Ma ma lớn tuổi dùng bố bọc lại cái thai chết kia của Tri Nhã, vừa ra khỏi phòng, liền thấy bên ngoài là Đức Vinh Đế đã được người gọi qua. Biểu tình trên mặt hơi cứng lại, nhưng cũng không dám đưa thai chết không còn hơi thở trên tay qua cho ĐỨc Vinh Đế nhìn, chỉ đi ra phòng ngoài, nhìn bên kia hô một tiếng, “Thánh thượng.” Lập tức theo bản năng cúi đầu liếc nhìn tã lót trong tay, do dự nói: “Người xem, này tiểu hoàng tử —— “
Hoàng tử thành niên nếu như ngoài ý muốn bỏ mình, còn có thể tổ chức một tang lễ long trọng, chôn trong Hoàng lăng. Nhưng Hoàng tử bé thế này liền chết non, lại bị coi là điềm xấu. Quy củ tổ tông bày ở kia, trên giấy viết rõ ràng, ngay cả tổ chức giống như tang lễ cũng không được cho phép, càng không đề cập đến cho vào Hoàng lăng.
Sắc mặt Đức Vinh Đế trầm xuống, ánh mắt rơi xuống tã lót tối tăm kia, hồi lâu, chậm rãi nói: “Ôm tới cho Trẫm nhìn một chút.”
Ma ma nhìn Đức Vinh Đế, cảm thấy như vậy không phù hợp lắm, chần chờ nói: “Tiểu hoàng tử chưa rửa sạch, chỉ sợ ô uế ánh mắt Thánh thượng.”
Đức Vinh Đế dùng sức mấp máy môi, nhìn ma ma lớn tuổi thật sâu, cũng không nhiều lời, nhíu mày trầm giọng: “Ôm tới!”
Đức Vinh Đế tuy rằng ngu ngốc, nhưng cũng không tính là bạo ngược. Chỉ là lúc nghe thấy lời ma ma kia nói, lại mang theo chút mùi vị tàn nhẫn không thể giải thích được. Ma ma lớn tuổi bị bộ dạng này của Đức Vinh Đế dọa giật nảy mình, cũng không dám nói gì nữa, liền vội vã ôm tã lót đi đến chỗ Đức VInh Đế.
Nếu là nói thật, Đức Vinh Đế đối với Tri Nhã cũng không quá mức để ý, nhưng có lẽ bởi vì thân huynh trưởng cùng một mẹ sinh ra chết sớm, các huynh đệ khác cuối cùng cũng lần lượt qua đời, lúc này đối với đứa con chảy huyết mạch của mình ông vẫn tương đối để ý.
Bàn tay vươn về phía tã lót có chút run rẩy, vén lên vải bố phía trên, ở dưới là một bé trai nhỏ ngũ quan rõ ràng. Tay nắm chặt trước ngực, rõ ràng là tư thế ngây thơ nhất, nhưng cùng với màu da tử khí âm trầm và vết máu đỏ sậm còn sót lại, tạo thành một loại dữ tợn cùng đáng sợ không thể diễn tả được.
Đức Vinh Đế nhắm chặt mắt thu tay lại, sắc mặt càng khó coi, quay người, dừng lại một lúc mới nói: “Đi tìm nơi phong thủy tốt, chôn nó đi.”
Lão ma ma gói lại tã lót cho kỹ càng, gật đầu đáp, hai tay ôm tiểu hoàng tử chết non, vội vàng rời đi.
Không lâu sau Vương thái y cũng từ phòng đi ra, vài bước đến trước mặt Đức Vinh Đế thi lễ một cái: “Vừa rồi lấy ra tiểu hoàng tử, Nương nương lần này đại thương nguyên khí, hiện tại đã lâm vào hôn mê, nhưng Nương nương còn trẻ, thân thể lại khỏe mạnh, chắc hẳn chỉ cần điều dưỡng một đoạn thời gian, nhất định có thể khôi phục như lúc ban đầu.
Sắc mặt Đức Vinh Đế vẫn không đổi, quay đầu nhìn Vương thái y, lạnh lùng nói: “Nhã tần sinh hạ thai chết lần này rốt cuộc là do nguyên nhân gì, ngươi đã biết?”
