Có lẽ là do Lạc Kiêu ở một bên hỗ trợ, hôm nay xử lý chính vụ so với ngày thường nhanh hơn rất nhiều. Lại cùng Văn Nhân Cửu thảo luận các vấn đề khuyên can của chúng đại thần trình lên một phen, đợi đến khi ra khỏi Đông Cung hồi phủ, cũng đã hơn nửa giờ mùi. (-h)
Thấy sắc trời còn sớm, đi vòng qua trà phường ngồi trong chốc lát, nhưng chỉ thấy Tú Nương cùng mấy tiểu nhị ở trong trà phường, Mộ Dung Viễn lại không thấy đâu. Tú Nương thấy Lạc Kiêu đến, lại để cho tiểu nhị dẫn hắn lên lầu hai, sau đó tự mình đưa trà tới đây. Đẩy cửa thấy hắn, cười tủm tỉm liền nói: “Lạc công tử đây một lần vắng là vắng đến hơn nửa năm, lại chẳng nói tiếng nào. Nếu không phải Bạch công tử bên kia biết được Lạc công tử là do công việc đi xa, sợ là cho rằng công tử ghét bỏ trà phường nho nhỏ này của ta, không đến nữa rồi!”
Lạc Kiêu nghe xong lời của Tú Nương, hơi sững sờ, đang nghĩ “Bạch công tử” là nhân sĩ qua đường nào, bỗng nhiên lại nghe bên kia nói: “Nhưng mà, tuy rằng Lạc công tử đã lâu không tới chỗ này, Bạch công tử đi cùng đệ nửa năm trước lại là thường xuyên qua qua lại lại. Bạch công tử có tài năng học vấn, mấy vị bằng hữu của A Viễn đều cực kỳ thích y!”
Sau khi Lạc Kiêu nghe xong, lúc này mới bỗng nhiên nhớ tới nửa năm trước hắn cùng Văn Nhân Cửu đến trà phường này của Mộ Dung Viễn, người kia thật là nhất thời hứng khởi dùng tên giả “Bạch Thập Nhị”, ngay sau đó cũng không khỏi bật cười: “Lời này của tẩu tử (chị dâu) thật là oan uổng ta. Chỉ có điều lúc trước quả thật có chút vội vàng, không thể cho người đến đây báo một tiếng cũng là lỗi của ta. Như vậy, hôm nay ly trà này coi như là ta bồi tội, như thế nào?” Nói xong, nhận ấm trà từ tay Tú Nương châm trà, mời một ly.
“Nếu không đồng ý, cũng có vẻ ta quá nhỏ nhen rồi.” Tú Nương cũng không ngại ngùng, thổi thổi trà nóng, nguội bớt liền uống một hơi.
Lạc Kiêu cả cười, cũng rót cho mình một ly, hỏi: “Chỉ có điều tại sao lại không thấy Mộ Dung huynh? Lúc này người không có trong trà phường sao?”
Tú Nương đặt ly trà xuống nói: “Còn mấy tháng nữa là thi hương, dù sao nhất định phải liều mạng một phen. Lúc này người còn đang ở Thái học chưa về.” Lại nhìn sắc trời một chút nói, “Chỉ là cơm tối vẫn là về nhà dùng, nhìn thời gian có lẽ một hồi nữa là về rồi, nếu không Lạc công tử chờ một lát?”
Lạc Kiêu uống trà trong tay, sau đó đặt ly trà xuống bàn, lắc đầu nói: “Hôm nay chỉ là thuận tiện ghé qua một chút, nếu như huynh ấy không có, vậy liền thôi a. Lại nói Mộ Dung huynh chính là đang ở thời điểm mấu chốt, ta cũng không nên quấy rầy huynh ấy vào lúc này.” Đứng dậy cười nói: “Mộ Dung huynh học thức uyên bác, đợi đến ngày khác, thu cống xuân vi ắt trúng cử. Đến lúc đó, ta nhất định sẽ tới quý phủ đòi một ly rượu, tẩu tử có muốn quịt nợ cũng không thành.”
(秋贡, 春闱 là hai kỳ thi.)
Tú Nương bị lời ngon tiếng ngọt của Lạc Kiêu chọc đến vui vẻ, nhìn hắn gật đầu đáp: “Nghe những lời này của đệ, nếu thật sự có ngày đó, ta chính là bao xuống toàn bộ tửu lâu, mua lấy rượu tốt nhất mặc cho đệ uống đến sảng khoái!”
