Editor: Niệm Vũ - ĐST Team
Nghĩa trang, ai nấy đều đứng cách xa thi thể một thước, chỉ riêng Tiết Dĩ An điềm tĩnh đeo bao tay khám nghiệm tử thi, Bệ Ngạn ở cạnh đó giúp đỡ.
Quay đầu Dương Phượng Mỹ lại nhìn, Tiết Dĩ An nhìn sơ qua rồi nói:
"Vết thương trên xác đa số đều nằm trên lưng, chứng tỏ khi chết Dương Phượng Mỹ nằm thẳng, không phải treo cổ, đây là điều đầu tiên. Thứ hai, nếu đúng như Dương A Phúc ngươi nói mình đã bóp chết mẫu thân, không thở được, trước khi chết Dương Phượng Mỹ phải giãy dụa, hai tay nên nắm thành nắm đấm mới đúng, hơn nữa vì không thể hít thở, dưỡng khí cung cấp cho não không đủ, sau khi thi thể chết thì trên lưỡi sẽ có bọt trắng, nhưng trên người Dương Phượng Mỹ chẳng có một dấu hiệu này, tất cả mọi thứ đã chứng tỏ, ngươi đang nói dối!"
Trịnh Mẫn Hạo vốn đã rất khó chịu khi Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn nhúng tay vào việc này, lúc này thấy nàng nói có lý, không nhịn được trợn mắt căm tức lườm Dương A Phúc.
"Giỏi lắm! Dám lừa gạt bản nha đầu ()!"
() Nha đầu: nha trong nha môn, đầu trong đầu lĩnh -> Thủ lĩnh nha môn.
Dương A Phúc bị con mắt như sắp lồi ra của Trịnh Mẫn Hạo dọa cho sợ tới mức suýt ngã quỵ, nhưng vẫn cắn môi giữ im lặng.
Tiết Dĩ An cười lạnh: "Vẫn muốn tìm chết sao? Bệ Ngạn."
Bệ Ngạn và Tiết Dĩ An mắt đối mắt, gật đầu rồi tiến lên một bước nói:
"Ngươi vốn không phải hung thủ, lại vẫn khăng khăng bao che cho người giết mẫu thân mình, có thể thấy rõ, người này chắc chắn là người ngươi yêu thương nhất."
Nghe vậy, thân hình Dương A Phúc run rẩy dữ dội, điên cuồng thét lên:
"Không, không, không phải như thế!"
Thấy thế, Bệ Ngạn và Tiết Dĩ An nhìn nhau, thở dài.
Thật ra, trong lòng hai người cũng không chắc lắm, chỉ có thể liên hệ đủ loại tình huống của thi thể Dương Phượng Mỹ rồi diễn một cách tự tin thái quá, làm hung thủ lộ nguyên hình.
Xem ra... họ đoán đúng rồi.
Tiết Dĩ An buồn bã nói:
"Ngươi vẫn chưa chịu thừa nhận ư? Thật ra từ sớm, chúng ta đã nhận ra trên cơ thể Dương Phượng Mỹ rải rác vết bầm tím lớn nhỏ không đều, chắc chắn là do có thứ gì kì lạ trong người, giờ nếu muốn có kết quả rõ ràng, chỉ cần mổ bụng...."
"Không!"
Dương thị vốn đứng ở cuối đột nhiên vọt tới trước mọi người, rồi mới bình tĩnh lại, "Không, bà bà ta đã đi rồi, không thể bị mổ bụng được."
"Ồ?" Tiết Dĩ An nhướng mày, "Hành động này của ngươi là từ hiếu tâm, hay là có tật giật mình?!"
Ánh mắt của Tiết Dĩ An rất sắc bén, nghe vậy, Dương A Phúc quỳ trên mặt đất cũng gào lớn:
"Không có, không có, chuyện này không liên quan đến cái chết của nương ta!"
"Tướng công!" Dương thị cắt đứt lời nói của Dương A Phúc, thê lương ngẩng đầu, "Nàng ta nói không sai, ta mới là hung thủ, chính tay ta đã giết chết bà bà!"
"Hay cho một nàng dâu độc ác." Dứt lời, Trịnh Mẫn Hạo đã định tiến lên bắt người, lại bị Bệ Ngạn ngăn lại.
Tiết Dĩ An nói:
"Chúng ta phát hiện trong người Dương Phượng Mỹ có máu đen, hẳn là bị trúng độc, mà ngươi..."
Dương thị gật gật đầu, vừa nghẹn ngào vừa nói, "Đúng, ta đã độc chết bà bà, nhưng mà, ta thật sự không cố ý, mấy ngày trước bà bà nói cổ họng khá chịu, ta liền cam thảo nấu canh cho bà bà, nào ngờ trước đây bà ấy đã từng dùng mạt tuyết thảo - thiên địch của cam thảo, một âm một dương, hai loại thuốc xung đột lẫn nhau, sức khỏe bà bà vốn đã yếu, không chịu nổi dược tính như thế, chưa tới nửa ngày đã ra đi, huhu "
Dứt lời, Dương thị đau đớn khóc.
Dương A Phúc ở cạnh cũng kích động xua tay, "Nương tử à, sao nàng phải nói việc này ra làm gì, hu hu."