Vương thái y do dự một lát, sau đó mới chậm rãi nói: “Vi thần không dám xác nhận.”
Đức Vinh Đế híp mắt: “Cái gì gọi là ‘Không dám xác nhận’?”
Vương thái y nói: “Nếu như căn cứ vào mạch tượng của Nương nương, cái thai này rõ ràng cực tốt. Nếu không phải bên ngoài ảnh hưởng, chắc hẳn tám chín phần mười, sẽ không xuất hiện tình huống thế này.” Dừng lại, tiếp tục nói: “Chỉ là hiện tại còn chưa tìm được chứng cứ xác thực, chân chính như thế nào cũng không dám nói bừa.”
Đức Vinh Đế chậm chạp gật đầu, sau đó quay người nhìn Phúc công công, gằn từng chữ một: “Phân phó, cho người đến Nhã Hương Các tra rõ việc này! Nếu thật sự có người có dụng tâm xấu, giết hại Hoàng tự, một khi tra ra, Trẫm tuyệt đối không bỏ qua!”
Phúc công công gật đầu, hành lễ đáp lại: “Vâng!”
Mà cùng lúc đó, bên kia.
Lạc Kiêu vừa từ quân doanh trở về, còn chưa đi vào Hầu phủ đã nghe được tin tức Nhã tần từng được ngàn vạn thịnh sủng lần này lại sinh ra thai chết.
Bạch thị nghe xong tin này, chỉ đưa tay xoa nhẹ bụng mình, qua hồi lâu, thở dài nói: “Suy cho cùng Nhã tần chỉ xuất thân từ cung nữ, nếu không phải Đế vương sủng ái, chính là nửa điểm phong ba cũng không dính tới người. Bên trong hậu cung có thể sống sót được đều là những nhân vật nào a? Tâm tư, gia thế đều sâu, khi dễ một Tần như nàng ta còn không dễ dàng sao? Suy cho cùng là nàng ta lúc trước quá mức điên cuồng tùy ý rồi —— chỉ tiếc cho tiểu hoàng tử thiếu chút nữa liền ra đời.”
Lạc Kiêu liền nói: “Nhưng cũng không thế nói như vậy. Mặc dù tiểu hoàng tử có thể sinh ra, nhưng hiện tại mấy vị hoàng tử trên triều không lâu nữa liền hoàn toàn trưởng thành, dựa vào tính nết của Nhã tần, dù cho không phải hiện tại, ngày sau vẫn sẽ liên lụy đến tiểu hoàng tử a.”
Bạch thị tuy biết rõ lời Lạc Kiêu nói rất đúng, chỉ là có lẽ do bà cũng đang mang thai, trong lòng rồi lại tránh không khỏi thổn thức.
Ở chỗ này của Bạch Thị đến giờ mão (-h), lại đến Lưu di nương bên kia một chuyến —— đến lại không tìm thấy Dũng ca nhi trong phòng của nàng, ngược lại nhìn qua phòng của vú nuôi, đưa mắt liền thấy Dũng ca nhi đang hưng phấn một bên hò hét một bên chơi đùa cùng vú nuôi.
Vú nuôi kia vốn đang cười đến vui vẻ, chỉ là khóe mắt liếc thấy Lạc Kiêu đến, lập tức khẩn trương, ôm Dũng ca nhi đứng lên, gật đầu với bên này: “Thế tử gia.”
Lạc Kiêu đáp lại, đứng ở xa nhìn vú nuôi cùng Dũng ca nhi đang cười đến độ lộ ra hàm răng sữa thiếu mất hai cái, hoàn toàn nhìn không ra đây là đứa nhỏ “Thích khóc lại ầm ĩ” trong miệng Lưu di nương, khẽ cười gật đầu đi qua, đưa tay muốn ôm Dũng ca nhi vào lòng.
Dũng ca nhi chớp chớp đôi mắt to tròn, giống như đang xác nhận cái gì, qua hồi lâu, như là nhận ra Lạc Kiêu, bật cười “khanh khách”, sau đó mới đánh một bàn tay lên gương mặt tuấn lãng của Lạc Kiêu.