“Một lời đã định, lời tẩu tử ta đây nhớ kỹ!” Lạc Kiêu vừa chắp tay, vừa cười cáo từ, quay người liền rời khỏi trà phường.
Sau khi Lạc Kiêu đi khoảng nửa canh giờ, Mộ Dung Viễn bên kia rồi lại trở về.
Sắc trời đã tối, người trong trà phường cũng đã tản đi, Mộ Dung Viễn giúp Tú Nương đóng cửa trà phường, đi qua trêu đùa hài tử đang ê ê a a trong ngực nàng: “Hôm nay bảo bảo có ngoan không? Hả? Có khiến mẹ giận không?”
Hài tử gọi “Bảo Bảo” kia cười hì hì, chớp chớp mắt bôi đầy nước miếng lên mặt Mộ Dung Viễn.
Tú Nương thấy Mộ Dung Viễn cùng hài tử chơi đùa vui vẻ, cười mắng một câu: “Ở bên ngoài ngốc một ngày, cả người đều bẩn, không tắm rửa đã tới đây hôn Bảo Bảo, cũng không sợ bệnh nó!”
Mộ Dung Viễn ngẩng đầu nhìn nàng, bỗng nhiên hôn một cái lên mặt nàng, cười nói: “Vậy hôn nàng liền không có việc gì a?”
Nói xong đứng dậy đến hậu viện múc nước rửa mặt, nói: “Hôm nay trong tiệm không có ta, có xảy ra chuyện gì không?”
“Đều bình thường giống như lúc chàng ở tiệm.” Tú Nương nguýt y một cái, ôm hài tử về phòng, “Không phải chàng vẫn luôn bỏ bê chức chưởng quầy sao!” Đi ra, nghĩ một chút, lại nói tiếp: “A, đúng rồi, lúc chàng đến Thái học, Lạc công tử lại tới đây.”
Mộ Dung Viễn đang cầm khăn sạch lau mặt, nghe thấy lời Tú Nương nói, hơi ngẩng đầu lên, qua hồi lâu, cười cười: “Cũng đúng.”
Tú Nương nghe không hiểu, hỏi một câu: “Cái gì?”
Mộ Dung Viễn nhìn nàng, nói: “Trước đó vài ngày, Định Bắc quân thắng trận, chủ tướng Trương tướng quân còn có Bình Tân Thế Tử dẫn theo mấy vạn binh sĩ hồi triều —— Chuyện này nàng có biết?”
Tú Nương gật đầu: “Như thế nào không biết? Ngày đó quân đội diễu hành rầm rộ như vậy!” Đi đến bên cạnh Mộ Dung Viễn, tiếp tục nói: “Chính là mấy ngày này, mấy công tử trong trà phường khi nói chuyện phiếm đều nhắc đến a.”
Mộ Dung Viễn liền hỏi: “Thế tử kia của Bình Tân Hầu gia, họ gì tên gì nàng có biết không?”
Tú Nương lắc đầu, cười nói: “Này thiếp lại không biết rồi.”
Mộ Dung Viễn thở dài một hơi, Tú Nương nghĩ nghĩ, hơi mở to mắt, bỗng nhiên hiểu ra: “Ý của chàng là —— “
Mộ Dung Viễn gật đầu.
Tú Nương trầm mặc một hồi. Quan viên có phẩm cấp ở Đế Kinh tính ra hàng trăm, Bình Tân Hầu chính là một trong số những tầng cao nhất. Tuy rằng lúc trước bọn họ cũng có thể từ lời nói cùng cách ăn mặc của Lạc Tử Thanh đoán ra người này có lẽ là thiếu gia của nhà quyền quý trong kinh, nhưng chưa từng nghĩ, địa vị chân chính vậy mà so với bọn họ đoán còn muốn lợi hại hơn vài phần.
“Thiếp nhớ, Bình Tân hầu đứng về phía Thái tử, vậy… Bạch công tử kia không phải là…” Tú Nương có chút do dự. Nàng dĩ nhiên biết rõ nếu Mộ Dung Viễn thật sự vào triều làm quan, muốn sinh tồn trong triều nhất định phải bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị Hoàng đế. Chẳng qua là nàng không nghĩ tới, thì ra không lâu trước đây, bọn họ đã sớm không có sự lựa chọn.
