Xí, độ thiện cảm thôi mà?
Ai thèm để ý chứ?
Làm gì có người sẽ để ý độ thiện cảm của vai ác!
Vẻ mặt Diệc Thu hững hờ, dùng thắt lưng cọ cọ cục đá sạch sẽ đầy góc cạnh bên suối một cách máy móc, nỗ lực không thèm nghĩ tới độ thiện cảm đã bị trừ một cách xàm xí không thể hiểu kia.
Nhưng có đôi lúc, không phải ai cũng dễ dàng khống chế được những suy nghĩ xuất hiện trong đầu mình.
Diệc Thu phát hiện bản thân mình rất để ý, hơn nữa còn canh cánh trong lòng.
độ thiện cảm, nếu may mắn thì đó chính là một lần phun nước miếng, nhưng rồi nó cứ tăng tăng giảm giảm cực kỳ phi lý, khiến người ta không biết đường mà lần, ép đến sôi máu não!
Ma Tôn U Nghiên, đúng thật là nữ nhân mà Dương Đà có vò đầu bứt tóc hay dùng hết trí thông minh cũng nhìn không thấu.
Diệc Thu vừa nghĩ vừa rửa, càng nghĩ càng khổ sở, cho nên quên mất thời gian, ngâm mình trong dòng suối lạnh lẽo khá lâu, đợi đến khi lấy lại tinh thần, bốn cái chân nhỏ mềm nhũn từ lúc nào không hay.
Nàng vội vàng nhảy lên bờ, dùng sức lắc lắc bọt nước trên người.
Một cơn gió lạnh chợt thổi qua, làm nàng run lẩy bẩy, dậm dậm chân nhỏ, kéo lê cả thân thể ướt dầm dề, tung ta tung tăng chạy về phòng.
Nơi tắm gội kia quá xa xôi, một đi một về tốn không ít thời gian, lúc Diệc Thu trở về, sắc trời ngoài phòng đã tối đen.
Diệc Thu nghiêng người mở hờ cừa phòng, thấy một góc phòng dơ loạn lúc trước đã được dọn dẹp sạch sẽ, chậu cỏ khô trên mặt đất bị thay thế bằng một chậu trái cây được cắt sẵn thành từng miếng nhỏ, vừa vặn để miệng Dương Đà có thể nuốt xuống.
Hẳn là U Nghiên phân phó người tới thu thập, sau đó vì phòng ngừa nàng đem phòng làm bẩn, dứt khoát kêu hạ nhân bỏ trái cây vào trong chậu.
"Ta cũng đâu có quậy phá lắm đâu, tuyệt sẽ không phạm phải sai lầm tương tự." Diệc Thu nhỏ giọng lẩm bẩm.
Đang lúc muốn tìm một chỗ lau mình, nàng mới phát hiện tấm lót nhung trên mặt đất không thấy đâu nữa, mà đệm chăn trên giường so với ngày hôm qua càng thêm rắn chắc.
Sau một hồi nghiêm túc tự hỏi, Diệc Thu xoay người đi đến chiếc tủ cao lớn bên cạnh giường, dùng cái chân linh hoạt của mình kéo ra, từ bên trong lấy một tấm chăn mỏng, trải trên đất, rồi bắt đầu cuộc hành trình lăn lộn vật vả.
Sau khi khai linh trí, cuối cùng Diệc Thu cũng có thể giao tiếp bình thường với mọi người.
Ngày thường nếu nàng yêu cầu gì, chỉ cần ra cửa nhờ đại một tên ma nô, lập tức sẽ được như ý muốn.
Kể từ đó, việc ăn ăn uống uống đương nhiên không cần phải sầu lo.
Muốn nói không tốt ở nơi nào, thì chắc là đồ ăn không quá ngon miệng.
Diệc Thu cứ nghĩ rằng thức ăn ở Ma cung cũng không đến nỗi, sau mới biết được sinh hoạt của người trong Ma giới rất bình dị, về việc ăn, mặc ở, đi lại của các đại nhân đều cần ít người hầu hạ.
Ma cung căn bản không có chỗ chuyên môn nấu cơm như Ngự Thiện Phòng của Hoàng cung con người, huống chi là đầu bếp.
