Vệ Nhuy ngồi chồm hổm trong toilet, ánh mắt rã rời. Di dộng vang vài lần, anh mới đứng lên, kết quả lại đổ ập xuống, tự mắng to.
Tiểu Hồ ôm Lúa Lúa đã ngủ, hạ giọng nghiến răng nghiến lợi “Cậu điên hả, để hai người đó quậy với nhau!”
Vệ Nhuy chịu đựng cảm giác nôn nao trong bụng muốn phun ra, vịn tường loạng choạng đứng lên “Trời đất chứng giám cho tôi!!! Hôm nay chúng tôi là vô tình đụng phải, chính cô ấy dẫn xác tới cửa! Tôi không muốn đưa cô ấy đi!!”
“Không muốn dẫn cô ấy đi vậy cậu để cô ấy ngồi cùng bàn ăn cơm?”
“Không phải nếu đụng phải cô ấy cậu cũng phải dẫn cô ấy đi ăn à, không phải tôi thì người khác cũng vậy thôi, con gái người ta rất đáng thương, cậu oán tôi, vậy sao cậu về Nhạn thành không đưa cô ấy về cùng chứ?”
Đưa về? Đưa cô về rồi cô sẽ không đi được nữa. Nhị Nha lần trước thấy anh đưa Tiểu Xuân về đã nhớ rồi, lần này gặp nhau thì không biết sẽ thế nào.
Vệ Nhuy ợ lên, đảm bảo “Cậu yên tâm đi, hai người rất tốt, không chừng cậu mà về thì người ta đã thành một đôi rồi”
Mối quan hệ của phụ nữ thường bắt đầu từ những việc nhỏ. Hòa Tiểu Xuân trên bàn tiệc thấy hô hào vậy chứ thực ra uống không nhiều.
Lúc người phục vụ tới hỏi cần đồ uống gì, Vệ Nhuy lấy bao kỷ tử trong túi ra run rẩy nhét vào ấm trà “Hôm nay… hôm nay uống trà dưỡng sinh đi, không ai uống rượu, nặng bụng”. Trong ấm trà có hoa cúc, đường phèn, anh còn cho thêm đồ của mình vào “Ăn lẩu rất ngấy, thanh nhiệt hạ hỏa, thanh nhiệt hạ hỏa”.
Người phục vụ lấy một thực đơn đưa tới cho chủ tọa là Vệ Nhuy “Vậy ngài nhìn xem muốn ăn gì”. Vệ Nhuy cầm lấy đưa cho Nhị Nha, mỉm cười “Cô chọn đi, muốn ăn gì”. Nhị Nha tùy theo chủ, cô là người ăn theo, sự lễ độ đó vẫn phải có. Cô khoát tay “Anh cứ chọn đi, ăn gì cũng được”.
Vệ Nhuy vẫn hết sức lấy lòng “Vậy thì gọi một phần lẩu?” khóe mắt nhìn Nhị Nha, thấy cô đổi tay chống cằm lại đổi giọng “Hai phần!”
Hòa Tiểu Xuân với Bùi Thuận Thuận ngồi đối diện, Tiểu Xuân có hơi không vui. Vệ Nhuy khi nào thì lại dè dặt cẩn thận chăm sóc người khác như vậy chứ! Cô còn chưa có được vậy đâu. Vì vậy hỏi thẳng Vệ Nhuy “Cô ấy là ai vậy?”
Vệ Nhuy hắng hắng giọng, không dám nói quan hệ của Nhị Nha với Hồ Duy, chỉ nói râu ria “Cô ấy tên Đỗ Oản, tôi quen ở công ty phiên dịch, đợt rồi làm việc giúp tôi. Đỗ Oản, đây là Tiểu Xuân Nhi, bạn tốt của tôi. Anh ta là Thuận Thuận, hai người đã biết nhau”
Phụ nữ gặp nhau luôn có cân nhắc về đối phương, gật đầu chào hỏi rồi không ai nói chuyện. Vệ Nhuy với Bùi Thuận Thuận như ngồi trên đống lửa, không ngừng dùng ánh mắt trao đổi “Nói chuyện với người ta đi”
“Cậu nói trước đi”
“Nói cái gì chứ, cậu làm sao mà quen người ta vậy”
“Cậu nói nhanh lên, đừng để không khí tẻ nhạt vậy”
Bùi Thuận Thuận ho khan, há miệng rồi không nói được gì, Vệ Nhuy liếc anh đầy xem thường. Nhị Nha vẫn cúi mắt, nhìn bộ ngực đầy đặn của Tiểu Xuân. Dáng người của cô ta thật tốt…
Tiểu Xuân hôm nay ăn mặc cực kỳ đàng hoàng, không lộ gì, đúng khuôn phép áo lông quần jean. Thấy Nhị Nha nhìn trộm mình, Tiểu Xuân kiêu ngạo ưỡn ngực, Nhị Nha nhanh chóng chuyển mắt sang nơi khác.