Mộ Dung Viễn nhìn Tú Nương lo lắng ưu phiền, không khỏi cười cười, đi qua khẽ nói: “Không nói cái khác, chỉ dựa vào đoạn thời gian nàng tiếp xúc cùng Thế tử và Thái tử này, nàng cho rằng bọn họ là người như thế nào?”
Tú Nương nhìn y nói: “Thiếp là phụ nữ trong nhà, mấy người đọc sách các chàng nói cái gì học thức, cái gì hiểu biết, dù sao thiếp nghe cũng không hiểu.” Thán một câu, cũng chậm rãi nở nụ cười, “Nhưng mà, có thể nạp hiền tài, chịu hạ thấp tư thái, giấu giếm thân phận, tự mình đến đây trò chuyện cùng các chàng, làm một Thái tử, nhưng cũng là hiếm có a.”
Mộ Dung Viễn gật đầu cười nói: “Đúng là như thế.”
Tú Nương đẩy y ra nói: “Được rồi, chuyện đàn ông, các chàng đều tự có quyết định của mình, thiếp cũng không rảnh rỗi bận tâm. Thiếp chỉ cần để ý đến chàng cùng Bảo Bảo còn có căn trà phường này liền rất tốt rồi. Chàng mệt mỏi cả ngày, ngồi lại đây đi, thiếp đến phòng bếp, bưng đồ ăn lên!”
Mà bên kia, Lạc Kiêu vừa về phủ, còn chưa trở về phòng, dọc đường đi rồi lại đụng phải Mộc Xuân. Mộc Xuân nhìn thấy người, vốn là khẽ giật mình, ngay sau đó vội bước tới hô một tiếng: “Thế tử.”
Lạc Kiêu gật đầu hỏi: “Ngươi vội vàng đi đâu vậy?”
Mộc Xuân liền nói: “Là chuẩn bị đến Hà Xuân Đường mời Hà đại phu đến phủ.”
Lạc Kiêu cau mày, tiến lên một bước hỏi: “Là thân thể phu nhân khó chịu? Chuyện khi nào?”
Mộc Xuân gật đầu nói: “Mấy ngày nay thỉnh thoảng liền hạ xuống một đợt tuyết, khí trời trở lạnh, phu nhân từ trận tuyết lần trước thân thể đã có chút không thoải mái, chỉ là phu nhân vẫn luôn thoái thác không có gì đáng ngại, này cũng không để ý đến. Ban ngày thân thể phu nhân vẫn luôn mệt mỏi, nô tỳ lo lắng, liền muốn đến Hà Xuân Đường mời đại phu qua đây nhìn một chuyến, nếu lúc này không cẩn thận, về sau để lại bệnh căn gì, phác tác ra liền không xong.”
Lạc Kiêu trầm ngâm một hồi nói: “Đã như vậy ngươi liền mau đi thôi, ta đây đến chỗ phu nhân một chuyến.”
Mộc Xuân “Vâng” một tiếng, trùm mũ của áo choàng lên, vượt qua Lạc Kiêu nhanh chóng theo hàng lang rời đi.
Lúc Lạc Kiêu đi đến viện tử của Bạch thị, Họa Thu đang đứng canh bên ngoài, đưa mắt thấy Lạc Kiêu đến, vội vàng cười hì hì vào trong phòng báo một tiếng, sau đó mới nhẹ chân đón người vào.
Bạch thị không nằm trên giường, mỹ nhân tháp trong phòng, trải một lớp vải nhung thật dày, Bạch thị đang ôm lò sưởi ngồi phía trên, nghe bên này có động tĩnh, liền nương theo tiếng động ngẩng đầu nhìn sang. Mặc dù có chút son phấn, nhưng nhìn qua quả thật có thể phát hiện sắc mặt bà không quá tốt.
“Mẹ.” Lạc Kiêu gọi một tiếng, vài bước đi vào.
Bạch thị cười với Lạc Kiêu, đưa tay chỉ cái ghế trước mặt nói: “Ngồi đi.”
Lạc Kiêu ngồi xuống, quay đầu nhìn Họa Thu đang cuộn lại rèm, liền nói: “Không cần cuộn, thân thể phu nhân không tốt, coi chừng bị lạnh.”
