Tiểu Gia Là Siêu Cấp Thiên Tài

chương 108: phiền phức

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Ta đến sảnh lớn trả nhiệm vụ trước”. Dược Liên Anh ánh mắt nhìn qua Đế Nguyên Quân nháy nháy mấy cái rồi nói. “Sư đệ, ngươi dẫn Tiểu Tiểu sư muội đi đến ngoại môn chấp sự lấy lệnh bài cũng môn phục nha”.

“Sư tỷ, ngươi… ”. Lời nói chưa kịp dứt, Dược Liên Anh đã đi mất. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ miển cưỡng nhìn qua.

Đối mặt với ánh mắt hằm hực Nhan Tiểu Tiểu đang nhìn, hắn cũng chỉ biết lắc đầu mà dẩn nàng đi mà thôi.

Khu vực nội môn và ngoại môn cách biệt với nhau không quá xa, chỉ cần đi khoảng chừng nửa nến hương là có thể đến. Men theo con đường nhỏ, cả hai cùng nhau đi ra, đến lúc vượt khỏi một khu rừng là có thể đến nơi.

Trước mắt hai người, một toàn lầu các to lớn hiện ra và ở phía bên dưới sân lớn là đám đông đệ tử đang tụ tập thành từng nhóm lớn. Số lượng ít nhất cũng phải mấy ngàn người, và chừng đó cũng chưa phải là toàn bộ mà ngoại môn đệ tử ít nhất cũng phải hơn một vạn người.

Đối với một thánh địa thì số lượng để tử này rất ít nhưng mà ai ai trong số đó cũng được xem là tinh anh cùng một độ tuổi. Và có không ít người là ngũ cấp thiên phú trở lên. Và Nhan Tiểu Tiểu ở trong ngoại môn thì thiên phú cũng được xếp ở vị trí rất cao.

Suốt dọc đường, hắn luôn bị một ánh mắt nhìn chằm chằm rất khó chịu nên mới quay lại nói. “Này tiểu nữu, ngươi cần gì phải nhìn ta kỹ đến như vậy”.

“Ta tự biến bản thân ta anh tuấn rồi”.

“Nên không cần phải hầm hực như vậy đâu?”.

“Hừ”. Nhan Tiểu Tiểu hừ lạnh một tiếng.

“Nữ nhân các ngươi thù giai quá đi”.

“Ngươi mà cứ như thế này thì cẩn thận nhanh già lắm”.

“Ta như thế nào cũng không cần ngươi quan tâm”. Đáp lại, Nhan Tiểu Tiểu lớn tiếng nói.

“Ta chỉ tét mông ngươi mấy cái thôi mà, cần gì phải để bụng lâu đến vậy?”. Đế Nguyên Quân châm chọc. “Không thì ta đưa mông cho ngươi đánh lại”.

“Ta không cần”. Nói xong, Nhan Tiểu Tiểu như đang ngại ngùng chạy nhanh về phía trước.

“Này, ngươi mà đi nhanh như thế thì ta không dẫn ngươi đi nữa đâu”. Đứng ở phía sau hét lớn.

Đi thêm một lúc!

Cánh cổng lớn ngoại môn đã xuất hiện ngay trước mắt, Đế Nguyên Quân dẫn đầu đưa nàng đi vào bên trong.

“Nơi này lớn thật”. Liếc nhìn xung quanh, Nhan Tiểu Tiểu kinh ngạc.

“Hắc hắc. Khi nào ngươi vào nội môn thì sẽ kinh ngạc hơn thế nhiều”.

“…”.

Đi vào bên trong, đám đông đệ tử nhanh chóng bị hai người thu hút.

“Thấy chưa. Tiểu gia ta quá anh tuấn mà, không ngờ ta lại có sức hút đến như vậy”. Đế Nguyên Quân vừa đi, gương mặt vừa nở nụ cười nói.

“Ngươi bớt tự luyến đi”. Đi ở phía sau Nhan Tiểu Tiểu lắc đầu.

“Xin chào tiểu sư muội, ngươi vừa mới đến sao?”. Từ phía trước có một tên nam đệ tử tiến lại, đứng trước mặt Nhan Tiểu Tiểu nói.

“Chào sư huynh, ta vừa mới đến”. Nhan Tiểu Tiểu gật đầu một cái rồi trả lời.

“Ta gọi là Hoành Vấn Đạt, xếp thứ chín ba ở ngoại môn, không biết tiểu sư muội gọi là gì?”. Nam tử khoe khoang nói.

“Ta gọi Nhan Tiểu Tiểu”. Nhan Tiểu Tiểu đáp.

“Là Nhan gia, một trong ngũ đại gia tộc sao?”. Hoàng Vấn Đạt tò mò.

“Đúng vậy”. Nhan Tiểu Tiểu hồn nhiên đáp.

“Vậy sao?”. Hoàng Vấn Đạt chợt nở một nụ cười kỳ dị nói. “Để ta dẩn ngươi đến ngoại môn chấp sự”.

