Quán trà xảy ra án mạng lúc trước đã đóng cửa ngừng kinh doanh, bốn phía xung quanh vẫn phồn hoa nhộn nhịp.
Mặc dù người chết là con cái nhà giàu có, mạng cũng quý giá, nhưng đối với đại đa số người mà nói thì nó chẳng chỉ là một câu chuyện bình thường không nặng không nhẹ thôi.
Tuy nhiên, đối với quán trà đã xảy ra án mạng lại khác, người chết ở chỗ này, gia đình kia tìm không ra hung thủ liền đem hết tất cả tội lỗi đổ lên đầu chủ quán trà.
Chủ quán cũng thật xui xẻo, bởi vì không chịu nổi sự quấy nhiễu liền đóng cửa quán trà, ngày ngày đêm đêm ngóng trông tiên nhân của Tiên Lộc Môn xuống núi, để bình ổn chuyện phiền toái này giúp mình.
Có một quán rượu nhỏ nằm chéo đối diện với quán trà.
U Nghiên gọi một vài món ăn, một bình rượu nhỏ, ngồi bình tĩnh nhàn nhã trên hành lang lầu hai có thể nhìn ra được mặt phố của quán rượu, ánh mắt đạm bạc của nàng nhìn người đi tới đi lui bên đường, phảng phất đã tính sẵn trong lòng rằng sẽ không phát sinh bất kỳ biến cố nào.
Đúng vậy, Diệc Thu nhớ rõ, trong tiểu thuyết vai chính và vai ác gặp nhau ở nơi có yêu tà tác loạn, nhưng U Nghiên không nên biết mới đúng.
Phải biết rằng ở trong nguyên văn, U Nghiên một đường theo đuôi đến tận đây, mới tìm được cơ hội để làm bộ ngẫu nhiên gặp gỡ vai chính.
Thế tại sao sau khi xuyên vào trong thế giới tiểu thuyết, U Nghiên giống như khai quải vậy, rõ ràng nàng ở lì trong quán trọ suốt hai ngày, sao lại biết nam nữ chủ sẽ đến nơi này?
Diệc Thu càng nghĩ càng không ra, nhất thời tò mò đến cào tâm trảo phổi, nhịn không được nên nhân lúc bốn phía không người chú ý, tiến đến bên cạnh U Nghiên, nhỏ giọng thầm thì: "Chủ nhân, sao ngươi biết người của Tiên Lộc Môn sẽ đến nơi này? Lỡ bọn họ không đến, thì chúng ta ngồi đây đợi cũng vô ích."
U Nghiên nghe vậy, không khỏi rũ mi liếc nhìn Diệc Thu một cái, hỏi một cách hứng thú: "Không phải ngươi muốn làm việc vì ta sao? Nếu ta không đến nơi này, ngươi muốn dẫn ta đi đâu?".
||||| Truyện đề cử: Kết Cục Của Nhân Vật Phản Diện Chỉ Có Thể Là Cái Chết |||||
Diệc Thu bị hỏi ngược lại, đành phải suy nghĩ dưới đáy lòng một lát.
Hiện tại nàng chỉ là một con Dương Đà biết mình biết ta, suy xét đến chuyện chỉ số thông minh của mình vẫn luôn bị người này áp đáp, nàng không dám nói dối: "Ta, ta hẳn là đến nơi này..."
U Nghiên cười nhạt nói: "Nói rõ nguyên do."
Nháy mắt, Diệc Thu bắt đầu đau đầu.
Nói rõ nguyên do? Làm gì có nguyên do nào, chẳng qua là nàng biết được hướng đi của chuyện xưa, biết được điểm kích hoạt của cốt truyện ở nơi đây, nhưng nàng nào dám bại lộ lý do này trước mặt U Nghiên?
Nhiệm vụ mà hệ thống giao cho, nói trắng ra là để nàng làm gián điệp ẩn núp bên cạnh U Nghiên, tìm mọi cách đối địch với U Nghiên, từ đó cứu vớt nam nữ chủ từ bên trong biển lửa.
