Phong Diệp Vô Nhai đặt Tế Nguyệt Thanh Thanh vào sau xe ngựa rồi lao như bay đến miếu Nguyệt Lão.
Trong chiếc xe rộng rãi, Phong Diệp Vô Nhai mặc áo giáp vàng ngồi rất gần Tế Nguyệt Thanh Thanh. Đây không phải lần đầu tiên họ ở gần nhau như vậy nhưng trong giây lát khiến Tế Nguyệt Thanh Thanh cảm thấy gò bó, như thể có một đôi mắt ở phía bên kia màn hình đang xuyên qua lớp sóng điện từ nhìn cô chằm chằm, khiến cô cảm thấy mất tự nhiên.
Tế Nguyệt Thanh Thanh do dự, cô không biết phải nói gì để khẳng định lập trường của mình, nhằm vớt vát lại chút thể diện vừa ném đi lúc nãy, đúng lúc đó, Phong Diệp Vô Nhai đột nhiên nói một câu:
“Phu nhân chờ chút”. Sau đó yên lặng.
Tế Nguyệt Thanh Thanh biết, đây chỉ là một cách nói khác của cắm máy. Không biết Đại Thần có việc gì? Xe ngựa vẫn đang phi như bay về hướng miếu Nguyệt Lão, Tế Nguyệt Thanh Thanh thần trí bất định:
Không phải mình thật sự muốn lấy Đại Thần chứ? Lá cờ “Chủ nghĩa độc thân” phải kiên cường giữ vững không phải sao?
Nhưng… căn cứ vào tình hình này, không lấy liệu có được không?
Lấy Phong Diệp Vô Nhai còn tốt hơn bị người ta đuổi giết?
Lấy Phong Diệp Vô Nhai còn tốt hơn lấy Tùng Phong Hàn?
Dù kết hôn vì nhiệm vụ là nỗi xấu hổ của cô, nhưng… kinh nghiệm được tăng ba lần… cũng hấp dẫn lắm, nhất là kinh nghiệm lại được tăng ba lần khi ở cùng Đại Thần!
Hay là… cứ kết hôn trước, đợi qua hai ngày, hoàn thành xong nhiệm vụ rồi lại ly hôn, như thế cũng được phải không?
Dù nói “Phú quý bất năng dâm”, nhưng mà… chỉ hai ngày thôi, hai ngày thôi mà, thật ra… chắc là… cũng không tổn hại gì.
Măng Mọc Sau Mưa nói cũng có cái đúng, chỉ là game thôi, sao phải nghiêm trọng như vậy. Lấy thì cứ lấy, sao phải sợ mất mặt!
Bản lai vô nhất vật, hà xứ nhạ trần ai! []
[] Hai câu trong bài kệ của Lục Tổ Huệ Năng, nghĩa là: Từ xưa đến nay chưa từng có vật nào cả, nếu vậy bụi biết bám vào đâu. Cũng như nếu tâm mình là một vật không hình không tướng thì sẽ không bao giờ dính bụi, mà trở nên mờ tối.
A Di Đà Phật!
Tâm trí Tế Nguyệt Thanh Thanh còn đang lơ lửng thì đột nhiên một tiếng “ầm” vang lên, pháo hoa rợp trời, trăm hoa đua nở. Chiếc xe ngựa Tế Nguyệt Thanh Thanh đang ngồi biến thành một bông pháo hoa lớn, “bụp” một tiếng, nổ tung! Tâm trí Kỷ Hiểu Nguyệt vẫn đang phiêu dạt tận phương trời nào. Mãi đến khi thấy Tử Y Nữ Hiệp bị pháo hoa tung lên không trung, hồn phách cô mới vội vã quay trở về, muốn tự cứu mình nhưng xem ra bị chậm một bước!
Phong Diệp Vô Nhai bay lên cùng tiếng nổ mạnh, chuẩn xác ôm lấy Tế Nguyệt Thanh Thanh vào lòng, sau đó xoay người rất đẹp mắt, vững vàng dừng lại trước miếu Nguyệt Lão.
Lúc này, trước miếu Nguyệt Lão, một khung cảnh hoành tráng chưa từng thấy khiến Tế Nguyệt Thanh Thanh trợn tròn hai mắt vì ngạc nhiên.