Ở chỗ này ấy à, ăn cơm toàn phải dựa vào duyên phận, bất kỳ ma nô đều có thể xuống bếp, nhưng để ăn được một bữa ngon thì xác suất nhỏ tí như mở mấy chiếc hộp thần kỳ vậy, nói chung trình độ hữu hạn, so với những món nàng ăn ở chỗ U Nghiên thì còn non và kém lắm.
Kém thì kém vậy thôi, chứ ít ra nó vẫn còn tốt hơn ăn cỏ khô sống qua ngày nhiều.
Mà từ nhỏ đến lớn Diệc Thu chưa từng kén ăn bao giờ, nên cũng không quá lưu ý đến chuyện này.
Lại nói tiếp, không có di động máy tính, chỉ có những ngày an phận làm một con Dương Đà ngoan ngoãn, nhàm chán không chuyện để nói, mọi thứ đều bình đạm nhàn nhã.
Mỗi ngày ăn xong rồi ngủ, ngủ xong rồi ăn, rảnh quá thì đi tắm suối, hay ngủ gật trong lúc phơi nắng ngoài trời.
Vừa không sợ tăng cân, vừa không cần suy nghĩ tiền nong, còn không có người đến làm phiền mình, đây đúng thật là sinh hoạt mà người bình thường vẫn hay hâm mộ.
Nhưng Diệc Thu cứ luôn cảm thấy thiếu thiếu gì đó.
Tinh tế ngẫm lại, xem ra là do mấy ngày nay U Nghiên chưa từng xuất hiện.
Ngày ấy U Nghiên hỏi Diệc Thu có muốn đi đến Nhân giới không, vì bị hệ thống uy hiếp giảm chỉ số thông minh Diệc Thu không thể không gật đầu đồng ý, hiện tại đã qua vài ngày, U Nghiên thế nhưng không đến tìm nàng.
Nói thật, nếu không phải nàng không có năng lực đi ra ngoài một mình, đi chủ tuyến phải cột chung với U Nghiên, nàng mới là người không vui khi đi gặp đại vai ác âm tình bất định thích khi dễ nàng đấy.
Mấy ngày không thấy, hẳn là chuyện tốt, nhưng nàng vẫn luôn suy nghĩ vu vơ, muốn biết mình đã đắc tội U Nghiên ở nơi nào, vì sao U Nghiên lại đột nhiên không thèm để ý tới nàng?
Nàng thề, nàng không hề có một chút cảm tình gì với vai ác.
Sở dĩ sẽ để ý như vậy là vì sợ vị đại nhân không thèm nói một lời mà tự mình đến Nhân gian.
Nàng cần thiết đi lên tuyến truyện chính, nếu bị U Nghiên bỏ lại, e là không thể quay về thế giới hiện thực.
Nghĩ đến đấy, Diệc Thu bắt đầu trở nên lo lắng hơn.
Trong lúc nhất thời, tiểu Dương Đà vốn đang thanh nhàn tự tại bỗng nhiên nằm không được.
Nàng nhanh chóng nhảy xuống giường, hoang mang rối loạn chạy vội ra cửa, tùy tiện kéo một tên ma nô đi ngang qua, dò hỏi mấy ngày nay Ma Tôn có ra ngoài không, được đến đáp án phủ định, mới thở phào một hơi.
Đối với việc Diệc Thu muốn chủ động đi tìm U Nghiên hay không, thì đó là một vấn đề phi thường thâm ảo.
Nhìn từ góc độ của truyện, cho dù nàng làm cách nào cũng vẫn vô pháp vượt qua U Nghiên, ít nhất trước khi vai chính quen biết nàng tuyệt đối không vượt qua được.
Nhưng khi nhìn từ góc độ cá nhân, U Nghiên vốn thích khi dễ nàng, hiện tại không biết vì sao lại tức giận, giờ mà chủ động tiếp cận, sợ sẽ không chiếm được chỗ tốt.
Tiểu Dương Đà nghiêng người ngồi ngay cửa phòng, ánh mắt thất thần, tâm tình vô cùng phức tạp.
Suy nghĩ hồi lâu, nàng quyết định vẫn nên đi tìm U Nghiên.