Nếu chuyện này bại lộ, một khi bị dò hỏi tới cùng, ấp úng là sai, thành thật công đạo lại là một con đường chết.
Bốn cái chân nhỏ của nàng cứng đờ, ngơ nhác nhìn U Nghiên nửa ngày, cuối cùng đầu óc hiện lên một đạo linh quang, chớp chớp mắt, nói: "Cái này không phải rất đơn giản sao? Lúc trước chủ nhân gây náo loạn ở chỗ này, người của Tiên Lộc Môn xuống núi tra xét tình huống, nhất định sẽ đến đây trước."
U Nghiên "Ừ" một tiếng không mặn không nhạt, vươn ngón tay vuốt ve cổ Diệc Thu vài cái, mày đẹp lúc này mới cong lên, nhẹ giọng cười nói: "Xem ra cũng không ngốc lắm."
Khoảng nửa giây sau, Diệc Thu mới hiểu ra ý ngoài lời của U Nghiên —— ngươi ngốc như vậy, không phải cũng biết rằng họ sẽ đến nơi này sao?
Nàng tức giận cắn chặt răng.
Đúng vậy, nàng thừa nhận nàng đã hỏi một vấn đề hết sức ngớ ngẩn, nhưng nàng vẫn nghĩ mình không hề ngốc.
Đều do nàng bị đánh lạc hướng sang chỗ khác thôi, bởi vì ở trong tiểu thuyết có hai từ ngữ mấu chốt là "chặt chẽ chú ý" và " một đường theo đuôi", cho nên nàng cứ đinh ninh rằng U Nghiên cần thiết phải trải qua quá trình này, mới có thể đi đến được mục tiêu đáp án.
Nhưng sự thật chứng minh, "đáp án" này từ lúc bắt đầu đã thập phần rõ ràng, nên quá trình đó có hay không cũng không khác biệt.
Thế Tiểu Điểu Cô Cô Phi cố ý viết một đoạn vẽ rắn thêm chân này để làm gì?
Cho đủ số lượng từ sao?
Trời đất, nguyên tác khiến ta hiểu nhầm rồi!
Nàng càng hoài nghi rằng đầu óc lúc trước của mình bị hư, nếu không vì sao lại dùng hết tình cảm chân thành mà đi đọc hết một quyển truyện ngược đầy hố kia chứ?
Diệc Thu nhất thời không nén được cơn tức giận, đành phải quay đầu sang hướng phố xá náo nhiệt, bắt đầu hờn dỗi.
"Này, dê nước miếng?" U Nghiên chọt chọt cái ót Diệc Thu.
"......" Diệc Thu lung lay cái đầu để tỏ vẻ sự bất mãn.
"Ăn chút gì không?" U Nghiên khảy nhẹ lỗ tai Diệc Thu.
"......" Mắt Diệc Thu trợn trắng.
Không thèm để ý đến ngươi!
【 Độ thiện cảm của U Nghiên + 】
Độ thiện cảm mang theo trào phúng lại đến nữa rồi.
Ngày thường mặc cho nàng ngoan ngoãn dịu ngoan thế nào, cũng chưa thấy mấy con số này tăng trưởng.
Mỗi lần độ thiện cảm tăng lên, không phải nàng gặp chuyện xấu hổ thì chính là đang tức giận.
Diệc Thu xem như đã hiểu được quy luật, vì nữ ma đầu U Nghiên quá nhàn rỗi, nên nàng đặc biệt thích đem niềm vui của bản thân thành lập trên nỗi bi thương của người khác, người ta càng không vui, thì nàng càng vui vẻ.
"Ngươi từng uống rượu lần nào chưa?" U Nghiên bưng chén rượu nhỏ lên, đôi mắt nhìn vào cái ót xù xù lông của Diệc Thu, nói với giọng điệu bình thản, "Nhân gian có câu một say giải ngàn sầu, nếu ngươi không vui, ta có thể cho ngươi uống một chút."