Tay của nó nho nhỏ, lại núc ních thịt, đánh trúng mặt cũng không đau, Lạc Kiêu còn chưa kịp tỏ thái độ gì, chẳng qua là hành động của Dũng ca nhi lại khiến cho vú nuôi đang ôm nó sợ hãi kêu một tiếng.
“Thế, Thế tử gia, người không có việc gì đi?” Vú nuôi lắp ba lắp bắp, động tác đang ôm Dũng ca nhi lại càng thêm chặt, giống như đang âm thầm phòng bị Lạc Kiêu phát giận với Dũng ca nhi.
Lạc Kiêu phát hiện tâm tình khẩn trương của bên kia, nhưng cũng không chọc thủng, khẽ cười nói: “Chỉ là một đứa nhỏ, có gì quan trọng?” Duỗi tay nói, “Nào, cho ta ôm một chút.”
Vú nuôi thấy bộ dạng bên kia quả thật không giống như đang muốn nổi giận với một đứa nhỏ, vì thế mới thở phào một hơi, cẩn thận bỏ Dũng ca nhi vào trong lòng Lạc Kiêu.
Tư thế ôm không thuần thục của Lạc Kiêu không khiến cho người ta cảm thấy thoải mái như của vú nuôi, Dũng ca nhi ghét bỏ trong chốc lát, nhưng sau đó cái gì cũng quên, y y nha nha tự chơi một mình.
Thân thể Lạc Kiêu có chút cứng đờ.
Hắn cực ít tiếp xúc với một sinh vật nhỏ bé yếu ớt không chút năng lực bảo vệ như thế này, hài tử trong tay hắn nhỏ như vậy, cổ cũng nhỏ, dường như chỉ cần khẽ đụng liền vỡ.
Lạc Kiêu không thể không cảm thán tạo hóa thật thần kỳ.
Vú nuôi đứng bên nhìn thấy cảnh này có chút buồn cười, liền vội vàng tiến lên hỗ trợ sửa lại tư thế cho Lạc Kiêu: “Đúng, cứ như vậy, một tay nâng mông của tiểu công tử —— đúng, đúng!” Thật vất vả mới khiến cho động tác của người kia tự nhiên một chút, vú nuôi cười đến muốn chảy nước mắt, dụi dụi mắt nói: “Trước sau cộng lại cũng đã nhiều lần như thế, Thế tử nhưng vẫn là ôm không được tiểu công tử a.”
Lạc Kiêu liền lắc đầu, cười khổ nói: “Này thật sự quá khó. Chính là bảo ta ra chiến trường giết địch, e rằng còn đơn giản hơn nhiều so với học ôm hài tử!”
Vú nuôi nghe vậy, tự động thốt lên: “Di nương cũng là không thế nào ôm hài tử ——” nói được nửa câu, rồi lại giật mình này giống như là đang ở trước mặt Thái tử bắt bẻ Lưu di nương, vội vàng ngừng nói.
Lạc Kiêu biết rõ ngụ ý trong lời vú nuôi rốt cuộc là gì, mắt hơi trầm xuống, đang định nói gì, đã thấy bên ngoài truyền tới tiếng bước chân, đúng là Lưu di nương dẫn theo Hương Đào nha hoàn bên cạnh nàng đi tới.
“Ta nghe hạ nhân nói Thế tử đang ở chỗ ta, qua lại một hồi cũng không thấy người đến, thì ra lại tới đây.” Lưu di nương nâng cao giọng, trợn mắt nhìn Lạc Kiêu ôm Dũng ca nhi, sắc mặt có chút không đúng.
“Cũng chỉ là vừa vặn ngang qua muốn nhìn xem Dũng ca nhi thế nào thôi, nhìn xong cũng liền rời đi, cho nên không để cho người đến báo.” Lạc Kiêu nói.
Lưu di nương rồi lại cảm thấy sự tình không chỉ có như vậy. Từ khi biết tin Bạch thị có thai, bắt đầu từ cái đêm nàng bị Lạc Kiêu chỉnh qua kia, nàng vẫn lo lắng có một ngày Lạc Kiêu sẽ thật sự cướp đi Dũng ca nhi từ nơi này của nàng.
