Hồ Duy đoán chắc Đỗ Kê Sơn sẽ chơi trò điệu hổ ly sơn cho nên khi hỏi anh giờ chuyến bay, anh cố ý nói trước thời gian mấy tiếng, không biết thời gian chuyến bay trễ nhất đi Cù thành là 10 giờ 30 mới đi. Anh ở sân bay đợi không làm gì, trùng hợp gặp Mạnh Đắc đi Tứ Xuyên thăm nhà mới về, anh ấy mang theo một đống đặc sản, có món thịt bò khô của mẹ về.
Hai người tìm chỗ có thể tán gẫu, Mạnh Đắc ngồi uống bia, thoải mái duỗi chân “Cậu ở Cù thành tốt cả chứ…. Lão Thái rất vui vì thành tích của cậu bên đó, nghe nói bên trường gửi thông báo khen ngợi cậu đấy”
Những văn bản này trước kia đều qua tay Hồ Duy, nếu chỉ khen ngợi thì không chính thức “Còn gì khác không?”
Mạnh Đắc xé túi thịt bò đưa cho anh một miếng “Cái khác tôi không biết, cậu đi rồi thì mấy cái này Tống Cần làm, tôi cũng chỉ nghe người khác nói lại. Nhưng mà tôi nghe nói…” Mạnh Đắc nhìn quanh quất, hạ giọng “Chúng ta đi lần này 3 người, chỉ có thể một người được về, cán bộ trẻ muốn tham gia kế hoạch gì đó, sẽ điều động lần nữa”
Hồ Duy nhướng mày “Có ý gì? Sao chỉ có thể về một người?”
“Đều là tin đồn thôi, ở đây cậu còn không biết sao, mỗi ngày trong văn phòng sớm tối gặp nhau, bên ngoài có chút gió thổi cỏ lay cùng với việc nhà đều được đem ra bàn tán. À mà cậu ở trường càng dễ hỏi mấy tin tức này chứ, cậu có thể hỏi Thuận Thuận, muốn tôi nói thì có thể về thì về, còn không muốn thì nghĩ cách, ở lại Cù thành không tốt hơn sao?”
Hồ Duy đến giờ vẫn chưa nghĩ tới chuyện ở lại Cù thành, anh vẫn luôn nghỉ sẽ về Nhạn thành
“Cậu với cô người yêu nhỏ cậu sao rồi?”
Một cái liếc mắt quăng qua, Mạnh Đắc tặc lưỡi “Ừ ừ, tôi hỏi thừa rồi, còn có thể thế nào nữa, đều đã chạy tới trước mặt cậu rồi, hồi đó tôi bảo cậu giới thiệu cô ấy cho tôi, cậu không chịu, bây giờ ngẫm lại thì có nguyên nhân ha”
Hai người đã lâu không gặp uống rượu cùng nhau, trước kia do công việc, thường không trùng thời gian, lúc này có cơ hội nên ngồi luôn tới tối.
Nhìn đồng hồ, Tiểu Hồ mặc áo khoác vào, đi về nhà họ Đỗ. Rượu đốt ngực nóng hầm hập không hề thấy lạnh, anh chọn gốc cây ngồi đó chờ, chờ mãi, chờ mãi tới khi phòng Nhị Nha sáng đèn, anh nhặt một viên sỏi nhỏ đứng lên, giống như mấy cậu thanh niên hẹn hò người yêu thẹn thùng qua song cửa sổ.
Đỗ Kê Sơn ngàn tính vạn tính không qua tên “vương bát đản” nhỏ này, chắp tay sau lưng tặc lưỡi chép miệng, sơ ý quá sơ ý quá.
Nhị Nha ôm túi xách, lén lút chuồn ra cửa, ông nội đau lòng gọi “Đỗ Oản, con không cần ông nội nữa à?”
Nhị Nha đứng bên trong, đầu kia là anh Tiểu Hồ mà cô thân nhất yêu nhất, đầu này là ông nội mà cô luyến tiếc không bỏ xuống được. Nhìn bên này rồi bên kia, cô nắm chặt hai tay, nói “Ông nội, hay là ông nội đi theo con luôn đi!”
Hồ Duy đổ mồ hôi lạnh.
“Con ở Cù thành ở trong cái viện nhỏ, trong viện có một cây lê cổ thụ, ông đi với con đi, con dẫn ông đi Trường Thành, nghe kinh kịch, ăn bánh đậu xanh”
Thì ra là trong lòng vẫn lưu luyến ông, nghe lời này của Nhị Nha, Đỗ Kê Sơn cười không khép miệng “Ông nội bao nhiêu tuổi rồi, còn ngồi máy bay đi đâu được, chờ tới hết đông, ấm áp rồi thì ông nội đi thăm con”
“Ông nội…”Đỗ Kê Sơn đứng dưới bóng đèn, bóng lưng còng còng “Đừng gọi nữa, đi đi, đi cùng với nó đi”
“Con học xong rồi tết sẽ về, về không bao giờ đi nữa!”
