Liễu Nhi lắc mông thướt tha đi tới, không để ý đến khuôn mặt âm trầm của Chu Thủ Văn, nhẹ nhàng dựa vào gã, nũng nịu oán giận nói: “Ô, thiếp còn tưởng là chuyện gì, chọc cho Đại nhân phát hỏa lớn như thế! Đại nhân còn dám hỏi thiếp đi đâu, ngày hôm nay người đến viện tử của Phùng di nương, trong lòng thiếp khó chịu, ở trong phòng ngốc đến hoảng, liền ra ngoài hậu viện. Như thế nào, này cũng không được?”
“Trong viện tử? Một mình ngươi ở ngoài viện tử có thể lâu như vậy? Hả?” Chu Thủ Văn nhưng là không tin, đưa tay bóp chặt hàm dưới của Liễu Nhi, híp lại đôi mắt như hai hạt đậu xanh, âmtrầm nói: “Không phải là ngươi lén gặp người sau lưng Đại nhân đi?”
(Chắc là mắt nhỏ như hạt đậu xanh í.)
Liễu Nhi nghe đến đây, biết không phải chuyện mình lén xông vào thư phòng bị Chu Thủ Văn bắt được, tâm trạng vẫn luôn lo lắng lúc trước lập tức buông lỏng, lại nhấc mắt, hai mắt đẫm lệ, ủy khuất giãy tay Chu Thủ Văn ra, cúi người nức nở nói: “Thiếp đã là người của Đại nhân, người còn có thể nói như vậy? Chẳng lẽ trong suy nghĩ của Đại nhân, thiếp chính là loại nữ nhân ai cũng có thể lấy làm chồng sao?”
Quay đầu oán giận liếc Chu Thủ Văn một cái: “Nếu Đại nhân thật sự cho là vậy, thiếp... không bằng thiếp ở chỗ này đập đầu chết đi để lấy lại trong sạch!”
Nói xong, làm bộ như muốn hướng về phía bức tường.
“Tiểu thư! Tuyệt đối không được!” Tiểu Trân ở một bên nhìn mà hãi hùng khiếp vía, thấy Liễu Nhi thật sự muốn đụng tường, vội vàng xông lên ôm eo của nàng, vẻ mặt lo lắng nói với Chu Thủ Văn, “Đại nhân! Tiểu thư thật sự chỉ là đến hậu viện ngồi! Tiểu thư người như vậy, sao có khả năng lén gặp người a!”
Chu Thủ Văn nhìn cảnh tượng ầm ĩ trước mặt mà có chút đau đầu, đứng lên đưa tay kéo Liễu Nhi vào ngực, thử dò xét: “Ngươi về muộn như vậy thật sự chỉ là ngồi ở viện tử?”
Hai mắt Liễu Nhi đỏ bừng nhìn chằm chằm Chu Thủ Văn, buồn bã nói: “Đại nhân vẫn là không tin thiếp!” Trầm mặc chốc, lại nói: “Nếu đại nhân không tin thiếp, vậy gọi Mẫu Đơn tỷ tỷ bên kia tới hỏi một chút là được!”
“Mẫu Đơn?” Chu Thủ Văn nhíu mày, mặc dù gã chưa bao giờ để ý tời chuyện trong nhà, nhưng quan hệ giữa hai người Mẫu Đơn cùng Liễu Nhi trước giờ vẫn không hòa hợp rồi lại rõ ràng,thấy Liễu Nhi nhắc tới Mẫu Đơn, không khỏi nghi hoặc: “Việc này thì có liên quan gì với nàng?”
Liễu Nhi lau nước mắt, nức nở nói: “Lúc nãy thiếp đi hậu viện, đúng lúc gặp Mẫu Đơn tỷ tỷ. Thiếp biết Mẫu Đơn cùng thiếp vẫn luôn có chút hiểu lầm, mấy năm này giằng co, thiếp nghĩ, dù sao cũng là thiếp thất của Đại nhân, ngày sau nếu còn như vậy chẳng phải khiến người ngoài chê cười hay sao? Lúc này liền cùng Mẫu Đơn tỷ tỷ hàn huyên một chút.”
Chủ Thủ Văn thấy Liễu Nhi khóc đáng thương, lời nói cũng có trật tự, lòng nghi ngờ cũng phai nhạt chút ít, ôm người lại, hỏi: “Sau đó thì sao?”
Liễu Nhi dùng khăn lau lệ, lườm Chu Thủ Văn, tiếp tục nói: “Còn có thể như thế nào? Sau đó liền trò chuyện cho tới lúc này! Thiếp thật vất vả mới gỡ bỏ hiểu lầm với Mẫu Đơn tỷ tỷ, nói ngày sau tỷ muội đồng tâm, chung sức hầu hạ Đại nhân thật tốt… Còn chưa kịp nói chuyện này cho Đại nhân, đã bị Đại nhân đâm vào tim như thế! Tâm ý này của thiếp, thật sự là phải rơi xuống hố băng rồi!”