Cũng chính vì thế, này khiến cho nàng nhìn thấy hình ảnh hòa hợp của nhi tử nhà mình cùng Lạc Kiêu, càng khiến cho nàng cảm thấy như nghẹn ở cổ. Đi lên vài bước chuẩn bị cưỡng ép đoạt lại Dũng ca nhi từ trong ngực Lạc Kiêu, nói: “Thế tử gia thân thể quý giá, như thế nào có thể để người ôm hài tử? Vẫn là để ta là được rồi.”
Lưu di nương bởi vì trong lòng vừa vội vừa sợ, động tác trong tay chính là có chút mạnh, xuyên qua tã lót làm đau Dũng ca nhi, người là từ trong ngực Lạc Kiêu đoạt tới, rồi lại chọc cho bên kia oa oa khóc lớn.
Lạc Kiêu nhìn thái độ ngang ngược của Lưu di nương thì khẽ cau mày, sau đó nói: “Đều là tử tự trong phủ của Bình Tân Hầu, di nương cần gì phải nói khó nghe như vậy?”
“Thế tử gia đang nói gì nha? Ta có chút nghe không rõ.” Lưu di nương dỗ Dũng ca nhi dỗ mãi không được, trên mặt có chút lúng túng, nhưng vẫn mạnh mẽ giữ lại Dũng ca nhi đang giãy giụa không ngừng trong ngực mình sau đó nói với Lạc Kiêu.
Lạc Kiêu hạ mắt nhìn Lạc Dũng khóc đến thê thảm, hồi lâu, cười như không cười mà cong khóe môi, lại nhìn vú nuôi đứng một bên chân tay luống cuống, nhiều lần muốn ôm đi Dũng ca nhi từ trong ngực Lưu di nương, cười cười một lúc, cái gì cũng không nói, chỉ nhàn nhạt nói câu tạm biệt với Lưu di nương, quay người liền đi.
Mắt nhìn thấy Lạc Kiêu đi thật, thân thể vẫn luôn căng thẳng của Lưu di nương mới chậm rãi thả lỏng. Vú nuôi của Lạc Dũng nhìn trước nhìn sau, nhịn không được nói dùm cho Lạc Kiêu: “Di nương, Thế tử gia cũng chỉ là nhớ tiểu công tử, lúc này mới cố ý đến xem một chút mà thôi, người hà tất phải như thế, đề phòng Thế tử gia giống như đề phòng cướp?”
Lưu di nương bên cạnh rồi lại trừng vú nuôi: “Ta muốn làm cái gì, còn cần ngươi bảo?” Đưa tay ném Lạc Dũng vẫn đang khóc không dứt cho vú nuôi, “Mau chóng dỗ nó, cứ khóc như vậy, thật sự khiến cho đầu ta lại bắt đầu đau —— ta về phòng nghỉ ngơi một chút, ngươi trông coi Dũng ca nhi cho kỹ, nếu như Thế tử tới nữa, nhớ kỹ cho dù thế nào cũng phải tách hai người ra.”
“Chuyện này…” Mặt vú nuôi lộ ra vẻ khó xử. Bà cũng chỉ là một hạ nhận, chính là nửa chủ tử như Lưu di nương bà cũng đã không dám cãi lại, huống chi là Thế tử? Chẳng qua là lời còn chưa nói hết, thấy bên kia hùng hùng hổ hổ đến, lại hùng hùng hổ hổ rời đi, hồi lâu, mới khẽ thở dài một hơi, cúi người bỏ Lạc Dũng vào nôi, tìm cách dỗ nó.
Lạc Kiêu dùng bữa trưa trong quý phủ, sau đó liền đến Đông Cung. Trong Đông Cung, Văn Nhân Cửu đang nghỉ ngơi, Lạc Kiêu biết, nên cũng không cho Mặc Lan vào báo, chỉ tự nhiên tìm chút sách ngồi ở phòng ngoài giết thời gian.
