Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

chương 118: hình nhân đại trận

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vòng thứ nhất qua đi, số lượng đệ tử có thể chịu đựng được chỉ còn lại hơn tám trăm người. Trải qua uy áp kinh khủng như vậy khiến ai cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

Trải qua mấy canh giờ để tỉnh dưỡng, lúc này vòng tiếp theo chuẩn bị bắt đầu. Trên mặt họ, ai ai cũng để lộ vẽ rất lo lắng. Bởi vì những hình nhân kia đều có cảnh giới tương đương với Thiên Địa cảnh. Càng đi vào sâu thì sức mạnh của chúng sẽ lớn hơn rất nhiều.

Bình thường, hình nhân đại trận này có cấp bậc cao nhất là Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong, với thần thức của các trưởng lão điều khiển nên chúng trông không khác gì một người tu luyện bình thường, thậm chí còn mạnh hơn nữa.

Tỉnh dưỡng được một lúc, sắc mặt của Hồ Ngọc Ánh cùng Dược Liên Anh đã đở hơn rất nhiều. Tinh lực hao hụt đã được bổ sung đầy đủ và họ đã trở lại trạng thái đỉnh phong nhất.

“Hình nhân đại trận lần này khả năng sẽ rất khó”. Dược Liên Anh lên tiếng. “Nên ta nghĩ, tiến vào bên trong cần phải có sự phối hợp. Vì thế ba người sẽ phối hợp thành một đội. Hai người nghĩ như thế nào?”.

“Ta không có ý kiến”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười nhẹ đáp.

“Ta cũng vậy”. Hồ Ngọc Ánh gật đầu.

Trong ba người, duy chỉ có Đế Nguyên Quân là chưa từng đi vào nên không biết được ở trong đó sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra.

Đúng lúc này, ba vị trưởng lão đạp không bay đến.

“Vòng hai chuẩn bị bắt đầu, các ngươi tập trung vào truyền tống đại trận để tiến vào bên trong”.

Ở phía trước đó không xa, một tòa truyền tống đại trận cở lớn hiện ra, Đế Nguyên Quân nhìn vào bên trong một lúc rồi cảm thấy rất quen thuộc. Truyền tống đại trận này lúc trước hắn đã từng tìm hiểu qua, nó được làm ra từ thời thượng cổ và tồn tại đến bây giờ vẫn chưa bị mai một.

Ở xung quanh đại trận có bốn cái cột đá lớn với những tinh quang ở bên trên phát ra. Đó là những viên tinh thạch cực phẩm to lớn được gắn ghép vào bên trong. Cứ mỗi viên như vậy lại có thể sánh ngang với ngàn vạn cực phẩm linh thạch bình thường. Cực kỳ trân quý.

Ánh sáng từ trên bốn cái cột ánh lên bao phủ toàn bộ truyền tống đại trận. Chỉ trong chớp mắt, toàn bộ không gian đột ngột thay đổi. Trước mắt họ, một tòa lâu các to lớn hiện lên, toàn bộ khu vực xung quang giống như một bí cảnh. Nơi này giống như một cái động thiên đang trôi nổi, khắp nơi ở bên trong này đều được hình thành và vận hành bởi từng cái đại trận rất cổ xưa.

“Trên tay ta là kim bài sinh mệnh, các ngươi tích một giọt máu vào rồi gián nó ở trên ngực. Đó là đại diện sinh mệnh của các ngươi. Nếu như thất bại, chúng sẽ vở nát rồi truyền tống các ngươi ra ngoài”.

Nói xong, lão giả vung nhẹ tay một cái, trên tay từng cái kim bài bay đi rồi đứng lại trước mặt mỗi người.

Ngay sau đó, cánh cổng lớn của tòa lâu các được mở ra. Ở bên trong là một căn phòng rộng lớn không một ánh đèn. Không có một ai có thể nhìn thấy được bên trong đang có thứ gì đang chờ đợi họ.

Ngay khi nhóm ba người tiến vào, căn phòng thình lình đóng chặt lại. Xung quanh hai thành tường và trên thảm đi vào, liên tiếp từng đèn đuốc thình lình bốc cháy.

Đó không phải là một ngọn lửa bình thường mà đó chính là linh hỏa. Nó có thể tự động điều khiển và chỉ tuân theo lệnh mà thôi.

“Những người khác đâu?”. Hồ Ngọc Ánh liếc mắt nhìn xung quanh mà không thấy một ai nên lên tiếng hỏi.

“Lần này sao không giống những lần trước vậy?”. Dược Liên Anh suy nghĩ một lúc rồi trả lời. “Bình thường thì chừng này đệ tử có thể xông qua mà”.

“Là Truyền Tống Trận Bàn”. Đế Nguyên Quân suy tính một lúc rồi trả lời.

“Ý ngươi là…”. Dược Liên Anh kinh hãi thốt ra.