Mãi tới khi lẩu được bưng lên, bốn người vẫn không ai lên tiếng. Lúc thêm gia vị, hai bàn tay đụng đến phần dầu hành, Tiểu Xuân lên tiếng “Cô cũng thích trong tương thêm dầu hành?”Nhị Nha như tìm được tri âm “Cô cũng thích?”
“Đúng rồi, còn thêm tí dấm chua, còn tương vừng nữa, ăn vậy mới cực kỳ ngon”
Bùi Thuận Thuận với Vệ Nhuy tự giác đem chén của mình dịch sang bên cạnh. Tiểu Xuân rất nhiệt tình “Đem chén cô đây tôi giúp cô cho vào”
Hia người có cùng sở thích ăn uống, còn lo gì không có đề tài nói? Tiểu Xuân thích ăn thịt, Nhị Nha cũng thích ăn thịt, thịt còn phải là lấy tay cầm, không lấy dùng đũa cuộn.
Đang ăn vui vẻ, Nhị Nha bỗng buông tiếng thở dài. Tiểu Xuân ngẩng đầu lên từ trong bán, hơi thở ra đầy hơi nóng “Muốn uống rượu không?”
Nhị Nha sáng mắt “Tốt quá!”
Vệ tổng giám vừa thấy hai người thuận mắt nhau, còn thành bạn tốt, liền vỗ bàn gọi phục vụ đưa loại rượu ngon nhất. Thuận Thuận không uống rượu, vẫn uống trà hoa cúc, cười nhìn Tiểu Xuân với Nhị Nha ăn, nhìn một lát, anh hơi hiểu, hỏi Nhị Nha “Cô nhớ cái gì cũng nhanh vậy à?”
Nhị Nha nuốt đồ ăn xuống miệng mới nói “Không phải, chỉ là nhớ biển số xe, số di động”
“Chỉ là chữ số?”
“Đúng rồi…”
Thuận Thuận tìm được tri âm, lại ngồi hỏi tiếp “Khi nào thì bắt đầu như vậy?”
“Cụ thể thì tôi không nhớ được, dù sao cũng không quan trọng, lúc tới trường thì như vậy”
“Vậy cô nhớ mấy thứ đó có thấy phiền không?” Thuận Thuận trước kia buồn bực với việc này, anh cố gắng lảng tránh, không muốn nhớ này nọ, nhưng mà càng tránh né thì lại càng suy nghĩ.
“Có” Nhị Nha như con mèo nhỏ xoa xoa miệng, nói chuyện với Thuận Thuận “Có đôi khi tôi cũng không muốn, có thể đi trên đường lại không thể nhịn được, càng không muốn lại càng nhìn, nhìn rồi về nhà lại không thể quên. Sau này có một lần tôi cứ mải nghĩ đến nỗi đập đầu vào cây, thì suy nghĩ cẩn thận, dù sao đầu óc với máy tính không giống nhau, không có bộ nhớ riêng, nó thích nhớ thì nhớ, dù sao đầy trang thì tới thời điểm quên tự nhiên sẽ quên”
Thuận Thuận đánh giá Nhị Nha “Hồi nhỏ cô có gặp chuyện gì khó quên không?”
Thường thì hành vi bắt buộc này là dạng tự kỷ lúc còn bé, chẳng qua là biểu hiện khác nhau, Thuận Thuận không hỏi thẳng nhưng Nhị Nha hiểu “Ba mẹ tôi không còn, tôi được đưa tới nhà bà ngoại, lúc đó thì bắt đầu”. Nhị Nha nhỏ bé ngồi bên thị trấn Huy Xuân, không có bạn bè chơi cùng, mỗi ngày đều chạy tới bờ sông đếm vịt.
“Ừ…” Thuận Thuận nhìn Nhị Nha, không khỏi hơi thương tiếc cô.
Nhị Nha hỏi lại Thuận Thuận “Anh thì vì sao?”