"Ta không có sầu." Diệc Thu nhỏ giọng nói thầm, cảm xúc bất mãn vô cùng nồng đậm.
"Thật không?" U Nghiên cười nói, "Vậy ngươi cười một cái đi."
Tự nhiên kêu người ta cười một cái? Ta là Dương Đà ở thanh lâu chắc? Có cần ta gọi "Chủ nhân" rồi mang theo dấu ngã đằng sau luôn không?
Diệc Thu thử nhe răng, quay đầu trừng mắt nhìn U Nghiên.
Cùng lúc đó, ánh mắt U Nghiên đột nhiên trở nên lạnh băng vài phần.
Diệc Thu theo bản năng rụt rụt cổ.
Nàng vốn tưởng rằng là do mình quá làm càn, chọc giận người buồn vui thất thường như U Nghiên, sau một hồi sợ hãi ngắn ngủi qua đi mới phát hiện ánh mắt U Nghiêm sớm đã dời khỏi người nàng.
Diệc Thu theo ánh mắt U Nghiên, nhìn sang quán trà đóng chặt cửa phía đối diện.
Chỉ thấy Lạc Minh Uyên đang đứng ở trước quán trà, nhìn quanh khắp nơi, màu môi hắn hơi hơi trắng, trên mặt có vài vết bầm tím, y hệt như trong miêu tả của tiểu thuyết, hắn lại bị người ta bắt nạt.
Mà đứng bên cạnh hắn, là bóng người trên đầu có dấu chấm than đang tỏa ra ánh sáng vàng chói lóa.
【 Mục tiêu nhiệm vụ xuất hiện! Xin chú ý! 】
【 Mục tiêu nhiệm vụ xuất...!】
"Im lặng!"
Hệ thống ngừng nhắc nhở.
"Tắt hiệu ứng đặc biệt!"
Dấu chấm than và ánh sáng vàng biến mất, chỉ thấy một nữ tử áo lam đang gõ cửa, tay nàng cầm kiếm dài, mặt mày thanh lãnh, ánh mắt trầm ổn, dung mạo là loại hiếm có trên thế gian.
Hơn nữa còn có một tiểu bạch kiểm đỉnh cấp được công nhận trong nguyên tác đứng bên cạnh, khiến cho nhiều người qua đường đi ngang qua phải sôi nổi nghỉ chân, ngoảnh đầu lại nhìn thêm một cái.
Trường hợp này không gì U Nghiên, ngày thường đi chỗ nào cũng bị vô số đôi mắt nhìn chằm chằm, ngay cả giờ phút này, tùy tiện tìm một chỗ uống rượu, cũng có kha khá ánh mắt thường thường ngó qua đây.
Quả nhiên người càng đẹp thì tỉ lệ ngoái đầu nhìn lại càng cao.
Ngay lúc Diệc Thu đang thưởng thức mỹ nhân, bất chợt nghe thấy một tiếng cười lạnh sau lưng, nàng nhanh chóng đứng ngay ngắn, lại đặt tầm mắt lên trên người U Nghiên lần nữa.
"Chủ nhân, nữ tử kia, trông không đơn giản chút nào." Diệc Thu nhỏ giọng nhắc nhở.
"Có thể nhìn ra được." U Nghiên nói, nhắm mắt lại rồi lạnh lùng nói, "Vừa nãy có một số người, mắt cứ dán chặt vào người ta."
"Một số người...!Là người nào?" Diệc Thu ngượng ngùng hỏi.
"Ngươi nói xem?" U Nghiên hỏi lại.
Vậy chắc không phải là ta rồi, ta chỉ là một con Dương Đà thôi.
Nghĩ vậy, Diệc Thu bày ra một vẻ mặt mang đầy chính nghĩa: "Bên ngoài quán trà có một đống người vây quanh, toàn là tục nhân thấy người đẹp liền đi không nổi, đôi mắt của cả cứ dán thẳng vào người ta."
U Nghiên suy tư nhìn Diệc Thu vài giây, sau đó mỉm cười đứng dậy, sờ sờ đầu nàng: "Nếu đã đi được, vậy thì đi thôi."
