Tiểu Gia Vô Xử Bất Tại

chương 28: con chim tốt có một không hai

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bốn giờ rưỡi chiều, Mục đại thiếu ngay lúc bác sĩ Âu Dương Minh nằng nặc đòi giữ hắn lại bệnh viện nghỉ ngơi, dưới ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, bình tĩnh dẫn vẹt nhà mình rời đi.

Mục Viêm Khiếu cho rằng tiếp theo có thể về nhà nghỉ ngơi rồi, nhưng mà vẹt nhà hắn bỗng nhiên kích động vùng vẫy đứng lên: “Khởi hành đi phố gà xào, đi chợ gà xào!!!”

Bốn người khác trong xe: “...” Chợ gà xào là cái chợ gì, tại sao bây giờ mới nghe thấy lần đầu?

Mục Viêm Khiếu co rút khóe miệng, nhịn không được day day cái trán. Thật ra thì đầu của hắn bởi vì có mảnh thủy tinh, nên hơi động một tí là đau buốt. Chẳng qua độ nhẫn nại của bản thân hắn đối với đau đớn tương đối cao, hơn nữa luôn luôn có những chuyện để hắn không chú ý tới cơn đau này, hợp với vẻ mặt vô cảm hay vẻ người ta thiếu tiền mình của hắn, người khác nếu không chú ý sẽ không phát hiện hắn đau đầu.

Nhưng hôm nay không giống vậy. Hắn mới vừa bị vị đại thúc Âu Dương Minh kia lăn qua lộn lại nhắc nhở gần hai canh giờ ‘đầu cậu có mảnh thủy tinh, cho nên cậu phải đau, cậu không đau là hổ thẹn với ông trời, có lỗi với đất nước’, vì vậy bây giờ hắn cảm thấy đau đầu, có chút chịu không nổi.

“Mày đi chợ làm cái gì? Trong nhà nguyên liệu nấu ăn gì không có? Chẳng lẽ mày muốn đi mua một con gà còn sống về so ai bay cao hơn hay sao?”

Vẹt Lâm U chỉ có thể bay cao m: “Anh lại bịa ra chuyện gì để nói thế? Khiêu khích cố vấn của bản thân là muốn đi đường té xuống hố hay muốn xem mắt cùng một bác gái năm mươi tuổi xinh đẹp?!”

Mục Viêm Khiếu: “...” Đầu hắn bỗng nhiên hết đau, nhưng trong lòng thì đặc biệt lo lắng... Hắn tuyệt đối tin tưởng con vẹt này có thể làm ra chuyện hãm hại chủ nhân như dẫn hắn đi gặp mặt một bác gái năm mươi tuổi.

“Vòng qua chợ.”

Trận giao chiến này kết quả cuối cùng quả nhiên là vẹt Lâm U giành thắng lợi.

Đối với chuyện lần này, ba người Mục Nhị, Mục Tứ và Mục Ngũ ngồi phía trước và sau xe đã không còn cảm thấy kinh ngạc nữa ____ Dù sao ông chủ của bọn họ hễ đụng phải chuyện có liên quan đến tiểu Lục sẽ không còn thông minh, không có kiên trì, chỉ cần nghĩ đến chuyện tiểu Lục tương lai có thể biến thành hình người, làm ‘bà chủ’ loại chuyện này thật quá tốt, có thể đón nhận!

Mục Nhị, Mục Tam, Mục Tứ, Mục Ngũ: Cảm ơn Mục Nhất đã nói cho chúng tôi phương pháp này, cho likes!

Chợ và khu thương mại quốc tế rất khác nhau, hai cái giống như tác phẩm nghệ thuật xuất sắc và tiết mục cây nhà lá vườn, giống như trên trời và dưới đất. Ở trong xe nhìn người bên ngoài chen chúc nhốn nháo thật náo nhiệt, Lâm U tiểu gia nghiêm túc suy nghĩ một chút, cuối cùng phân công cho tài xế Mục Ngũ cường tráng to lớn nhất cùng cậu đi chợ mua đồ.

