Tiểu Dược Thê

chương 96

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Vốn tưởng rằng đây là chuyện chắc chắn rồi, kết quả đông phong rẽ hướng, chạy đi mất. Đừng nói là bản thân A Ân, mà ngay cả Thượng Quan Sĩ Tín cùng Giang Dương và Phương bá cũng hết sức kinh ngạc. Dựa theo tư chất của nàng mà nói, trong Hạch Học đợt này không có ai xuất chúng hơn nàng, thế nhưng vậy mà lại bị bác bỏ.

Mấy người họ đều nghĩ trăm lần cũng không hiểu nổi.

Cho tới mấy ngày sau, trong cung mới sai người tới báo rằng bốn vị hạch điêu sư trong cung đã thương lượng một phen, hạch điêu kỹ giả được chọn, phải là nam nhân.

Khương Tuyền biết được tin liền tỏ ra rất tức giận.

“Tỷ tỷ của ta cũng không phải là vị nữ hạch điêu sư lúc trước, làm sao có khả năng điêu hạch mà cũng bò lên đến long sàng luôn chứ?”

Lời nói thô bỉ này, A Ân nghe được cũng thấy rất là nhức đầu, muội muội nhà nàng gần đây khoog biết là xem phải loại thoải bản hi kì cổ quái nào, mà ngay cả từ bò lên giường này cũng nói ra được.

Nàng ho nhẹ một tiếng.

Khương Tuyền lúc này mới nhớ ra hiện tại không phải ở trong sương phòng, xung quanh còn có mấy người Thượng Quan Sĩ Tín cùng các vị tiền bối Nguyên Hồng, Giang Dương, Phương bá nữa. Mặt nàng lập tức đỏ lên, ấp úng vài tiếng. A Ân liền hợp thời mở miệng: “Danh sách cuối cùng là do các vị hạch điêu sư ở trong cung quyết định?”

Giang Dương đáp: “Xưa nay đều vậy.”

Phương bá nhìn A Ân, nói: “Phía trên nếu chủ ý đã quyết thì sẽ không thu hồi. Con nếu vẫn muốn tiến cung, có thể đợi cơ hội lần nữa. Tuổi con cũng chưa lớn lắm, việc này không cần sốt ruột, còn có thể ở lại Tuy Châu tích lũy thêm vài năm kinh nghiệm nữa. Một chữ ‘chờ’ này, nghe thì có vẻ lâu, thế nhưng chỉ chớp mắt liền tới.” Lão cười với nàng, nói: “Trong cung có vị hạch điêu sư gọi là lão Mẫn, không lâu nữa là bước chân vào quan tài rồi.”

Thoại bản đúng là có chút thương cảm, một câu chuện xoay quanh một người, ngược lại khiến A Ân có chút buồn cười.

Hạch điêu kỹ giả ở Hạch Học vì muốn nằm trong danh sách năm vị hạch điêu sư ở trong cung mà trong lòng luôn thầm mong các vị hạch điêu sư trong cung mau quy tiên sớm một chút, ngược lại như Phương bá nói quang minh chính đại như vậy thì là người đầu tiên.

Tính tình như vậy, khó trách không thích ở Thượng Quan gia được đối đãi chu đáo mà chỉ muốn sống ở Hạch Điêu trấn nho nhỏ.

Nguyên Hồng phụ họa theo: “Lời này cũng có lý.”

Nàng dở khóc dở cười: “Đa tạ Phương bá an ủi.”

Đợi sau kho Giang Dương và Phương bá rời đi rồi, nàng nói với Khương Tuyền: “Thời gian cũng không trễ lắm, tới giờ uống thuốc của muội rồi.” Khương Tuyền đau khổ rời đi, Thượng Quan Sĩ Tín mới hỏi: “Nàng để Khương cô nương rời đi, là có lời gì muốn nói với ta ư?”

Nàng nhẹ nhàng gật đầu, hạ giọng:

“Ta có chuyện muốn hỏi Tử Diệp.”