(Này là cuộn rèm trúc í.)
Nam nữ chi phòng của Đại Càn quá mức nghiêm ngặt, có lời nói nam nữ bảy tuổi bất đồng tịch (không ngồi chung chiếu). Mặc dù Bạch thị cùng Lạc Kiêu là mẹ con, nhưng theo lý gặp riêng nhau vẫn phải cuộn rèm, mở cửa, để cho tôi tớ bên trong chứng minh trong sạch.
(男女之防: chuyện nam nữ, giống với nam nữ thụ thụ bất thân.)
Họa Thu nghe Lạc Kiêu nói, động tác trong tay dừng lại, quay đầu nhìn Bạch thị. Bạch thị cười cười, lắc đầu nói: “Ta cũng không quá mức trở ngại, trong phòng đốt than, cũng không lạnh, lúc này mở cửa sổ cũng không ngại. Tội gì khiến cho Kiêu nhi bị người ngoài xoi mói?”
Nói xong đưa mắt nhìn Họa Thu, Họa Thu bất đắc dĩ mấp máy môi, cuộn lại rèm, mở cửa ra ngoài phòng đứng canh.
Lạc Kiêu thở dài một hơi. Bạch thị là con gái của thế gia vọng tộc, mặc dù có tri thức lễ nghĩa, nhưng cũng không tránh khỏi quá mức quy củ.
Bạch thị nhìn Lạc Kiêu, tâm tình rồi lại dường như tốt lên rất nhiều, cười nói: “Hiện tại con ngày ngày bận rộn, ngay cả ta là mẹ con, gặp con càng ngày càng ít. Chung quy con trai ta đã trưởng thành rồi a.”
Lạc Kiêu liền nói: “Mẹ nói như thế, ngược lại có vẻ nhi tử bất hiếu rồi.” Lại nói: “Thân thể mẹ không tốt, vì sao không sớm mời đại phu đến xem bệnh? Hiện tại nhìn không có gì đáng ngại, nhưng nếu kéo dài về sau thành bệnh nặng thì làm sao được!”
“Con nha! Như thế nào giọng điệu y như nha đầu Mộc Xuân kia!” Bạch thị che miệng cười cười: “Cũng chỉ là ngày ngày không ra cửa, thân thể có chút lười biếng rồi, nào có nghiêm trọng như vậy! Lại nói, không phải đã để Mộc Xuân đi mời đại phu rồi sao? Không cần phải lo lắng.” Chuyển chủ đề: “Khó có dịp ngồi ở đây với mẹ, cũng đừng nói những thứ mất hứng này nữa. Đúng rồi, tối hôm qua con nghỉ ngơi sớm, vi nương cũng không nỡ quấy rầy con, lại nói tiếp, lúc ấy đưa qua mấy túi thơm con đã xem chưa, cảm thấy thế nào?”
Lạc Kiêu nghe xong, mỉm cười: “Mẫu thân tự mình làm gì đó, sao lại không tốt được?”
Bạch thị dĩ nhiên là mừng trong lòng, chỉ là trên mặt rồi lại giả bộ cả giận nói: “Nói thì cứ nói thật, không cho nịnh nọt vi nương!”
“Cũng không phải nịnh!” Lạc Kiêu biết được tâm tư Bạch thị, liền theo ý bà, cười nói: “Hôm qua bên Đông Cung tới gọi con, con thuận tiện liền mang theo mấy túi thơm. Thái tử điện hạ coi như đã thấy qua nhiều đồ tốt rồi đi? Sáng nay y nhìn thấy túi thơm kia cũng nói đẹp mắt!”
Bạch thị vốn nhịn không được cười ra tiếng, sau đó lại giống như nghĩ tới cái gì, nhấp môi, nâng mắt nhìn Lạc Kiêu hỏi: “Không phải là con đem túi thơm tặng cho Thái tử điện hạ đi?”
Lạc Kiêu ngược lại không nghe ra có gì không đúng, tức thì gật đầu: “Dù sao thấy mẹ làm nhiều, liền tặng hai cái.” Ngừng một chút, trêu ghẹo nói: “Sao vậy? Mẹ không nỡ bỏ?”