Kết quả, vừa bay về phía trước được m, tiểu gia liền thấy dù bay thế nào cũng không dịch chuyển thêm được.

Lâm U: “...” Mỗi ngày đều quên mất mình chỉ có thể bay trong khu vực m thật nực cười. Hoàn hảo mình không thật sự là vẹt, nếu không thể diện đã bị ném đi hết rồi.

Vì vậy cuối cùng vẫn là Mục đại thiếu và Lâm U đi cùng nhau, đương nhiên Mục Ngũ cũng đi theo, đây tuyệt đối là một xe đẩy siêu lớn siêu xịn.

“Ai ~ cẩn thận! Bên trái bên trái!”

“Tôi nói này! Không có mắt két?! Anh không thấy bên cạnh tôi có chủ nhân đẹp trai đang đứng hay sao, anh chen lấn cái gì?!”

“Nhường một chút nhường một chút, tốt lắm!? Vội vàng về nhà ăn cơm có được không?!”

Mới đi được một trăm thước, Mục Viêm Khiếu đã bị nhiều người va chạm, giẫm phải rồi, tình cảnh kia làm cho Lâm U thấy mà tức giận, cậu vội đưa chủ nhân tới đây muốn mua óc heo ăn bổ não là tốt sao! Lúc này để chủ nhân phải chịu tội như vậy không phải là ý định ban đầu của mình! Thế là quýnh quáng, Lâm U lớn tiếng hô lên, mà những người bên cạnh chợt nghe một âm thanh vừa khàn khàn vừa thanh thúy, mới đầu còn tưởng là thiếu niên, kết quả vừa quay đầu, tất cả đều không ngờ được.

“Ai nha mẹ ơi! Đuôi của con vẹt này thật dài! Rất đẹp a!”

“Tôi nói cậu có thể đi luôn vào trọng điểm hay không? Trọng điểm là con vẹt kia biết nói tiếng người a! Nói rất lưu loát!”

“Hắc hắc, căn cứ kinh nghiệm nuôi chim ba mươi năm của tôi, con chim này bất luận là màu lông, giống, hay dáng vóc, đều cho thấy nó là một con chim tốt có một không hai! Ai, không biết tiểu tử cậu có bán con chim này hay không?”

“Các người thiếu não hả? Đây là chim biết nói tiếng người a! Vật này thật là vô cùng tà ma a!”

Người cuối cùng lên tiếng sau đó bị tập thể khinh bỉ:

“Đồ ngu, không biết gì hết! Vẹt có thể nói tiếng người đó! Không hiểu thì đừng có ở đó mà nói bừa ~”

Vẹt Lâm U bình thường và chủ nhân mắt mù đứng ngoài nghe toàn bộ: “...” Thật muốn cho những người tự bổ não này likes.

Nhưng mà cho dù là Lâm U mở miệng nói chuyện không làm cho người ta nghĩ mình là yêu tinh, nhưng bởi vì ‘con chim tốt có một không hai’ thật sự hiếm thấy, không ít người cũng bu lại muốn nhìn một cái, trong đó còn có lão đại gia thích nuôi chim, cán bộ kỳ cựu, ông cụ nhà giàu mới nổi muốn mua bằng được con chim này, vì vậy con đường chẳng những không rộng mở, ngược lại Mục Viêm Khiếu còn bị vây thành vòng tròn.

Cuối cùng Lâm U ủ rũ đòi về xe, Mục Viêm Khiếu vỗ vỗ đầu vẹt nhà mình, an ủi tạm thời.

Nhưng nếu Lâm U là một người dễ dàng hết hy vọng như vậy, cậu sẽ không thể làm ra thuốc có hai công dụng rồi, sau khi Mục Viêm Khiếu lên xe, Lâm U ngăn Mục Ngũ đang định bước lên xe, ghé vào lỗ tai hắn nói thầm vài tiếng. Sau đó Mục Nhị và Mục Tứ liền thấy Mục Ngũ mặt trắng bệch gật đầu, lảo đảo chạy vào trong chợ.

