng Đại Tác Giả

chương 39

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Từ trước đến nay, truyện tranh đều là hình thức từng trang từng trang, được gọi là truyện tranh giấy, hình thức đều là màu trắng đen. Cùng với sự phát triển của internet, tỉ lệ sử đụng diện thoại di động quả thật càng ngày càng cao, loại truyện tranh cuộn vô cùng phù hợp với kiểu đọc truyện trên điện thoại, nếu màu sắc không bắt mắt thì các độc giả sẽ không xem.

Nhưng bộ tác phẩm “Giấc mộng không trung” này, tranh vẽ của truyện tranh cuộn rất khó bao hàm được những hình thức rộng lớn này, cơ giáp chiến đấu quyết liệt trên không trung, hậu cần cùng nhau vui vẻ, học viện khí thế… Nếu như bỏ truyện tranh giấy, nhất định hình ảnh sẽ bị phá hỏng. Nhưng nếu như làm truyện tranh giấy, chắc chắn có rất nhiều đọc giả bỏ đi vì không tương thích với di động.

Trước khi sáng tác StarDuck, Yến Kỳ Vũ vẽ truyện tranh giấy, nhưng độ dài của nó ngắn nên độc giả sẽ đọc xong rất nhanh, sẽ không cảm thấy phiền. Mà thông qua nội dung của Giấc mộng không trung, ít nhất phải xem liên tục suốt hơn hai năm, dưới sự tích lũy hằng ngày, lượng bỏ đi này cũng rất đáng sợ rồi.

Dù sao đừng cảm thấy truyện tranh đăng nhiều kỳ suốt hai năm là “lâu lắm”, có rất nhiều đọc giả có thói quen mỗi ngày đổi mới một cuốn tiểu thuyết, cứ không rõ tại sao truyện tranh lại chậm như thế.

Yến Kỳ Vũ đã được xem là tác giả có tốc độ tay rất nhanh, toàn bộ truyện tranh màu đều dưới tình huống cô không có trợ lý giúp đỡ, một tuần chỉ có thể vẽ P đến P (truyện tranh tập), mà nếu nội dung này viết thành tiểu thuyết, thì số chữ không quá .

Tiểu thuyết tác giả ngày càng nhiều, hai tháng có thể hoàn thành một bộ tác phẩm chữ. Mà nội dung kịch tính đều ngang nhau, cải biên thành truyện tranh, ước chừng khoảng tập! Mỗi tuần một tập, một năm mới có tập, nói cách khác, họa sĩ truyện tranh vẽ suốt hai năm rưỡi mới có thể hoàn thành tác phẩm chữ.

Mà kịch bản gốc Vu Quy Dã sáng tác, nội dung hiện tại chỉ mới có đưa một nửa (tác giả muốn giữ lại để bảo vệ sáng ý), bình thường sẽ không nói hết nửa phần sau, nhưng nhìn mức độ phức tạp của tình tiết, cũng được gọi là lờ mờ khó đoán.

Đừng nói hai năm hoàn thành bộ tác phẩm này, Yến Kỳ Vũ cảm thấy năm năm cũng không chắc vẽ xong…

Dưới tình huống như vậy, rốt cuộc là dùng hình thức truyện tranh giấy hay là truyện tranh cuộn, có vẻ rất quan trọng.

Trước khi động bút, Yến Kỳ Vũ, Vu Quy Dã, Bộ Na Na thương lượng rất lâu. Yến Kỳ Vũ có khuynh hướng theo truyện tranh giấy, từ trước đến nay, trên vấn đề chuyên ngành thì Vu Quy Dã đều nghe theo ý kiến của người trong ngành, Tiểu Vũ Mao nói muốn vẽ truyện tranh giấy, vậy thì anh ủng hộ truyện tranh giấy.

Vốn bọn họ cho rằng Bộ Na Na chắc chắc sẽ phản đối, bày ra một đống số liệu hức tạp để cô sửa truyện tranh giấy, ai ngờ sau khi Bộ Na Na nghe xong lý do của bọn họ, lại rất thoải mái nói “OK”!