Hắn cười nói: “Ta biết nàng muốn hỏi chuyên gì, việc này chắc là có liên quan tới Dung chiêu nghi. Lúc trước khi Hạch Học đưa người tới Vĩnh Bình, đã có thể thấy được Dung chiêu nghi bụng dạ khôn lường. Nàng hiện tại đã bay lên làm phượng hoàng được rồi, nhất định sẽ sợ rằng có người học theo chiêu số của mình. Huống chi hiện giờ thanh danh của nàng lại lớn như vậy, Dung chiêu nghi sẽ khó tránh khỏi cảm thấy nguy cơ, từ đó giở ra chút thủ đoạn cũng không phải là chuyện không thể.”

A Ân lắc đầu: “Tử Diệp đoán sai rồi.”

Hắn ngẩn ra, hỏi: “Nàng muốn hỏi chuyện gì?”

Nàng đáp: “Ta muốn hỏi tới chuyện hạch điêu Thập Bát châu, Tử Diệp có biết nhiều không?”

Nàng hỏi gọn gàng dứt khoát như vậy, trái lại lại làm hắn cười khổ một tiếng, hắn đáp: “Thực ra một ngày nọ ta ở bên ngoài có nghe được, vẫn đang chờ lúc nàng hỏi, thật không ngờ nàng lại chọn hôm nay để hỏi. Chuyện nàng hỏi, ta cũng sẽ không gạt nàng, ta có biết được nhưng không nhiều lắm.” Dừng một chút, hắn lại thâm sâu nhìn nàng: “Người biết chuyện có lẽ cũng không còn nhiều lắm.”

Nàng nói: “Ta chỉ biết rằng hạch điêu Thập Bát châu gồm mười tám con hach điêu.”

Hắn lại hỏi: “Nàng ở Hach Học đã từng nhìn thấy hạch điêu Giang Dương phục khắc chưa?”

Nàng gật đầu.

Hắn nói: “Đó chính là một trong mười tám hạch điêu.”

Trong phòng từ sớm đã có thị tỳ đưa thuốc tới, Khương Tuyền uống hết nửa chén, đắng tới mức ngũ quan nhăn lại một đoàn, lúc ngẩng đầu liền, vừa lúc nhìn thấy sương phòng đối diện có một đạo thân ảnh xuất hiện, không phải ai khác mà là tỷ tỷ của nàng.

A Ân nhìn qua, nói: “Không được đổ, phải uống hết chén.”

Khương Tuyền hỏi: “Tỷ tỷ đi đâu vậy?”

Nàng đáp: “Ta đi đến chỗ Phương bá một chuyến.” Dừng lại, nàng quét mắt sang nhìn hành lý đã được sắp chỉnh tề đằng sau A Tuyền, lại nói: “Những đồ này đừng bày ra nữa.” Nói xong, bóng người lập tức biến mất.

ThỊ tỳ hỏi: “Đại cô nương không phải là không thể tới Vĩnh Bình sao?”

Khương Tuyền tiếp tục nhăn mày uống hết chén thuốc, sau khi ăn được hai miếng mứt quả mới nói: “Tỷ tỷ nhà ta nhất định là đã có chủ ý, mặc kệ là chủ ý gì, dù sao tỷ tỷ đi chỗ nào ta liền đi chỗ đó, nghe theo tỷ tỷ là được rồi.”

A Ân vội vàng đi tới chỗ Phương bá.

Phương bá ở Thượng Quan gia có một viện lạc nhỏ, nghe nói là do Thượng Quan nhân dành cho lão. Theo lời Tử Diệp nói, nàng mới biết được Thượng Quan Nhân và Phương Bá trước kia từng có mâu thuẫn, về phần là mâu thuẫn về chuyện gì, hắn cũng không nói rõ ràng. Chuyện của người thế hệ trước, thế hệ sau như họ quả thực biết cũng không được nhiều lắm.

Phương bá nhìn thấy A Ân, có chút kinh ngạc.