Ước chừng nửa canh giờ sau, nghe thấy gian trong có tiếng sột soạt, Lạc Kiêu đi vào, thấy Văn Nhân Cửu tùy ý khoác một cái áo choàng ngồi trên giường, cầm sách đi vào: “Điện hạ tỉnh?”
Văn Nhân Cửu đã quen Lạc Kiêu xuất quỷ nhập thần như vậy, ngược lại cũng không hoảng không bực, chỉ nâng mắt nhàn nhạt nhìn hắn hỏi: “Trở về lúc nào?”
Lạc Kiêu đi qua, giúp y vén lên nửa rèm che rồi buộc lại: “Về lúc sáng.”
Văn Nhân Cửu gật đầu, đứng lên đến giữa phòng, không lâu sau, Mặc Lan bên ngoài liền bưng chậu đồng chứa nước ấm đi vào, Mặc Liễu cũng cầm quần áo tới. Dùng nước ấm rửa mặt một phen, đầu óc có chút hỗn loạn liền tỉnh táo, nâng hai tay lên để cho Mặc Liễu thay quần áo, lại hỏi: “Chờ lâu chưa?”
Lạc Kiêu liền cười: “Chờ không lâu lắm.”
Mặc Liễu nghe Lạc Kiêu nói thế, cười hì hì nhìn lướt qua, nhanh miệng vạch trần: “Thế tử nào không đợi lâu, sau bữa trưa không lâu Thế tử người đã tới, nhưng lại ở bên ngoài chờ ước chừng hơn nửa canh giờ.”
Văn Nhân Cửu thấy Mặc Liễu thay đồ cho y xong, tự mình chỉnh lại ống tay áo, lông mày nhíu lại với biên độ cực nhỏ không thể nhận ra, chậm rãi nói: “Nếu như đã đến, Mặc Lan ngươi vì sao không thông báo?”
Lạc Kiêu vẫn cười cười: “Cũng không cần khoa trương như vậy. Mặc dù có chờ, nhưng trong lúc đó ở bên ngoài đọc một cuốn sách, ngược lại cũng hết giờ.”
Mặc Lan dọn lại chậu đồng, bưng trong tay, lập tức hùa theo Lạc Kiêu giả bộ ủy khuất nói: “Cũng không thể trách nô tỳ, là Thế tử đau lòng Điện hạ, không cho phép nô tỳ tiến vào quấy rầy Điện hạ nghỉ ngơi!”
Văn Nhân Cửu lườm Mặc Lan, Mặc Lan bĩu môi một cái nở nụ cười, nhưng cũng không tiếp tục nhiều lời, bưng chậu đồng liền quay người ra khỏi phòng.
Xoay người ngồi xuống ghế gỗ trong phòng, Văn Nhân Cửu hạ mắt, thản nhiên nói: “Chuyện Nhã tần, ngươi đã nghe chưa?”
Lạc Kiêu gật đầu, đi tới, đưa tay rót ly trà đẩy tới cho Văn Nhân Cửu, sau đó lại rót cho mình một ly: “Lúc sáng quả thật đã nghe tới, chỉ là không biết rốt cuộc tình huống như thế nào?”
Văn Nhân Cửu nói: “Phụ hoàng người này, tuy có lúc lãnh khốc vô tình khiến người cười chê, nhưng huyết thống thâm tình ngược lại vẫn rất coi trọng. Chuyện hoàng tử trong bụng Nhã tần chưa sinh đã chết lần này, tức giận cũng không phải là điều khó đoán ——”
Lạc Kiêu nói: “Chỉ là nghĩ dùng độc hại chết Hoàng tử trong bụng Nhã tần thật sự không phải là thủ đoạn cao minh —— không nói đến Nhã tần xuất thân chưa đủ, nếu như không ngoài suy đoán, một vị trí Tần đã là cực hạn, lên cao nữa khả năng không lớn. Tuy rằng sinh ra Hoàng tử, đối với cục diện của Đế kinh hiện nay cũng sẽ không có gì biến hóa.
