Hai người hôn nhau triền miên, đến khi Lạc Lạc khó khăn hô hấp mới dừng lại.
- Tiểu hồ ly, kĩ thuật của nàng quá kém, xem ra ta còn phải dạy bảo nàng nhiều!
Lăng Thiên Ngạo nhếch môi cười tà.
- Sắc lang!!
Lạc Lạc trừng mắt đầy phẫn nộ.
-Nào! Ta dẫn nàng đi thả đèn!
Nghe đến thả đèn, Lạc Lạc mắt sáng rực, vỗ tay hoan hô.
Hai người vui vẻ đi đến nơi thả đèn, hoàn toàn không nhìn thấy Liên Tuyết đang ẩn mình sau gốc cây, đôi mắt đầy căm thù nhìn về phía họ.
- Lạc Lạc nha đầu đáng chết, ta sẽ không tha cho ngươi!
Lạc Lạc cùng Lăng Thiên Ngạo về đến nơi cũng đã chập tối, sư phụ vẫn đang ngồi phân loại các thảo dược.
-Sư phụ! Con về rồi, đậu phộng người dặn sư tỷ mua đây!
Nói rồi, nàng đưa túi đậu phộng cho lão sư phụ.
- Ta có dặn gì đâu! A.. chắc Tuyết nhi nghĩ sư phụ muốn ăn, cảm ơn con nhé Lạc Lạc, con mau về phòng nghỉ.
Lạc Lạc liền vâng lời sư phụ vào phòng, trước khi vào còn nhìn về phía Lăng Thiên Ngạo mỉm cười ngọt ngào..
- Ngủ ngon!
Hắn không nói gì, chỉ mỉm cười ôn nhu nhìn nàng.
Đêm nay Lạc Lạc cảm thấy thật vui, vừa nhắm mắt nàng liền thấy khuôn mặt của Lăng Thiên Ngạo, nghĩ đến cảm thấy thật nhớ hắn, nằm một lúc nàng đã chìm vào giấc ngủ. Nhưng đến giữa đêm, nàng giật mình thức giấc bởi một đạo sấm sét, đêm nay đang yên bình bỗng chốc mưa thật lớn. Nghe thấy tiếng mưa to cùng giông tố dữ dội, Lạc Lạc hoảng sợ cố nhắm mắt lại để bình ổn, vì quá sợ hãi nên nàng không phát giác mình đang nằm trong lòng của người nào đó.
- Thiên kiếp, là thiên kiếp!!
Mồ hôi nàng chảy dài trên khuôn mặt tái nhợt, chẳng lẽ hôm nay là Thiên kiếp của nàng.
Lúc này Lăng Thiên Ngạo cũng cảm thấy nàng không ổn, liền cất tiếng vỗ về.
- Ngoan! Có ta đây, đừng sợ!
Vừa nghe giọng nói trầm ấm của hắn, nàng liền ôm chầm lấy hắn, như người sắp chết đuối vớ được bè gỗ, nàng hoàn toàn quên mất việc thắc mắc tại sao nửa đêm hắn lại xuất hiện trong phòng nàng mà chỉ ôm chặt lấy hắn, sợ hắn rời đi mất. Một đạo sấm sét lại vang lên, nàng giật mình la lớn.
- Ngạo!! Là Thiên kiếp, ta sẽ chết!
- Ngoan, không sao, ta sẽ bảo vệ nàng, không ai có thể hại nàng!
Lăng Thiên Ngạo đau lòng nhìn nàng.
- Không!! Ta sẽ chết, ta sẽ bị sấm sét đánh chết...ưm..
Nàng chưa nói hết câu, Lăng Thiên Ngạo đã cúi đầu hôn lên đôi môi anh đào của nàng, nuốt hết mọi âm thanh, lúc này Lạc Lạc cảm thấy như bình tâm lại, đôi môi lúc này hé mở nhiệt tình đáp lại hắn.Hai người sâu sắc triền miên, lúc hai đôi môi tách ra cũng là lúc y phục của Lạc Lạc không cánh mà bay. Lăng Thiên Ngạo nhìn thiên hạ trong lòng toát lên vẻ yêu mị vô cùng, không nói nhiều lời hắn liền hôn lên đôi môi nhỏ nhắn, phút chốc hôn xuống xương quai xanh mê hoặc, bàn tay nhẹ vuốt khắp cơ thể nàng.
Lạc Lạc lúc này đã ý loạn tình mê, cảm thấy thực nóng, bàn tay cũng không an phận thoát bỏ y phục của Lăng Thiên Ngạo, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng, cánh tay mềm mại ôm nam nhân bên trên mình. Cảm nhận được tiểu hồ ly chấp nhận, Lăng Thiên Ngạo sung sướng vô cùng, dứt bỏ bất an trong lòng, toàn tâm chìm trong sự khoái hoạt của cơ thể, hai bàn tay đặt trên eo nàng thít chặt. Lạc lạc bỗng chốc khẽ ngâm tiếng rên rỉ ngọt ngào.
- Nóng! Nóng quá!!!
Dường như trong người nàng có ngọn lửa đang thổi bùng lên, mau chóng lan ra toàn bộ cơ thể, khiến nàng không thể kiềm chế thân mình.
-Lạc nhi! Mau gọi ta!
