Nói thật vào giây phút ấy, Diệc Thu thực sự rất muốn hét to vào mặt U Nghiên vài câu.
"Điểu nữ nhân đôi mắt của ngươi bị hư rồi hả!"
"Nữ nhân vừa nãy chính là Câu Mang đấy, là người thủ hộ của Phù Tang, Mộc Thần Câu Mang đấy!"
"Ta mang người thú vị như vậy về cho ngươi, sao ngươi lại không kinh hỉ chút nào vậy, thật sự ngay cả một chút kinh ngạc cũng không cảm thấy sao!"
Tuy nhiên, có vài lời chỉ nên nghĩ trong đầu chứ tuyệt đối không được nói ra.
Bởi vì nàng chỉ là một con Dương Đà, một con Dương Đà nhỏ bé bình bình thường thường sao có thể biết Phù Tang, Câu Mang là gì?
Cho nên kết quả là nàng vẫn phải đối mặt với lỗi lầm do tính lười biếng của mình gây ra.
"Do...! Do ta không cầm được mà!" Tiểu Dương Đà cực kỳ ấm ức, lúc biện giải cho bản thân, hận không thể ép vài giọt nước mắt ra khỏi đôi mắt tròn xoe ấy, "Ta có phải người đâu mà có cả tay cả chân, ngươi gọi nhiều món ăn như vậy, cần phải có hai hộp cơm mới đựng hết, sao mà ta ngậm hai cái hộp đó về được!"
"Buộc ở trên lưng rồi vác về sẽ nặng lắm sao?" U Nghiên cười nhạt hỏi.
"Nhưng, nhưng..." Diệc Thu ấp úng nửa ngày mới chợt nhớ tới điều gì, ngưỡng đầu nói một cách đúng lý hợp tình, "Người kia chủ động nói muốn giúp ta, vả lại ta không thể nói chuyện, sao mà mở miệng từ chối nàng được!"
Nàng nói xong thì vội vàng ghé vào chân U Nghiên, bắt đầu bán thảm với vận tốc ánh sáng: "Hôm qua ta đi đường núi suốt cả đêm, thật sự rất là mệt! Sáng hôm nay tỉnh dậy, mấy cái chân của ta vừa nhức vừa đau, mềm nhũn cả ra, hơn nữa còn đói bụng, không có tí sức lực nào hết...!Ngươi nghĩ xem, nếu đang đi trên đường ta đột nhiên mệt rồi lăn ra xỉu, chẳng phải ngươi sẽ bị đói sao?"
U Nghiên nghe vậy, "ừ" một tiếng không mặn không nhạt, rồi sau đó đẩy hộp cơm không sang bên sườn, nhẹ nhàng ngồi xuống ghế, cầm lấy chén đũa, gắp một miếng thịt kho tàu nâu đỏ óng mượt lên, cười như không cười mà nhìn hai mắt Diệc Thu, hỏi: "Thân phận nàng ta là gì?"
Diệc Thu nhìn thịt kho tàu, nhịn không được mà nuốt nước miếng cái ực: "Không biết, nhưng ta nghe thấy có người gọi nàng là lục sư tỷ."
"Hết rồi?" U Nghiên hỏi tiếp.
"Hết rồi." Tiểu Dương Đà đứng dậy, gác cái đầu nhỏ xù xù lông lên trên mặt bàn, đôi mắt nhìn U Nghiên chứa đầy sự đáng thương.
"Ừ." U Nghiên nói, bỏ miếng thịt kho tàu kia vào trong miệng mình.
Diệc Thu lại nuốt nước miếng xuống lần nữa, trong đôi mắt nhỏ tràn ngập vô số chờ mong.
Mỗi lần ăn cơm, U Nghiên toàn là ăn một miếng liền sẽ đút Diệc Thu một ngụm.
Nhưng mà hôm nay, sau khi ăn xong miếng thịt ấy, U Nghiên lại trực tiếp nhắm hai mắt, từ từ nhấm nháp miếng thịt trong miệng hơn nửa ngày khiến cho tiểu Dương Đà xem đến sốt ruột, mới chịu nuốt xuống họng, mở mắt ra lại di chuyển chiếc đũa lần nữa.