Diệc Thu nghe xong, vội vàng chạy theo U Nghiên xuống lầu.
Những người đi đường lui tới đều tò mò hoặc ngắm nhìn một nam một nữ đứng trước cửa quán trà.
Ánh mặt trời chói chang chiếu xuống, nhân tâm nóng nảy, đầu Lạc Minh Uyên dính đầy mồ hôi, chỉ có sắc mặt Giang Vũ Dao là bình thường, ánh mắt tĩnh như nước lặng.
Giang Vũ Dao gõ cửa ba lần, sau khi chờ đợi, cửa quán trà mới bị người nhẹ nhàng kéo ra.
Điếm tiểu nhị ló đầu dò xét bên ngoài, thấy dung mạo và cách trang điểm của người trước mắt tựa như tiên, không khỏi ngây người một lát.
"Hai vị là..."
"Tiên Lộc Môn, Giang Vũ Dao." Nàng ôm kiếm hành lễ, "Nghe nói nơi này có yêu, nên đến dò hỏi ngọn nguồn."
Tiểu nhị nghe vậy, vội vàng nghênh đón hai người vào trong.
Người xem diễn muốn tiến đến gần nghe ngóng liền bị cửa lớn nhanh chóng khép lại chặn ở bên ngoài, mọi người nhìn nhau, bắt đầu nhỏ giọng nghị luận.
Chủ quán là một nam tử trung niên khoảng tuổi, mới vừa nghe tiên nhân của Tiên Lộc Môn đến liền lập tức chạy ra khỏi buồng, một hồi thở ngắn than dài oán giận.
"Ngày ấy, công tử của Ngô gia ngồi ngay đây, trên bàn có hai ấm trà mới, một mình hắn, khắp nơi đều bình thường, qua một lát sau, tiên sinh kể chuyện quán chúng ta mời sắp đến đây.
Lúc ấy ta liền ở lầu một, vừa định gọi tiểu Triệu đi đón tiên sinh thì đột nhiên xảy ra chuyện!" Chủ quán kể, chỉ chỉ vào bàn ghế gãy ở ven tường, rồi sau đó lại chỉ vào một chỗ đất trống kế bên, kể tiếp, "Ta cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mà bộ bàn ghế nên đặt ở đằng kia lại bị gãy nát, rồi sau đó, sau đó..."
Giang Vũ Dao: "Sau đó thì sao?"
"Sau đó, sau đó ta không biết phải nói thế nào!" Chủ quán trà nói, nhìn tiểu nhị bên cạnh với nét âu lo, "Tiểu Triệu cũng thấy được."
Tiểu nhị gãi gãi đầu, nói: "Ta không thấy rõ, chỉ là bỗng dưng nghe thấy tiếng lạ, quay đầu liền thấy chân của công tử Ngô gia bị chặt đứt, mặt cắt rất chỉnh tề, như thể bị thứ gì cắt ra...!Máu, hắn chảy rất nhiều máu! Sau đó hắn liền bóp lấy cổ của mình, vẫn luôn bóp..."
Chủ quán trà nhíu mày nói: "Tất cả chúng ta đều nghe thấy có tiếng người kêu cứu mạng, còn có người kêu giết người nhưng chẳng một ai thấy được mặt của hung thủ, rất nhiều người muốn chạy trốn, tiền cũng chưa trả, đúng lúc đó cửa sổ bỗng nhiên bị đóng chặt kín, không ai mở ra được!"
Trong mắt tiểu nhị chứa đầy sợ hãi: "Sau đó, cửa mở, công tử Ngô gia liền chết.
Nghe ngỗ tác nghiệm thi nói hình như là xương cổ bị dập nát bét...! Vô cùng dọa người!"
"Hai ấm trà, một người?" Mày của Giang Vũ Giao không khỏi nhíu lại.
"Đúng vậy, không nhớ lầm đâu ạ." Tiểu nhị nói một cách chắc chắn, "Sau khi ta đi dọn bàn, là hai ấm trà, một người!"