“Được được, ông nội ở nhà chờ con, không đi đâu hết”
Nhị Nha nắm tay Hồ Duy đi rồi, Đỗ Kê Sơn đuổi theo vài bước “Hồ Duy…”
Tiểu Hồ quay đầu lại, ông tay cách khoảng không điểm điểm lên người anh “Chăm sóc tốt cho con bé, hai đứa đi Cù thành đi”
Tiểu Hồ trong bóng tối lộ ra nụ cười sáng rỡ “Con cam đoan!”
“Cam đoan cái rắm con chứ cam đoan…” đương nhiên mấy lời này ông không nói lớn tiếng, chỉ nhỏ giọng thì thầm, nói thầm xong rồi thì đứng dưới ánh đèn mờ mờ nhìn hai người dần dần đi xa.
Hiệp thương đối ngoại đã được hòa bình, bây giờ là tới phiên đối nội, Nhị Nha chưa quên những lời Vệ Nhuy nói với cô! Tiểu Hồ kéo tay cô, cô không cho. Anh nắm chặt tay cô qua đường, cô cũng không cho. Bỏ tay anh ra tự đi một mình, anh ở phía sau lo lắng “Nhìn xe đã, ai đuổi mà em chạy nhanh vậy…”
“Anh đừng đi theo em!”
“Anh không đi theo em, tiện đường thôi”
“Da mặt dày quá”
Tiểu Hồ chọc Nhị Nha xù lông, anh dùng ngón tay cái với ngón trỏ nắm chặt mặt Nhị Nha, hổ khẩu* giữ cằm cô, Nhị Nha bị túm lại dẩu mỏ lên “Em nói chuyện đàng hoàng, đừng có thất thường vậy chứ”
“Em nói cái gì chứ!” Nhị Nha hất tay Hồ Duy ra “Anh tìm được ba ruột, còn phải kết hôn với người khác, em với anh còn cái gì để nói, anh coi em là đồ ngốc mà chơi đùa”
Hồ Duy không hiểu ra sao “Ai nói với em những lời này?”
“Vệ Nhuy nói với em!” Nhị Nha không hề do dự bán đứng Vệ Nhuy, cô xoa xoa mặt mình bị nắm tới hồng hồng “Anh ta nói anh liều mạng cứu Tiểu Xuân, đến nỗi mang di chứng, bây giờ thấy cô ấy thì đau đầu, Tiểu Xuân muốn lấy thân báo đáp, đến nhà anh cầu hôn, ba anh đã đồng ý” Nhị Nha nghĩ Hòa Tiểu Xuân xinh đẹp, dáng người quyến rũ, hết sức tự ti.
“Vệ Nhuy nói với em?”
Nhị Nha gật đầu khẳng định. Hồ Duy không lên tiếng, Vệ Nhuy nói những lời đó không kỳ lạ, kỳ lạ là tại sao cậu ta lại muốn nói với cô những lời này. Anh không hề nghĩ tới Vệ Nhuy vậy mà có tâm tư khác với Nhị Nha! Hít sâu một hơi, Hồ Duy nghiêng người hướng tới Nhị Nha “Anh đã cứu Tiểu Xuân, lần trước đã từng nói với em”
Nhị Nha rầu rĩ không vui “Nhưng mà anh không có nói vì cứu cô ấy mà anh bị đập vào đầu”
“Chuyện đó anh cũng không nhớ rõ. Hơn nữa…” Hồ Duy cau mày, nghiêm túc nhớ lại mấy chi tiết lúc trước, nhưng mà nhớ lại vẫn là rất mơ hồ “Anh ở đối diện nhà cô ấy, nhà cô ấy cháy thì nhà anh đâu có ổn? Anh không đi cứu cô ấy cũng không thể trơ mắt nhìn cô ấy bị thiêu chết” Thấy chết không cứu đâu phải đàn ông “Anh thật sự quên là có chuyện gì xảy ra, bọn họ nói anh nhảy xuống cửa sổ bị đoạn dây điện đập vào đầu, nói trắng ra là bị điện giật”
Nhị Nha khẽ nhếch môi “Vậy anh… là bị điện giật choáng váng?”