Thuận Thuận nở nụ cười hơi liếc về Tiểu Xuân, ý vị thâm trường “Tôi à… chỉ số thông minh rất cao, từ nhỏ không có mấy người chịu chơi với tôi”.
“Ba hoa không phải đóng thuế” Tiểu Xuân yên lặng trừng mắt, không thèm nhìn Thuận Thuận. Ngược lại lại xê dịch qua bên trái, vẫy tay với Nhị Nha “Qua đây, ngồi bên cạnh tôi, hai chúng ta ngồi chung”. Nhị Nha lặng lẽ khịt khịt mũi, lại gần chút.
Trước đó nói Tiểu Xuân là con hổ giấy, uống mấy ly xong là choáng váng, dựa lên vai Nhị Nha. Hai gò má Tiểu Xuân ửng hồng, lông mi dày rậm như cây quạt nhỏ, nhẹ giòn hỏi “Cô tên gì ấy nhỉ? Đỗ Trễ?”
“Đỗ Oản — đậu Hòa lan ấy”.
Tiểu Xuân cười khanh khách đứng lên “Tôi biết rồi, công chúa đậu. Haizz…” nói tới công chúa, cô lại thương tiếc đứng lên, công chúa thì phải rất hạnh phúc, không giống cô không cha không mẹ đáng thương vậy. Cô ôm eo Nhị Nha, đầu cọ cọ trên vai, nghiêm túc nhìn mặt Nhị Nha. Cô gái này rất xinh đẹp, mũi nhỏ miệng nhỏ, hơn nữa ánh mắt kia dường như biết nói.
Nhị Nha có rất ít bạn bè con gái, ở Nhạn thành chỉ có Diêu Huy là bạn thân, sau khi đến Cù thành thì lại cô đơn. Tiểu Xuân thình lình gần gũi vậy, cô cũng cười tủm tỉm đồng ý làm bạn với cô ấy “Cô là bạn của Vệ Nhuy?”
Tiểu Xuân chỉ nghĩ là Nhị Nha thích Vệ Nhuy, nếu không thì sao hai người có vẻ mờ ám, nếu không sao Vệ Nhuy lại cô nói gì nghe nấy. Vì vậy nghe hỏi thì ừ một tiếng, cố ý đùa Nhị Nha “Không chỉ vậy, chúng tôi quen đã hai mươi mấy năm, trên người cậu ta có mấy cái mụn ruồi cũng biết”
Nghe vậy, Nhị Nha lại hiểu lầm. Cô cho là Tiểu Xuân với tên khốn Vệ Nhuy là một đôi! Trong lòng cực kỳ tiếc nuối. Vệ Nhuy là cái cây củ cải đào hoa, đáng tiếc cho cô ấy.
Hai cô gái uống tới mặt đỏ bừng, lại thêm nồi lẩu làm mặt càng thêm nóng, thương tiếc lẫn nhau, đều thấy Vệ Nhuy nhặt được món hời. Chỉ có Bùi Thuận Thuận là người hiểu rõ, anh lẳng lặng quan sát Nhị Nha, cúi đầu gửi tin nhắn cho Vệ Nhuy “Cô ấy là ai?”
Vệ Nhuy ôm đầu, bữa ăn này như nghẹn ở cổ, ấn từng chữ như dùng hết sức “Người của Hồ Duy”
Thuận Thuận hít một hơi khí lạnh, trong lòng nở hoa. Thì ra, Hồ Duy có người!!! Bên người anh ta có người, Tiểu Xuân an toàn!
Vì vậy Thuận Thuận lập tức gọi người phục vụ lấy hai bình rượu, tỏ vẻ nói Vệ tổng giám nói nhân dịp Quốc khánh, nên uống mừng sinh nhật đất nước. Bên kia Vệ Nhuy tới sinh nhật mẹ ruột còn không nhớ mà phải kiên trì ngồi giữa Tiểu Xuân với Nhị Nha, liều mình làm bạn. Càng uống càng nhiều, uống tới Vệ tổng giám mới giữ gìn sức khỏe hai ngày lại phải chạy vào toilet, chỉ còn Thuận Thuận, Tiểu Xuân, Nhị Nha ba người kề vai sát cánh.
Tiểu Xuân vỗ ngực “Sau này ở Cù thành Vệ Nhuy dám khi dễ cô, nói với tôi! Tôi chính là chị của cô!”