“Thật xin lỗi, ta đã có người đưa đi rồi”. Đáp lại, Nhan Tiểu Tiểu đưa tay chỉ về phía Đế Nguyên Quân nói.

“Hừ, là hắn sao?”. Hoàng Vấn Đạt nhìn qua, nhìn thấy vóc dáng nhỏ bé Đế Nguyên Quân mà hừ lạnh một tiếng.

“Trông hắn rất lạ, hình như không phải đệ tử của ngoại môn”.

“Đúng rồi, người ta là nội môn đệ tử nên sư huynh thấy lạ là đúng rồi”. Nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân đang đi, Nhan Tiểu Tiểu cười lạnh nói.

“Cái gì?”. Nghe thấy vậy, Hoàng Vấn Đạt phá lên cười lớn. “Hahahahah. Chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng năm, làm sao có thể là đệ tử nội môn được”.

“Sư muội, ngươi đừng đùa ta chứ”.

“Đệ tử ngoại môn muốn vào được nội môn đâu phải chỉ cần có cảnh giới đạt Thiên Địa cảnh trở lên và còn phải trải qua một lần kiếm trác rất kỹ càng, ngay cả ta Ngưng Hải cảnh tầng chín đỉnh phong cũng chưa chắc có thể vượt qua được, huống gì hắn”.

“Ta không đùa, không tin thì ngươi có thể đến hỏi hắn”. Nhìn thấy Hoàng Vấn Đạt nhìn Đế Nguyên Quân với ánh mắt khinh thường liền châm chọc thêm.

“Được, để ta hỏi hắn”. Hoàng Vấn Đạt gật đầu trả lời rồi đi về phía trước lớn tiếng quát.

“Tên kia, ngươi đứng lại cho ta”.

Nhưng Đế Nguyên Quân xem hắn như không tồn tại mà cứ tiếp tục đi về phía trước xem hắn như không tồn tại. Đám đông đệ tử đứng nhìn cũng không khỏi lắc đầu.

Ở ngoại môn này ai cũng biết Hoàng Vấn Đạt là con người như thế nào, cậy bản thân có quen biết với người của nội môn và cậy và cảnh giới của bản thân mà bắt nạt những người khác, thậm chí có lần suýt phế bỏ một nam đệ tử chỉ vì một người con gái.

Chừng đó vẫn chưa đủ để nói đến đồ cường hành của hắn. Từ việc cướp đoạt đan dược, hãm hại đệ tử đồng môn, làm nhục các nữ đệ tử yếu thế,…

Đặt tay lên vai Đế Nguyên Quân rồi dùng lực kéo lại rồi lớn tiếng. “Không nghe thấy ta gọi ngươi hay sao?”.

Nhưng điều mà nhanh chóng khiến Hoàng Vấn Đạt giật mình, hai con ngươi chợt co rút lại. Ngay khi chạm vào, cảm giác đầu tiên nhận được đó là vừa mới chạm vào một thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Vừa rồi hắn đã vận lực kéo mạnh lại nhưng không ngờ được là cơ thể Đế Nguyên Quân giống như một tảng đá lớn không thể kéo lại được.

“Ngươi tìm ta có việc sao?”. Đế Nguyên Quân quay người nói.

Ánh mắt liếc nhìn một cái, chợt thân thể Hoàng Vấn Đạt cảm nhận được một luồng điện chạy khắp nơi trong cơ thể mà rùng mình. Không biết từ đâu nhưng hắn ngay vừa nhìn thấy ánh mắt Đế Nguyên Quân thì giống như đang đối mặt với một tôn thái cổ hung thú đang nhìn hắn chằm chằm.

“…”. Khóe miệng Hoàng Vấn Đạt như bị thứ gì đó vô hình giữ lại mà không tài nào mở miệng được.

“Đi thôi”.

Đế Nguyên Quân quay người hướng về phía chấp sự đường mà đi, Nhan Tiểu Tiểu cũng không thể làm gì khác mà lặng lẽ đi theo sau.

“Vấn Đạt sư huynh, ngươi bị làm sao vậy?”. Đợi bóng dáng hai người đi rời đi, ở phía sau có một tên đệ tử tiến lại gần gọi lớn.

“À. Ta không sao?”. Hoàng Vấn Đạt giật mình đáp. “Vừa rồi ta bị hoa mắt”.

“Hoa mắt?”. Tên đệ tử đó tiếp tục nói. “Không phải ngươi muốn đi gây khó dễ cho đó sao?”.

Bị đám đệ tử xung quanh nhìn chằm chằm cùng với ánh mắt khinh thường của Nhan Tiểu Tiểu trước khi rời đi, Hoàng Vấn Đạt trầm tư một lúc rồi quyết định cùng với mấy người khác đi theo.

“Đợi đã”. Ngoài khoảng cách hai mươi mét, một tên đệ tử lớn tiếng gọi.

Nhưng khu vực xung quanh có rất nhiều người nên Đế Nguyên Quân không biết là đang gọi ai nên không có quay lại mà tiếp tục đi về phía trước, còn Nhan Tiểu Tiểu thì nhìn lại. Thấy đám người kia đang tiến lại gần nên nở một nụ cười nhẹ.