Hai mắt Diệc Thu sáng ngời, nàng thấy U Nghiên gắp một miếng rau xanh lên, tiếp tục bỏ vào miệng mình lần nữa, bắt đầu một vòng nhấm nuốt mới có thể làm Dương Đà xem đến sốt ruột kia.
Nàng xem như đã nhìn ra, điểu nữ nhân này đang định chọc tức nàng đây mà.
Tiểu Dương Đà sao có thể chịu đựng sự ấm ức này?
Nàng cắn chặt răng, duỗi dài cổ, muốn dùng miệng để xúc hết đồ ăn trên bàn —— Cho dù mặt mũi có lấm lem, nàng cũng phải ăn cơm!
Nhưng giây tiếp theo, U Nghiên dùng đầu đũa chống miệng nàng lại.
Diệc Thu phát ra tiếng kêu rên từ chóp mũi, đầu nhỏ hơi hơi rụt về sau, giương mắt nhìn U Nghiên, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Ta đói bụng."
"Thân phận nàng ta là gì?" U Nghiên hỏi lại câu ấy.
Lúc này Diệc Thu mới hiểu được, thì ra U Nghiên đang thử nàng, thử nàng có giấu giếm điều gì không.
Nàng quả thật có điều giấu giếm, nhưng nàng tuyệt đối không thể nói ra sự thật từ tận đáy lòng này.
Thân là một con Dương Đà, một con Dương Đà bình thường, nàng nhất định và chắc chắn chỉ nên biết được một chút ít tin tức ấy thôi.
Cho nên, nàng hít sâu một hơi, sau một hồi im lặng ngắn ngủi, nàng ấm ức đưa ra câu trả lời giống y hệt vừa nãy: "Ta chỉ nghe thấy có người gọi nàng là lục sư tỷ..."
Lúc này đây, U Nghiên suy tư nhìn chằm chằm tiểu Dương Đà vài giây, rồi sau đó cong mi cười nói: "Trông nàng không giống người tốt lắm, sau này cách xa nàng một chút."
Diệc Thu nghe xong, không khỏi phản bác ở dưới đáy lòng.
"Điểu nữ nhân ngươi thôi đi, chính mình là đồ hư hỏng mà còn có mặt mũi nói người khác không phải người tốt nữa hả!"
"Ở trong mắt nữ ma đầu ngươi, chẳng lẽ còn có thần tiên là người tốt sao?"
Nhưng có một số lời chỉ nên nghĩ trong đầu, chứ nhất định không được nói thẳng ra.
Một con Dương Đà thông minh tất nhiên phải học được cách xem xét thời thế, như hiện tại chẳng hạn, U Nghiên nói cái gì, vậy cần thiết phải là cái đó.
Dựa theo kinh nghiệm dĩ vãng, vào thời điểm này, căn bản không cần đi suy xét đúng sai, trực tiếp gật đầu lia lịa như gà con mổ thóc để chứng tỏ lòng trung thành của mình là xong việc.
Quả nhiên, đầu còn chưa gật được vài cái, dưới sự đón ý nói hùa ngốc nghếch của nàng khoé miệng U Nghiên liền gợi lên một nụ cười nhạt, rốt cuộc cho phép nàng ăn bữa cơm trưa này.
Sau khi ăn uống no đủ, Diệc Thu ghé vào cạnh bàn duỗi eo trong chốc lát rồi rơi vào một hồi suy tư.
Có lẽ U Nghiên đã nhận ra Câu Mang, nếu không cũng sẽ không bày ra loại phản ứng như vừa nãy.
Mặc kệ thế nào thì nhân vật chủ yếu mà cốt truyện cần đều đã đông đủ, e là không lâu nữa, tuyến truyện chính sẽ chính thức bắt đầu rồi.
Diệc Thu không nhịn được mà nhìn thoáng qua túi thơm trên cổ, rồi sau đó quay đầu nhìn U Nghiên đang nghịch mực và bút lông trên án thư, tâm tình nhất thời có chút phức tạp.
"Ta thật sự có thể thay đổi được nàng ư?" Nàng nhẹ giọng đặt câu hỏi dưới đáy lòng.
Không người cho nàng đáp án, vào giờ phút này ngay cả hệ thống phế vật siêu vô nghĩa kia cũng trở nên im lặng.
Thôi, đi một bước xem một bước vậy.
Xe đến chân núi ắt có đường, thuyền đến bến ắt sẽ có chỗ đậu.