Bạch thị lườm một cái: “Nói lời vô vị! Gì không luyến tiếc, lại luyến tiếc cái này sao!” Nghĩ một chút, lại do dự nói: “Tặng hình thêu gì?”
Lạc Kiêu bật cười: “Nhi tử như thế nào nhớ rõ a?”
Bạch thị rồi lại ngồi một bên không tha thứ. Lạc Kiêu bị Bạch thị hỏi thật sự bất đắc dĩ, đành phải cố nhớ lại, nghĩ một hồi mới nói: “Hình như là thêu hình tịnh đế liên, còn có một…” Trầm ngâm một chút, vẫn là buông tha: “Thật sự nhớ không ra. Chẳng qua nơi này của nhi tử còn một hình thêu lan thủy mặc, một hình thêu thanh trúc.”
Bạch thị ngồi trên mỹ nhân tháp, môi có chút run rẩy, ngay sau đó liền dùng ngón tay đâm đâm trán Lạc Kiêu, nhẹ giọng mắng: “Con ngược lại tặng thật, tổng cộng bốn cái túi thơm, lại cứ chọn hình thêu tịnh đế liên cùng ngọc liên hoàn để tặng a! Lại, lại còn tặng cho Thái tử, con đây thật là…”
(Ngọc liên hoàn 玉连环:ngọc móc nối vào nhau, mấy nàng search google để thấy cho rõ nhé:>)
Bạch thị không ra tay độc ác, mấy cái này thật cũng không đau, Lạc Kiêu cũng không trốn, chỉ là trên mặt có vài phần khó hiểu, thật vất vả để bên kia trút giận xong, mới không khỏi cười khổ nói: “Này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”
Đâm đâm mấy cái, Bạch thị nhìn ánh mắt nghi hoặc của Lạc Kiêu, có lẽ cũng nhận ra được bản thân mình có chút nhỏ nói thành to, ngồi trên tháp, không khỏi thở dài một hơi. Mặc dù nhi tử nhà mình so với Hầu gia thì tinh tế hơn một chút, nhưng dù gì cũng là đàn ông, xem chừng cũng không hiểu những thứ này, bà lại ở chỗ này tính toán cái gì a. Qua một lúc, mới khẽ mắng: “Con cũng là người trưởng thành, này mà cũng không hiểu! Túi thơm là thứ có thể tùy tiện tặng người sao? Vốn là vật để truyền đạt tâm ý, rồi lại cứ chọn hình thêu đính ước!”
Lạc Kiêu giật mình, cái này hắn ngược lại chưa từng chú ý đến.
Bạch thị thấy Lạc Kiêu như vậy, lại nhịn không được thở dài, bật cười nói: “Cũng may đối phương là Thái tử, nếu như con đưa cho cô nương nào, cô nương hiểu sai ý, con ở đó mà chờ con gái nhà người ta mời bà mối tới thăm a! Đương nhiên, tương tự, nếu cô nương nào tặng cho con, con cũng phải cẩn thận, nếu như không có tình ý, tuyệt đối đừng nhận loạn, nghe hiểu không!” Dừng một chút, lại nghĩ tới cái gì, nhìn mặt Lạc Kiêu đã bắt đầu xoắn xuýt, cười nói: “Nhưng mà con trai ta hiện tại đã mười sáu rồi, tuy nói thời gian còn hơi sớm, nhưng cũng nên đến lúc rồi.”
(Nguyên văn 菱角的脸 mặt củ ấu:D.)
Trong lòng Lạc Kiêu lộp bộp, vội nói: “Mẹ, nhi tử cũng chỉ mới mười sáu, nói đến chuyện cưới xin còn hơi sớm.”
Bạch thị thấy trên mặt Lạc Kiêu dường như có chút hoảng loạn, chỉ cho là bên kia còn tâm tính thiếu niên, đối với chuyện này còn xấu hổ, mím môi cười cười nói: “Sớm cái gì nha? các đại nhân được phong quan tước trong triều, trên mười sáu chưa lập chính thê, nạp thiếp thất cũng là không hiếm lạ. Cũng chính là ta sợ con tâm tính bất ổn, sau khi hiểu chuyện lại quá mức phóng đãng, ngày sau ngược lại ủy khuất thế tử phi. Cho nên đến hiện tại còn chưa cho con thông phòng a.”