Tiếng nói trầm thấp khàn khàn như đang say vang lên.
-Ngạo! Ngạo, ta nóng quá...
Vừa nghe nàng gọi tên hắn liền nâng hai chân nàng lên kẹp chặt lưng mình, nhẹ nhàng tiến vào mang theo khoái cảm tột cùng, hai người ôm chặt lấy nhau, quấn quít không ngừng, triền miên uyển chuyển....
Tấm màn lụa bên giường rũ, khẽ phấp phới từng cơn sóng...
Bên ngoài bão bùng giông tố, sấm chớp không ngừng nhưng bên trong là một cảnh xuân sắc vô hạn, triền miên không dứt.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã mọc, Lăng Thiên Ngạo đưa tay định ôm người bên cạnh lại thấy trống rỗng, nhìn kĩ mới thấy một tiểu hồ ly với bộ lông trắng tinh đang trốn ở góc giường, nâng mắt nhìn hắn.
Thật ra Lạc Lạc đã thức dậy từ sớm, chỉ là cảm thấy xấu hổ vô cùng, nghĩ không thể đối mặt với Lăng Thiên Ngạo nên chỉ còn cách biến trở về nguyên hình.
Sớm nhận ra tâm tư của nàng, Lăng Thiên Ngạo khẽ mỉm cười.
- Tiểu hồ ly ngốc, còn biết thẹn thùng! Mau trở về hình người, nếu không ta liền vặt lông của nàng.
Nói xong làm bộ tiến tới khiến nàng hoảng sợ, một luồng sáng lóa lên, nàng đã trở về hình người, vừa biến xong đã bị hắn ôm vào lòng.Nhìn trên làn da nõn nà của nàng chằn chịt những dấu hôn đầy xanh tím, hắn đau lòng vô cùng, thầm trách mình hôm qua mất kiềm chế.
- Còn đau không?
Hắn ân cần hỏi nàng, thế nhưng hắn hỏi vậy khiến nàng phút chốc đỏ mặt, lí nhí trả lời.
- Không... không sao!
Nàng rất ngượng ngùng a~~
- Ta thì thấy đau vô cùng!!
Lăng Thiên Ngạo xấu xa cười ta.
- Ngươi đau gì a, rõ ràng người làm ta đau!!!
Lạc Lạc bất mãn nhìn hắn.
Hắn mỉm cười xấu xa chỉ vào ba vết cào nhạt trên cánh tay.
Lạc Lạc nhận ra đó là vết thương nàng gây ra, nàng liền lắp bắp.
- Đó là.. là tại ngươi!
Lạc Lạc bỗng chốc thẹn thùng, thầm mắng sao mình lại kích động như vậy.
- Ngươi mau trở về phòng đi, nếu không để sư phụ nhìn thấy!!
Nàng liền hoảng sợ đẩy đẩy hắn.
- Lạc nhi, nàng là ăn ta xong không chịu trách nhiệm, lấy đi sự trong trắng của ta mà không chịu thừa nhận sao!
Vẻ mặt hắn chất đầy oan ức.
- Là ngươi nha, tối qua là ngươi tự sang phòng ta!
- Là nàng nửa đêm la hét, ta vừa qua thì nàng ôm lấy ta, còn nói ta tự qua. Lạc nhi, nàng quả là hồ ly có gan làm không có gan chịu a.
Hắn nói dối mà không hề đỏ mặt, bình thản vô cùng.
Lạc Lạc nghĩ lại, quả đúng ngày hôm qua nàng quá hoảng sợ nên liền ôm hắn, như vậy là hắn nói đúng, nàng đã làm sai, nàng quả là một hồ ly xấu a.
- Vậy ta.. ta xin lỗi, ngươi đi trước được không, ta sẽ chịu trách nhiệm.
Nàng nhìn hắn đầy vẻ hối lỗi.
- Được rồi, ta sẽ về phòng trước, bất quá chuyện trách nhiệm chúng ta bàn sau, nàng nghỉ ngơi thêm chút đi.
Hắn mỉm cười đầy hài lòng, ung dung bước xuống, nhặt lên y phục vương vãi trên sàn, thong thả mặc lại từng kiện y phục, Lạc Lạc nhìn theo bóng hắn đến khi hắn ra ngoài cửa, nằm xuống vung tay chân loạn xạ, tự đánh tự mắng mình vừa ngốc vừa háo sắc a~~~
Ở ngoài cửa, Lăng Thiên Ngạo mỉm cười đầy thỏa mãn.
- Cuối cùng tiểu hồ ly cũng hoàn toàn thuộc về hắn!
Lúc này, Phong- thuộc haạ của hắn từ đâu bước tới, cúi đầu cung kính:
- Thần quân! Xin ngài trở về diệt yêu, phong ấn của ngài ở cánh cửa yêu giới đã không chống đỡ nổi, mong ngài nhanh chóng quay về, hơn nữa công chúa Phượng tộc cũng đang ở Thần cung nhất quyết không quay về, đòi gặp ngài cho bằng được!
- Được rồi, người cứ quay về trước đi, ngày mai ta sẽ trở về, lúc đó ngươi hãy đến đây, ta có nhiệm vụ cho ngươi!
Lăng Thiên Ngạo lạnh lùng nói.
- Thuộc hạ đã rõ!