Trên đời nào có người xuyên thư đọc thuộc làu cốt truyện mà không làm gì được một vai ác chứ?
Từ giờ trở đi, mỗi ngày nàng đều sẽ kè kè theo sau U Nghiên không rời một tấc, đứng im ở bên xem biến, gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó.
Nàng không tin, dưới mí mắt của nàng điểu nữ nhân còn có thể thành công tẩy não tiểu trư chân.
Vào khoảnh khắc hạ quyết tâm ấy, tiểu Dương Đà siết lại cái móng trước cứng đờ của mình một cách vô cùng gian nan, trong đôi mắt tròn xoe chứa đầy hai chữ kiên định.
Chẳng qua, khi đó Diệc Thu cũng không ý thức được mức độ nghiệm trọng của chuyện này.
Đợi đến lúc nàng nhận ra có chỗ không ổn, thời gian cũng đã trôi qua hơn phân nửa tháng.
Giờ này khắc này, giống như trong tiểu thuyết viết, Tiên Lộc Môn đang chuẩn bị tổ chức đại hội thí luyện bốn năm một lần kia, mỗi một đệ tử trong môn đều háo hức muốn thử sức, đi đại một con đường thôi cũng có thể nhìn thấy người người bàn luận với nhau, vô cùng náo nhiệt.
Nhưng có vẻ như tất cả mọi thứ đều không hề liên quan gì đến U Nghiên.
Hơn phân nửa tháng trôi qua, vị vai ác đáng lẽ phải ra sức tẩy não nam chủ mỗi ngày mỗi đêm này, gần đây lại chẳng có hành động gì, cực kỳ giống những người rảnh rỗi ăn ké uống ké nằm chờ xem kịch vậy.
Mắt thấy thời gian báo danh đại hội thí luyện gần hết hạn, vai ác luôn tận tình khuyên bảo nam chủ tiến đến báo danh trong tiểu thuyết thẳng đến giờ phút này vẫn còn đang tiêu cực bãi công, ngay cả nửa dấu hiệu nhúc nhích đều chẳng có.
Thử hỏi vai ác không đi lừa dối tiểu trư chân, sao tiểu trư chân tham gia đại hội thí luyện được? Tiểu trư chân không tham gia đại hội thí luyện sao mà lấy được một suất đi xuống núi rèn luyện? Tiểu trư chân không xuống núi rèn luyện, vậy thì những nội dung chính sau đó phải tiến hành bằng cách nào?
Diệc Thu nhớ hệ thống đã từng nói qua, vai chính "Xuống núi rèn luyện, thân nhân chết thảm" là tình tiết quan trọng không thể tránh khỏi.
Nếu cốt truyện không thể tiến hành một cách thuận lợi, hệ thống sẽ xoá sổ sự tồn tại của nàng ngay lập tức.
Diệc Thu vô cùng sốt ruột, vô cùng vô cùng sốt ruột!
Nàng tưởng tượng hàng ngàn hàng vạn tình huống khó xử lý, lại chưa từng tưởng rằng mạch truyện chính sẽ bị dừng ngay tại chỗ bởi vì vai ác không làm ra bất kỳ hành động nào.
Mấy ngày này, để U Nghiên hành động, nàng ở bên cạnh ám chỉ bằng ngôn ngữ không biết bao nhiêu lần mà vẫn trở thành công cốc hết.
Nàng bắt đầu có chút hoài niệm vị cao thủ trà xanh Bạch Kiến U ở trong tiểu thuyết.
Lâu rồi nàng chưa nghe xưng hô "Lạc đại ca" mà U Nghiên dùng giọng nói thiếu nữ tuổi nói với tiểu trư chân.
Hơn nữa nàng còn phát hiện ra một vấn đề vô cùng nghiêm trọng, đó chính là xưng hô "Vũ Dao tỷ tỷ" làm lòng người ghê rợn ấy đến tận bây giờ vẫn chưa được xuất hiện một lần nào cả.
Vì sao...
Vì sao mọi chuyện lại không diễn ra đúng như những gì được viết trong tiểu thuyết chứ?
"Hệ thống..."
【 Dạ đây.
】
"Nếu Lạc Minh Uyên không báo danh tham gia đại hội thí luyện, ta thật sự sẽ chết thẳng cẳng hả?"