“Người đi vào bên trong trận bàn này đều được truyền tống đến từng khu vực khác nhau, may mắn ta đứng cạnh nhau nếu không là bị truyền tống đến những nơi khác nhau rồi”.

“Ngươi trước đây từng đi vào đại trận này rồi sao sư đệ?”. Hồ Ngọc Ánh tò mò hỏi.

“Đã từng, cái đại trận này lúc trước ta vào chơi rất tốt nha”. Đế Nguyên Quân vui vẻ đáp lại.

“…”.

“Trước kia là tầng đầu tiên rồi, ta đi vào thôi”. Nói chuyện thêm một lúc, Dược Liên Anh lên tiếng.

Tiền vào bên trong, Đế Nguyên Quân đưa tay đây mạnh cái cửa lớn ở bên ngoài thì trước mắt họ một hình nhân đại trận hiện lên. Ngay khi vừa đặt chân vào, cánh cổng đột nhiên đóng chặt lại nên từ bên trong không thể nào mở được.

Dần dần, từng cái hình nhân bắt đầu hiện ra, mỗi một đầu như vậy đều có thực lực là Thiên Địa cảnh tầng bốn đổ lại với số lượng là hơn một trăm đầu. Đế Nguyên Quân nhìn cảnh tượng này mà không khỏi kinh ngạc.

Những hình nhân này trông không khác gì một con người, từ vóc dáng cho đến biểu cảm và cách di chuyển cực kỳ điêu luyện. Chúng ngay khi cảm nhận được khí tức của ba người thì nó bắt đầu điên cuồng lao lên.

Trên tay chúng nắm chặt trường kiếm chém về phía trước.

“Chỉ là Thiên Địa cảnh tầng một thôi”. Dược Liên Anh hét lớn. “Sư muội, chúng ta lên”.

Đứng ở bên cạnh, Hồ Ngọc Ánh cũng đang nóng lòng chờ đợi và rất hào hứng để vượt qua nên chủ động cùng Dược Liên Anh lao lên.

Trên tay nắm chặt chuôi kiếm chém về phía trước với một tốc độ rất nhanh, đối với Thiên Địa cảnh tầng một nên bị một kiếm của cả hai người lướt qua là một đầu hình nhân gục xuống.

Trông thấy cảnh tượng này, Đế Nguyên Quân giống như đang bị cả hai người xem thường. Nhưng đối với tầng thứ nhất này, hắn cũng chẳng để ý đến vì những hình nhân này bị tiêu diệt một cách rất dễ dàng.

Chưa đến mười phút, toàn bộ hình nhân đều bị cả hai người đánh giết một cách rất dễ dàng. Cho đến khi giết xong thì phía sau lưng họ thình lình xuất hiện thêm một cánh cửa khác, chưa kịp làm gì thì nó đột ngột mở ra.

“Lùi lại”. Dược Liên Anh cảm nhận có chuyện không đúng nến quát lớn.

Lời nói vừa dứt, từ bên trong cánh cổng lớn đó là một toán hình nhân khác lại đổ ào ra ngoài, khí tức trên người chúng củng đã tăng lên, đầu có thực lực cao nhất cũng là Thiên Địa cảnh tầng sáu rồi.

Lăm le trường kiếm ở trên tay, chúng điên cuồng lao lên đánh giết, nhưng khác với lúc nãy. Đám hình nhân này lại biết phối hợp với nhau một cách nhuần nhuyền.

“Đám này khó xử lý rồi đây”. Nhìn lối di chuyển của chúng, Dược Liên Anh thốt ra.

Nhưng khoảng cách chênh lệch cảnh giới quá lớn, cả hai người ban đầu hơi bất ngờ về sự phối hợp của chúng nhưng rất nhanh họ đã bắt kịp được mà phản công lại một cách mạnh mẽ.

Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Bích Nhật Kiếm!

Dược Liên Anh thúc dục chân nguyên trong người lên đến đỉnh điểm, kiếm chiêu tung ra. Kết hợp với chân nguyên mạnh mẽ cùng với kiếm khí đại thành cực kỳ mạnh mẽ tuôn ra.

Dược Liên Anh vung mạnh kiếm một cái, một đợt kiếm khí cương mãnh bắn ra quét một vòng khiến một đám hình nhân gục ngã như rạ.

Chưa dừng lại ở đó, kiếm khí vẫn tiếp tục đánh về phía trước. Đối mặt với kiếm chiêu mãnh liệt này, hình nhân mặc dù chống trả kịch liệt nhưng lại nhỏ yếu vô cùng. Nên bị kiếm khí oanh sát liên tiếp, cho đến khi tên Thiên Địa cảnh tầng sáu kia chịu ra tay.

Thân ảnh nó lóe lên một cái rồi xuất hiện ngay trước hường kiếm khi đang bay đi rồi chém mạnh một kiếm.

Rầm!

