Ngay sau khi cả hai người tách ra, Hàn Ngữ Băng chạy theo hướng về phía trung tâm Nam Hoang Sơn Mạch, nơi đó có một trụ điểm của Tinh Kiếm Tông thành lập cũng như là địa điểm tương đối an toàn để ở lại. Nhưng khoảng cách từ nơi này đến đó chí ít cũng phải mấy trăm dặm.
Tốc độ của nàng mặc dù nhanh nhưng ở trong Nam Hoang Sơn Mạch này chổ nào cũng tràn đầy hiểm nguy, hung thú thì có thể xuất hiện ở bất kỳ đâu ở trên đường.
Phía sau lưng lại bị ba tên Thiên Địa cảnh bám sát, Hàn Ngữ Băng cũng không có ngoái đầu nhìn lại mà chỉ có thể tập trung ở phía trước mà thôi.
Tốc độ của nàng được duy trì ngày một nhanh, so với bọn chúng thì nàng có thể nhanh hơn một chút. Khoảng cách cũng vì thế mà nới rộng dần dần.
“Khốn kiếm, tên nữ đệ tử này sao lại chạy nhanh như thế?”. Một tên trong ba người thốt lên.
Bọn chúng đuổi theo nàng đã gần một nén hương rồi nhưng vẫn như cũ không tài nào chạm tới được.
Biết được khó có thể bắt kịp nàng nên bọn chúng mới nghĩ ra một kế dẫn dụ nàng.
“Hah hah hah. Ta xem ngươi chạy được bao lâu. Không sợ tên sư đệ kia của ngươi bị ba tên kia giết chết sao?”. Một tên nam tử khác vừa chạy nhanh vừa lên tiếng.
“Đúng vậy. Ngươi quá ích kỷ, chỉ biết lo cho bản thân”. Tên nam tử cầm đầu cũng vì thế mà ùa theo.
“Muốn khích bác ta sao? Nằm mơ đi”. Hàn Ngữ Băng trên mặt nở một nụ cười tự tin đáp trả.
“Hah hah hah. Một tên Thức Nhân cảnh tầng bốn thì làm sao thoát được hai tên Ngưng Hải cảnh cùng một tên Thức Nhân cảnh đỉnh phong cho được”. Bọn chúng tiếp tục khích bác.
“Nói là dễ như vậy? Đừng bảo là ba tên tiểu tạp chủng kia, ngay cả các ngươi cũng không có cách mà áp chết được hắn”. Hàn Ngữ Băng cũng không có bực bội mà mừng thầm trong lòng.
Lúc trước, nàng từng với hắn đuổi bắt một hồi rất lâu nhưng vô pháp vô thiên đụng được hắn. Nàng đã khó có thể chạm được chứ đừng nói là đuổi kịp.
Ba tên này so tốc độ với nàng đã có khoảng cách như vậy chứ đừng nói đến là ba tên kia.
Đùa gì vậy?!
Tiểu sư đệ tài nghệ thì không biết nhưng tốc độ hắn có thừa!
“Hừ, tự tin. Đợi đến lúc hắn bị bắt xem ngươi nhìn như thế nào?”. Tên nam tử cầm đầu hừ lạnh một tiếng rồi nói.
“Ta nói rồi, vô vọng thôi, các ngươi chỉ có chừng đó tài lẻ thôi sao. Thật đáng thất vọng. Chung quy chỉ là bàng cấp tông môn, không, phụ thuộc tông môn mà thôi”.
“Chó gà một mẻ lại phân ra cùng loài”.
Hàn Ngữ Băng một lần nữa gia tăng tốc độ. Bóng dáng nàng phía trước cũng vì thế mà xa dần, cuối cùng. Bóng dáng nàng đã biến mất, xen lẫn vào những góc khuất bụi cây trước mặt. Lúc này chỉ có thể nghe thấy được thanh âm của nàng vang vọng đến mà thôi.
Bị lời nói này của nàng nói trúng tim, ba tên đuổi theo lúc này mặt bắt đầu xám xịt lại.
“Không cần đuổi nữa, quay về trại doanh, tính kế tiếp theo”. Tên nam tử cầm đầu đưa tay lên ra hiệu rồi quát lớn.
Lúc này. Ở một phương hướng khác!
Đế Nguyên Quân một mực đang tản bộ giống như đang đi thưởng nguyệt vậy.
Nói là tản bộ nhưng tốc độ của hắn đâu phải bình thường như vậy. Ngay lúc hắn đột phá cũng như đan điền biến hóa thành Hỗ Độn thức hải thì thực lực, tốc độ của hắn ngày càng nhanh hơn mấy lần.
Phải gọi hắn là một tên quái vật tốc độ vậy!
“Khốn kiếp, làm sao sẽ?”. Ba tên đuổi theo cũng vì thế mà lo sợ.
“Thức Nhân cảnh tầng bốn vượt qua tốc độ âm thanh”.