“Ta gọi mà người không nghe sao?”.

Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, quay người nhìn về phía nhóm người kia. Lúc này bộ môn phục trên người mới lộ rõ, ở trước ngực thêu lên hai chữ Bồng Lai cùng với một ký tự hoa đào đại biểu cho đệ tử nội môn.

Nhóm người ban đầu thấy thì hơi giật mình, bởi vì người đứng trước mặt là đệ tử nội môn nhưng chưa bao giờ gặp mặt cũng chưa bao giờ nghe nói có người nhỏ tuổi như vậy. Và nhất là khí tức trên người cũng chỉ là Ngưng Hải cảnh tầng năm.

“Các ngươi có chuyện gì sao?”. Đế Nguyên Quân liếc nhìn rồi nói.

“Ngươi là kẻ nào, sao dám trộm mặc môn phục đệ tử?”. Hoàng Vấn Đạt lớn tiếng.

“Đúng vậy, quy tắc tông môn mà ngươi còn không biết hay sao?”. Một tên đệ tử đứng bên cạnh ùa theo.

“…”. Đế Nguyên Quân im lặng.

“Bị ta nói đúng nên mới im lặng chứ gì?”. Thấy Đế Nguyên Quân không có phản ứng, Hoàng Vấn Đạt liếc nhìn Nhan Tiểu Tiểu một cái rồi nói.

“Sư huynh, sao ngươi không trả lời”. Nhan Tiểu Tiểu nở một nụ cười nhẹ nói.

“Các ngươi phiền phức thật đấy”. Đế Nguyên Quân hạ giọng nói.

“Ngươi nói gì?”. Một tên đệ tử lớn tiếng quát mắng.

“Ta bảo cá ngươi phiền phức. Nghe không rõ sao?”.

“Ngươi… ”. Hoàng Vấn Đạt trên trán nổi một sợi gân xanh, ánh mắt tỏ ra vẻ tức giận nhìn.

“Ngươi ngươi cài gì?”. Đế Nguyên Quân nói lớn. “Không thấy ta đang làm nhiệm vụ, không có thời gian rảnh để chơi với các ngươi”.

“Chỉ là Ngưng Hải cảnh tấng năm, dám đứng trước mặt ta mà dám lớn tiếng”. Hoàng Vấn Đạt quát lớn.

Ngay lập tức, khí tức Ngưng Hải cảnh tầng chín tuôn ra rồi tung một truyền về chính giữa ngực Đế Nguyên Quân đánh. Mặc dù không sử dụng công pháp nhưng uy lực vẫn cực kỳ mạnh mẽ, nếu so sánh với Ngô Tuyền thì mạnh hơn không ít.

Bành!

Quyền kình tiến lại gần, Đế Nguyên Quân đưa tay lên chặn lại. Cơ thể thúc dục huyết hải chống đỡ.

Mặc dù huyết hải rộng lớn nhưng cũng chỉ ngang bằng được với Ngưng Hải cảnh tầng một mà thôi, nên một quyền này không thể gây ra thương tích gì trên người được nhưng cũng bị đẩy lùi ra sau một vài bước.

“Hahaha. Đệ tử nội môn làm sao sẽ yếu như vậy đâu?”. Hoàng Vấn Đạt hào hứng cười nói. “Ta nói đúng không tên giả mạo”.

“Bây giờ thì ta đã có lý do để đánh ngươi rồi”.

“…”.

Địa cấp trung phẩm quyền pháp, Thông Thiên Quyền!

Hoàng Vấn Đạt tung ra đại chiêu, từ trên nắm đấu xuất hiện một màn mỏng chân nguyên ngưng tụ, khí tức trên người cùng với công pháp đột ngột tăng cao mà lao lên trực tiếp đánh thêm một quyền.

“Kẻ nào dám đứng trước chấp sự đường càn quấy”.

Quyền kình Hoàng Vấn Đạt lao đến thì đột nhiên, ở trên cao truyền xuống một thanh âm trầm ấm uy lực.

Đám đệ tử xung quanh nghe thấy bỗng giật mình một cái, toàn bộ những người có mặt đều phải cúi gầm đầu mà lớn tiếng nói. “Đệ tử tham kiến Chấp Sự trưởng lão”.

“Có chuyện gì thì vào lôi đài tông môn mà đánh, còn ở trước Chấp Sự đường là nghiêm cấm”. Chấp Sự trưởng lão lớn tiếng nói.

“Xin hỏi trưởng lão”. Chợt, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nói. “Đệ tử ngoại môn ngăn cản đệ tử nội môn thi hành nhiệm vụ thì nên xử lý như thế nào”.

Toàn trường nghe thấy một màn này mà rùng mình một cái.

“Nếu là vậy thì chắc chắn sẽ được xử lý nghiêm”. Chấp sự trưởng lão ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nói. “Nhẹ thì phị phạt khổ sai một năm, nặng thì phế bỏ đan điền đuổi ra khỏi tông môn”.

Truyện Chữ Hay