Tuy không biết bản thân sai ở đâu, nhưng chủ động nhận sai và có thái độ tốt, chắc hẳn sẽ được phạt nhẹ thôi đúng không?
Nghĩ thế, Diệc Thu hít một hơi thật sâu để tiếp thêm can đảm, đi theo con đường trong trí nhớ, bước chân nặng nề, chạy chậm đến "Vận mệnh" mà nàng không thể trốn tránh kia.
Tẩm điện của U Nghiên, vẫn vắng vẻ như ngày nào.
Mấy ngày nay Diệc Thu nghe người ta nói, đời này Ma Tôn đại nhân cực kỳ ghét người tới quấy nhiễu làm phiền nàng, vài trăm thước xung quanh tẩm điện đều cấm người khác đến gần.
Ai mà ngờ, đại vai ác không có việc gì liền tới bắt nạt nàng, thậm chí còn giở trò câu cá thử mồi kia, lại được người ta dán cho tấm nhãn "Quái gở" lên người.
Trong tiểu thuyết chưa từng mô tả qua.
Cơ mà Diệc Thu cũng không muốn phí thời gian nghiên cứu nhân thiết của một nhân vật trong tiểu thuyết làm gì, nàng chỉ muốn nhanh chóng tiến hành cốt truyện chủ tuyến, làm nhiệm vụ, tăng thuộc tính, biến thành người, sau đó nỗ lực thay đổi cái kết cục khó chịu kia, sớm trở về thế giới của mình.
Bởi vì nguyên nhân này, Diệc Thu đứng trước cửa lớn của tẩm điện, bắt đầu xây dựng tâm lý một cách nghiêm túc.
Không tránh khỏi, trốn không thoát, vậy sớm đối mặt với nó đi!
Dù có chết, ít ra vẫn tốt hơn làm Dương Đà ở thế giới xa lạ tham sống sợ chết mà phải không?
Vả lại, sớm chết sớm siêu sinh, hy vọng sẽ chuyển đến kiếp sau.
Con người không giao tranh, khác gì cá mặn?
Không ngờ, chỉ mới xây dựng tâm lý được một nửa, trong điện liền truyền ra một âm thanh chói tai như những vật sắc bén đang cọ sát lẫn nhau, xảy ra sự đột ngột này khiến tiểu Dương Đà giật mình đến độ quăng mông té ngã trên đất.
Cái tiếng này, chẳng lẽ Ma Tôn đại nhân đang dùng tay mình đùa giỡn đầu lâu của người ta?
Bỗng trong đầu Diệc Thu hiện lên một hình ảnh kỳ kỳ quái quái.
Mỹ nhân mặc một bộ y phục thâm sắc, một tay nâng đầu lâu dính đầy máu, đầu ngón tay nhẹ nhàng quét qua xương cốt, u lục linh quang phản chiếu mặt nàng, hình ảnh quỷ quyệt mà yêu dị, đẹp đến mức làm người phát lạnh toàn thân.
Ngay lúc Diệc Thu đang nghĩ ngợi đủ điều, cửa phòng chợt bị một cổ linh lực đẩy ra.
Cả người tiểu Dương Đà không khỏi phát run.
"Muốn đứng bên ngoài bao lâu?" Từ trong phòng truyền ra tiếng U Nghiên, "Có chuyện mau vào đây nói."
Giọng điệu của nàng nhàn nhạt, tựa hồ cũng không tối tăm đáng sợ như trong tưởng tượng của Diệc Thu.
Diệc Thu vội vứt đi những suy nghĩ miên man ra sau đầu, liên tiếp hít ba cái thật sâu, run run rẩy rẩy tiến vào trong phòng.
Đầu ngón tay U Nghiên cào nhẹ trên mặt bàn, thanh âm chói tai kia lại vang lên một lần nữa.
Theo tiềm thức, Diệc Thu rụt rụt cổ, vẫn không tài nào tránh được hai mắt của U Nghiên.
U Nghiên cười cười, nói: "Xem ra ngươi không thể thưởng thức được loại thanh âm này."
"Thưởng thức được, rất dễ nghe!" Diệc Thu trợn tròn mắt nói dối.