Nhị Nha cũng vỗ ngực “Sau này Vệ Nhuy nếu khi dễ cô, cô cũng nói với tôi, tôi dạy cô chỉnh chết anh ta”
Hai người cười khanh khách, Tiểu Xuân ghé tai Nhị Nha nói “Tôi chỉ cho cô một cách nângkích cỡ vòng một…”
Ầm ĩ đến khi quán đóng cửa, Vệ tổng giám ôm bụng lảo đảo đi thanh toán, trở về nhìn Bùi Thuận Thuận, đưa chìa khóa xe cho anh “Cậu không uống rượu, lấy xe tôi đưa Tiểu Xuân về nhà, tôi với cô ấy cùng đường, tiện đường đưa cô ấy…”
Thuận Thuận nghi ngờ “Tôi lái xe đưa tất cả cùng về không được sao?”
Vệ Nhuy hận Bùi Thuận Thuận không hiểu tình thế, đem Tiểu Xuân nhét vào lòng Thuận Thuận “Tạo cơ hội cho cậu còn không biết quý trọng!”
Tiểu Xuân uống tới mơ mơ màng màng, vẫy tay cười với Nhị Nha “Đỗ Oản, Đỗ Oản, cô đi đâu? Tôi muốn về nhà với cô!”
Nhị Nha “Nhà tôi ngay tại hẻm Hồng tinh kia, đằng kia kìa, cô tìm tới tôi chơi nhé!”
“Ngài đủ nhiệt tình mến khách, cái phòng kia chỉ có chút xíu, còn mời người này người kia” Vệ Nhuy lôi Nhị Nha đi ngược lại “Nhà ở bên cạnh đây! Sau này có thời gian hai người gặp mặt!”
Tiểu Xuân bị Thuận Thuận nhét vào trong xe, cài dây an toàn đưa đi. Nhị Nha bị Vệ Nhuy lôi kéo cũng đi về hướng nhà. Vệ Nhuy hôm nay mặc đồ nghiêm túc, nắm tay áo Nhị Nha, tay kia lấy bật lửa châm thuốc hút. Đi vào ngõ nhỏ, buổi tối điện thoại cho Hồ Duy nên Nhị Nha hồ đồ xem Vệ Nhuy là anh, cảm giác như Hồ Duy ở bên mình, kết quả phạm vào sai lầm lớn…
“Anh Tiểu Hồ, anh mua cho em ly kem, em nóng quá”
Một tiếng Anh Tiểu Hồ mang theo sự ngây thơ ỷ lại, kêu khiến tâm tình người kích động! Vệ Nhuy dừng lại, từ từ nhả điếu thuốc trong miệng xuống, dùng chân dẫm nát “Em gọi tôi là gì?”
Nhị Nha giật mình, nhanh chóng tỉnh táo lại “Anh nghe nhầm, tôi không có nói gì”
Vệ Nhuy cười lạnh “Đó là con chó nhỏ kêu”
Nhị Nha bình tĩnh gật đầu “Ừ, tôi cũng nghe thấy vậy”. Nói xong, Nhị Nha cảm thấy không đúng, nhướng mày “Sao anh lại đưa tôi về? Chị Tiểu Xuân là bạn gái anh mà! Anh phải đưa chị ấy về mới đúng!”
Tiếng Anh Tiểu Hồ kia làm lòng Vệ Nhuy cực kỳ khó chịu, nhìn Nhị Nha không biết là ngốc thật hay giả ngu, Vệ tổng giám giận không giữ miệng “Tiểu Xuân không phải bạn gái tôi, Tiểu Xuân là bạn gái của anh Tiểu Hồ của cô, cô ấy là cô dâu chưa vào cửa của anh Tiểu Hồ cô đấy!”
Nhị Nha khiếp sợ “Anh nói bậy!”
Giống như trẻ con cãi nhau, Vệ Nhuy tức giận “Tôi nói bậy? Tôi với Hồ Duy là hàng xóm, Tiểu Xuân cũng là hàng xóm của tôi, cô dùng đầu ngón chân nghĩ cũng biết cô ấy quen tôi, cũng có thể quen Hồ Duy! Hồ Duy trước kia liều mạng đi cứu Tiểu Xuân, kết quả bị đập hư đầu, bây giờ còn di chứng, không tin cô đi hỏi cậu ấy, cậu ấy gặp Tiểu Xuân có phải sẽ bị đau đầu không? Tiểu Xuân còn tính lấy thân báo đáp đó! Qua đợt lễ này, ba Hồ Duy sẽ tính toán chuyện cưới xin cho cậu ấy, cô tính là gì?”