“Mẹ ơi. Quái vật???”.
Bị hắn bỏ xa tín ở phía trước, ba tên này không kìm nén được kinh sợ mà thốt lên.
Chúng cũng có thể được xem là thông minh. Biết không có cách đuổi theo được nên lựa chọn việc lùi lại. Nam Hoang Sơn Mạch này hung hiểm cực kỳ nên Ngưng Hải cảnh cũng chỉ là một bửa ăn trong miệng mà thôi. Đối mặt với tam cấp hung thú thì chẳng khác gì con kiến đang lay chuyển con voi vậy.
“Không đuổi theo nữa sao?”. Đế Nguyên Quân cảm nhận được ba luồng khí tức phía sau lưng dần dần biến mất nên hắn dừng lại rồi thì thầm.
“Bắc Minh Kiếm Các cũng chỉ đến như thế”.
Cuối cùng, thanh âm hắn tản ra xung quanh rồi thân ảnh hắn đột nhiên biến mất!
Thuấn di!
Nhân lúc tách ra được khỏi Hàn Ngữ Băng, hắn cũng không có nhanh chóng quay trở về tụ tập lại với mọi người mà tìm một địa điểm khác đi đến.
Phương hướng của hắn ngược lại so với Hàn Ngữ Băng nên lúc này hắn đã đứng ở ngay phía đường rãnh phân chia giữa hai khu vực ngoại và trung tâm.
Nơi này mặc dù không nguy hiểm bằng nhưng mọi chuyện đều có thể xảy ra nên hắn cũng không có chủ quan ngay một giây nào cả.
Và phương hướng mà ba tên kia quay người rời đi, đúng là phương hướng mà một bên mép của vách ngăn giữa hai vùng.
Thấy vậy, hắn cũng nở một nụ cười quái dị rồi biến mất khỏi nơi này.
“Khốn kiếp, tên đó là ai, từ trước giờ chưa bao giờ thấy?”. Tên nữ tử rùng mình một cái rồi nói.
“Cái đó ta không biết, nhưng tốc độ quả thực biến thái cực kỳ. May mà thực lực hắn không cao, nếu không ba người chúng ta chắc chắn không thể sống sót mà đi ra được”. Một tên nam tử khác lên tiếng.
“Đúng vậy, giờ ta nên tìm cách làm sao về nói với mấy vị sư huynh đây”. Tên còn lại cũng lên tiếng.
“Hừ, giữ được cái mạng đã là tốt lắm rồi, lát về tới rồi hẵng tính”.
“Không phải gặp đúng tên ma quỷ kia thì nhiệm vù này ta chắc chắn rất thuận tiện”. Tên nữ tử cũng không khỏi thầm than nói.
“Đừng nhắc nữa, không hắn lại đến ngay một bên bây giờ?”. Nam tử ghé sát lại rồi cười nói châm chọc.
“Ừ, đúng rồi, nhắc ta cái ta đến rồi đây”.
Cả ba người đang vui vẻ mà cười thì đột nhiên có một thanh âm nghe cực kỳ lạ tai vang lên một bên. Đột nhiên, toàn thân như bị một dòng điện chạy mạnh khắp cơ thể rồi dần dần cảm giác được sống lưng lạnh toát.
Có lẽ nào!
Bước chân cả ba đột nhiên đồng thời dừng lại, vẻ mặt đang vui vẻ cũng vì thế mà xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ, cực kỳ đáng sợ.
Không phải là hắn!
Cả ba người trong đầu đều chung một suy nghĩ, như đang muốn trấn an bản thân.
Nhưng không!
“Ngươi là người phương nào?”. Nam tử có cảnh giới cao nhất cũng là người dẫn đầu lên tiếng.
“Hắc hắc, nhanh quên tiểu gia nhu vậy sao?”. Hắn đưa tay lên rồi lắc đầu cười nói.
Cả ba người trầm tư, mặc dù biết hắn cảnh giới thua kém nhưng không tài nào có thể hiểu được, ở sâu tận trong tâm cai, trí não, dường như có một cái gì đó rung động cực kỳ mãnh liệt.
Điều này là lần đầu tiên nhận thấy được. Cái cảm giác này giống như bị một cái lòng bàn tay vô hình bóp nghẹt lại trái tim mình khiến hô hấp ngày một khó khăn. Đối mặt với loại cảm giác này thôi thì trong đầu chỉ có một cái ý nghĩ duy nhất.
Chạy!
Nhưng trái lại, ba người đến ngay cả dũng khí để quay người cũng không có, hai chân đang kịch liệt run rẩy có chút đứng không vửng, toàn thân lạnh toát cùng mồ hôi tiết ra một lượng lớn, vẻ mặt thì lúc xanh lúc trắng, cặp môi đổ hồng lúc này trắng bệch lạnh ngắn. Con ngươi thì run run, thậm chí không dám nhìn thẳng.
Người này cực kỳ nguy hiểm!