Hồ Duy buồn cười “Không sai lắm, dù sao thì một quãng thời gian dài không nhớ gì, trường học ở đâu cũng quên”
“Vậy anh nhìn thấy Tiểu Xuân thì đau đầu?” đây mới là vấn đề Nhị Nha quan tâm nhất! Hai người này duyên phận dây dưa sâu bao nhiêu, chuyện mười năm trước mà mười năm sau còn nhớ kỹ, đầu óc anh không nhớ nhưng thân thể anh nhớ. Hồ Duy im lặng một chút “Em nghe Vệ Nhuy nói càn nói bậy, cậu ta lừa em đó”
“Thật à?”
“Thật”
Về chuyện khác mà cô khúc mắc… Hồ Duy nhẹ giọng hỏi “Em muốn gặp ba ruột anh sao?”
Nhị Nha không nói, cô không nói chính là muốn. Cô muốn gặp người đàn ông nhẫn tâm đó, có thể bỏ không cần anh; cô cũng muốn nói với người đó, ông đừng đem con trai ông gả cho nhà người khác.
“Chờ anh về báo trước, sắp xếp một ngày dẫn em đến gặp ông ấy”
“Có được không?” Nhị Nha nghiêm túc hỏi “Anh đồng ý dẫn em đi?”
“Có gì mà không đồng ý”. Chưa kể anh còn muốn nhờ Nhạc Tiểu Bằng thay anh đi cầu hôn. Dù thế nào cũng không thể để Đỗ Hi mang sính lễ đi nói với Đỗ Kê Sơn “Ba, gả cháu gái của ba đến nhà con đi”, việc này Tiểu Hồ nghĩ kỹ rồi, vẫn là Nhạc Tiểu Bằng thích hợp nhất.
Nhạc Tiểu Bằng mới về, đang cùng nâng ly với ba Tiểu Xuân. Ba Tiểu Xuân rót cho ông ly rượu “Lão Nhạc, hôm nay vui vẻ một là vì con trai ông đã về, chúng ta mừng cho ông; hai là tôi có việc nhờ ông. Tiểu Xuân cũng là ông nhìn thấy con bé lớn lên, con gái da mặt mỏng, ngại nói nên tôi làm cha nói thay, Hồ Duy đến Cù thành, thằng nhóc nhà họ Vệ dẫn con bé gặp mấy lần, hai đứa khi còn bé cũng thường chơi chung, Tiểu Xuân rất thích Hồ Duy, Hồ Duy bây giờ cũng độc thân, nếu nó đồng ý thì để cho hai đứa tiếp xúc nhiều chút, hai chúng ta kết thân”
“À…” Nhạc Tiểu Bằng hơi sửng sốt, rồi cười ngượng ngập “thì ra là chuyện này à…”
Hòa Tiểu Xuân ở bên cạnh bàn giúp thêm đồ ăn, ba cô đưa cho cô ánh mắt, cô lập tức nhanh nhẹn gặp thức ăn cho Nhạc Tiểu Bằng “Chú Nhạc, cái này cháu làm, chú nếm thử xem”
Ăn cơm người ta, uống rượu người ta, không thể nói thẳng, Nhạc Tiểu Bằng thận trọng cân nhắc từ ngữ “Chờ khi tôi gặp Hồ Duy, nói với nó xem sao, nhưng chuyện của bọn trẻ cụ thể thế nào thì vẫn tùy thuộc vào bọn nó”.
Máy bay hạ cánh xuống Cù thành, Nhị Nha cực kỳ vui vẻ. Vì sao hả? Vì đã nửa đêm về sáng, Hồ Duy không thể về trường, anh không có chỗ ở, phải ở cùng cô chứ sao>
Sắp xếp chăn mền xong xuôi, Nhị Nha còn để cái gối đầu bên cạnh, ngồi xếp bằng trên giường hỏi Hồ Duy “Anh tắm không?”
Hồ Duy liếc mắt nhìn cô rồi quay nhìn cái toilet bé xíu kia, không định tắm nhưng thấy cô đã xếp chăn mền, drap giường sạch sẽ nên cầm quần áo chui vào nhà tắm. Đi vào thiếu chút nữa là bị đụng đầu đến trần. Mở nước, Nhị Nha bên ngoài kêu to “Anh mở vòi nước qua bên trái, bên trái là nước ấm”. Tiểu Hồ cởi áo mở vòi nước về bên trái, nước lạnh xối thẳng xuống đầu anh. Lấy tay lau mặt, Tiểu Hồ mắng một câu rồi lại tìm cờ lê, vặn chặt lại vòi nước cho đúng.
Hồ Duy đưa lưng về phía cửa, nước theo đầu tóc ngắn của anh chảy xuôi xuống, cơ bắp sau lưng hiện rõ, chảy xuống thắt lưng, xuống chút nữa, Nhị Nha che mắt lại, nằm trong ổ chăn.