Liễu Nhi thấy Chu Thủ Văn vẫn chưa hoàn toàn tin, quyết tâm, đứng lên nói với Tiểu Trân: “Ngươi hiện tại liền đến chỗ Mẫu Đơn di nương bên kia, mời người đi theo! Chỉ nói lão gia ở đây, có việc muốn hỏi!”
Tiểu Trân có chút không hiểu ngẩng đầu nhìn Liễu Nhi, chỉ thấy Liễu Nhi nhìn nàng chằm chằm, gằn từng chữ: “Tối nay ta đã cùng tỷ tỷ ở hậu viện nói chuyện một hồi, không ngại a. Đi đi.”
Tiểu Trân lập tức hiểu ý, từ vai Liễu Nhi nhìn trộm Chu Thủ Văn đang ngồi bên kia, cắn môi dùng sức gật đầu, vội vàng xoay người chạy đi.
Chu Thủ Văn mắt thấy Tiểu Trân thật sự đi tìm Mẫu Đơn, trên mặt mới miễn cưỡng lộ ra nụ cười, đứng dậy đến phía sau Liễu Nhi ôm người vào lòng, nói: “Ai nha, Liễu Nhi nàng cũng quá mức tích cực rồi. Đại nhân ta cũng không phải nói không tin nàng, hà tất phải thật sự mời Mẫu Đơn đến đây?”
Liễu Nhi cũng không thuận theo, thấp giọng ủy khuất: “Nếu hôm nay không làm rõ ràng mọi chuyện, ngày sau Đại nhân gặp được chuyện gì, đều đổ lên trên đầu thiếp thì bảo thiếp phải làm sao cho phải? Việc nhỏ cũng thôi đi, nếu như có chuyện lớn gì, còn không phải bị trách tội sao!”
Lúc này Chu Thủ Văn có lẽ cũng thông suốt lần này là hiểu lầm, liền vội vàng cười nói: “Như thế nào, sao lại như vậy. Liễu Nhi là áo bông nhỏ của Đại nhân, Đại nhân nỡ lòng nào trách tội nàng!”
(小棉袄 tiểu miên áo: đại biểu cho thiếp thân – người theo sát bên người. Lấy từ câu ngạn ngữ “Con gái là áo bông nhỏ tri kỷ của cha mẹ”. Ngụ ý áo bông nhỏ tựa như người con gái yêu thương săn sóc lấy mình.)
Trong lúc nói chuyện, bên ngoài bỗng truyền đến động tĩnh, là Tiểu Trân thật sự dẫn Mẫu Đơn đến.
Liễu Nhi thấy Mẫu Đơn, nở nụ cười, đi qua liền thân mật kéo tay nàng ta.
Hiện tại cũng chỉ là đầu tháng chín, thời tiết vẫn còn chút nóng, nhưng tay của Mẫu Đơn rồi lại lạnh buốt, nắm cùng Liễu Nhi, vẫn còn có chút run lẩy bẩy, như là đang sợ cái gì.
“Liễu di nương.” Mẫu Đơn cười miễn cường gọi Liễu Nhi một tiếng.
“Mẫu Đơn tỷ tỷ như thế nào lại gọi muội như vậy, lúc nãy tại hòn giả sơn ở hậu viện kia, không phải chúng ta đã nói xong, ngày sau lấy tỷ muội để xưng hô, chẳng lẽ tỷ tỷ là gạt muội?” Giọng Liễu Nhi vừa động lòng vừa đáng thương, chẳng qua là đôi mắt đối diện Mẫu Đơn rồi lại đen đến lợi hại, từng câu từng chữ đều mang theo một loại uy hiếp cùng áp bức, lập tức khiến Mẫu Đơn đã rõ trước mắt nàng, chỉ có duy nhất một con đường.
Trên mặt liền hiện lên nụ cười thân mật: “Ai nha, tỷ tỷ như thế nào gạt Liễu Nhi muội muội, đây không phải là trong lúc nhất thời liền quên sao!”
Kéo Liễu Nhi nhìn qua Chu Thủ Văn bên kia: “Đại nhân, người cũng thật là, đã trễ như thế, gọi thiếp tới là muốn làm gì a?”
Chu Thủ Văn nhìn Mẫu Đơn liền hỏi: “Không phải nàng vẫn không thích Liễu Nhi sao, như thế nào hiện tại nhưng lại thân mật rồi hả?”