Lạc Kiêu cảm thấy đủ loại suy nghĩ thay nhau dạo một vòng, kiếp trước hắn chưa bao giờ nghe Bạch thị nói với hắn những thứ này, chính là sau khi hắn cập quan (lễ đội mũ, trưởng thành) rồi, nhưng bởi vì vẫn luôn bận rộn trên chiến trường, liên tiếp mấy năm thậm chí không thể gặp mặt Bạch thị được một lần, dĩ nhiên cũng không thể nói đến chuyện này. Hiện tại đột nhiên khiến hắn đối mặt, nhất thời phải cân nhắc từ chối thế nào rồi lại thật sự khiến hắn có chút khó xử.
Lấy lại bình tĩnh, sắp xếp lại suy nghĩ, Lạc Kiêu nói: “Lúc phụ thân lấy mẫu thân, không phải cũng đã qua tuổi cập quan đấy sao?”
Nhắc đến chuyện này, Bạch thị hơi ngẩn ra, sau đó dường như là nhớ tới cái gì, khóe môi không khỏi gợi lên nụ cười, qua hồi lâu, nhìn Lạc Kiêu thở dài nói: “Thôi thôi thôi, nam nhi chí tại bốn phương, lập nghiệp trước lại thành gia cũng không có chỗ nào không tốt.” Đưa tay xoa đầu hắn nói, “Suy cho cùng là chảy dòng máu của Hầu gia, con a khuôn mặt thì nhìn giống ta, đầu óc thì lại giống hệt Hầu gia.”
Thu tay nói: “Chuyện Thế tử phi ta thay con để ý, ngày sau nếu như gặp gỡ người con thích —- mẹ cũng không phải người không nể tình, chỉ cần con thích, là cô nương xuất thân trong sạch, hiểu lễ có hiếu, nương dĩ nhiên sẽ không làm bà mẹ chồng độc ác.” Chậm rãi cười: “Lại nói, có thể lọt vào mắt con ta, khẳng định là đứa nhỏ vô cùng tốt, mẹ a, chỉ cần ôm cháu nội thôi là được.”
Cổ họng Lạc Kiêu nghẹn cứng, bàn tay thả trong tay áo nắm thành quyền, cuối cùng cái gì cũng không nói, chỉ là cười cười, ngược lại kể cho Bạch thị nghe mấy kỳ văn dật sự nghe được trên phố chọc bà đến vui vẻ, đem một chuyện này ném qua.
(奇闻轶事 kỳ văn dật sự: chuyện lạ, giai thoại.)
Bên Đông Cung, Văn Nhân Cửu khó có được xử lý chính vụ xong sớm, không có chuyện gì để làm, không chịu nổi Trương Hữu Đức ở một bên khuyên nhủ, uống thuốc, dùng bữa liền sớm trở về phòng nghỉ ngơi. Chẳng qua là chưa tới giờ rồi lại ngủ không được, liền tùy ý tìm một quyển nhàn thư lật coi.
( 闲书 sách giải trí.)
— Cũng không phải sách quốc học gì, ngược lại là tiểu thuyết diễm sắc đang lưu hành trên phố. Tiểu thư thư sinh, cùng nhau lén lút định chung thân, hẹn nhau ban đêm bỏ trốn đủ loại như thế, tuy rằng chuyện xưa máu chó tám ngày, nhưng không ngờ người viết sách trong bụng cũng có vài phần văn chương, lại viết đến nhất ba tam chiết, thoải mái phập phồng, liếc mắt đọc qua cũng có thể giết thời gian.
(一波三折: một nét có ba lần chiết bút, “ba” có nghĩa là nét mác, “chiết” chỉ sự chuyển phương hướng của ngòi bút. Lúc trước chỉ bút pháp khúc chiết thay đổi. Hiện tại ví von kết cấu văn chương phập phồng khúc chiết, cũng ví von câu chuyện thay đổi bất ngờ nhiều biến hóa.)
(一目十行 một cái liếc mắt đọc đc mười hàng, ý chỉ đọc nhanh như gió.)
Bỏ ra chút thời gian đọc xong bản diễm thư kia, đang định nghỉ ngơi, liền thấy Trương Hữu Đức đi đến, nói với y: “Điện hạ, đêm nay Thánh thượng lật thẻ của Thục phi nương nương.”