Chuối tiêu điện hạ: Tuy rằng hình thức thể hiện truyện tranh rất quan trọng, nhưng điều quan trọng hơn chính là nội dung và kỹ năng vẽ.

Chuối tiêu điện hạ: Quả thật, tuy truyện tranh cuộn tốt hơn nhiều, nhưng Giấc mộng không trung không chạy theo đại chúng mà hi sinh đặc điểm của mình.

Chuối tiêu điện hạ: Bây giờ thị trường truyện tranh được chào đón nhất chính là loại nào? Là loại “bán thịt” và “bán đậu hủ”, khôi hài hoặc là ngược tâm, yêu đương kiếp trước kiếp này…

Chuối tiêu điện hạ: Giấc mộng không trung không dính vào cái gì cả, nó vốn là một tác phẩm dành cho số ít người.

Chuối tiêu điện hạ: Nếu như tôi muốn làm cho bộ tác phẩm nhất định phải nổi tiếng, nhất định phải hot, nhất định phải bùng nổ, kịch bản truyện tranh này sẽ bị tôi giết chết dưới kỳ nội dung.

Chuối tiêu điện hạ: Thị trường là gió, hai người có thể lựa chọn bước vào cơn gió này, để nó thổi hai người đến nơi màu mỡ hơn. Cũng có thể chọn lụa chìm xuống cùng cánh buồm, toàn bộ dựa vào đôi tay nghịch theo chiều gió tiến về trước, khai thác châu lục mới của chính mình.

Chuối tiêu điện hạ: Làm biên tập, điều tôi có thể làm chính là bảo vệ hộ tống hai người trong chuyến đi này, về chuyện tác giả muốn đi theo hướng nào, quyền lựa chọn không nằm trong tay tôi.

Bộ Na Na không biết, sau khi cô ấy nói xong những đoạn này, Yến Kỳ Vũ cầm bút khóc sau màn hình.

Thiên lý mã khó tìm, Bá Nhạc càng khó tìm hơn. Cô đã đợi trong ngành này rất nhiều năm, vẫn luôn mang theo một chút kính nể không nói thành lời đối với biên tập, cô đã từng gặp biên tập Đặng Diệu Hoa cao cao tại thượng mắng chửi cô hết lời, Bộ Na Na là người đầu tiên cân bằng vị trí giữa các cô, để cô chuyên tâm đưa ra sáng kiến với địa vị là bạn bè.

Cô ngượng ngùng “thông báo” trực tiếp với Bộ Na Na, liền lặng lẽ gõ chữ cho người hợp tác của mình.

Tiểu Vũ Mao: Thầy Điền Dã, tôi rất cảm động QAQ, hu hu hu, tôi rất muốn tặng một nụ hôn cho chị Na Na.

Điền Dã: 【 sờ đầu 】

Điền Dã: Tri âm tri kỷ mịch tri âm, có thể gặp được biên tập tốt như thế, là may mắn của chúng ta.

Tiểu Vũ Mao: Vì không phụ chờ mong của chị Na Na, cũng không phụ kịch bản của anh, tôi muốn tăng mã lực chạy bản thảo!

Điền Dã: 【 nhíu mày 】 Khi chạy bản thảo nhớ chú ý sức khỏe, đừng có thức suốt đêm.

Vu Quy Dã nhớ tới mấy ngày hôm trước nhìn thấy Yến Kỳ Vũ ở tiệm fastfood McDonald’s, cô gái được bao bọc bởi lớp áo bông vải rất dày, giấu khuôn mặt nhỏ nhắn dưới mũ len dệt kim, tay run lập cập cầm bút vẽ dưới máy điều hòa.

Yến Kỳ Vũ nói với “anh Vu”, bởi vì trong nhà không có máy sưởi, nên chỉ có thể chạy bản thảo ở McDonald’s, mỗi ngày chờ tới khuya mới trở về.

Vu Quy Dã muốn khiêng cô gái nhỏ về nhà của mình mấy lần, phủ thêm chiếc áo nhung cho cô, nhét một cái gối ôm vào trong ngực, dưới chân đặt máy làm ấm chân, trong tay cầm thêm một ly sữa Khả Khả, bật máy điều hòa đến nóng nhất, để cô thoải mái chạy bản thảo.