【 "Xuống núi rèn luyện, thân nhân chết thảm" là tình tiết không thể tránh khỏi của cốt truyện, nếu mạch truyện chính không được tiến hành thuận lợi, hệ thống sẽ xoá sổ sự tồn tại của ký chủ.
】
Nữa, lại là những lời này.
Tóm lại phải làm cho tiểu trư chân đạt được một suất xuống núi rèn luyện mới được.
"Bây giờ ta đang rất tò mò đây, nếu vô pháp tránh khỏi cốt truyện chính, ta phải làm thế nào mới thay đổi được kết cục đây?" Diệc Thu nói, không khỏi hít sâu một hơi, nghiêm túc nói ra nghi ngờ, "Cái này quá mâu thuẫn! Nó vốn dĩ đã là một nghịch lý rồi đấy?"
【 Không phải tất cả mạch truyện chính đều thuộc tình tiết truyện không thể tránh khỏi.
】
"Ý của ngươi là, mặc kệ cốt truyện chính vặn vẹo thành hình dạng gì, chỉ cần thuận lợi vượt qua tình tiết này là có thể qua ải rồi đúng không?"
【 Là vậy đấy ạ.
】
Diệc Thu không khỏi rơi vào trầm tư.
Nếu nói, ngoại trừ tình tiết truyện không thể tránh khỏi, những thức thứ khác đều không quan trọng, vậy cốt truyện do ai thúc đẩy, có lẽ cũng không khác biệt mấy.
Nghĩ vậy, hai mắt Diệc Thu trở nên sáng ngời.
Sau khi trầm tư xong, tiểu Dương Đà quay đầu nhìn thoáng qua, thấy U Nghiên đang nghỉ ngơi trên giường, nàng lặng lẽ đứng dậy, đi rón ra rón rén đến cửa như ăn trộm, vươn một cái chân, đẩy nhẹ cánh cửa phòng đang khép lại.
Thực mau, cửa phòng bị đẩy tạo ra một khe hở, theo tiếng "kẽo kẹt" nhỏ vang lên, một tia nắng mặt trời tràn qua khe cửa đó.
Cảm giác tựa như trốn ngục này làm tim Diệc Thu đập liên hồi, nửa chân trước vừa mới thò ra khỏi cửa, ý cười nơi khoé miệng cũng chưa kịp gợi lên thì cái chân sau bên phải đã bị thứ gì đó vướng vào.
"Đi đâu đấy?" Tiếng U Nghiên truyền đến từ phía sau.
Tiểu Dương Đà có tật giật mình chợt khựng lại tại chỗ.
Nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Xuy Tuyết đang quấn chặt lấy chân sau của mình, im lặng một lát mới từ từ rút nửa cái chân trước thò ra cửa kia về.
Tiểu Dương Đà sợ hãi gục đầu xuống, rồi bỗng nhiên nhấc chân đá văng cửa phòng, xoay người nở một nụ cười tươi tắn xán lạn với U Nghiên: "Chủ nhân ngươi nhìn xem, thời tiết hôm nay đẹp quá đi!"
U Nghiên cười nhạt kéo roi dài trong tay, chân sau bị quấn lấy làm Diệc Thu giống như một cây lau nhà, bị túm về bên cạnh U Nghiên từng chút từng chút một.
Mặt nàng đưa đám nhìn vị chủ nhân cười như không ở trước mắt mình, trong lúc nhất thời nàng ngay cả rắm nàng cũng chẳng dám đánh ra.
Sau một khoảng thời gian đối diện ngắn ngủi, U Nghiên cười hỏi: "Muốn đi đâu mà lén lút vậy?"
"Ta, ta..."
"Hửm?"
"Ta..." Tiểu Dương Đà nghẹn họng nửa ngày thì giọng nói đột ngột chuyển thành giai điệu nhẹ nhàng, "Ta muốn nhìn đến nơi xa nhất~~ cùng ngươi nắm tay nhảy múa thực hiện ước~ mơ~~"
Giây tiếp theo, đáy mắt U Nghiên hiện lên một tia kinh ngạc.
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
U Nghiên: Công lực có lệ của linh sủng nhà ta càng ngày càng tăng rồi.
Bài hát cuối chương là bài《 Nhìn đến nơi xa nhất 》của Trương Thiều Hàm..