Mẫu Đơn liền cười: “Trước kia chỉ là hiểu lầm a! Ngày hôm nay thiếp cùng muội muội ở hậu viện hàn huyện trọn vẹn một đêm, gỡ bỏ hiểu lầm, dĩ nhiên là tốt rồi —— ai, chỉ có điều vừa chia tay với muội muội, trở lại phòng còn chưa kịp uống nước, đã bị Tiểu Trân này vội vội vàng vàng kêu đến, đây rốt cuộc là có chuyện gì a?”
Chu Thủ Văn rốt cuộc yên lòng, cười nói: “Không có gì, chỉ là chút chuyện, hiện tại không còn gì nữa. Sắc trời đã không còn sớm, liền để Tiểu Trân đưa nàng về a!”
Mẫu Đơn trừng mắt: “Đại nhân người thật đáng ghét!” Nói xong, rồi lại cười cười, “Được rồi, không có chuyện gì thì tốt, vậy thiếp về trước —— đúng rồi, Đại nhân cũng đừng lúc nào cũng ở Liễu Nhi muội muội bên này, nếu như được, cũng nên đến phòng thiếp ngồi một chút a!”
Nói xong, lắc mông liền ra khỏi phòng.
Liễu Nhi lườm Chủ Thủ Văn, u oán nói: “Vậy Đại nhân đã tin thiếp chưa?”
“Tin tin tin! Lúc trước là Đại nhân chỉ là thuận miệng nói, Đại nhân như thế nào sẽ không tin nàng, tâm can bảo bối của ta!” Chu Thủ Văn nắm lấy tay Liễu Nhi, đặt bên miệng hôn một cái.
Liễu Nhi nín khóc mỉm cười, khẽ đẩy Chu Thủ Văn: “Được rồi, Đại nhân chỉ biết dỗ dành thiếp!” Xong lại nói: “Hơn nữa đêm làm phiền Mẫu Đơn tỷ tỷ đến đây, thiếp ra ngoài tiễn tỷ ấy!”
Nói xong, cũng không cho Chủ Thủ Văn cơ hội phản bác, bước nhanh ra khỏi cửa.
Ra khỏi phòng còn chưa đi vài bước, liền đuổi kịp Mẫu Đơn còn chưa đi xa. Kéo người đến một nơi hẻo lánh, Mẫu Đơn phiền muộn nhìn chằm chằm Liễu Nhi, tay xoắn chặt khăn lụa trong tay, giọng nói có chút bén nhọn: “Liễu Nhi, rốt cuộc là ngươi có ý gì?”
“Không có ý gì nha.” Liễu Nhi nhưng vẫn là vẻ mặt bình thản thong dong, nàng nhìn nữ nhân dung nhan mỹ lệ trước mắt, nhẹ nhàng nói, “Ta biết bí mật của ngươi, đồng thời, ta có thể không cho ai biết bí mật này. Ta hiện tại còn chưa thể chết được, ta biết ngươi cũng vậy, cho nên, bắt đầu từ đêm nay, chúng ta tạm thời kết thành đồng minh, chỉ đơn giản như vậy.”
Sắc mặt Mẫu Đơn chợt xanh chợt trắng: “Ngươi muốn làm gì a?”
Liễu Nhi cười nhạt: “Ta muốn Chu Thủ Văn chết.”
Mẫu Đơn lập tức trừng lớn mắt: “Ngươi.. ngươi… ngươi điên rồi?”
“Ta không điên, nhưng nếu như còn ở bên cạnh Chu cẩu tặc mà nói, ta liền muốn điên rồi.” Liễu Nhi nhìn Mẫu Đơn nói.
“Không, không, ta không muốn chết, ngươi kẻ điên này, ngươi muốn làm gì đừng kéo ta vào!”Mẫu Đơn liên tục lắc đầu lùi mấy bước, xoay người liền muốn rời đi, chẳng qua là còn chưa kịp đi vài bước đã bị Liễu Nhi giữ chặt tay.
“Vốn ta cũng không muốn dính dáng đến ngươi, nhưng mà, hiện tại không được, ngươi phải đứng ở bên ta.” Liễu Nhi bình thản nói: “Ngươi nên hiểu, loại người giống như Chu Thủ Văn, một khi biết rõ ngươi lén có người bên ngoài —— “
Sắc mặt Mẫu Đơn như tro tàn, động tác giãy giụa trên tay giảm xuống.
Liễu Nhi thấy Mẫu Đơn dường như không còn kháng cự, mới chậm rãi nói: “Ta sẽ không hại ngươi, ta chỉ là muốn Chu Thủ Văn chết mà thôi.”
Mẫu Đơn trầm mặc hồi lâu, mới run rẩy gật đầu: “Ta hiểu rồi.”
Hoàng cung.
Như Mạt nhìn Tri Nhã lúc này đã là Tiểu chủ quý nhân, mỉm cười, cúi người hành lễ nói: “Tham kiến Nhã quý nhân.”
