Mới yên tĩnh được một ngày, hôm sau Ta Là Một Con Rồng lại chạy đến tìm Tế Nguyệt Thanh Thanh.
Trong kênh riêng tư:
Ta Là Một Con Rồng: “Cứu mình với, làm sao bây giờ, bà xã mình nói mấy hôm nữa cô ấy rảnh, cô ấy muốn gặp mình”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Vậy thì sao?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh nghĩ, người nên lo lắng phải là Măng Mọc Sau Mưa chứ!
Ta Là Một Con Rồng (khóc lớn): “Chẳng may cô ấy là nữ thì phải làm sao?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh cười té ghế.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Cũng có thể là nam mà!”
Ta Là Một Con Rồng: “Kỷ Hiểu Nguyệt!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Vậy cậu từ chối gặp là được rồi”.
Ta Là Một Con Rồng: “Không được đâu, cô ấy nói nếu mình không đến gặp, cô ấy sẽ ly hôn.”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Không phải cậu muốn bỏ vợ từ lâu rồi sao?”
Ta Là Một Con Rồng: “Thì lửa gần rơm mà, thế cậu có bỏ được Đại Thần không?”
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “…”
Ta Là Một Con Rồng: “Mẹ cậu lại gọi điện cho mình đấy”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Tình hình chiến đấu ra sao?”
Ta Là Một Con Rồng: “Bác ấy nói muốn đến gặp bọn mình”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Đừng để mẹ mình đến!”
Ta Là Một Con Rồng: “Mình giúp cậu thuyết phục mẹ, cậu giúp mình đi gặp Măng Mọc Sau Mưa”.
Tế Nguyệt Thanh Thanh: “Một Con Rồng, cậu sẽ bị báo ứng cho xem!”
Ta Là Một Con Rồng (gửi icon cười toe toét): “Xem như cậu đồng ý rồi nhé!”
Và quả thực báo ứng đến rất nhanh!
Mười phút sau, Tế Nguyệt Thanh Thanh nói với Ta Là Một Con Rồng trên kênh Thế Giới:
“Được rồi!”
Ta Là Một Con Rồng phấn khích vội vàng đáp lại: “Mình yêu cậu chết đi được!”
Lập tức hai tia sáng từ hai hướng khác nhau đồng thời tấn công Ta Là Một Con Rồng.
Măng Mọc Sau Mưa: “Anh dám đi bồ bịch à?”
Phong Diệp Vô Nhai: “Kẻ nào dám trêu ghẹo bà xã của ta, giết không tha!”
Ta Là Một Con Rồng khóc thầm: “Cậu gài bẫy mình!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh “hừ” lạnh: “Là do cậu ngu ngốc quá thôi!”
Ta Là Một Con Rồng đau khổ phụt máu chết tại chỗ.
Sau khi làm xong việc, An Húc Dương vội vàng chạy đến nhà Kỷ Hiểu Nguyệt chuẩn bị một bữa tối rất thịnh soạn, còn cô chỉ ngồi ăn bánh quy. Tay nghề làm bếp của An Húc Dương không cần phải nghi ngờ gì nữa. Sau khi ăn uống no say, An Húc Dương đề nghị ra ngoài đi dạo, Kỷ Hiểu Nguyệt thấy Đại Thần không có trên mạng nên lập tức đồng ý.
Gió biển mát mẻ, ánh mặt trời lúc hoàng hôn vàng rực khiến đôi mắt An Húc Dương càng thêm hấp dẫn. Đột nhiên An Húc Dương kéo tay Kỷ Hiểu Nguyệt lại:
“Hiểu Nguyệt, anh biết anh không thể bước vào thế giới của em trong game, nhưng hãy để anh làm Phong Diệp Vô Nhai trong thế giới thực này của em được không? Hãy để anh được bảo vệ em, yêu thương em, che chở cho em nhé?”
Chắc chắn là do Hoa Hồ Điệp lắm lời rồi!
Nhưng… là Phong Diệp Vô Nhai trong thế giới thực…
Trái tim Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ rung động.
“Hoa Hồ Điệp nói với anh phải không?”
An Húc Dương khẽ gật đầu, anh im lặng trong chốc lát rồi nói:
“Hiểu Nguyệt, Phong Diệp Vô Nhai dù sao cũng chỉ là một nhân vật ảo trong trò chơi, còn anh, anh mới là hiện thực. Anh không muốn em phải chịu áp lực, anh chỉ muốn em cho anh thêm một cơ hội mà thôi”.
Lời An Húc Dương nhẹ nhàng, chậm rãi, sau khi được gió biển thanh tẩy lại càng thêm chân thành, tha thiết. Kỷ Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn An Húc Dương, trong đôi mắt anh lấp lánh, Kỷ Hiểu Nguyệt nhìn thấy hình bóng bé nhỏ của chính mình.
Nghĩ đến tất cả những việc An Húc Dương đã làm vì cô…
Nghĩ đến đại nhạc hội lần trước…
Nghĩ đến bàn tay luôn nắm chặt tay cô lúc khó khăn…
Nghĩ đến nụ hôn khiến cô hỗn loạn…
Khuôn mặt Kỷ Hiểu Nguyệt thoáng ửng hồng. Phong Diệp Vô Nhai của hiện thực… Lúc ấy không phải cô đã nghĩ An Húc Dương là Phong Diệp Vô Nhai sao? Dù cô từng thề sẽ không lấy người có tiền, nhưng nếu người đó là Phong Diệp Vô Nhai thì…
Thấy Kỷ Hiểu Nguyệt khẽ gật đầu, An Húc Dương cười rạng rỡ:
“Tốt quá, Hiểu Nguyệt! Cuối cùng anh cũng đợi được rồi!”
An Húc Dương xúc động ôm lấy Kỷ Hiểu Nguyệt, miệng không ngừng sung sướng hò reo:
“Cuối cùng anh cũng đợi được rồi!”
Kể từ khi làm bạn trai Kỷ Hiểu Nguyệt, An Húc Dương thấy mình có nghĩa vụ đón đưa Kỷ Hiểu Nguyệt đi làm. Vì thế sang sớm anh đã đứng đợi dưới nhà, còn không quên chuẩn bị cả một “bữa sáng tình yêu” cho cô nữa.
Lúc An Húc Dương lái xe đưa Kỷ Hiểu Nguyệt đến đại sảnh Lăng Thăng vừa đúng giờ đi làm nên người và xe qua lại rất nhiều, Kỷ Hiểu Nguyệt sợ người ngoài nhìn thấy lại sinh chuyện rắc rối nên nói một tiếng cảm ơn An Húc Dương rồi chạy một mạch vào trong tòa nhà, không dám quay đầu nhìn lại. Kỷ Hiểu Nguyệt không biết khi cô vừa từ xe An Húc Dương bước xuống, lập tức đã bị một cặp mắt theo dõi.
Bóng dáng Kỷ Hiểu Nguyệt vừa khuất, một chiếc limousine Lincoln chầm chậm lướt qua chiếc BMW màu bạc của An Húc Dương. Cách hai ô cửa sổ, ánh mắt hai người đàn ông có một thoáng lướt qua nhau, dù chỉ là một thoáng nhưng An Húc Dương đột nhiên cảm nhận rõ một áp lực vô hình.
Anh phải cố gắng nhiều hơn nữa mới được!