Nuốt xuống một ngụm khí lạnh, thân thể không ngừng run rẩy giống như một đứa trẻ gặp phải một đầu thái cổ hung thú với bộ dáng cực kỳ đáng sợ cũng như thực lực xa xa vượt qua tầm hiểu biết của họ. Giống như chỉ cần đối mặt thì chắc chắn sẽ bị hủy diệt.
Cái cảm giác này khiến bọn họ không tài nào mà yên ổn được, đan điền cũng vì thế mà sợ hãi. Mặc dù là đệ tử của Bắc Minh Kiếm Các nhưng thiên phú cũng vì thế mà phân theo cấp bậc cao thấp, dĩ nhiên cấp thấp gặp phải cấp cao sẽ sinh ra cái cảm giác này.
Nhưng trên người hắn lại không hề có một gợn sóng khí tức ba động của thiên phú, chỉ đơn giản là đơn thuần tu luyện mà thôi. Rõ ràng là một con người vô thiên phú. Nhưng dù là vậy, lại khiến cho cảm giác sợ hãi này dâng cao lên đến cực điểm.
Nhất là vị nữ tử kia, ánh mắt giống như đang nhìn vào một nữa còn lại của mình vậy, cái ánh mắt kia khiến mình lâm vào mộng cảnh, giống như đang đối diện với chính mình nhưng lại cực kỳ xa lạ. Nữ tử toàn thân toát lên một màu đen khí tức, mặc dù không nhìn thấy rõ mặt mũi nhưng bóng dáng đó lại chính là nàng.
Nữ tử đen khí kia nhìn nàng bằng con ngươi trống rỗng giống như người chết, gương mặt thì rối loạn cảm xúc tới cực điểm. Vui, buồn, sợ, giận, hối hận, … đang đan xen lẫn nhau. Khóe miệng thì mở lớn cười khặc khụa, nhưng lại không hề có cảm nhận được nửa kia đang vui vẻ mà là giống như một người điên.
Ánh mắt cả hai nhìn nhau mà bất động. Đột nhiên, nữ tử đen khí kia bưới lại gần nàng, cánh tay huyễn ảo từ từ đưa lên đặt ngay trên bả vai rồi liếc qua nhìn một cái. Ngay sau đó nữ tử kia đột nhiên tan biến.
Nhưng cái chạm tay đó cùng thân ảnh tan biến lại mang đến một cảm giác cực kỳ khó mà chịu đựng được. Cảm giác như đang đứng ở trên tám tầng mây rồi đột ngôn rơi xuống địa ngục diêm la mười tám trọng vậy. Cảm giác này chỉ khiến có cái đầu cùng hai con mắt nó nổ tung.
“Không”.
Nữ tử đột nhiên quỳ xuống vô lực rồi thét lên tràn đầy sợ hãi. Cặp mắt từng sợi tơ máu chằng chịu kéo dài như đang nổ ra, từng dòng máu nhỏ cũng vì thế mà rận ra một cách chậm rãi. Cuối cùng, khóe mắt không kiềm chế được mà chảy xuống hai hàng nước mắt.
Nàng ta khóc sợ!
Huyết lệ nhiễm nhân tâm!
Tâm địa độc xà vì!
Nghịch thiên khấu vi trừ!
“Ngươi làm sao?”. Hai tên nam tử cũng vì thế mà nhìn lại, cái cảm giác sợ hãi trong lòng họ cũng vì thế mà dâng lên.
“Ngươi đã làm gì nàng?”. Tên nam tử đỡ nàng ngồi dậy, một tay rút kiếm hướng về phía hắn tra hỏi.
“Ngươi mù sao, không thấy ta nãy giờ đứng đây sao?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi nhếch môi.
Mặc dù hắn nói là vậy, nhưng chân chính đó chính là thủ đoạn của hắn!
Tà độc chi nhãn!
Trực nhãn trừng thiên!
So tâm thiên địa!
Sợ hãi vì ma!
Ma Nhãn Vấn Tâm!
Chỉ cần trừng mắt một cái có thể khiến người có đạo tâm yếu kém bị lung lay, nỗi sợ càng lớn thì ảnh hưởng cũng vì thế mà bạo tăng. Nhưng thực lực lúc này hắn quá thấp nên không thi triển được một phần trăm thực lực của nó. Nếu không chỉ cần trừng một cái cũng đủ phá hủy đạo tâm, đan điền, thần trí…
Không sai biệt lắm, vừa chỉ nhìn qua một cái nhẹ nhưng cũng đủ khiến nàng ta không chịu được.
Như vậy cũng quá yếu đi!
Thực lực như thế cũng muốn giết hắn. Nằm mơ sao!
- --
Ps: ngày thức trắng đêm làm đồ án cuối cùng cũng xong.
Bão like đi a, like mạnh lên đi nèo, like, like, like,...
Lót dép ngồi hóng các đh donate, đẩy kp, đề cử.