Lão nhìn sắc trời, nói: “Lão phu không giúp được con, nhưng có điều có thể giúp con tính toán một chút, mấy vị hạch điêu sư trong kia khi nào thì quy tiên.”

Nàng lại dở khóc dở cười, nói: “Phương bá, con không phải tới hỏi chuyện này.”

Phương bá có chút tiếc nuối, nói: “Nhìn con với Sĩ Tín vậy thôi chứ trong lòng rất thông minh sắc sảo, thay đổi này lão nhân ta lại làm không được.”

A Ân nói: “Lần này tới đây, vãn bối là muốn tặng Phương bá chút lễ, thận tiện muốn thỉnh giáo Phương bá vài vấn đề về hạch điêu.” Tay nàng đưa vào túi áo, trong bàn tay hiện ra vài con hạch điêu. Phương bá híp mắt vừa nhìn, đôi mắt vốn thờ ơ chợt trở nên căng thẳng.

Lão kinh ngạc hỏi: “Con từ chỗ nào có được thứ này?”

Hạch điêu trong tay nàng đúng là hạch điêu hình người, hạch đêu được khác chính là bản thân Phương bá.

Nàng cười dài, nói: “Lúc trước ở Hạch điêu trấn, Phương bá vì muốn tìm cố nhân mà đưa ra khảo đề, vãn bối lúc ấy tay nghề lại non nớt, chưa đạt được trình độ cao, thế nhưng Phương bá vẫn cho A Ân thiệp mời, vãn bối mới có cơ hội tham gia thi đấu điêu hạch, cũng nhờ có Phương bá A Ân mới có ngày hôm nay. Cho nên vãn bối vẫn luôn muốn đợi khi trình độ tiến bộ, liền điêu cho Phương bá một con hạch điêu.

Nói xong nàng lại cười ngượng ngùng, nói: “Con đóan Phương bá hắn là muốn hạch điêu mình lúc trẻ, lúc trước con có hỏi sư phụ con, còn hỏi Lâm công và Thân công, dựa theo lời nói của các vị tiền bối, cả gan điêu thành hạch điêu này, nếu có gì không đúng, thỉnh Phương bá rộng lượng tha thứ.”

Phương bá mất một lúc sau mới hoàn hồn, nói: “Không, này là giống tới chín phần rồi.”

Mà khiến lão kinh ngạc nhất là, thủ pháp cùng với thần vận của hạch điêu, cùng với vị cố nhân của hắn có đến tám phần tương tự. Hạch điêu hình người vị cố nhân kia ddieu khắc, cũng cực kỳ không giống người thường, nhất là ánh mắt. Dụng cụ hạch điêu có năm món, Mao tỏa, Bình tỏa, Viên trùy, Tiêm trùy, Bình trùy. Mà hắn đã sáng tạo ra một loại đao độc đáo mới, gọi là Tà đao, chuyên dùng để điêu khắc bộ phận con mắt, khiến nó trở nên tự nhiên sắn có.

Ánh mắt của con hạch điêu này, Phương bá lần đầu nhìn liền biết là dùng Tà đao điêu khắc, vả lại chỉ cần một đao là thành.

Lão nhìn nàng chăm chú.

Nàng lên tiếng: “Trước khi con tới Tuy Châu, từng gặp qua một vị cao nhân gọi là Nguyên công, là người đó đã truyền hết tài nghệ cho con, dụng cụ hạch điêu của người có một loại gọi là Tà đao, con lúc trước chưa lĩnh ngộ được, cho nên vẫn không dùng. Cho tới hôm nay, mới có thể ngộ ra.”

Lòng bàn tay Phương bá chợt chảy mồ hôi, hắn gấp gáp hỏi: “Con gặp người đó ở đâu vậy? Khi nào?”

A Ân thấy bộ dạng Phương bá như vậy, trong lòng đã có vài phần hiểu rõ, nói: “Gần mười năm nay rồi, ở Cung thành.”