Như vậy, mấy phi tử kia thân ở địa vị cao nếu muốn ra tay hại Tri Nhã, một khi lộ ra chân tướng, chỉ sợ không trộm được gà còn mất nắm gạo. Ta nhớ các nàng có thể ở trong hậu cung bò cao như thế, ít nhiều cũng có âm mưu toan tính, biện pháp vụng về lại dễ dàng làm bẩn tay thế này, các nàng có lẽ sẽ không áp dụng.”
Văn Nhân Cửu nói tiếp: “Nếu như nói tú nữ cùng dạng như Tri Nhã hoặc là phi tần ngang cấp, vì ghen ghét Nhã tần được thịnh sủng trước đó mà ra tay, này nghe còn có vài phần đạo lý, nhưng nghĩ lại thật sự có chỗ không thuyết phục.”
“Có lẽ là thần nghĩ nhiều rồi,” Lạc Kiêu nhíu mày: “Có lẽ, phía sau chuyện này còn liên lụy càng nhiều? Thần cảm thấy chúng ta dường như đang rơi vào bẫy của ai đó.”
Văn Nhân Cửu nhấp môi, trong con ngươi đen nhánh hiện lên chút trầm tư, như là nghĩ tới cái gì, nhưng lại giống như cái gì cũng không nghĩ, qua hồi lâu nói: “Tạm thời gác chuyện này lại thôi, ngươi chỉ cần cùng Cô làm ngơ là tốt rồi. Chân tướng rốt cuộc thế nào, cô nghĩ, có lẽ mấy ngày nữa chúng ta liền có thể rõ ràng.”
Dứt lời, uống một ngụm trà, sau đó mới đứng lên, vén rèm ra phòng, nhìn bộ dạng, là đi về phía thư phòng. Lạc Kiêu cười thở dài một hơi, uống trà của mình, sau đó lập tức theo Văn Nhân Cửu ra ngoài.
Hậu cung. Phong Hà Điện.
Nếu là nói, nửa tháng trước, chuyện Tri Nhã đến Bàn Long Điện tìm Hoàng thượng lấy lòng, lại bị bên kia không hiểu phong tình ngay cả mặt mũi đều không cho liền đuổi về, có thể khiến Thục phi vui vẻ hơn nửa ngày, như vậy tin tức Tri Nhã cư nhiên sinh ra thai chết, liền khiến cho nàng đủ để vui vẻ mười ngày nửa tháng!
“Thai chết? Chết tốt lắm! Không phải ngươi ở trước mặt Bổn cung, nói Bổn cung tuổi già sắc tàn, ân sủng không có sao? Ha ha… ha ha!” Thục phi vò khăn nắm trong tay, cười lạnh lẩm bẩm, “Thì ra cũng không có phúc khí kia, lại cứ muốn đi cưỡng cầu, này thì tốt rồi, ngay cả ông trời cũng nhìn không được!”
Như Mạt đưa lên một dĩa táo cho Thục phi, cắt thành hình con thỏ, khẽ cười nói: “Chỉ có điều nghe Nhã tần nói, long tử trong bụng mình chết trước khi sinh, là bởi vì có người hại. Thánh thượng tức giận, đã phái người đi điều tra.”
Thục phi ăn một miếng táo nhỏ, cười lạnh nói: “Điều tra thì cứ điều tra, dù sao cũng không quan hệ tới Bổn cung.” Dừng một chút, lại nói: “Thánh thượng coi trọng tử tự, chính là Hiền phi phạm vào tội lớn như thế, Thánh thượng cuối cùng vẫn thả cho Văn Nhân Hiên một con ngựa. Lần này là một đứa con trai, nói không còn liền không còn, trong lòng không chừng đã tức đến cái dạng gì rồi.”
Như Mạt nhìn Thục phi, sau đó hạ mắt nhẹ nhàng nói: “Chẳng qua trong cung từ trên xuống dưới đều biết Nhã tần là từ cung của Nương nương trèo lên Đức Vinh Đế, từ đó một bước lên trời. Ân oán của Nhã tần cùng Nương nương chính là một ngày cũng nói không hết, nếu như có người cố ý hãm hại Nương nương, thoái thác Nương nương là chủ mưu mưu hại Nhã tần, này thì phải làm sao!”