Một tiếng nổ lớn vang lên, cùng với đó là một màn khói bụi bốc lên nghi ngút. Khói bụi chưa kịp tán đi thì từ trong lao ra một thân ảnh nam tử cao lớn đang tiếp cận một cách nhanh chóng.

Ngay khi lao lại gần Dược Liên Anh, nó cũng tung ra kiếm chiêu của mình. Lưỡi kiếm ánh lên và có một sức nóng mãnh liệt từ trên lưỡi kiếm phát ra. Một loại kiếm khí mang theo thuộc tính hỏa rất đặc biệt.

Mặc dù khoảng cách cảnh giới cả hai rất cách biệt nhưng khi đối mặt với kiếm chiêu loại này, Dược Liên Anh cũng phải kiên dè một vài phần.

Nếu như không cẩn thận thì sẽ bị kiếm khí kia làm cho bị thương.

Dược Liên Anh sắc mặt âm trầm, ánh mắt nàng nhìn chằm chằm hình nhân kia một cái rồi nhanh chóng đáp trả. Chân nguyện mạnh mẽ đổ bắn ra ngoài, với khí tức Thiên Địa cảnh tầng chín đỉnh phong, nàng dễ dàng chỉ dùng uy áp của mình là có thể khiến được nhiều đầu hình nhân đổ gục xuống.

Chân nguyên điên cuồng ngưng tụ vào bên trong lưỡi kiếm, nàng mạnh mẽ chém về phía trước. Đối mặt với kiếm khí có thuộc tính hỏa rất mạnh nhưng không đủ để khiến nàng phải kiêng dè.

Rầm!

Một tiếng nổ lớn lần nữa vang lên, hai đại kiếm khí cường ngạnh va chạm vào nhau đang không ngừng trùng kích. Từ trung tâm tiếng nổ lớn đó, một đợt kiếm khí phong bạo đổ bắn ra ngoài giống như những mủi tên với mọi loại kích cỡ.

Dược Liên Anh bị đẩy lùi ra sau một vài bước, còn hình nhân kia lại bị một kiếm mạnh mẽ làm cho bị trọng thương.

Địa cấp trung phẩm kiếm pháp, Ánh Xạ Kiếm!

Dược Liên Anh một lần nữa thúc dục kiếm chiêu của mình mà vung mạnh về phía trước. Một kiếm này, nàng dường như vậy dụng đến sáu thành thực lực mà liệp sát tất cả.

Chỉ trong một kiếm, toàn bộ hình nhân bị giết chết một cách rất dễ dàng, cơ thể bị chém làm hai đang không ngừng ngả xuống mà chất thành đống.

Nhìn thấy một màn này, Đế Nguyên Quân cũng âm thầm gật đầu, thực lực của Dược Liên Anh mặc dù chưa được thể hiện ra hết toàn bộ những trong mắt hắn lại rất rõ ràng.

‘Không hổ là một trong mười người mạnh nhất nội môn’.

Đứng ở bên cạnh, Hồ Ngọc Ánh gương mặt vui vẻ nhìn qua. “Sư tỷ mạnh thật”.

“Ngươi quá khen rồi”. Đáp lại, Dược Liên Anh nở nụ cười nhẹ nói.

Ải thứ hai này qua đi, một cánh cửa lớn lại tiếp tục xuất hiện trước mặt bọn họ.

Lúc nãy cánh cổng này mở ra, họ đã không kịp chuẩn bị nhưng với lần này. Đối diện với nó, cả ba người đã chuẩn bị sẵn sáng. Chỉ cần nó mở ra, họ sẽ chủ động tấn công trước.

Nhưng, cánh cổng này đã mở ra mà ở bên trong không hề có bất cứ một hình nhân gì cả, cả ba người đang không biết chuyện gì xảy ra thì phía sau lưng họ truyền đến một cảm giác nguy hiểm.

Một cái rung động mạnh từ từ dâng lên khiến toàn bộ căn phòng phải rung chuyển mạnh và nó dường như đang chuẩn bị sập xuống.

“Ải thứ ba này sẽ không dễ như trước đâu”. Dược Liên Anh suy nghĩ một lúc rồi nói. “Đi qua đó thôi”.

Hai người gật đầu, rồi nhanh chóng tiến vào bên trong. Ngay khi vừa mới đặt chân vào, căn phòng thình lình đỗ sập hết toàn bộ và cánh cổng đang từ từ khép lại.

Đế Nguyên Quân đang không biết chuyện gì xảy rat hi đúng lúc này. Một tiếng động mạnh từ phía trước truyền đến. Một cái uy áp kinh khủng truyền đến, cùng với đó là một cái thứ gì đó đang cực tốc lao tới.

Một thứ gì trông rất giống với quả cầu màu đen trông cực kỳ mạnh mẽ.

Trông thấy một màn này, Dược Liên Anh lo lắng, lớn tiếng quát.

“Sư đệ, cẩn thận”.

Truyện Chữ Hay