Giọng nói của tiểu Dương Đà không giống giọng Diệc Thu trong hiện thực, có lẽ một phần do tuổi nhỏ, mà giọng điệu khi nói lại có chút ngây thơ như trẻ con.
"Trước kia có một kẻ nói dối trước mặt ta, đã......" U Nghiên nói đến đây liền ngừng, cong mi nhìn tiểu Dương Đà.
Khóe mắt Diệc Thu giật giật một chút, vội vàng sửa lời: "Thật ra, có......!Có hơi chói tai."
Dứt lời, nàng thấp thỏm ủ rũ gục đầu nhỏ xuống.
"Ma giới nào có âm thanh dễ nghe, tiếng kêu của côn trùng và chim chóc, chỉ có ở Nhân gian." U Nghiên đứng dậy đi đến bên cạnh Diệc Thu, ánh mắt thoáng dừng trên người Diệc Thu, sau đó lại chậm rãi di chuyển đến chỗ khác, cuối cùng đứng dựa vào cửa, trầm giọng nói, "Cách đây thật lâu, ta mượn Yêu thần một vị nhạc sư ở Yêu tộc, khúc tấu của hắn không tệ lắm, ít ra cũng tăng thêm một chút vui vẻ thú vị cho nơi thanh tịnh này."
Nói đến đây, U Nghiên không nói nữa.
Diệc Thu vùi đầu không dám nói lời nào.
Sau mấy giây lặng im, U Nghiên dùng mắt cá chân đụng nhẹ tiểu Dương Đà, thấp giọng hỏi: "Sao ngươi không hỏi ta, chuyện gì đã xảy ra sau đó?"
Tuyệt, vai ác kể chuyện xưa còn cần người phối hợp mới chịu.
Diệc Thu hít hít cái mũi, giương mắt giả bộ khờ dại hỏi: "Sau đó thì sao ạ?"
U Nghiên trầm mặc nhìn tiểu Dương Đà bên chân mình hồi lâu, lạnh lùng nói: "Ta ngại hắn ồn, tiện tay giết."
Diệc Thu:......!
Đây là đe dọa, muốn nói cho nàng nghe —— ngươi không nên tự tiện đến đây nhiễu loạn sự thanh tịnh của ta.
Nhất thời, lòng Diệc Thu chỉ cảm thấy sợ hãi và ủy khuất, không biết tại sao, hốc mắt lại không biết cố gắng mà đỏ bừng, nước mắt trào ra.
Diệc Thu: "Chủ nhân, ta sai rồi......"
U Nghiên: "Sai chỗ nào?"
"Ta đi ngay!" Diệc Thu nhích hai bước chuẩn bị rời khỏi, bốn cẳng chân run cầm cập, "Về sau nếu không có sự triệu hoán của ngài, ta nhất định sẽ không tới quấy rầy!"
Nàng bị dọa mất đi cả lý trí, mới vừa chạy chưa được mấy mét, bèn thấy một bức tường linh lực chặn lại con đường chạy trốn của mình.
U Nghiên: "Ta cho ngươi đi à?"
Không phải chứ, tới không cho tới, đi cũng không cho đi?
"Ta chỉ là, chỉ là nhớ chủ nhân......" Thanh âm tiểu Dương Đà run run, "Nên, nên nấc~ nên mới không nhịn được mà đến đây nhìn xem......"
"Tên."
"Ta, ta, ta biết sai rồi!" Tiểu Dương Đà nức nở không dừng được.
"Trả lời vấn đề của ta."
"A?" Diệc Thu dùng sức đem cái khóc nấc nuốt về bụng, ngây ngốc nửa giây mới phản ứng lại.
Hình như vừa nãy U Nghiên hỏi tên nàng thì phải.
"Ta, ta tên Diệc Thu......"
U Nghiên trầm tư một lát, nói: "Ngoan."
Dứt lời, duỗi tay xoa đầu Diệc Thu, rồi sau đó xoay người trở về phòng.
【 Độ thiện cảm của U Nghiên +】
Diệc Thu:?????
Xảy ra chuyện gì vậy? Không nhìn lầm chứ? Thì ra hạn mức cao nhất của độ thiện cảm không phải là (đồ ngốc)?
- ---o o----.