Hắn quả nhiên đã tới Cung thành, thời gian ta ở Hạch điêu trấn cũng không tính là uổng phí…” Lão lẩm bẩm, đôi mắt đục ngầu cuối cùng đã hiện ra chút thủy quang. Nàng hỏi: “Phương bá quen Nguyên công sao?”

Phương bá thở dài: “Đâu chỉ là quen, mà hắn chính là vị cố nhân kia của ta. Lúc còn trẻ chúng ta cùng uống rượu điêu hạch, đời người qua nhanh, chỉ tiếc sau đó đã xảy ra biến cố, hắn cùng với Bình Chi xảy ra tranh chấp, từ đó về sau liền mai danh ẩn tích.”

A Ân ngẩn ra, hỏi: “Bình Chi?”

Nói xong nàng lại cười ngượng ngùng, nói: “Con đóan Phương bá hắn là muốn hạch điêu mình lúc trẻ, lúc trước con có hỏi sư phụ con, còn hỏi Lâm công và Thân công, dựa theo lời nói của các vị tiền bối, cả gan điêu thành hạch điêu này, nếu có gì không đúng, thỉnh Phương bá rộng lượng tha thứ.”

Phương bá mất một lúc sau mới hoàn hồn, nói: “Không, này là giống tới chín phần rồi.”

Mà khiến lão kinh ngạc nhất là, thủ pháp cùng với thần vận của hạch điêu, cùng với vị cố nhân của hắn có đến tám phần tương tự. Hạch điêu hình người vị cố nhân kia ddieu khắc, cũng cực kỳ không giống người thường, nhất là ánh mắt. Dụng cụ hạch điêu có năm món, Mao tỏa, Bình tỏa, Viên trùy, Tiêm trùy, Bình trùy. Mà hắn đã sáng tạo ra một loại đao độc đáo mới, gọi là Tà đao, chuyên dùng để điêu khắc bộ phận con mắt, khiến nó trở nên tự nhiên sắn có.

Ánh mắt của con hạch điêu này, Phương bá lần đầu nhìn liền biết là dùng Tà đao điêu khắc, vả lại chỉ cần một đao là thành.

Lão nhìn nàng chăm chú.

Nàng lên tiếng: “Trước khi con tới Tuy Châu, từng gặp qua một vị cao nhân gọi là Nguyên công, là người đó đã truyền hết tài nghệ cho con, dụng cụ hạch điêu của người có một loại gọi là Tà đao, con lúc trước chưa lĩnh ngộ được, cho nên vẫn không dùng. Cho tới hôm nay, mới có thể ngộ ra.”

Lòng bàn tay Phương bá chợt chảy mồ hôi, hắn gấp gáp hỏi: “Con gặp người đó ở đâu vậy? Khi nào?”

A Ân thấy bộ dạng Phương bá như vậy, trong lòng đã có vài phần hiểu rõ, nói: “Gần mười năm nay rồi, ở Cung thành.”

Hắn quả nhiên đã tới Cung thành, thời gian ta ở Hạch điêu trấn cũng không tính là uổng phí…” Lão lẩm bẩm, đôi mắt đục ngầu cuối cùng đã hiện ra chút thủy quang. Nàng hỏi: “Phương bá quen Nguyên công sao?”

Phương bá thở dài: “Đâu chỉ là quen, mà hắn chính là vị cố nhân kia của ta. Lúc còn trẻ chúng ta cùng uống rượu điêu hạch, đời người qua nhanh, chỉ tiếc sau đó đã xảy ra biến cố, hắn cùng với Bình Chi xảy ra tranh chấp, từ đó về sau liền mai danh ẩn tích.”

A Ân ngẩn ra, hỏi: “Bình Chi?”

Phương bá lại tiếp: “Bình Chi là tên tự của tổ phụ Sĩ Tín.”

Nàng hỏi tiếp: “Là tranh chấp gì vậy?”