(Tiểu chủ (小主) là các vợ lẽ cấp thấp của Hoàng đế, chưa chính thức được xem là thành viên hoàng gia. Các tiểu chủ cư trú ở phòng ốc phụ của một trong cung hoặc các cung điện nhỏ. Khi Hoàng đế lật thẻ của vị thì tiểu chủ đó sẽ được đưa tới Càn Thanh cung, hoặc Dưỡng Tâm điện (養心殿), bằng “Ngự Liễn” (御輦). Nhà Thanh quy định chỉ các nương nương mới được quyền nuôi con, do đó con cái do các tiểu chủ sinh ra sẽ được các vị nương nương nuôi dưỡng. Không có giới hạn số lượng cho các tiểu chủ, gồm các cấp sau: Quý nhân, Thường tại, Đáp ứng.)
Tri Nhã thấy Như Mạt đối với mình là bộ dạng cung kính, trong lòng hưởng thụ vô cùng, trên mặt rồi lại giả rụt rè một chút, nhếch môi cười nói: “Như Mạt tỷ tỷ đây là làm khó muội rồi, nửa tháng trước, muội nhưng vẫn là cung nữ nhất đẳng, địa vị so với tỷ còn muốn thấp hơn.”
(Nguyên văn “折煞” = “chiết sát”: ý chỉ người hưởng thụ quá mức mà giảm phúc giảm thọ, cũng có nghĩa là không thể thừa nhận nổi.)
Như Mạt dĩ nhiên hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Tri Nhã, liền theo tâm ý của nàng: “Nhưng xưa đâu bằng nay. Quý nhân được Thánh thượng coi trọng, ngàn vạn vinh sủng đặt trên người, hôm nay đã là chủ tử cao cao tại thượng, ta một nô tỳ như thế nào có thể so sánh với người đây?”
Tri Nhã nghe xong lời này, nhưng là nhịn không được cảm thấy đắc ý, vẫn nở nụ cười hồi lâu, rồi lại bỗng nhiên thở dài một hơi, thương cảm nói: “Tuy rằng muội hiện tại được sủng ái, chẳng qua là cảm giác mới lạ của Thánh thượng lại có thể duy trì đến khi nào?”
“Người còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, thịnh sủng khẳng định có thể dài lâu.” Như Mạt ở mộtbên an ủi.
“Như Mạt tỷ tỷ chỉ biết lấy lời dễ nghe dỗ dành ta!” Nói tới đây, Tri Nhã bỗng nhiên hướng cả người về phía Như Mạt, “Tỷ tỷ tốt, muội hiện tại là cái dạng này, nếu mất sủng, chỉ sợ Thục phi nương nương bên kia liền muốn giết chết muội, muội không muốn chết a, tỷ có thể thương xót cho muội, giúp muội một lần này!”
Như Mạt bất đắc dĩ nói: “Ta cũng không thể khống chế tâm tư của Thánh thượng, ta chỉ là một cung nữ nho nhỏ, cho dù muốn giúp người, thật sự có lòng không đủ lực a.”
“Như thế nào không có biện pháp?” Tri Nhã ngẩng đầu nhìn Như Mạt, nhẹ giọng nói: “”Không phải có… loại thuốc bột kia sao?”
Như Mạt giật mình, đưa tay che miệng Tri Nhã, liếc nhìn chung quanh, hạ thấp giọng: “Cái này, cái này trong cung nhưng là nghiêm cấm bằng sắc lệnh a!”
Tri Nha gỡ tay Như Mạt xuống: “Muội biết… nhưng, nhưng không phải Thục phi cũng đang dùng đấy sao, bọn họ dám dùng, muội lại cần gì phải sợ nha!” Cầu khẩn Như Mạt, “Tỷ tỷ, tỷ tỷ tốt, tỷ giúp muội một lần đi!”
Như Mạt vẫn còn do dự: “Chuyện này...”
“Tỷ tỷ, tỷ giúp muội một lần đi! Trong cung người muội có thể tin chỉ có một mình tỷ! Người bên cạnh, người bên cạnh đều ước gì muội chết, tỷ tỷ!” Giọng Tri Nhã mang theo chút nức nở.
Như Mạt thở dài, cuối cùng vẫn là mềm lòng: “Ta chỉ giúp người được lần này…” Nói xong, lại có chút do dự, nói: “Còn có, người nhưng không được nói, đồ là ta làm ra.”
Tri Nhã cười nắm chặt tay Như Mạt: “Muội biết rồi, tính đến tính đi chỉ có tỷ tỷ thương muội nhất!”
Như Mạt nhìn dưới nụ cười ngọt ngào của Tri Nhã, trọn lẫn đắc ý, cuồng ngạo, cùng dã tâm, chậm rãi hạ mắt, như có như không cười ra tiếng.