Chưa nói đến một biển người đột nhiên xuất hiện, chỉ riêng hai hàng Thần Điểu lấp lánh hào quang đứng hai bên miếu Nguyệt Lão cùng hai hình trái tim lớn được kết bằng hoa hồng vàng trên quảng trường cạnh miếu Nguyệt Lão cũng đã đủ khiến Tế Nguyệt Thanh Thanh không nói nên lời.
Nguyệt Lão bắt đầu đọc lời thề cho cặp đôi mới.
Tế Nguyệt Thanh Thanh hoàn toàn bị sốc. Đại Thần, trò chơi này của nhà anh à? Hay là anh có quá nhiều tiền không biết tiêu vào đâu? Thật chưa từng thấy ai đặt tiệc cưới xa hoa bậc nhất như thế này.
Đợi chút! Tế Nguyệt Thanh Thanh giật mình. Khung cảnh này, nếu không mất vài ngày chuẩn bị thì không thể làm được. Đại Thần đã sớm biết ngày hôm nay sẽ kết hôn sao?
Măng Mọc Sau Mưa đột nhiên xuất hiện nói với cô:
“Tế Nguyệt, cậu xem bộ lễ phục này của mình có đẹp không? Đại Thần tặng đấy! Mỗi người được một bộ! Đây là hôn lễ xa hoa nhất mà mình từng thấy, nghe nói lát nữa trong tiệc cưới, mỗi người có mặt đều được nhận hồng bao , còn có thần dược gia tăng giới hạn nữa. Đại Thần nhà cậu tốt với cậu quá!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh lại lần nữa kinh ngạc: Tặng mỗi người một bộ lễ phục? Hồng bao ? Thần dược gia tăng giới hạn? Đại Thần, anh… anh… anh cho tôi đi! Tôi cũng muốn được ăn tiệc, a… a… a…! Cuối cùng, cô cũng hiểu vì sao ở đây lại có cả biển người như vậy. Thì ra đều là tới để nhận hồng bao và thần dược!
Tế Nguyệt Thanh Thanh đi từ ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác nên không biết Nguyệt Lão đang hỏi cô có đồng ý lấy Phong Diệp Vô Nhai không.
Măng Mọc Sau Mưa gửi tin nhắn đến: “Mau đồng ý! Đồng ý đi!”
Tế Nguyệt Thanh Thanh ngây người hỏi lại: “Đồng ý cái gì?”
Măng Mọc Sau Mưa phút chốc nổi giận:
“Tế Nguyệt Thanh Thanh! Phong Diệp Vô Nhai làm nhiều việc như vậy cũng chỉ vì cậu. Anh ấy thể hiện rất rõ thái độ nếu không phải là cậu thì quyết không lấy ai hết. Nếu cậu còn tiếp tục nói rằng cậu không biết anh ấy thích cậu, mình sẽ giết cậu đấy!”
Lần đầu tiên Kỷ Hiểu Nguyệt cảm thấy đầu óc mình không còn dùng được nữa.
Không phải quân ta quá yếu, mà thật sự là do quân địch quá mạnh!
Đại Thần thích cô?
Tế Nguyệt Thanh Thanh cố gắng xâu chuỗi những sự kiện đã xảy ra giữa hai người bọn họ, thật sự có chuyện này sao? Nếu không phải cô thì anh ta sẽ không lấy ai hết sao? Chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này? Sao cô lại cảm thấy trong lòng rối bời như vậy chứ?...
Trước miếu Nguyệt Lão, sự im lặng của Tế Nguyệt Thanh Thanh khiến không khí xung quanh phút chốc lại sôi sục.
Không phải đầu Tế Nguyệt Thanh Thanh có vấn đề thì hẳn là cô ta muốn bị giết!
Chưa cần nhắc đến chuyện đối phương là Phong Diệp Vô Nhai, chỉ nhìn khung cảnh xa hoa này thôi cũng đủ khiến người ta nói “Tôi đồng ý” một vạn lần rồi! Nhưng Tế Nguyệt Thanh Thanh trong thời khắc quan trọng này lại bỗng nhiên im lặng!
Ngược lại, đương sự lại tỏ ra rất thản nhiên, Phong Diệp Vô Nhai ung dung chờ đợi phản ứng tiếp theo của Tế Nguyệt Thanh Thanh. Trong lúc khán giả không chịu đựng được nữa, anh lại bình thản ra mặt giải thích:
“Phu nhân xúc động quá rồi, xin mọi người chờ cho một lát!”