Mục Nhị: “...” Có thể làm cho Mục Ngũ, người đàn ông cẩu thả có phản ứng lớn như vậy... Nga! Bà xã tương lai của ông chủ quả nhiên thật tỉ mỉ...Mẹ nó! Một con vẹt biết mua óc heo cho chủ nhân ăn bổ não! Tư duy bình thường của hắn cuối cùng cũng đổi mới rồi.

Mục Viêm Khiếu ở trong xe không nhìn thấy vẹt nhà mình và đàn em xảy ra chuyện gì, nhưng hắn cũng không lo lắng, dù sao hắn rất tin tưởng Lâm Lâm mặc dù có hơi bệnh thần kinh, nhưng có việc lớn thì đều rất nghiêm túc.

Bên đây mấy người Mục gia đang chờ đợi trong nhàm chán.

Lâm U đứng trên mui xe, đầu nhỏ đúng chuẩn nghệ sĩ ngẩng lên bốn mươi lăm độ nhìn trời. Ân, cậu tuyệt đối không nhìn thấy cái con Kim Sí Đại Bàng mang theo một cái đuôi cá vừa bay ngang qua, cũng không có thấy cái đống ngồi trên lưng con đại bàng kia đặc biệt tỏ vẻ bạn tốt gật gật đầu chim chào mình.

Lâm U tiểu gia bình tĩnh cúi đầu.

...

Mẹ nó, từ lúc nào mà bên cạnh xe nhiều thêm vài con chuột móc túi vậy? Đừng tưởng rằng tiểu gia không nhìn thấy tụi bây đang nhìn biển hiệu vàng của xe tiểu gia mà chảy nước miếng a! Cái gì? Xe này là của chủ nhân tiểu gia? Mẹ nó! Của chủ nhân cũng là của tiểu gia! Của tiểu gia thì của tiểu gia! Có hiểu hay không?!

Lâm U đang định dùng cánh đuổi đi mấy con tiểu yêu chân chính kia đi, chợt thấy mấy con tiểu yêu tinh kia đứng lên chít chít nói với cậu, rồi sau đó biến mất sạch sẽ như một làn khói.

Lâm U trong lòng cả kinh, lá gan chuột móc túi là nhỏ nhất trong đám yêu tinh, mà cảm ứng đối với nguy hiểm của bọn chúng cũng tương đối nhạy cảm, nghĩ tới đây Lâm U trực tiếp bay đến vai chủ nhân mắt mù, thẳng thắn mở miệng:

“Két! Chạy mau!”

“Chạy!”

Mục Viêm Khiếu và Lâm U đồng thời mở miệng. Nhưng lời của Mục Viêm Khiếu ngắn ngọn hơn, sắc mặt cũng bình tĩnh hơn.

Sau nửa phút, Lâm U liền thấy chủ nhân mắt mù lấy tốc độ thần kỳ và động tác không chút trở ngại chạy tới bức tường cách m phía sau chợ, mặc dù có Mục Nhị và Mục Tứ che chở bên cạnh, nhưng một loạt động tác này cũng có chút trái với lẽ thường đi.

Khi bọn họ vừa chạy khỏi xe, một chiếc xe tải lớn ầm ầm lao tới, dữ tợn và tàn nhẫn đụng vào chiếc Phantom vừa sửa được một tháng.

Lâm U: “...” Yên lặng vì Phantom thắp mấy cây nến, sự thật chứng minh, phương tiện lao động của quần chúng nhân dân mới là cứng nhất. Cần cẩu, xe tải lớn, xe ủi đất, mới là xe chiến đấu đích thực!

“Mục Tứ.” Mục Viêm Khiếu không thèm nhìn tới tình cảnh thảm thiết kia, nhưng vẻ lạnh băng có chút dữ tợn trên mặt cho thấy, bây giờ hắn đang tức giận cỡ nào.

Mục Tứ gật đầu, dưới ánh nhìn mãnh liệt của Lâm U tiểu gia, nhịp chân mạnh mẽ như khinh công, vài chục bước liền chạy tới chỗ xe tải lớn đang có ý định đụng lần hai, nhảy lên buồng lái cạnh cửa, tay trái giơ lên, hàn quang chợt lóe, sau một khắc Lâm U liền nghe được một tiếng hét thảm, sau đó... Sau đó cũng không có sau đó.