Nhị Nha tay chân lạnh toát, cảm thấy Vệ Nhuy nói hươu nói vượn, dậm chân giải thích “Ba anh Tiểu Hồ là bác ba tôi!”
Vệ Nhuy cực kỳ khinh thường hừ “Bác ba cô tính là cái gì? Chân chính quyết định là ba ruột cậu ấy ở Cù thành! Cô có biết ba ruột cậu ấy là ai không? Không biết thì lên mạng tra, Hồ Duy đã phải ấm ức mà theo các người ở cái chỗ nhỏ xíu Nhạn thành kia mấy năm, nếu theo chúng ta ở Cù thành lớn lên, còn cho cô gọi một tiếng Anh Tiểu Hồ! Nói không chừng bây giờ với Tiểu Xuân cả con cũng có!”
Nhị Nha cảm giác mình không hít thở nổi, ngực đau nghẹn, cô nhìn chằm chằm Vệ Nhuy, khóc cũng không được, kêu cũng không ra tiếng. Vệ Nhuy thấy cô không nói gì, cho là bị đả kích, trong lòng thoải mái “Còn nữa, cho dù là bác ba cô quyết định, có thể cho cô với cậu ta ở cùng nhau! Cái đó gọi là gì? Cái đó gọi là loạn…”
“Anh câm miệng!!!” Nhị Nha che tai lại hét lên, muốn Vệ Nhuy im miệng. Đôi mắt đong đầy nước mắt, Nhị Nha tủi thân “Anh ấy với tôi không có quan hệ huyết thống, hai chúng ta tới bà con xa cũng không phải, anh ấy là con của mẹ ba với người khác…” cô gái nhỏ đáng thương thì thào nói xong, lặp đi lặp lại. Cô càng nói càng chứng minh là cô sợ.
Vệ Nhuy thấy cô khóc cũng có hơi hối hận, muốn đưa tay giúp cô lau nước mắt “Cô đừng khóc…”
Bàn tay chưa chạm đến mặt Nhị Nha, Nhị Nha đã quay đầu bỏ chạy. Vừa chạy nước mắt vừa rơi xuống. lời Vệ Nhuy vang vang bên tai, anh liều mạng đi cứu Tiểu Xuân, anh thấy cô ấy thì đau đầu, anh ở Nhạn thành chịu ấm ức mấy năm, còn cho phép cô gọi anh Tiểu Hồ?
Nhị Nha khóc như đứa trẻ bị bắt nạt. Vệ Nhuy hoảng hốt đuổi theo. Chạy vào tiểu viện, bác đầu trọc lo lắng đứng ở cửa “Nhị Nha, sao giờ mới về? Thấy con gái nhỏ y như cháu gái ruột của mình khóc đầy ấm ức, bác sốt ruột “Sao mà khóc tới mức này, ai bắt nạt cháu?”
Nhị Nha miệng mồm không rõ chỉ phía sau “Có lưu manh đuổi theo cháu!”
Bác đầu trọc vơ cái chổi quét sân xông ra ngoài, to gan! Dám ở trong địa bàn của xưởng Hồng tinh ra đùa giỡn lưu manh? Ông đây mười năm làm trưởng đội bảo vệ không phải nói suông! Bác gọi to “Lục bảo!”. Con mèo mập nhanh nhẹn chạy theo bác ra cửa lớn.
Vệ Nhuy vừa đuổi theo tới cửa đã bị đập cho một chổi “Ta đập tên dê xồm này! Nửa đêm không ngủ đi chạy theo quấy rối con gái nhà người ta! Chờ ta đập mày một trận cho mẹ mày nhìn không ra luôn!”
Vệ Nhuy chạy trối chết né ra xa, theo sát bác đầu trọc là Lục Bảo nhảy lên vai Vệ Nhuy, nhe răng “grào” một tiếng. Vệ Nhuy đối với hoa cỏ và động vật bị dị ứng nghiêm trọng, sợ nhất là động vật. Anh ta chỉ thấy vai nặng xuống, vừa quay lại thì lấy ánh mắt Lục Bảo, hét Má ơi, hồn vía lên mây, quay đầu chạy còn nhanh hơn tốc độ đua một trăm mét. Thấy tên dê xồm chạy xa, bác đầu trọc vác chổi lên vai, vỗ vỗ tay “Lục Bảo, về nhà thôi!”