Phương bá trợn mắt, cả giận: “Hai cái người này rất bảo thủ! Nói một tiếng liền nổi lên tranh chấp, lão phu ở một bên không rõ sự tình, không phản ứng kịp, hai người kia liền mỗi người mỗi phương trời. Mới đầu ta còn có thể gặp hắn vài lần, sau đó ngay cả bóng dáng cũng không thấy được, lúc trước hắn đáp ứng với ta ba mươi năm sau sẽ tái tụ, nháy mắt đã ba mươi năm rồi.” Lão tức giận tới mức phập phồng, không ngờ được là bị ho, ho tới mức không kịp thở.

A Ân vội vàng rót một chén trà.

Phương bá uống xong, hồi lâu mới bình phục lại, hắn nhìn nàng, nói: “Khó trách ta với tiểu nữ này lại đặc biệt hợp ý, đôi khi từ ngươi có thể thấy được cái bảo thủ của người kia, xem ra đây chính là ý trời. Con gặp được hắn ở đâu Cung thành? So với lão phu, người nào trông trẻ trung hơn?”

A Ân nghe vậy, trong lòng cũng trào lên một trận chua xót, cúi đầu nói: “Nguyên công cũng chỉ xuất hiện vào mười năm trước, người trông rất trẻ, sau khi truyền thụ tài nghệ cho con liền biến mất.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn Phương bá cúi đầu uống trà, sau đó mới nói: “Người bảo thủ luôn luôn xuất quỷ nhập thần, hiện tại không biết chừng đang hồi hương ngắm cảnh đẹp rồi, điêu hạch điêu, những người bảo thủ này chỉ lo hạch điêu, đã đem hẹn ước ba mươi năm quên đi rồi. Thôi thôi, hắn quên rồi thì để hắn quên đi.”

Lão chợt đứng dậy, đi vào trong phòng.

Một lát sau mưới đi ra, trong tay cầm một cái túi gấm, trong tay cầm một tấm mộc bài cũ nát, lỡn bằng nửa bàn tay, mặt trên đêu khắc hai cái đuôi cá chép. Hắn nói: “Con tặng lão phu hạch điêu, gặp thời liền đưa tấm bài này cho lão Mẫn, hắn sẽ giúp đỡ cn.”

Dứt lời, lão lắc lắc đầu, nói: Ta mệt rồi, phải đi nghỉ.”

Nàng liền nói tạ ơn rồi rời đi.

Phương bá nhìn hạch điêu trong tay, nét mặt cảm động, đôi mắt đục ngầu phút chốc trở nên phiếm hồng.

Ba năm trước, hắn không tới, về sau cũng sẽ không tới.

A Ân trở về viện lạc, nhìn thấy hành lý Khương Tuyền không ít, nàng hỏi: “Tỷ tỷ, chúng ta đây là định đi đâu thế?”

Nàng nói: “Chúng ta đi Vĩnh Bình.”

Khương Tuyền hỏi: “Đi bao lâu?”

Nàng đáp: “Tạm thời chưa tính.”

Khương Tuyền đáp ứng rồi lại cho thị tỳ sắp xếp đồ đạc. Nếu muốn tới Vĩnh Bình, vậy cũng chính là tỷ tỷ phải đi một mình, Vĩnh Bình có Mục Dương hầu, nới không chừng lần ày vừa đi liền khỏi cần quay lại nữa.

A Ân đóng của phòng, lấy ra tấm mộc bài, rồi sau đó lại mở rương gỗ lấy ra mười hai hạch điêu.

Hạch điêu Thập Bát châu, là mười tám con hạch điêu, hạch điêu trong tay Giang Dương cùng với hạch điêu của tổ phụ là có hiệu quả y như nhau, xem ra bất luận là hạch điêu Thập Bát châu theo như lời Trầm Trường Đường nói hay là Thượng Quan gia nói, thì trong đó nhất định chính là mười hai con hạch điêu trong tay nàng.

————————————————————————————————————

Truyện Chữ Hay