"Người chết ở nơi này?" Giang Vũ Dao đứng ở vị trí mà chủ quán trà chỉ lúc nãy.
Chủ quán trà vội vàng gật đầu: "Chính là nơi này, vết máu đã được rửa sạch."
Giang Vũ Dao nhíu mày: "Có lẽ là yêu tinh, nhưng linh tức còn tàn lưu quá mỏng manh."
Lạc Minh Uyên ngồi xổm xuống, ba ngón tay xoa sàn nhà gỗ, suy nghĩ một lát rồi đứng dậy nói: "Sư tỷ, hẳn không phải là yêu."
"Ngươi chắc chứ?" Giang Vũ Dao nghiêm túc hỏi.
"Không...!Không chắc lắm." Lòng Lạc Minh Uyên bối rối, vội cúi đầu.
"Vậy thử xác định một chút đi!" Thanh âm như chuông bạc của thiếu nữ truyền từ lầu hai đến, bốn người phía dưới sôi nổi nhìn lên trên, chỉ thấy một bạch y nữ tử thả người nhảy xuống từ hành lang lầu hai, bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, đi đến chỗ của Lạc Minh Uyên, nghiêng đầu cười nói, "Có lẽ ta có thể giúp đỡ!"
Lạc Minh Uyên kinh ngạc hỏi: "Bạch cô nương! Sao ngươi lại ở đây?"
Đáy mắt Giang Vũ Dao hiện lên một tia mờ mịt.
Chủ quán trà như thấy được quỷ: "Ngươi, ngươi vào bằng cách nào!"
"Thì vào đây bằng hành lang bên ngoài ở lầu hai chứ gì nữa, ai bảo các ngươi khóa cửa, có cuộc vui lại không cho người ta vào xem làm gì?" Bạch y nữ tử dứt lời, tựa như đang ở trong nhà mình, bước vài bước đến cửa, dưới ánh nhìn mê mang của bốn cặp mắt, nàng mở cửa quán trà ra.
Giây tiếp theo, một tiểu giả hỏa lông xù xù ngẩng đầu ưỡn ngực từ ngoài cửa đi vào, nhìn qua thì giống dê nhưng nhìn rồi cũng không giống lắm.
Giang Vũ Dao hơi nhíu mày hỏi: "Đây là?"
Lạc Minh Uyên giải thích: "Linh sủng của Bạch cô nương."
Chỉ thấy tiểu gia hỏa bước nện bước lục thân không nhận, một đường hướng đến "Hiện trường vụ án", Lạc Minh Uyên theo bản năng nhường đường cho nàng, thấy vậy đáy mặt nàng hiện lên một tia "khen ngợi".
Thực mau, nàng dùng cái mũi nhỏ, hửi hửi trên mặt đất, rồi sau đó xoay người đi đến bên cạnh nữ nhân.
Diệc Thu: "Ừm~~"
U Nghiên: "Nàng nói, linh tức còn xót lại ở nơi này không thuộc về yêu."
Giang Vũ Dao nhìn thoáng qua sư đệ ở bên cạnh, rồi sau đó vội vàng truy vấn: "Không phải yêu, vậy là cái gì?"
Diệc Thu: "Ừm! Ừm ~~"
U Nghiên: "Nàng nói là Ma tộc."
Tiểu nhị ở bên cạnh nghe xong, không khỏi cảm thán xuýt xoa: "Thật là thần kỳ! Cái mũi của con dê này thính như chó ấy!"
Bên cạnh truyền đến tiếng "phụt" cười từ một thiếu nữ ba ngàn tuổi đang nhập diễn quá sâu nào đó.
Diệc Thu trừng mắt liếc nhìn tiểu nhị một cái.
Nắm tay...!Không phải, là nắm chân siết chặt.
Nói ai là chó hả!
- ---o o----
Tác giả có lời muốn nói:
Diệc Thu: Ta ngửi được bằng niềm tin nè, ta chỉ đang diễn, đang diễn thôi! Chắc tức chết quá!.