Thục phi nhướng mày nâng mắt nhìn nàng: “Này có liên quan gì đến ta! Bản thân Nhã tần thật vất vả mới từ gà rừng lên làm phượng hoàng, mỗi lần gặp người đều là dùng mũi để nhìn. Hoàng cung to như vậy, nhìn nàng ta không vừa mắt thì có nhiều lắm!”
Như Mạt gật đầu nói: “Nô tỳ dĩ nhiên biết rõ, nô tỳ cũng chỉ là nói thế mà thôi.”
Thục phi hừ một tiếng, nói: “Tuy rằng Bổn cung hận tiện tỳ móng heo kia, nhưng cũng chưa đến mức làm ra hành vi ngu xuẩn như vậy. Lại nói nàng ta gần đây vốn đã thất thế, chỉ cần đợi thêm một đoạn thời gian nữa, Bổn cung liền có thể triệt để nắm Tri Nhã trong lòng bàn tay —— đã như vậy, Bổn cung như thế nào lại cố ý đi làm mấy trò mèo này?”
(Nguyên văn 蹄子 đề tử: móng heo, đồ đĩ, từ mắng chửi các cô gái trẻ có địa vị thấp hèn.)
Như Mạt liền cười: “Cho dù thế nào, này cũng cho Nương nương bớt đi một phiền toái, nô tỳ còn phải chúc mừng Nương nương a.”
Thục phi nghe xong cảm thấy vui vẻ, mặt cũng mang theo tươi cười ăn hết táo Như Mạt bưng lên, sau đó mới nói: “Được rồi, hiện tại cũng không còn sớm, Bổn cung cảm thấy người có chút mệt, ngươi dọn dẹp ở đây rồi lui xuống đi, Bổn cung muốn nghỉ ngơi một lát.”
Như Mạt liền đáp “vâng” một tiếng, dọn lại mâm trên bàn, đang chuẩn bị rời đi, Thục phi nhìn hương lô đang lượn lờ mùi thơm, bỗng nhiên nói: “Lại nói tiếp, loại lãnh hương lúc trước đốt trong phòng sao không có? Bổn cũng còn rất vừa ý mùi hương kia.”
Như Mạt hạ mắt đáp: “Nhưng cũng không biết. Chỉ nghe nói hương kia là cống phẩm của Miêu Cương, vốn không nhiều lắm, lúc này có lẽ số lượng phân đến trong cung đã sớm dùng hết rồi.”
Thục phi hừ lạnh một tiếng, hiển nhiên là bất mãn: “Bổn cung dùng còn chưa được mấy ngày, liền không còn, cũng không biết số còn lại bị điện nào lấy đi rồi!” Nói một câu như thế, lại nhìn thoáng qua hương lô, cuối cùng cũng không nói gì nữa, quay người cởi áo ngoài, lên giường nằm ngủ.
Như Mạt theo sau Thục phi, thả rèm che cho nàng, nhìn hương lô kia, khẽ cười cười, sau đó xoay người bưng đồ lui ra ngoài.
Mà bên kia, Bàn Long Điện.
Phúc công công bước nhanh lên bậc thang, đưa tay đẩy cửa, nâng mắt nhìn chung quanh một vòng, vừa liếc mắt liền thấy một bóng minh hoàng đập vào mắt, lập tức bước tới, hành lễ với Đức Vinh Đế liền nói: “Thánh thượng, Vương thái y bên kia nói, bọn họ đã có tin tức!”
(明黄 màu vàng hạnh hoàng, màu áo vua hay mặc.)
Đức Minh Đế nâng mắt, cau mày liền hỏi: “Bên kia nói thế nào?”
Phúc công công nghe thấy Đức Vinh Đế hỏi, liền rút ra một gói giấy nhỏ từ bên hông, sau đó mới tiến lên vài bước đến trước mặt Đức Vinh Đế, nâng lên cho ông.
Đức Vinh Đế nhận gói giấy mở ra, bên trong là chút bột phấn nhỏ vụn, có màu hơi hồng, lộ ra trong không khí, đang tản ra mùi lãnh hương nhàn nhạt. Mê người mà hấp dẫn.
—— Chính là phấn hương Tri Nhã có được từ chỗ Như Mạt!