Văn Nhân Cửu ngồi trên giường nâng mắt nhìn ông, thản nhiên nói: “Nếu như ban ngày Phụ hoàng chưa từng ở bên ngoài hạ chỉ xử trí Thục phi như thế nào, nói vậy đêm nay cũng không có lý do dựa vào tin sủng một phi tử mà đến Phong Hà Điện tìm Thục phi gây phiền toái —— nhiều nhất cũng chỉ nói hai câu ngoài miệng, chuyện này cũng không nhấc lên được sóng gió gì a.”
(宠信 sủng tín: thiên vị cùng tín nhiệm. Thường là ý xấu, chỉ tin mù quáng.)
Trương Hữu Đức gật đầu, cũng vô cùng tán thành (深以为然 thâm dĩ vi nhiên), nói: “Trước đó mấy ngày nạn tuyết ở Lan Trạch nháo đến lòng người bàng hoàng, bạo loạn quy mô nhỏ vẫn một mực không ngừng, hôm trước Thánh thượng mới phong Nhị hoàng tử là thống lĩnh quân tiên phong cánh phải, lệnh y đi qua trấn áp bạo loạn, lúc này người còn tại tiền phương kiến công lập nghiệp, Thánh thượng còn để y vào mắt a, như thế nào sẽ vì một Tần không có công dụng xử trí mẫu phi của Nhị hoàng tử?”
“Nhã tần một lần mưu kế không thành, lại phác giác bản thân không còn sủng ái, Cô cảm thấy nàng ta chung quy sẽ gây ra thêm động tĩnh. Ngươi gọi thêm người để mắt tới Nhã tần, nếu có động tác gì, lại đến báo với Cô.” Trương Hữu Đức vội vàng gật đầu đáp “Vâng”.
Văn Nhân Cửu đứng lên nói: “Gọi Mặc Liễu vào, hầu hạ Cô thay quần áo nghỉ ngơi.”
Trương Hữu đức đáp lời, ra phòng ngoài gọi mặc Liễu đang đứng canh vào.
Quần áo để thay Mặc Liễu đã hơ ấm rồi, nghe Trương Hữu Đức gọi, liền nhanh chóng ôm quần áo tiến vào phòng trong, sau đó mới cẩn thận giúp Văn Nhân Cửu thay đồ, quay người, lại lấy ra bình nước nóng (thang bà tử) lúc trước đặt trong chăn, một lần nữa thay nước ấm, dùng thảm nhung thật dày bọc bỏ vào.
Quay qua quay lại trong chốc lát, mới xem như xử lý ổn thỏa.
“Được rồi, liền như vậy đi.” Văn Nhân Cửu chỉnh lại tiết y trên người, nhàn nhạt phân phó, Mặc Liễu cúi đầu đáp lại, kiểm tra lại cửa sổ một lần nữa, xác định không có gì sai sót, mới cúi người lui ra ngoài.
Văn Nhân Cửu tắt đèn, chậm rãi lần mò đến bên giường, vén chăm nằm lên. Trong chăn đã sớm được thang bà tử ủ ấm, cho dù trời lạnh cũng không còn nửa điểm hàn ý. An tĩnh đóng mắt, đang định chìm vào giấc ngủ, bỗng nhiên, trong bóng tối, một mùi thơm nhàn nhạt của mai vàng rồi lại từng chút lan tỏa. Thoang thoảng, như có như không quanh quẩn không đi. Văn Nhân Cửu đột nhiên mở mắt, hai mắt dừng lại trong bóng tối một hồi, lại chậm rãi đứng dậy.
Đưa tay sờ lên mạn giường, thẳng tới khi trong tay đụng tới túi thơm kia, đầu ngón tay vuốt ve hình thêu trên túi thơm trong chốc lát, nhẹ nhàng gỡ ra nút buộc.
Trong màn đêm ngay cả một chút ánh trăng cũng không có, Văn Nhân Cửu cũng không nhìn thấy túi thơm trong tay có kiểu dạng gì, chỉ có hương hoa nhàn nhạt rồi lại không ngừng lan tỏa trong không gian nho nhỏ.
Ngón tay thắt lại nút buộc, nắm trong tay vuốt ve trong chốc lát, qua hồi lâu, mỉm cười, tiện tay đặt túi thơm ở cạnh giường, ngay sau đó nằm xuống, nhắm mắt ngủ.