Cuối cùng, lại dập đầu thật mạnh với Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn:
"Đại nhân, tiểu thư à, xin các người hãy bỏ qua cho nương tử của ta đi, nàng thật sự không cố tình đâu, huống chi, treo cổ nương ta dưới tàng cây, xây dựng hiện trường giả đều là chủ ý của ta, xin hãy bỏ qua cái chết của nương ta, bỏ qua nàng đi, nàng ấy đã hoài thang ba tháng rồi!"
Câu cuối cùng khiến Tiết Dĩ An run cả người, Bệ Ngạn dìu Tiết Dĩ An, nghẹn lời.
Lý Tín thở dài ngăn cản Dương A Phúc, "Tạm thời đừng nói nữa, giải cả hai phu thê về nha môn để Hậu đại nhân thẩm định đi."
Dứt lời, xoay người ôm quyền, nói với Tiết Dĩ An và Bệ Ngạn:
"Đa tạ hai vị, do công vụ quấn thân, thứ cho tại hại không thể phụng bồi. Hung phạm đã tìm được, tin tưởng.... người chết trên trời có linh thiêng cũng cảm thấy được an ủi."
Dứt lời, liền cùng đồng nghiệp áp giải phu thê Dương thị rời đi.
Tiết Dĩ An lại ngơ ngác đứng tại chỗ không nói ra lời, Bệ Ngạn biết trong lòng nàng khó chịu, vỗ vai nàng...
Thật lâu sau, Tiết Dĩ An mới run rẩy ngẩng đầu:
" Tất An, huynh nói xem... có phải ta làm sai rồi không?"
Nàng thật sự sai rồi ư?
Cảm xúc như vậy cứ đeo đuổi nàng cả buổi tối, Tiết Dĩ An nhốt mình ở trong phòng, không ra ăn cơm. Lan Nhan đẩy cửa vào, thấy đồ ăn Bệ Ngạn đặt lên bàn vẫn còn nguyên như trước.
"Không phải đã bảo ta không ăn rồi ư? Tất An, ta chỉ muốn ở một mình..." Tiết Dĩ An xoay người, thấy là Lan Nhan mới dừng lời, "Thì ra là tỷ tỷ."
Lan Nhan gật gật đầu, như không có việc gì nói:
"Nghe nói muội phá được án, tất cả mọi người còn đang chờ chúc mừng đấy, sao muội lại ngược đời trốn vào một góc thế này hả?"
Tiết Dĩ An dẩu môi, thất vọng nói:
"Đừng nói nữa, vất vả mãi mới tìm được hung phạm nhờ Tất An giúp đỡ, nào ngờ..."
Lan Nhan chặn lời Tiết Dĩ An, nói tiếp: "Không ngờ lại là ngộ sát, hơn nữa hung thủ còn đang có thai, nên muội nghĩ mình bắt sai người?"
Lời Lan Nhan trúng nỗi lòng Tiết Dĩ An, nàng gật đầu liên tục.
"Trong lòng muội rất khó chịu, cảm thấy dường như rất có lỗi với có lỗi với Dương Phượng Mỹ, nói không chừng trước khi chết Dương Phượng Mỹ cũng hi vọng nhi tử mình làm vậy."
Lan Nhan vỗ vỗ đầu Tiết Dĩ An, nói:
"Giết người thì đền mạng, vốn là lẽ thường, muội là người khám nghiệm tử thi, chỉ cần tra ra chân tướng thì công tác của muội đã hoàn thành rồi." Nếu chuyện cũ sau lưng mỗi vụ án đều bị đào ra, vậy khẳng định cuối cùng người khó chịu vẫn là mình.
Tiết Dĩ An bĩu môi, lòng thầm nghĩ, không phải, không phải chỉ tra ra chân tướng là xong việc khám nghiệm tử thi, nhưng nàng nghĩ suốt vẫn chưa làm rõ được chuyện, chỉ đành cười hai tiếng ha ha:
"Thật ra muội không sao, chỉ đột nhiên trở khác thường thôi, là Tất An bảo tỷ đến khuyên muội?"
Lan Nhan xâu sa nói với Tiếu Tiếu: "Tướng công của muội đúng là có xin ta đi khuyên muội, nhưng mà, còn lâu tỷ mới tốt tính như thế."
"Hả?" Tiết Dĩ An nghiêng đầu, "Nói cách khác, tỷ đến là vì có chuyện muốn nói?"
Lan Nhan cười không đáp, vuốt be bụng mình nói:
"Chắc là tầm hai mươi ngày nữa sẽ đến ngày ta sinh rồi."
Tiết Dĩ An nhướng mày, dáo dác nhìn xung quanh, xác định không có ai mới thì thầm:
"Tỷ yên tâm đi, chờ sức khỏe tỷ khôi phục, muội sẽ bỏ thứ tốt vào trong trà."
"Tới địa ngục đi!" Lan Nhan hờn dỗi dẩu miệng, nói, "Dĩ An muội muội, tỷ đã từng nói cho muội chưa nhỉ, cái mà trong Tường Phúc thôn này chỉ có một bà mụ là Dương Phượng Mỹ thôi ấy?"
Tiết Dĩ An ngây cả người, hỏi ngay lại:
"Lão đại à, không phải tỷ muốn để muội đỡ đẻ thay chứ?"
Lan Nhan cười khổ lắc đầu, "Không phải đỡ đẻ, tỷ muốn cho muội mổ bụng cho tỷ ấy."