Nhưng xét về chuyện cô nam quả nữ, anh mời cô về nhà thật sự rất dễ gây hiểu lầm, về phương diện khác, anh vẫn chưa nghĩ kỹ xem dùng thân phận nào để đối mặt với cô gái, anh chỉ có thể đè ép sự tiếc thương khó hiểu dâng lên trong lòng.

Cũng may mà tuần này hơi ấm một chút, Yến Kỳ Vũ không cần khiêng toàn bộ gia sản chạy vạy trong gió rét, có thể ở trong nhà vẽ tranh chạy bản thảo rồi.

...

Sau một khoảng thời gian, Yến Kỳ Vũ bỏ hết tất cả các hoạt động không cần thiết, trừ đi toilet và ăn cơm ra, mỗi ngày đều ngồi trước máy tính không ngừng vẽ truyện tranh, ngay cả hộ gia đình khác cùng chung sống dưới một mái nhà cũng đã rất lâu chưa gặp cô.

Nỗ lực luôn có hồi báo.

Dưới sự chạy bản thảo cấp tốc của cô, bản thảo tập ba không chỉ thuận lợi hoàn thành, mà cô còn gần như xoá hết các nét thô của tập một rồi!

Tối chủ nhật, sau khi cô để hình vào trong file bèn kéo đến trong nhóm gửi cho Bộ Na Na, cảm giác đau đớn mà cô xem nhẹ trước đó đột nhiên bao phủ cô như thủy triều.

"Đau đau đau!" Cô đỡ xương cổ kêu rên, đoạn xương từ cổ trở xuống đến bả vai vừa đơ vừa cứng, quả thật không phải là của cô.

Làm nghề này có bệnh xương cổ đều rất bình thường, Yến Kỳ Vũ không tính là bệnh nặng, người bệnh độ nặng nhất sẽ choáng váng, té xỉu trước máy tính là chuyện thường xảy ra. Yến Kỳ Vũ ở một mình, nếu như té xỉu thật thì không ai có thể cứu cô, cô rất tiếc mạng sống của mình, bình thường ngồi mấy tiếng trước máy tính sẽ đứng lên giơ cánh tay lên một chút, nhưng gần đây cô không có làm động tác tập luyện đơn giản này, toàn bộ đều dựa vào nghị lực mà cố gắng.

Ôi, chờ đến khi hết bận, cô thật sự phải đi làm vật lý trị liệu.

Đợi đến khi cô vất vả trở lại bình thường thì trên màn hình đã đầy dấu chấm than của Bộ Na Na.

Chuối tiêu điện hạ: Vỡi!!!!!!

Chuối tiêu điện hạ: Tập một là P, tập hai là P, tập ba là P, chỉ có hai tuần mà em đã vẽ xong hết bản thảo phân cảnh, còn xóa nét thô tập một xong hết rồi?

Chuối tiêu điện hạ: Tiểu Vũ Mao, em hack hả!!!!!

Tiểu Vũ Mao: QAQ Em đâu có hack đâu, chỉ là sắp hack thôi…

Trong khung nói chuyện đều là lời ca ngợi sự nỗ lực của Yến Kỳ Vũ, đại tác giả Vu lưu loát đánh mấy trăm chữ đột nhiên ngừng tay, xóa hết tất cả những chữ vừa mới viết xong.

Điền Dã: Tiểu Vũ Mao, thân thể cô không thoải mái à?

Điền Dã: Là do chạy bản thao sao?

Điền Dã: Chỗ nào không ổn hả?

Điền Dã: Có phải do thức khuya mà gây ra vấn đề về tim không?

Điền Dã: Có cần đi bệnh viện không?

Điền Dã: Cô ở đâu vậy?

Điền Dã: Nếu cách bệnh viện xa thì tôi gọi xe cứu thương cho cô.

Yến Kỳ Vũ chưa từng được người khác quan tâm quá, bốn chữ “thụ sủng nhược kinh” cũng không đủ để hình dung cảm xúc của cô.

Tiểu Vũ Mao: Không cần đâu. >A

Truyện Chữ Hay