Mơ mơ màng màng gần ngủ thì bên trái giường có tiếng động, Lục Bảo đang nằm dựa vào cửa sổ dựng đứng tai lên. Nhị Nha nhắm mắt nhích người chui vào lòng Hồ Duy, Hồ Duy thuận thế ôm cô. Anh vừa tắm qua, tóc còn chưa khô hẳn, trên người mặc áo ngắn tay, quần cộc. Cô cười ngây ngô “Anh xài dầu gội của em”
Anh mắng “Sao em còn nói nhiều vậy”
Nhị Nha lại cụng đầu vào ngực anh “Dầu gội của em không giống của người khác, em có mùi này”
Cô nói vậy làm Tiểu Hồ nghĩ tới lúc anh nằm trong phòng cô, gối đầu của cô có mùi hương thế này, tất cả suy nghĩ trong lòng chợt hóa mềm. Trong bóng tối, một bàn tay có vết sẹo cùng vệt chai nhẹ nhàng luồn vào mái tóc đen nhánh của Nhị Nha, dịu dàng gãi đầu cho cô.
Vuốt ve, dỗ dành, yêu thương.
Cô ôm thắt lưng anh, ngủ ngon lành, gương mặt nhẹ nhàng niềm vui, hơi thở trong trẻo, như cô bé nhỏ ôm món đồ chơi lớn của mình.
Nhị Nha đối với anh tốt, tốt đến mức không quan tâm không tiếc gì với anh, tự nguyện tin tưởng anh.
Tiểu Hồ cũng đối với Nhị Nha tốt, tốt đến mức anh đưa hết cho cô những gì quý giá nhất của mình, mặc kệ đó là thứ gì quý đến mức độ nào, hiếm đến mức nào, chỉ cần cô muốn, anh đều cho. Cho cô mà không hề băn khoăn, không hề nói một lời nào, đưa cho cô mà mày không cau dù chỉ một thoáng. Đối với cô yêu thương đến cực hạn.
Nhị Nha nằm mơ, bên tai vang lên tiếng đồng dao mẹ cô hát khi cô còn bé, cô thậm chí không biết đó có đúng là mẹ hát hay không, bởi vì ấn tượng của cô về mẹ rất mờ nhạt, nhạt đến mức giọng nói nụ cười chỉ còn là một hình dáng “ngủ đi, ngủ đi, Sói đến rồi, chó đến rồi…”
Sáng sớm hôm sau, Nhị Nha mở mắt trong chăn còn chưa định thần lại thì thấy Hồ Duy đang mặc quần áo. Cô hỏi “Anh đi đâu vậy?”
Anh nghe tiếng quay lại, nhìn Nhị Nha cười “Anh đi ra ngoài tìm chỗ mua đồ ăn sáng”
Hồ Duy mặc thường phục với khi mặc quân phục không giống nhau. Lúc anh mặc quân phục là uy nghiêm, đứng bên cạnh anh Nhị Nha cũng không dám chạm tay vào, sợ sợ. Khi anh mặc thường phục thì lại khác hoàn toàn, trẻ trung như một cậu bé. Anh phối hợp quần áo rất tốt, mỗi bộ đều cảm giác không như đồ rẻ tiền. Như hôm nay anh mặc một áo đen mỏng, quần jean. Không giống như hàng CK bán đầy ngoài chợ, mặc lên người Hồ Duy lại rất có cảm giác như hàng Ý chính tông. Quần jean cũng tùy người mặc, gầy mặc thì nhìn dáng vẻ lưu manh, mập mặc lại thấy gò bó làm người khác nhìn không thể có tâm tình mà thưởng thức. Chỉ có không gầy không mập, người cao chân dài như anh mặc mới đẹp.
Nhị Nha trốn trong chăn nhìn anh chăm chăm mê mẩn, anh thay quần áo xong thì nhìn cô huýt sáo “Ngoan ngoãn ở nhà, anh đi đây”
“Rốt cuộc là anh đi đâu vậy?”
Tiểu Hồ cười cực kỳ xảo quyệt “Đi báo thù”.
Ngón tay bấm đồ điều khiển từ xa, chiếc Audi trong bãi đỗ xe sáng đèn, giống như đang nôn nóng đợi chủ nhân. Tiểu Hồ kéo cửa xe, cua một vòng đẹp mắt, xe thẳng hướng khu đô thị sầm uất kia mà tiến tới. Ánh nắng mặt trời chiếu vào trong xe, một đôi mắt đen ngời sáng, một đôi tay đẹp đẽ, môi hơi mím lại yên lặng, nếu anh không từng ở Nhạn thành, nếu cha mẹ anh khỏe mạnh, nếu anh còn ở Cù thành cùng đám bạn bè thuở nhỏ thì đây chính là dáng vẻ của anh! Thoải mái phóng khoáng cực điểm, vui vẻ hạnh phúc đến mức tận cùng.