Lâm U khiếp sợ dùng sức cào cào chủ nhân hung tàn nhà mình: “Giết, tiểu Tứ giết người?!”

Thần sắc Mục Viêm Khiếu vẫn rất lạnh nhạt, đưa tay vuốt ve đầu và sống lưng Lâm U trấn an: “Không có, chỉ tiêm thuốc mê mà thôi.”

“Nhưng mà! Tên kia hét còn thảm hơn heo bị chọc tiết!!!”

Mục Viêm Khiếu vẫn rất bình tĩnh: “Mục Tứ chỉ thích dùng kim tiêm cỡ lớn. Hơi đau một chút mà thôi.”

Lâm U: “...” Chủ nhân của tôi và đàn em của hắn đều là nhân vật hung tàn ngàn năm có một.

“Đầu anh có đau hay không? Vừa rồi chạy rất nhanh, dù nhìn rất đẹp trai... Nhưng đầu anh chắc hẳn đau lắm phải không?!”

Sau khi kịp phản ứng Lâm U bắt đầu lo lắng cho tình huống của chủ nhân nhà mình, sắc mặt Mục Viêm Khiếu lúc này quả thật có chút tái nhợt, ngay cả bàn tay vuốt ve sống lưng cậu cũng khẽ run rẩy.

“Không có chuyện gì, trở về nghỉ ngơi một chút là tốt rồi.” Mục Viêm Khiếu an ủi.

Lâm U ảo não cúi đầu, cọ cọ lên cổ Mục Viêm Khiếu. Nếu không phải cậu liều mạng muốn đi chợ, chủ nhân mắt mù sẽ không phải chịu cảnh như vậy.

Mục Viêm Khiếu nhẹ nhàng búng đầu nhỏ của Lâm U một cái: “Không cần tự trách. Hôm nay không có, ngày mai cũng sẽ có. Dựa vào tính nhẫn nại của Trịnh Du Hổ, nhịn đến tận bây giờ, coi như là lợi hại rồi.”

Mục Tứ sau khi làm người ta hôn mê liền bấm gọi , mặc dù bọn chúng hoàn toàn không sợ , nhưng có nhiều chuyện để cảnh sát giải quyết vẫn dễ dàng hơn nhiều.

“Ông chủ, trong bệnh viện có nội ứng.” Sắc mặt Mục Tứ không tốt. “Đây là dựa vào vết thương của ngài mà tạm thời làm ra tai nạn xe như vậy. Thủ pháp tương đối ẩu tả.”

“Nhưng cũng có hiệu quả, không phải sao?” Mục Nhị sắc mặt đã u ám đến độ tích tụ thành vũng nước luôn rồi. “Ở chợ mà bày ra trò hành hung người như vậy, Trịnh Du Hổ quả thực mất trí rồi.”

Mục Viêm Khiếu giơ tay ngăn Mục Nhị và Mục Tứ còn muốn nói nữa, “Báo cho Mục Nhất, để anh ta trực tiếp bắt đầu hành động.”

“Nếu bọn chúng đã không để ý tính mạng của nhiều người như vậy, thì để cho công ty của bọn chúng phá sản đi, người thất nghiệp còn hạnh phúc hơn người đã chết. Dù sao, cuối cùng những sản nghiệp này trên danh nghĩa đều về tay chúng ta.”

Vẹt Lâm U: Mẹ ơi, hình như con đang tham gia vào một kế hoạch rất lợi hại! Thật kích động!

Bên kia Mục Ngũ sắc mặt đã trắng xanh chạy tới: “Tiểu Lục! Óc heo mua xong rồi nè! Chỗ này mới có tai nạn xe hả?! Chuyện gì xảy ra? Ông chủ có chuyện gì vậy?!”

Lâm U: “...” Phá hư không khí, đồng đội ngu như heo đúng là nói anh, chính là anh!!!

Truyện Chữ Hay